Thế Giới Dị Biến

Chương 13: 13 Lâm

Suốt một khoảng thời gian dài chốn tránh những kẻ truy đuổi, hôm nay Lâm quyết định ra ngoài nghe ngóng một số tin tức và mua một vài đồ ăn về dự trữ.

Nhưng mà tâm trạng của hắn rất nặng nề, hắn đang gặp khó khăn, hắn cứ đi như thế mà không suy nghĩ, bất giác hắn đã đến khu vực đấu trường.

Tiếng huyên náo xung quanh khiến hắn giật mình tỉnh lại thoát ra khỏi trạng thái thất thần của mình.

- Nơi này là đấu trường, sao mình lại đến đây nhỉ, có lẽ nên quay lại trước khi có ai đó chú ý đến mình.

Rùng mình.

- Cảm giác này, không ổn.

Trực giác của hắn cảnh báo có nguy cơ sắp xuất hiện từ đằng sau.

Nhiều năm kinh nghiệm của hắn cho thấy khi trực giác của hắn phát ra cảnh báo thì phải lập tức rời khỏi hiện trường, thế nên hắn không dừng lại bước chân hay đưa mắt nhìn xung quanh, hắn cố gắng hòa lẫn vào dòng người xung quanh.

Hắn cảm giác được một cỗ khí tràng đang khóa chặt hắn.

Ảnh dạ

Ngay lập tức hắn thi triển dị năng của mình Ảnh dạ hóa thành một đoàn bóng đen lẫn vào trong bóng của người xung quanh.

Ảnh dạ là một kỹ năng giúp hắn biến thành một cái bóng giúp hắn có thể tùy ý lẫn vào bóng của vật khác, nó càng phát huy tác dụng mạnh mẽ khi ở nơi không có ánh sáng.

- Muốn chạy!

Nguyệt thấy tên Lâm bắt đầu thi triển kỹ năng Ảnh dạ của mình thoát đi.

Cô lập tức tăng tốc, cô quay đầu về phía đằng sau nơi mà Long và Ngọc đang đuổi theo ở phía sau.

- Long!

Cô lớn tiếng gọi tên Long, với năng lực của tên Lâm này thì chỉ có mình Long dùng tinh thần lực mới khóa chặt được vị trí của hắn, nếu chỉ dùng khí tràng thì không hiệu quả lắm bởi vì khi hắn ẩn vào bóng thì khí tức của hắn biến mất.

Không cần Nguyệt nhắc thì Long vẫn luôn dùng tinh thần lực khóa chặt tên Lâm, hắn lấy ra máy truyền tin thông báo vị trí của tên Lâm cho Nguyệt.

- Long, tôi theo không kịp tốc độ của hai người.

Ngọc đang dần tuột lại phía sau, tu vi của cô bây giờ mới chỉ là Phổ thông trung kỳ, so tốc độ với những người kia quả thật là quá khó với cô.

Cô bắt đầu thở dốc, thấy thế Long nhanh chóng quay người lại cúi người xuống vác cô lên vai mình.

- Khoan đã, để tôi xuống.

Cảm giác tư thế này có chút xấu hổ, Ngọc giãy dụa nhưng cô không tài nào thoát được vòng tay của hắn.

- Yên nào, không phải cô theo không kịp à.

Long vác theo Ngọc tiếp tục đuổi theo đằng sau Nguyệt, tên Lâm sắp ra khỏi phạm vi dò xét tinh thần lực của hắn.

Phong bộ

Ngay lập tức tốc độ của Long nhanh chóng tăng lên, sắp bắt kịp được Nguyệt người vẫn đang đuổi ở đằng trước.

Lâm cảm phát giác được người đang đuổi theo hắn không bị kỹ năng Ảnh dạ của mình làm mất dấu trái lại còn đang dần tiến sát vị trí của mình.

- Đụng phải cao thủ.

Lâm lẩm bẩm, hắn chui vào một ngõ hẻm gần đó và nghĩ đó là phương pháp cắt đuôi hiệu quả nhưng hắn đã nhầm.

Khi Lâm vừa rẽ vào hẻm thì Long ngay sau đó đã dùng tinh thần lực quét toàn bộ khu vực lập tức một phần hình dạng của con hẻm hiển thị trong đầu hắn.

Dựa vào phương hướng Lâm di chuyển Long phán đoán ra hướng đi tiếp theo của Lâm.

Long mở ra máy truyền tin thông báo cho Nguyệt.

- Bà chị cứ tiếp tục đuổi theo, em sẽ bọc đầu hắn.

- Ok.

Lâm chạy đã được 5 phút cảm giác bị đuổi theo nhạt dần, hắn chậm bước chân của mình lại.

Tựa lưng vào một bức tường hắn thở lấy từng ngụm.

Cuộc rượt đuổi tuy ngắn nhưng lại tốn quá nhiều sức lực của hắn.

Bộp.

Một cách tay đặt lên vai trái của hắn làm hắn giật nảy mình.

Lòng của hắn trầm xuống khi thấy người vỗ vai hắn là một gương mặt khá quen thuộc, trên vai tên này còn vác theo một cô gái.

Không kịp nghĩ vì sao tên này còn vác theo một cô gái đuổi theo hắn.

Hắn mở miệng chào hỏi trước.

- A, Long lâu rồi mới gặp, tôi cứ tưởng là ai hóa ra là cậu đuổi theo tôi nãy giờ, muốn gặp tôi thì cứ gọi tên tôi một tiếng, sao lại đuổi theo như thế làm tôi hiểu lầm.

Giọng điệu muốn làm hòa của tên này khiến Long không thích cho nên Long ngay lập tức đập tan cái hy vọng hắn có thể bỏ qua cho mình của tên Lâm.

- Không phải tôi muốn gặp anh, mà là chị ta.

Long ngoắc đầu chỉ về hướng Nguyệt đang đằng đằng sát khí đi lại gần Lâm.

Mọi người xung quanh cảm giác không khí có chút khó chịu nên một vài người lựa chọn nhanh chóng rời đi khỏi con hẻm, một số thì bắt đầu chú ý tình huống của bốn người này.

- Chị Ng…Nguy…Nguyệt!

Lâm lắp bắp khi nhìn sang hướng Long chỉ và thấy người mà hắn không muốn gặp nhất.

Nguyệt

- Lâu quá rồi mới gặp nên xúc động đến nói không thành lời nữa à.

Nguyệt đặt tay lên vai còn lại của Lâm, vừa nói cô vừa bóp chặt vai của hắn.

- A, đúng do em xúc động quá.

Cơn đau từ bên vai phải khiến Lâm phải hét lên, hắn cố tỏ ra một vẻ mặt đáng thương trước Nguyệt.

Thấy mọi chuyện đã thành Long buôn tay khỏi vai Lâm và thả Ngọc xuống dưới đất.

Ngọc trừng mắt về phía Long, cô vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì cái tư thế hắn cõng mình chạy khắp phố.

Thu ánh mắt của mình ra khỏi tên khó ưa này, cô hiếu kỳ nhìn xem cuộc nói chuyện giữ hai người Nguyệt và tên lạ mặt này.

Cô thúc cùi chỏ vào người Long hỏi nhỏ.

- Này, tên kia là ai sao mà chị Nguyệt vừa nghi là hắn mà đuổi theo không bỏ.

- Anh ta tên Văn Lâm một tay săn tin tức, thông thường là các tin về một người hay tổ chức nào đó, tóm lại là một kẻ chuyên moi móc đời tư của người khác.

Long trả lời câu hỏi của Ngọc, tên Lâm này cũng khá là nổi danh trong giới tin tức ở đảo Ground, nếu có một bảng xếp hạng ở đảo Ground về tin tức lưu truyền thì tên này có thể có thứ hạng rất cao, phàm là chuyện trên đảo Ground hắn đều biết, những nguồn tin của hắn đều chính xác, không ai biết hắn lấy những tin này ở đâu.

Tên này kiếm cũng được một khoảng tiền lớn đủ để hắn thoải mái suốt phần đời còn lại.

- Này cậu nói ai moi móc đời tư người khác hả, đó chỉ là vì tính chất công việc của tôi thôi.

Đang bị giáo huấn bởi Nguyệt nhưng Lâm khi nghe thấy bốn chữ moi móc đời tư từ miệng Long thì hắn không nhịn được quay sang nói với Long.

- Thằng này đang nói chuyện với chị mày mà dám quay qua nói chuyện khác à.

Thấy Lâm cắt ngang vấn đề mình đang nói Nguyệt tỏ ra bực bội, cô lập tức cho một quyền vào bụng hắn.

Bụp.

- Đừng, em sai, em sai.

Sự đau đớn truyền từ bụng khiến Lâm liên tục nhận lỗi.

Ngọc nháy mắt một cái khi thấy Nguyệt cho một đấm vào bụng Lâm, cô cảm giác mình bắt đầu nhìn ra cái bản chất thật của Nguyệt.

Hay là người ở trên Thiên không thành này ai cũng có một mặt khác.

Nghĩ như vậy cô không tự chủ liếc mắt về phía Long.

Từ lần đầu gặp tên này chỉ thấy hắn đều mang một bộ mặt chớ lại gần.

- Mấy chuyện khác chị không nói, nhưng lần trước dám gạt chị đi bẫy của bọn khốn nào đó.

Có biết chị xém bị giết ở trong đó không.

Nguyệt dùng hai tay túm lấy cổ áo của Lâm, đưa mặt lại gần gằn từng chữ nói.

Càng nói cô càng phẫn nộ.

Ngực cô phập phồng, cô buông tay khỏi cổ áo của Lâm đẩy mạnh hắn vào tường.

- Chị quá thất vọng về chú mày.

Nguyệt chống tay xuống eo quay đầu đi và nói với giọng buồn bã.

- Em xin lỗi! Em xin lỗi!

Lâm quỳ gối xuống, khuôn mặt của hắn cúi gầm liên tục nói câu xin lỗi.

Long đứng một bên nghe nhưng bây giờ hắn có chút tức giận rồi, bảo sao lần trước thấy bà chị này người đầy máu trở về hội, cứ tưởng bả lại đi gây chuyện ở đâu đó, hóa ra là rơi vào kế của tên này.

Không thể tha thứ.

Long bước tới giơ chân lên sút vào đầu Lâm, nhận thấy kình phong ập tới, Lâm sợ hãi lấy hai tay che đầu của mình lại.

Bụp

Trước khi chân của Long chạm vào đầu Lâm thì Nguyệt đã dùng chân cản lại.

- Long cậu định làm gì đó, ra chân mạnh như vậy là định giết nó sao.

Long dùng đôi mắt không thấy của mình đối mặt với Nguyệt, không hiểu sao những lúc như thế này Nguyệt có thể cảm giác được sự giận dữ từ đôi mắt ấy.

Ánh mắt cô nhu hòa xuống, cô đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Long.

- Chị hiểu chú em quan tâm chị, nhưng chị tin rằng có thể có ẩn khúc gì đó sau hành động của Lâm.

Chị biết cậu ta lâu như chị biết chú em vậy.

- Hừ.

Long hừ nhẹ lui ra một bên, sự bất mãn đối với Lâm vẫn còn trong lòng hắn.

Chợt hắn thấy có vài người đang chỉ chỏ bọn họ, Long lập tức thả ra khí tràng của mình và quát lớn.

- Có gì đâu mà xem, đi ra hết khỏi chỗ này đi.

Những người còn xót lại hiếu kỳ nhìn xem bốn người họ bị Long dọa sợ cuống cuồng rời khỏi.

Con hẻm lúc này không còn ai.

Lâm vẫn đang lấy tay che đầu, cú đá lúc nãy của Long khiến hắn sợ hãi.

Tên này trông rất không quan tâm việc đời vậy mà lúc ra tay lại đáng sợ như vậy.

- Ài, thôi đứng dậy đi, nơi này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta qua chỗ khác, lúc đó em liệu mà nói thật với chị, không thì tên nhóc kia chị không cản.

Nguyệt cúi xuống nói với Lâm, rồi lấy ngón tay chỉ chỉ Long, tên vừa mới bộc phát cơn tức của mình ra mọi người xung quanh.

Lâm có chút sợ sệt đứng lên, hắn có gặp Long qua vài lần khi gặp Nguyệt, hắn cho rằng Long và Nguyệt có thể là chung một đội trong hội nhưng sau khi kiểm chứng thì không phải, nhưng có thể thấy hai người rất thân thiết với nhau.

Ngọc cảm giác mình có phải hơi thừa ở chỗ này không, nhìn vào mối quan hệ của Nguyệt và Lâm thông qua lời nói của họ có lẽ không đơn giản chỉ là quen biết bình thường.

Cô không giám thở mạnh cố gắng biến mình trở thành tiểu trong suốt, đặc biệt khi thấy khuôn mặt tức giận và có chút phát rồ của tên Long này.

- Đi thôi chúng ta ra khỏi đây.

Nguyệt dẫn đầu nhóm đi ra khỏi con hẻm, Lâm đi ở phía sau, sau lưng hắn là Long người vẫn dùng tinh thần lực khóa chặt hắn, tay thì vẫn luôn để trên chuôi kiếm được ngụy trang thành cây gậy dò đường.

Đi ở sau cùng là Ngọc..