Thế Giới Dị Biến

Chương 49: 49 Phòng Thủ Kết Thúc

Đêm tối trên bầu trời đầy sương mù của thành phố Cherno được thắp sáng bằng những cú va chạm cực lớn giữa tên lửa và Undead.

Bên dưới mặt đất thì bị hàng loạt vụ oanh tạc giữa bầy thi triều.

Mặt đất cả khu phía nam thành phố như đang gặp một trận động đất khi mà mọi thứ đều kịch liệt lắc lư.

Những làn sóng xung kích không ngừng khuếch tán ra xung quanh, làn sóng đi tới đâu là lũ Undead bay ra tới đó, các công trình đường xá, tòa nhà, cây cối đều bị dập nát.

Những cảnh binh đứng trên nóc của các tòa nhà khi chứng kiến cảnh tượng đó đều phải tìm vật gì đó để che chắn cơ thể họ, bởi vì làn sóng xung kích từ những vụ nổ đang khuyếch tán gần đến khu cứ điểm.

Kèm theo làn sóng công phá ấy là âm thanh từ vụ nổ bắt đầu truyền đến tai họ.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Một vài người ở khu vực vòng ngoài không kịp tìm chỗ trú ẩn thì cũng bị làn sóng xung kích thổi bay, những người tìm được chỗ trú ẩn thì cũng bị dư ba của sóng xung kích ảnh hưởng, máu từ mũi, lỗ tai họ chảy ra.

Nhất thời ai nấy cũng đau đớn.

Mặc dù Thanh cũng tính tới tình trạng này nhưng cô vẫn có hơi xem nhẹ lực phá hoại của những quả tên lửa kia.

Đứng trên đỉnh sân thượng làn sóng xung kích khi tới gần cơ thể cô thì bị một lá chắn vô hình cản lại, hiển nhiên đối với một cường giả cấp Chiến tướng như cô thì bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ làm cô chớp mắt dù chỉ một cái.

Thanh vẫn đang tập trung quan sát tình hình sau loạt vụ nổ vừa rồi, có thể dễ dàng nhận ra khi các con Undead cấp thấp chúng không chịu nổi sức ép khủng khiếp đó nên lập tức bị chấn văng tại chỗ, nhưng những con có cái đầu và tinh thể trong đầu chúng vẫn hoàn hảo thì sớm muộn lũ này cũng đứng lên một lần nữa.

Cái cô quan tâm là đợt hỏa này có làm suy yếu đi bọn Undead cấp Đại chủ hay không.

Rống!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Liên tục là những cú rống tức giận từ phía thi triều, bọn Undead cấp Đại chủ đang bắt đầu vực dậy sau đợt tên lửa, đa phần bọn chúng chỉ bị tạc bay vài bộ phận như tứ chi hoặc một mảng lớn thân thể.

Chứ phần đầu thì tuyệt nhiên không bị mảy may ảnh hưởng.

- Đoán không sai mà.

Thanh nói nhỏ trong miệng, cô lại dùng bộ đàm để liên lạc.

Bíp

- Mọi người mau cũng cố lại tuyến phòng ngự, bọn Undead sắp hồi phục, phải giữ vững chốt phòng thủ vòng 2.

Cô vẫn chưa ra tay được, đối thủ của cô Undead cấp Chiến tướng vẫn chưa xuất hiện.

Bíp

- Di chuyển được bao nhiêu người rồi.

Bíp

- Báo cáo!Đã di chuyển được khoảng 250 000 người.

Bíp

- Quá chậm, đẩy nhanh tiến độ.

Số người tham gia phòng thủ đợt thi triều này là 200 000 người, nói cách khác họ cần phải di chuyển hơn 500 000 ngàn người nữa.

Bíp

- Thiếu tướng! Người của ta ở vòng ngoài đã rút về, mau triển khai pháo mặt đất, chuẩn bị thêm đợt phóng tên lửa thứ 2.

Bíp

- Được.

Vị thiếu tướng bỏ máy bộ đàm xuống, trước đó lực lượng trinh sát của ông cũng đã thông báo kết quả của loạt phóng tên lửa vừa rồi.

Kết quả không được như mong đợi, khiến ông cảm giác được bọn Undead này quả thật là khó chơi.

- Trực ban!

….…………………………..

Phía sau đại quân thi triều có hai bóng người đang nhanh chóng tiếp cận chiến trường chính.

Đó chính là Long và Mạc nhưng mà hai người khi tới gần thì một cảnh tượng khiến Mạc há hốc miệng, ông định lắp bắp nói cái gì đó với Long, nhưng miệng ông lại không khép lại được.

“Đù”

Tên lửa.

Cái thứ vũ khí này Mạc cũng từng nếm trải qua uy lực của nó, tuy nói đối với ông chỉ một quả tên lửa thông thường thì cũng không gây ra nguy hiểm bao lớn, có quá nhiều cách để xử lý nó, ví như có thể dùng chân khí đánh ra một đòn tầm xa cản lại, dùng chân khí tăng mức phòng ngự của bản thân lên tối đa, dùng pháp khí đón đỡ, dùng thân pháp ngự không cực tốc né tránh.

Nói chung chỉ cần bạn mạnh thì bạn thích làm gì với món hàng nóng này cũng được.

Nhưng những điều đó cũng không có nghĩa là ông có thể không coi cơn mưa tên lửa trên đầu vào mắt.

Ngược lại nếu cái đống đó vả vào mặt ông thì chí ít ông cũng sẽ hao sạch chân khí trong cơ thể để đón đỡ rồi chờ mấy quả tiếp theo làm cho nát hết cả người.

Phát giác ra biểu hiện không đúng của Mạc.

Long dừng lại.

- Chuyện gì vậy, có cái gì sao?

Long lúc này vẫn chưa phát hiện ra hàng loạt tên lửa bay về phía này.

- Phía trên đầu chúng ta có rất nhiều tên lửa!

Mạc hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói từng chữ.

Bỗng nhiên.

Vụt!

Bóng dáng của Long ngày càng thu nhỏ trước mắt ông, hiển nhiên là cậu trai trẻ này bỏ chạy rồi.

“Đù”

- Chờ đã! Thằng nhãi con!

Sau khi nghe được Mạc bảo có mưa tên lửa trên đầu là Long lập tức cắm đầu cắm cổ chạy trốn.

“Đậu má”, cậu cũng chỉ võ giả cấp Đại chủ chứ không phải là Undead cấp Đại chủ.

Nghe được vũ khí mang tính chất hủy diệt đó thì chỉ có chạy là thượng sách, đồng đội thì cũng từ từ rồi hẵng gấp, còn mạng thì mới có khả năng đi tìm được.

Vừa chạy cậu vừa oán thầm ông chú Mạc này, ỷ bản thân là cấp Chiến tướng không xem ai ra gì, cứ thế mà im im không nói, nếu không phải cậu đứng lại hỏi han thì đã máu thịt be bét rồi.

Uổng công cậu đã giúp đỡ ông ta trong lúc khó khăn.

- Chạy nhanh thế….

có chạy cũng phải kêu chú chạy cùng chứ!

Mạc đã kịp cước bộ của Long, ông vừa đi một bên vừa oán trách.

“Đầu óc cha này bệnh rồi, không đứng lại thì chờ ăn hết à”

Trong đầu Long nghĩ thế nhưng ngoài mặt vẫn phải lễ phép, cậu còn cần đến thực lực của ông chú này.

Long nói.

- Ha ha! Cháu sợ quá mà… với lại chú là cấp Chiến tướng muốn chạy lúc nào mà chẳng được.

“Cmm! Được lắm thằng nhóc, không phải ông đây cần cái tinh thần lực vớ vẩn của nhóc thì còn lâu ông mày mới theo đuôi”

Mạc oán thầm một phen, thiếu chút nữa ông đã không giữ được phong phạm cao thủ mà mình đã tu dưỡng mà chửi ầm lên.

Hai người đang nói chuyện linh tinh thì đằng sau lưng họ có một làn sóng xung kích đang quét tới, theo sau đó là âm thanh bạo liệt.

Vì hai người vốn là từ phía sau thi triều đi tới cứ điểm nên khi mưa tên lửa rơi xuống thì họ chỉ có hai con đường có thể tránh, một là lùi lại thật xa, hai là tiến thẳng đến phía trước.

Phương hướng bỏ chạy của Long chính là hướng thẳng về phía cứ điểm.

Tít! Tít! Tít!

Âm thanh báo hiệu trên máy truyền tin của Long vang lên.

Hiển nhiên là nó đã bắt được tín hiệu tương tự từ máy truyền tin của anh em Lâm.

Sự vui mừng hiện ra trên nét mặt cậu, rõ ràng là hai anh em đang ở phía trước.

Long tăng tốc bộ pháp của mình.

Ầm!

Tiếng nổ phát ra dưới chân, lập tức cả người Long tăng tốc về phía trước.

Thấy vậy, Mạc cũng nhanh chóng đuổi theo.

….……………………….

Bên trong cứ điểm, hai người Lâm và Hoa đang lui về chốt phòng thủ của vòng 2.

Khi chứng kiến loạt mưa tên lửa trên bầu trời thì tinh thần của hai người cũng phấn chấn hẳn lên, bởi vì như thế sẽ làm giảm đợt tiến công của thi triều.

Tít! Tít! Tít!

Máy truyền tin trong người bọn họ nhấp nháy tín hiệu, mới đầu bọn họ bị tiếng ồn từ vụ nổ làm họ không phát hiện ra.

Phải một lúc sau thì Hoa mới vui mừng cầm lấy máy truyền tin ấn vào nút liên lạc.

- A! anh Long hả?

- Hoa đó sao, hai người đang ở đâu?

Hoa nhìn vào màn hình hiển thị trên máy truyền tin thì phát hiện hướng di chuyển của Long.

Anh ấy đang tiến gần đến hai anh em họ.

- Bọn em đang ở bên trong cứ điểm, anh cứ tiếp tục đi thẳng tới sẽ gặp được bọn em.

- Tốt!

- Long liên lạc, cậu ta ở đâu?

Lâm cũng vội lấy ra máy truyền tin của mình, nét mặt của cậu ta cũng vui vẻ hẳn lên.

- Tốt lắm! Tốt lắm!

5 phút sau nhóm của hai người đã hội họp, đội 4 chính thức đoàn tụ.

Long thở ra một hơi nói.

- May mắn là hai người không sao, tôi biết là hai người sẽ không bị gì mà.

- À! Chắc anh em nhà cậu cũng nhận ra người này chứ, ông chú này chính là Mạc, chỉ huy trên chiếc Z320 xấu số.

Long cũng không quên thêm một chút lời nói móc trong câu nói của mình.

Mạc cũng thấy thằng nhóc này là cố ý.

Ông cười với hai bạn trẻ trước mặt này.

- Chào hai cháu!

- A! chào chú!

Hai người Lâm và Hoa cũng không tỏ ra thái độ nhiệt tình gì với ông.

Hoa kéo Long vào một góc, cô bắt đầu tường thuật lại những gì đã xảy ra ở nơi đây.

- Xem ra thế cuộc không khả quan!

Mạc đứng bên cạnh cho ra đánh giá.

Vậy là lối ra duy nhất là cái đường hầm kia, nhưng mà liệu người ở đây có chống nổi.

- Anh Long chúng ta có nên tiếp tục giúp họ không.

Lúc này Long đã có mặt ở đây, đồng nghĩa với việc cậu chính là người có quyền quyết định bọn họ sẽ làm điều gì tiếp theo.

- Ừm!

Long lấy tay xoa cằm, giúp hay không giúp cũng là một vấn đề cần phải suy tính rõ ràng.

Nơi này nếu có thêm chiến lực của Long và Mạc thì thế cuộc cũng chưa chắc khả quan, hai người họ nếu phối hợp với chỉ huy cao nhất ở cứ điểm là Thanh thì có thể cản bước chân của những con Undead cấp cao, chứ mà đi đối phó với đám cấp thấp thì có chém mỏi tay thì cũng không làm nên gì to tát.

Thử hỏi có thể chém chết được bao nhiêu Undead trong số 7 triệu Undead ở đây, ừ thì cũng có thể cho rằng số lượng của chúng đã giảm một mảng lớn sau đợt tên lửa vừa rồi.

Ầm!

Ầm!

Vừa nghĩ tới đây thì từ phía đằng sau chốt phòng thủ vòng 2 nổ ra một loạt đạn pháo.

Đây chính là loạt bắn đầu tiên của pháo binh.

- Chiến đi! Nói nhiều làm gì?

Lời nói của Long khiến 3 người còn lại bất ngờ, tên này là làm sao, mới vừa nãy còn lưỡng lự mà.

- Chúng ta đi đến chỗ của chị Thanh mà hai cậu nói, lúc đi đến đây tôi và chú Mạc đã cảm nhận được khí tức của cấp Chiến tướng, chí ít là bọn chúng có tới 4 con Undead cấp chiến tướng.

Tôi không biết thực lực của Thanh mạnh tới đâu, nhưng mà cô ta chắc chắn cần sự giúp đỡ.

- Long!

Mạc định nói gì đó thì bị Long đưa tay cản lại.

- Cháu không xúc động, chúng ta không có lựa chọn nào đâu.

Mọi người nghĩ cái cự kén kia biết cho thi triều tấn công cứ điểm lại không nghĩ đến việc mấy người này sẽ đào đường hầm thoát khỏi làn sương mù của nó hay sao.

Mặc khác thì khoảng cách bao phủ của màn sương thì không ai biết rõ.

Họ đào hơn 30 km nhưng vẫn chưa chắc chắn mà chỉ dẫn người xuống hầm dưới đất để ẩn núp đợt thi triều này thôi.

….

- Cháu đoán đợt tấn công thi triều lần này sẽ không đơn giản là càn quét như vậy, cái cự kén kia nó đang tính toán gì đó.

Có lẽ nó chuẩn bị thức tỉnh hoàn toàn rồi.

Chị Thanh mà hai cậu nhắc tới chắc cũng đoán ra phần nào rồi.

….……………………..

Tại mặt phía Nam của cứ điểm, nơi này khác hoàn toàn với tình hình của mặt bắc, khi phía bên này không chịu ảnh hưởng của thi triều.

Một số người thì cho rằng đây là may mắn do lũ Undead kia không biết phân bổ mà tấn công, chúng chỉ dồn sức về tuyến phòng ngự dài 30 km ở ba phía còn lại.

Một số khác thì cho rằng hướng này vốn là hướng đi thẳng đến biên giới sương mù đen kia nên bọn Undead cũng không cần phải tốn sức đi về phía này làm gì.

Cảnh binh ở khu vực này hoàn toàn không chú ý tới lớp sương mù đen đang tiến dần về phía khu cứ điểm của họ.

Nếu có ai đó nhìn từ trên trời xuống thì sẽ thấy rằng sương mù bao quanh thành phố đang có dấu hiệu lan sâu vào bên trong..