Thế Giới Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Tổng Tài Đại Nhân

Chương 11: Miếng bánh thứ mười một

     Trên đường trở về công ty, Hứa Đồng Đồng vẫn thấy văng vẳng bên tai câu nói của Hạ Du. "Đồng Đồng, nếu anh ta đối xử với cậu tốt một chút. Cũng đừng vì thế mà chìm đắm!! Đàn ông tốt như vậy, nếu không có ý với cậu thì chính là trêu đùa cậu."

     Đồng Đồng có chút khó nghĩ, Vương Đình Hạo thích cô, điều đấy là hoàn toàn không thể. Nhưng không hiểu sao khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, cô thấy lòng có chút mất mát. Anh đối với cô tốt thế, ở bên anh Đồng Đồng cô luôn thấy rất ấm áp. Đình Hạo, anh đối với cô gái nào cũng ôn nhu như vậy hay chỉ với mình cô. Nếu là vế sau, là Đình Hạo đang đùa nghịch cùng cô, lúc biết sự thật cô sẽ ra sao, có đau buồn hay không.

***

     Bước lên phòng làm việc của thư ký, Đồng Đồng đẩy cửa bước vào. Đây là phòng Đình Hạo sắp xếp cho cô, là căn phòng đối diện phòng làm việc của anh. Phòng này xung quanh đều là vách kính, giống như cô làm việc trong một chiếc hộp bằng thủy tinh trong suốt. Thiết kế rất tinh tế, đẹp mắt nhưng không phải người bên trong, bên ngoài đều nhìn thấy hết sao, thật không có sự riêng tư gì cả. Vừa nghĩ, Đồng Đồng vừa nhìn về phía phòng làm việc của Đình Hạo, bên kia thì tường cách âm, cửa gỗ cách âm, thần thần bí bí.

     Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc kêu lên, Đồng Đồng không nhanh, không chậm nhấc máy nghe.

- Là anh, vào phòng làm việc của anh một chút.

Chất giọng trầm ấm của Đình Hạo dội vào tai Đồng Đồng, khiến cô đột nhiên khẩn trương.

- Dạ!!

***

     Đình Hạo đang đánh máy một số tài liệu, thấy Đồng Đồng đi vào liền dừng lại động tác gõ bàn phím. Ánh mắt anh chuyển ôn hòa, có vài tia mềm mỏng. Đình Hạo giơ tay gọi Đồng Đồng lại gần, môi mỏng khẽ nhếch lên.

- Đồng Đồng, lại đây.

Đồng Đồng bước chân khó khăn, di chuyển đến trước mặt anh. Đình Hạo vẫn kiên nhẫn nhìn cô, thoáng chút mềm lòng.

- Tiếng anh của em có tốt không?

Đình Hạo hỏi, Đồng Đồng mỉm cười, dè dặt trả lời :

- Em chỉ có thể giao tiếp bình thường tốt thôi. Còn về từ ngữ chuyên môn, em..không rành đâu.

- Tại sao, em biết anh muốn hỏi em về từ ngữ chuyên môn.

Đình Hạo hứng thú nhìn Đồng Đồng, cô bé ngốc suy nghĩ cũng thật thấu đáo đi. Đồng Đồng nghe anh nói, đôi mắt tròn chớp nhẹ, gò má nóng nóng. Cô nhỏ nhẹ lên tiếng.

- Em chỉ nghĩ vậy thôi!

- Vậy em ngồi đây, đọc cho anh. Anh sẽ viết sang bằng tiếng anh.

Đình Hạo đôi mắt xanh tràn ngập ý cười, tay đưa phần tài liệu trên giấy cho Đồng Đồng. Mắt Đồng Đồng mở to, cô đếm sơ cũng phải đến mười tờ là ít. Thấy cô ngây ngốc nhìn mấy tờ giấy, Đình Hạo cười cười, cất giọng mê hoặc :

- Đồng Đồng, em đừng đọc nhầm đấy.

     Nghe Đình Hạo nói vậy, Đồng Đồng không khỏi cúi mặt xấu hổ, hai má bất giác ửng hồng. Cô sao lại đọc sai được chứ, là tổng giám đốc cố tình trêu cô. Nghĩ vậy, Đồng Đồng liền kéo ghế gấp đặt ở góc phòng đến, bừng bừng tinh thần ngồi xuống cạnh Đình Hạo. Đồng Đồng bắt đầu đọc để anh viết lại trên máy. Cô đọc rất bình tĩnh, cố gắng để anh nghe rõ. Nhưng hình như anh chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, cô đọc đến đâu anh đều nhanh chóng có thể viết xuống, tốc độc quả thực khiến Đồng Đồng tròn mắt thán phục. Rồi, Đồng Đồng nghĩ lại, không phải anh là con lai sao, tiếng anh của anh tất nhiên là vô cùng tốt mới đúng. Đồng Đồng cô thật đúng ngốc nghếch mà, có vậy mà cũng không nghĩ ra.

- Tổng giám đốc!!

- Ừhm, em nói đi.

Thấy Đồng Đồng gọi, Đình Hạo mắt vẫn không rời máy tính, cất giọng ấm nhàn nhạt.

- Anh là người nước ngoài đúng không?

- Đồng Đồng, anh là con lai. Em có thể đoán ra.

-...

- Bố anh là người Úc, mẹ anh là một người phụ nữ Á Đông điển hình. Anh lớn lên ở Melbourne. Hiện tại, bố mẹ anh đang ở bên đó.

Đồng Đồng gật gù, ngồi nghe Đình Hạo nói. Đây là lần đầu tiên, Đồng Đồng nghe anh kể về bản thân. Nhìn thấy vẻ đăm chiêu của cô, Đình Hạo cười khẽ, nói tiếp :

- Em còn muốn hỏi gì không?

- Tổng giám đốc, vậy...anh bao nhiêu tuổi?

Đây chính là điều Hứa Đồng Đồng muốn biết nhất.

- Đồng Đồng, anh hơn em những mười tuổi đấy.

Đình Hạo khóe môi càng cong hơn, anh lại có thể đi thích một cô gái ngốc như cô. Đồng Đồng ngẩn ra nhìn Đình Hạo, anh hơn cô mười tuổi, không phải là ba mươi ba tuổi sao. Anh lớn hơn cô rất nhiều đó. Đồng Đồng ngước lên nhìn Đình Hạo, anh cũng quay sang nhìn cô. Mắt hai người chạm nhau thật lâu, Đình Hạo cười cười, nụ cười khiến nhịp tim Đồng Đồng đập loạn lên. Cô cúi xuống, không để ý tiếp tục đọc. Đình Hạo cũng chẳng nói gì thêm, tiếp tục đánh máy.

     Trong không gian, chỉ nghe thấy tiếng nói nhỏ, trong trẻo của Đồng Đồng, cùng tiếng gõ xuống bàn phím đều đặn. Đôi khi, cô lơ đãng đảo mắt về phía bàn tay anh đang lướt rất nhanh trên bàn phím. Người đàn ông hoàn hảo, đến bàn tay cũng rất tuyệt. Ngón tay dài, thon, còn đẹp hơn cả bàn tay cô, ông trời quá thiên vị anh rồi.

     Còn có, Đồng Đồng ngồi gần Đình Hạo, cô còn có thể ngửi thấy hương bạc hà thanh mát trong không khí. Mùi hương dễ chịu ấy, khiến cô cảm thấy yêu thích. Đồng Đồng hít hít mũi, cô phải nhớ kỹ loại mùi này, cô sẽ ra siêu thị tìm loại sữa tắm có hương giống vậy.

-------------

     Mn đọc truyện vui vẻ nha, đừng quên vote một ☆ nha.

Love yah,