Thế Gia Danh Môn 2

Chương 2

1.2

Vẻ mặt Phương ma ma lo lắng, bộ dạng đó giống như chỉ hận không thể bịt chặt miệng Hồng Hạnh lại, nhưng còn chưa kịp, bên ngoài đã vang lên một giọng nói sang sảng: “Phu nhân đã tỉnh rồi? Lão phu nhân đặc biệt sai chúng ta tới thăm!”

Tưởng Nhược Nam nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy hai vị phu nhân tầm trên dưới bốn mươi tuổi bước vào, đều mặc vàng đeo bạc, vô cùng cao quý.

Một trong hai vị phu nhân môi mím chặt, biểu hiện lạnh lùng, ánh mắt dửng dưng liếc nhìn Hồng Hạnh một cái, có lẽ đã nghe thấy những lời vừa rồi của nàng ta.

Vị còn lại tươi cười niềm nở, vẻ mặt ôn hòa, chính bà ta là người đã đánh tiếng.

Hồng Hạnh đứng dậy nhìn hai vị phu nhân, bình thản nói: “Mặc dù đã tỉnh nhưng đầu vẫn còn đau, vết thương chảy rất nhiều máu, đâu khỏi dễ dàng như thế!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt hai vị phu nhân đều trầm xuống, thần sắc vô cùng gượng gạo.

Phương ma ma thấy vậy vội vàng lên tiếng nói đỡ, “Đa tạ sự quan tâm của lão phu nhân, phu nhân tối qua đã bôi thuốc, nghỉ một đêm giờ không sao rồi.

Không biết phải xưng hô với hai vị ma ma thế nào?”

Vị ma ma mặt mày tươi cười kia đáp: “Phu quân ta họ Trương, vị này họ Lưu.”

“Thì ra là Trương ma ma và Lưu ma ma.” Nói rồi Phương ma ma bèn lấy hồng bao đã chuẩn bị sẵn từ sáng ra nhét vào tay hai người.

Trương ma ma tươi cười nhận lấy, sắc mặt Lưu ma ma mặc dù lạnh nhạt nhưng vẫn không chối từ.

Trương ma ma nói tiếp: “Lão phu nhân của chúng tôi sau khi biết tin đã rất lo lắng, còn gọi Hầu gia đến giáo huấn một trận, vốn cũng định đến thăm phu nhân, nhưng sáng nay dậy người không được khỏe, vì vậy mới sai hai chúng tôi tới thay người hỏi han.”

Hồng Hạnh nghe những lời này, khóe miệng giật giật, vẻ mặt vô cùng khó coi, nụ cười của Trương ma ma thoáng cứng lại, có điều lập tức khôi phục như cũ, hai mắt lạnh lùng quét qua Hồng Hạnh, nhưng quay sang Tưởng Nhược Nam lại lập tức tươi cười.

Tưởng Nhược Nam nghe Trương ma ma nói, lòng nghĩ, xem ra lão phu nhân vẫn còn có chút kiêng dè người con dâu này, nếu không Trương ma ma sẽ không nói bằng giọng như thế.

Bản thân nàng sau này phải sống trong “thể xác” người khác, trước khi chưa hiểu ngọn ngành mọi chuyện, tốt hơn cả là không nên đắc tội với ai.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn Trương ma ma mỉm cười nói: “Sao có thể để mẹ chồng tới thăm con dâu được, con dâu vừa về, nên là con dâu tới thỉnh an mẹ chồng mới phải.

Ma ma nói thế là chê cười ta rồi.”

Lời Tưởng Nhược Nam vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc, giống như là không tin những lời vừa rồi được thốt ra từ miệng nàng vậy.

Tưởng Nhược Nam bị họ nhìn với ánh mắt này lòng càng sợ hãi, chuyện gì thế, nàng nói sai ư? Có chỗ nào không thỏa đáng?

Hồng Hạnh đứng bên cạnh không kìm được lên tiếng: “Tiểu thư…”

Tưởng Nhược Nam sợ cô ta lại nói ra những lời khó nghe, lập tức quay mặt qua, nghiêm khắc trừng mắt lườm một cái, khẽ tiếng khiển trách: “Câm miệng!”

Hồng Hạnh chưa từng bị tiểu thư nặng lời, lập tức đỏ bừng mặt, bĩu môi, nhưng không dám nói thêm gì nữa.

Sau giây phút sững sờ, Trương ma ma đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cười tít mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, đáp: “Phu nhân, trước khi tôi đến đây lão phu nhân có dặn rằng, nếu sức khỏe phu nhân không tốt, thì việc dâng trà sáng nay không cần phải có mặt.”

Kiếp trước nàng đọc và xem không ít tiểu thuyết phim ảnh, vì vậy biết màn kính trà này là gì.

Con dâu mới, ngày thứ hai sau khi về nhà chồng nhất định phải tới dâng trà mời bố mẹ chồng, bố mẹ chồng sẽ ban hồng bao cho con dâu mới, để tỏ rằng mình đồng ý đón nhận con dâu mới vào nhà.

Nhưng Thái phu nhân sắp xếp thế này là vì thật lòng nghĩ cho nàng, hay là còn có dụng ý nào khác bên trong?

Tưởng Nhược Nam lập tức nhớ đến đôi trai gái tối hôm qua.

Vừa rồi nghe Hồng Hạnh nói, nàng và quý thiếp cùng được đón về đây một ngày, không lẽ trong buổi dâng trà ngày hôm nay quý thiếp kia cũng sẽ có mặt? Thái phu nhân sắp xếp như vậy là vì không muốn quý thiếp phải chịu áp lực từ chính thất?

Gia đình này lại thiên vị ưu ái người quý thiếp kia thế sao? Cô gái đó rốt cục có lai lịch thế nào?

Tưởng Nhược Nam lẳng lặng suy nghĩ.

Cùng lúc ấy, sắc mặt Phương ma ma cũng rất khó coi, tối qua động phòng đã bỏ rơi tiểu thư rồi, hôm nay dâng trà cũng định để tiểu thư đứng ngoài sao? Thành kiến của Hầu phủ đối với tiểu thư sâu như thế ư?

Nhưng cũng khó trách việc họ tức giận, cách làm của tiểu thư thật sự…

Phương ma ma thầm thở dài một tiếng, vẻ lo lắng trên mặt càng rõ hơn.

Hồng Hạnh hậm hực, định nói gì đó, nhưng nhìn sang tiểu thư bên cạnh, bộ dạng nín nhịn đầy khó chịu.

Trương ma ma vẫn cười tít, lưu hết sắc mặt những người trong phòng vào mắt, vẻ mặt của Lưu ma ma bên cạnh lại để lộ ra vài phần khinh miệt.

Sự khinh miệt trên sắc mặt Lưu ma ma kia kích thích Tưởng Nhược Nam, kiếp trước, sắc thái mà nàng nhìn thấy nhiều nhất trên mặt người khác chính là vẻ mặt này.

Không muốn để nàng đi ư? Nàng cứ muốn đi đấy!

Mặc dù không biết sau này mình sẽ rơi vào tình cảnh thế nào, nhưng còn ở đây ngày nào, nàng cần phải làm tốt bổn phận của mình ngày đó.

Vị trí của nàng là chính thê, không thể để kẻ khác tự do trèo lên đầu mình được!

Tối qua đã đủ mất mặt lắm rồi, màn dâng trà hôm nay nếu nàng không xuất hiện, không chừng sau này sẽ trở thành đồ trang trí cho cái nhà này, thành trò cười trong mắt mọi người.

Hừ, nàng dễ bắt nạt tới thế ư!

Khi ấy, Tưởng Nhược Nam đứng dậy, nhìn Trương ma ma cười, đáp: “Mặc dù mẹ chồng quan tâm thương yêu con dâu, nhưng con dâu không thể thiếu hiểu biết như thế, làm gì có đạo lí ngày đầu tiên về nhà chồng mà không dâng trà mời bố mẹ chồng chứ? Để chuyện này đồn ra ngoài, khiến người khác chê cười Hầu phủ chúng ta không có trên có dưới thì thật không hay!” Khi ấy chẳng màng nhìn vẻ mặt của Trương ma ma, nàng quay sang dặn dò Hồng Hạnh, “Hồng Hạnh, mau giúp ta chỉnh lại y phục, đừng để lỡ giờ tốt.”

Trương ma ma ngẩn người, bà ta cứ tưởng rằng vị tân phu nhân này sẽ nổi giận, sẽ nói những lời oán trách, như vậy, ngộ nhỡ Thái hậu hỏi đến, Hầu phủ còn có thể nói là có lòng quan tâm nhưng tân phu nhân oán giận, Thái hậu cũng sẽ không thể nói được gì nữa.

Không ngờ vị tân phu nhân với biệt hiệu bà la sát này lại nói ra được những lời gãy gọn đâu ra đấy, khiến họ chẳng còn biết phải đối đáp thế nào.

Trong lúc hai vị ma ma Trương, Lưu đang sững sờ, thì vẻ mặt Phương ma ma lại rất vui mừng, bà nói: “Phu nhân, đừng vội, vẫn còn sớm, không lỡ được đâu, không lỡ được đâu!” Tiểu thư coi như cũng đã bắt đầu hiểu chuyện rồi, nhất định phu nhân trên trời linh thiêng, phù hộ cho tiểu thư.

Hồng Hạnh vẫn chỉ tay sai bảo bọn người dưới, lấy nước, thay quần áo.

Hai vị ma ma Trương, Lưu quay sang nhìn nhau, Trương ma ma bèn cười, nói với Tưởng Nhược Nam: “Nếu đã vậy, tôi sẽ về bẩm lại với Thái phu nhân.”

Tưởng Nhược Nam vừa đứng cho bọn a hoàn mặc áo, vừa cười tươi rói với họ đáp: “Hai vị ma ma, không tiễn.”

Phương ma ma gọi một tiểu a hoàn tới tiễn họ.

Sau khi hai vị ma ma đi khỏi, bèn hạ giọng thì thầm với nhau.

Trương ma ma nói: “Tân phu nhân này xem ra là một người hiểu biết, hình như không giống với lời đồn…”

Lưu ma ma lại cười nhạt một tiếng: “Chỉ sợ là do ma ma đã sớm dạy cho thôi! Hiểu biết? Hừ, nếu thật sự hiểu biết thì liệu có xin Hoàng thượng chỉ hôn ngay trước mặt bao nhiêu người như thế không? Hại thiếu gia chúng ta không thể không lấy bà la sát đó về làm chính thê, nếu thật sự là một người hiểu biết, sao lại để a hoàn hầu hạ bên cạnh mình hỗn xược vô kỉ luật như thế? Chủ nào tớ nấy!”

Trương ma ma gật gật đầu: “Nói có lý, Hồng Hạnh kia nếu là người trong Hầu phủ chúng ta, sớm đã bị đánh rồi đuổi đi từ lâu!” Nói xong mắt bỗng sáng quắc lên: “Dám diễu võ giương oai trước mặt chúng ta, rồi sẽ có ngày, xem tôi xử lý tiểu nha đầu thối ấy thế nào!”

Lúc này Lưu ma ma chau mày, vẻ mặt lo lắng: “Có điều đây là cuộc hôn nhân được Hoàng thượng ban tặng, Hầu gia lại lạnh nhạt với tân phu nhân như thế, không sợ bị Hoàng thượng trách phạt ư?”

Trương ma ma nheo mắt cười, nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai khác, lúc này mới ghé sát vào tai Lưu ma ma thì thầm: “Bà không biết đấy thôi, bà la sát này vốn là Hoàng thượng phải ‘nuốt’ cơ đấy, Hoàng thượng đang phiền muộn, nhưng cô ta lại nhắm Hầu gia, tự ý đòi Hoàng thượng chỉ hôn, Hoàng thượng cầu còn không được, vội vàng ném ngay củ khoai nóng trên tay cho Hầu gia.

Quan hệ giữa Hoàng thượng và Hầu gia từ trước tới nay vẫn rất tốt, hàng ngày Hầu gia không quản ngại việc gì, bà nói xem trong lòng Hoàng thượng có thấy hổ thẹn không? Nếu không cũng sẽ không đồng ý để Hầu gia nạp tiểu thư nhà họ Vu làm thiếp cùng một ngày, chỉ cần đảm bảo vị trí của tân phu nhân, không khiến Hoàng thượng mất mặt, Hoàng thượng chẳng quản nhiều như thế đâu!”

Lưu ma ma cười, “Nói có lý.

Thế gọi là bà la sát tự làm tự chịu, tiểu thư họ Vu sớm đã quen biết Hầu gia từ trước, lại xinh đẹp như tiên, tài hoa tỏa lộ, bà la sát thô tục kia sao có thể sánh được? Cả đời này cô ta đừng mong được đổi đời!”

“Đúng thế!”

Hai người vừa nói vừa cười, đi về hướng Tùng Hương viện ở phía Tây.

Trong Thu Đường viện của Tưởng Nhược Nam.

Lúc này dưới sự giúp đỡ của bọn a hoàn, Tưởng Nhược Nam đã mặc xong y phục, áo lụa tay hẹp màu đỏ rực, bên trên thêu hoa mẫu đơn màu hồng phấn, kiều diễm sống động, váy gấm màu vàng, dưới gấu váy thêu hình những dây nho rất phong phú, vô cùng đẹp mắt.

Nhưng lúc này Tưởng Nhược Nam chẳng có tâm trạng đâu mà thưởng thức chiếc váy tinh xảo ấy, nàng nhìn vào gương đồng trước mặt mà ngẩn ngơ.

Trong chiếc gương đồng bóng loáng ấy đang hiện ra khuôn mặt của nàng.

Đôi lông mày vô cùng cá tính, đôi mắt rất đẹp, lòng đen nhiều lòng trắng ít, đồng tử đen láy, mũi không được cao lắm, nhưng cũng may không bị to, môi dày, không nhỏ, nếu là ở thời hiện đại thì đây có thể được coi là một đôi môi gợi cảm, có điều theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của thời cổ đại môi phải chúm chím anh đào thì đôi môi nàng không được thanh tú cho lắm.

Ngũ quan ngoài đôi mắt ra, mọi thứ khác đều bình thường, có thể chấp nhận được.

Điều khiến nàng khó lòng chấp nhận nhất là làn da, “thể xác” nàng mới nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang ở độ tuổi có làn da đẹp nhất, nhưng sao da lại vừa thô vừa đen thế này?

Tưởng Nhược Nam ôm mặt, trong đầu nhớ lại làn da trắng như tuyết mỏng manh như sương của mỹ nữ mình nhìn thấy tối qua, giờ thì nàng đã hiểu vì sao Hầu gia lại không chịu động phòng với “thể xác” của nàng.

“Tiểu thư, để Hồng Hạnh trang điểm cho người thật xinh đẹp! Quyết không thể thua con hồ ly kia được!” Hồng Hạnh gỡ tay Tưởng Nhược Nam ra, cầm hộp phấn trên bàn trang điểm lên, chẳng khách khí gì ra sức trát trát bôi bôi lên mặt nàng, trước mắt Tưởng Nhược Nam toàn một màu trắng, mùi phấn thơm nhức mũi, Hồng Hạnh lại cầm son vung vẩy một hồi, sau khi kết thúc, thỏa mãn đứng tránh ra ngoài để nàng tự ngắm mình trong gương.

Hồng Hạnh cười với Tưởng Nhược Nam: “Tiểu thư, thế có được không?”

Tưởng Nhược Nam vừa nhìn, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Mẹ ơi! Phấn dày hàng thước, son môi đánh đỏ như đít khỉ, giống hệt geisha Nhật Bản!

Tưởng Nhược Nam nhìn Hồng Hạnh chẳng chút thiện cảm, không lẽ tiểu nha đầu này muốn nàng mang bộ dạng ấy ra ngoài để dọa người của Hầu phủ?

Cao, cách báo thù này thật sự cao tay!

“Mang một chậu nước đến đây cho ta, ta phải rửa mặt!”

Tự mình làm còn hơn.

“Tiểu thư, phấn không đủ trắng…”

“Tiểu thư, môi chưa đỏ…”

Hồng Hạnh đứng cạnh lẩm bẩm liên tục.

Khóe mắt Tưởng Nhược Nam giật giật, không thể nhịn được nữa: “Hồng Hạnh, đi lấy cho ta ít đồ ăn lại đây.” Phải tìm cách tống cổ cô ta đi thì tai mới được yên tĩnh một lúc.

Hồng Hạnh đi rồi, Phương ma ma ghé sát nàng.

“Tiểu thư, hiện giờ Hầu phủ quyền trong tay lão phu nhân, tiểu thư đừng vô lễ với bà ấy, nếu lão phu nhân nói những lời tiểu thư không muốn nghe, thì cứ nhẫn nhịn một chút, giờ tiểu thư đã là vợ người ta, không còn là tiểu thư của Tướng phủ nữa rồi!” Giọng nói nghe dè dặt thận trọng, như đang khuyên bảo nàng hết nước hết cái.

Tưởng Nhược Nam quay sang nhìn Phương ma ma, sự quan tâm trên mặt bà hiện lên rất rõ ràng, Tưởng Nhược Nam cảm nhận được rằng đây chính là người thật lòng yêu thương “thể xác” này, nàng bèn nói: “Ma ma yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào.”

Phương ma ma thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vui tươi, cười đáp: “Người ta thường nói con gái sau khi lấy chồng tự nhiên sẽ hiểu chuyện hơn, trước kia ta vốn không tin, giờ thì tin rồi.

Tiểu thư, chúng ta mới tới đây nên ít nhiều cũng sẽ phải chịu ấm ức, tạm thời cứ nhẫn nhịn đã.

Đợi sau này họ nhận ra cái tốt của tiểu thư rồi, tự nhiên sẽ đón nhận tiểu thư thôi.”

Tưởng Nhược Nam quay đầu đi không lên tiếng, nhưng lòng thầm nghĩ, thế thì cũng phải xem là ấm ức gì đã, cứ nhẫn nhịn mãi, chỉ khiến họ thêm ngông cuồng, trèo lên đầu lên cổ mình thôi.

Xem ra Hồng Hạnh đã nói một câu rất đúng, tính cách của Phương ma ma quả thật là quá mềm yếu..