Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy!

Chương 17

Chương 17: Hắn được không?

Ninh Sơ Nhị không ngờ hắn nói trực tiếp như như vậy, nhất thời lại là nghẹn lời.

Ngay cả chính nàng cũng không biết, vì sao lại hỏi như vậy.

Nàng thừa nhận, thời điểm nhìn thấy bộ chăn màu hồng nhạt trên giường Liên Thập Cửu, nàng giãy giụa rất nhiều.

Nàng nhiều lần nói với mình, ngươi ghen ghét cái gì? Bắt đầu từ ngày rời khỏi Liên Thập Cửu, ngươi đã không còn quyền lợi ghen ghét. Hắn hoặc cưới hoặc nạp thiếp, đều không còn quan hệ với ngươi.

Thế nhưng là, cảm giác chua xót vô lực nhưng vẫn quanh quẩn ở trong lòng.

“Cái chăn trên giường kia là của Liên Tiểu Thú, hắn thích màu hồng nhạt có hoạ tiết hoa lá. Hài tử hơn phần nửa thời gian đều ngủ cùng với ta, ta sợ hắn bị cảm lạnh, cho nên dùng chăn cũng lớn hơn chút. Còn cái gì muốn hỏi nữa không?”

Liên Thập Cửu thản nhiên, làm cho Ninh Sơ Nhị không khỏi xấu hổ.

Nàng nghĩ, khuôn mặt của mình giờ này chắc chắn xấu xí đến cực điểm. Bởi vì nàng thậm chí vì câu giải thích này, khóe miệng bắt đầu giơ lên.

“Phẩm vị của Phì Phì, thực sự rất tốt, thực sự rất tốt.”

Nàng chỉ có thể nói như vậy, chột dạ không dám ngẩng đầu.

Liên Thập Cửu giữa mày giãn ra.

“Không có gì muốn hỏi sao?... Ta thì có.”

Hắn thay đổi tư thế thoải mái hơn, đến gần nàng hơn, mùi rượu thơm nồng cùng tiếng nói trầm thấp chậm rãi truyền vào tai nàng.

“Một năm nàng rời khỏi ta, nàng sống có tốt không?”

Trong lòng, giống như có thứ gì đó mềm mại lướt nhẹ qua, nổi lên một tầng đột ngột gợn sóng.

Ninh Sơ nhị giương mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia.

Sau khi tách ra, đây là lần đầu tiên hai người “ôn chuyện” bình thường như vậy.

“Ta... Còn tốt a.”

“Vậy hắn được không?”

Ninh Sơ Nhị ngây người trong nháy mắt, thật lâu sau mới nhận ra người hắn nói chính là Phong Sầm.

Đúng rồi, nàng còn có một “gian phu”.

“Hắn... Cũng khá tốt a. Phong thần tuấn lãng như cũ,... Sống lâu trăm tuổi.”

Nàng cười miễn cưỡng, cũng may Liên Thập Cửu cũng không nhìn nàng.

“Đúng không?”

Hắn ngắm nghía bàn tay nàng, sườn mặt dưới ánh nến không nhìn ra hỉ nộ.

“So với ta như thế nào?”

Ninh Sơ Nhị giật mình.

Nàng biết, vấn đề như vậy vô luận trả lời như thế nào đều không thích hợp.

Cho nên nàng bán cái ngoan (lấy lòng).

“Liên đại nhân đứng hàng tam phẩm trong triều, Liên các lão lại là trọng thần được tiên đế gửi gắm. Phong Sầm là một người nhàn tản, bất luận khí chất hay thân phận, đều không thể so với Liên đại nhân.”

“Người nhàn tản.” Hắn cười nhạo. “Một năm không thấy, nàng nhưng thật ra học được thói a dua nịnh hót trên quan trường, giảng một miệng lời hay.”

Ninh Sơ Nhị đương nhiên có thể nghe ra lời nói trào phúng, gương mặt cố kéo tươi cười muốn nói thêm một chút.

Liên Thập Cửu lại không cho nàng cơ hội chọc tức hắn.

Trên tay hơi thi lực, thân mình mảnh khảnh liền rơi vào trong lòng ngực hắn.

Tư vị cánh môi đụng vào nhau, kèm theo mùi rượu thơm say giữa môi hai người. Sự mát lạnh quen thuộc lại xa lạ, lúc bắt đầu có chút sự trừng phạt cường thế, đến sau lại không thể ức chế động tình.

Cho đến khi lưỡi hắn chui vào trong miệng nàng, trằn trọc triền miên, hắn mới biết được mình nhớ nàng bao nhiêu.

Cảm nhận được nàng hơi hơi đẩy hắn, hắn lại càng ôm nàng chặt hơn, vuốt ve chặt chẽ, mặc dù cách lớp vải dày dặn, hắn vẫn có thể cảm nhận được đường cong mềm mại của nàng.

Từng lỗ chân lông trên cơ thể dường như đang kêu gào, tham luyến sự dịu dàng chỉ thuộc về một mình hắn.

Một năm, thời gian không tính là dài lắm, nhưng hắn lại bị dày vò bởi nỗi nhớ mong.

Ninh Sơ Nhị cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, cùng sự kìm nén thở dốc. Nàng biết mình nên đẩy hắn ra, nhưng hai tay lại không tự chủ được mà ôm vòng lấy vòng eo của hắn. Nàng nhớ hắn, mỗi ngày mỗi đêm, chưa bao giờ gián đoạn.

Làn da căng chặt, kìm nén hơi thở hổn hển và khó chịu trong cổ họng.

“Sơ Nhị, về nhà đi.”

Khi nụ hôn kết thúc, hắn ôm nàng nhẹ nhàng nỉ non câu này.

Thanh âm nhàn nhạt như cũ, lại khiến Ninh Sơ Nhị chua xót suýt nữa rơi lệ.

Thành thân ba năm, nàng vô cùng hiểu người nam nhân này có bao nhiêu kiêu ngạo. Một câu giữ lại, không biết đã bách chuyển thiên hồi* trong lòng hắn bao lâu.

*: trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả.

Nhưng...

“Thập Cửu, thật xin lỗi.”

Nàng hoảng loạn đẩy hắn ra, khi hắn duỗi tay muốn kéo nàng lại, nàng gian nan nói sáu chữ.

“Liên đại nhân, thỉnh tự trọng.”

Đập vào mắt, là nỗi kinh chợt lóe lên trong mắt hắn.

“Liên đại nhân.”

Hắn trào phúng nhấm nuốt ba chữ kia, khẽ mím môi nhưng lại mỉm cười.

“Nhưng thật ra đa tạ Ninh đại nhân nhắc nhở.”

Hắn nói không chút để ý, nắm tay ở trên bàn, bởi vì dùng sức quá mức mà trắng bệch đến phát xanh.

“Canh giờ không còn sớm, bản quan cũng không thể để ngài ở lại lâu.”

Hắn mỉm cười hạ lệnh trục khách, nghiêng người nằm trên giường phảng phất giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ninh Sơ Nhị trịnh trọng hành quan lễ, thẳng đến khi chạy ra ngoài cửa, cánh cửa kia đóng lại mới phát hiện, mình đã lệ rơi đầy mặt.

Trong lòng đau đớn giống như bị kim châm, giống như muốn đoạt lấy tất cả hơi thở của nàng.

Cởi sạch những thứ cứng rắn góc cạnh kia, tháo xuống tầng da mặt luôn luôn tươi cười chào đón, nàng chỉ là Ninh Sơ Nhị, một nữ nhân bình thường chỉ muốn sống an ổn qua ngày.

Nếu không có chuyện kia, nếu không có...

Trong phòng vang lên tiếng chén trà rơi xuống đất, giống như câu hỏi hắn chưa nói hung hăng cứa vào trong tim nàng, nhưng nàng không có dũng khí quay đầu lại.

Đêm đã khuya.

Ninh Sơ Nhị đi dọc theo hành lang dài treo những chiếc đèn lồng lục giác đang thắp sáng, đôi mắt sưng tấy có chút tan rã, tản mạn, không mục đích. Nàng đương nhiên là phải về nhà, nhưng trong lòng lại khó chịu như vậy.

Nhìn cây cối ở Liên phủ, phảng phất rất nhiều hình bóng hồi ức.

Có lẽ nàng vốn không nên xuất hiện ở chỗ này, tra tấn hắn, cũng tra tấn chính mình.

Phía sau, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng đen theo lại đây. Bước chân rất nhanh, mơ hồ có thể nghe được tiếng góc váy đong đưa.

Ninh Sơ Nhị biết Tiểu Xuân không yên tâm nàng, nên đi cùng. Dưới chân nàng không ngừng, quay lưng về phía nàng nói: “Không cần đi, ta có thể tự mình trở về.”

Bước chân phía sau lại càng nhanh hơn, giống như sợ nàng cũng đi nhanh như vậy.

Ninh Sơ Nhị có chút kỳ quái quay đầu lại.

"Thật sự không cần, ta tự mình...."

Vừa nhìn thấy, lại suýt nữa hù chết người sống sờ sờ như nàng.

Người phía sau kia, đâu có phải Tiểu Xuân.

Người đến một thân xanh đen, cổ áo kín cùng ống tay áo to, thêu hoa mẫu đơn, trên đầu buộc một cái đai buộc trán bằng da thú đai, vẻ mặt vẻ giận.

Rõ ràng là phụ nhân đứng tuổi, ý vị lại không tầm thường. Chỉ tiếc hai má phúng phính, hơn nữa lúc này lông mày nhướng lên, nhìn qua rất có mấy phần khắc nghiệt.

Đúng là mẹ ruột Liên Thập Cửu, bà bà trước của Ninh Sơ Nhị, Phương Uyển Chi.

Thấy nàng tiến lên vài bước, cả giận nói.

“Ninh Sơ Nhị! Quả nhiên là ngươi! Ta vừa nhìn đã thấy vóc người giống ngươi!!!”

"... Nương, a."

Ngập ngừng hồi lâu, Ninh Sơ Nhị mới hồi phục tinh thần lại, phun ra một câu thăm hỏi này, sau đó vén váy lên đầu gối, bỗng nhiên xoay người, nhanh chân bỏ chạy.