Thị Trấn Đầy Cám Dỗ

Chương 7: 7 Lâm Linh

Chiếc xe điện hơi cũ, lắc lư rất khó chịu khi ngồi lên.

Trương Đông cao một mét bảy.

Hắn luôn cảm thấy hơi mất thăng bằng khi ngồi ở phía sau, lo lắng rằng bánh xe sẽ chệch ra ngoài.

Linh nhi đang lái xe cẩn thận, khuôn mặt nhỏ bé bị phơi nắng đỏ bừng, mái tóc dài có chút mồ hôi.

Nàng trông còn thanh tú hơn, mái tóc đuôi ngựa dài thấp thoáng.

Mùi hương thật quyến rũ, chiếc áo phông trắng đầy vết mồ hôi.

Có thể thấy rõ bên trong mặc một bộ đồ lót mỏng manh.

Làn da trắng lờ mờ, cảm giác tươi mới của tuổi trẻ, ngay cả khi bạn không chạm vào nó, bạn cũng có thể đoán rằng nó thật dàn hồi co giãn.

“ Tên của em là gì? “ Trương Đông bị giật giật bởi mái tóc của Linh nhi, hắn hỏi mà không có chủ đích: “ Tên tôi là Lâm Linh.

Linh nhi đang lái xe chăm chú, không dám nhìn lại khi được hỏi.

“ Lâm Linh, rất dễ nghe.

“ Trương Đông tán thưởng.

“ Phải rồi, em có biết Trần Gia Câu không? “ Trương Đông nghĩ về điều đó và hỏi.

“ Biết, người ở đây sao lại không biết chứ? “

Lâm Linh gật đầu và nói một cách kỳ lạ: “ Nhưng tiếng tăm của nơi này không tốt lắm.

Ở đó là những ngọn núi nghèo và vùng nước xấu, dường như không có nhiều người, họ nói rằng nơi đó quá nghèo để sinh sống, chim cũng không thèm ị, những người đàn ông nơi đó đi ra thì hầu hết trộm, phụ nữ thì trở thành gái, là một nơi rất tồi tệ.

“ Ồ.

“ Trương Đông trả lời, suy nghĩ cẩn thận.

Lúc này, xe dừng lại ở một con phố hơi nhộn nhịp.

“ Đây rồi.

Lâm Linh có vẻ hơi mất tinh thần.

Cô quay lại và nói: “ Anh ơi, em sẽ cho anh địa chỉ của khách sạn.

Anh làm xong thì cứ quay lại đó, em còn phải mua ít đồ “

“ Chà, được thôi.

“ Trương Đông ra khỏi xe và cảm ơn Lâm Linh: “ Cảm ơn, Linh nhi.

“ Không có gì.

Lâm Linh do dự một lúc và nói: “ Nếu anh muốn đến Trần Gia Câu, thì anh không thể làm điều đó hôm nay, vì ngày hôm qua trời mưa, con đường ở đó bị chặn bởi đất đá sụp đổ và phải mất hai hoặc ba ngày để dọn lại.

Anh cũng có thể thử vận may một lần xem có thể vượt qua không.

“ được rồi.

Trương Đông gật đầu và nhìn cô gái sảng khoái động lòng người này.

Hắn nhịn không được hỏi tiếp: “ đúng rồi, em muốn mua gì? “

“ Một số xà phòng và nhu yếu phẩm hàng ngày.Thôi em đi đây.

“ Sau đó, Lâm Linh có vẻ lúng túng và bỏ chạy.

Một cô gái tinh tế và quyến rũ như vậy, nếu ăn mặc diện một chút, hẳn sẽ biến thành một cô gái xinh đẹp trong thành phố, nhưng cũng không thể kể đến mặc dù nàng ăn mặc đơn giản, nhưng với khuôn mặt dễ thương của mình khiến nhiều người nhìn trộm nàng trên mọi nẻo đường.

.

“ một cô gái không tệ.

Trương Đông mỉm cười chạm cằm, nhìn vào bóng lưng Lâm Linh.

Thị trấn thực sự có một điểm nhộn nhịp, ít nhất là có một địa điểm giải trí giống như hộp đêm cũ.

Phố Tây này được cho là nơi sôi động nhất ở đây, với các cửa hàng ở cả hai bên, nhưng những thứ được bán hơi tồi tàn, và hàng hóa được bán với giá rẻ hoặc giá rất thấp.

Mặc dù chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng có đủ cơ quan nội tạng.

Thị trấn tuy nhỏ nhưng xét cho cùng, nó vẫn là một đơn vị nhà nước, vẫn phải có ngân hàng.

Bất kể lợi ích thế nào, mặt tiền vẫn được trang trí rất tốt, thậm chí tốt hơn so với những nơi được gọi là nhà hàng.

Gần trưa, ngân hàng chỉ có một nhân viên đang ngồi sau quầy ngáp ngắn ngáp dài.

Trương Đông lấy thẻ ra khi anh ta vào cửa.

Sau khi ngồi xuống, anh ta điền vào phiếu chuyển tiền và đưa nó đến quầy với thẻ vàng.

Nhân viên bán hàng nhìn vào thẻ vàng thì cảm thấy hơi lo lắng.

Sau khi cầm lấy nó, mắt cô ta sáng lên và ngước lên nói: “ Ông sẽ rất tốn kém khi chuyển tiền ở một nơi khác.

Tôi đề nghị ông mở một thẻ ở bên chúng tôi và chuyển tiền về trước, phí xử lý sẽ rẻ hơn nhiều.

“ Không cần, cũng không có nhiều tiền.

“ Trương Đông nói trong khi chơi với điện thoại di động của mình.

“ Ồ.

Nhân viên bán hàng có phần thất vọng, nhưng vẫn hoạt động theo yêu cầu của Trương Đông.

Đợi một lúc, tất cả số tiền đã được chuyển đi, sau đó Trương Đông sắp xếp chiếc ba lô, thấy rằng không có tiền mặt trên người, lại lấy thêm 2 vạn nữa để trên người rồi rời đi.

Khi Trương Đông rời khỏi ngân hàng, anh cảm thấy thoải mái, các khoản nợ của hắn đã được thanh toán.

Tiền thẻ tín dụng cũng được trả lại.

Tài khoản còn lại hơn 20 vạn, đủ để anh tiêu trong một thời gian dài.

Nghĩ về cảnh những ông chủ đi vào các địa điểm giải trí ở Quảng Châu, cảnh những người phụ nữ mặc áo hở ngực, sự cám dỗ tột độ của Hồ rượu (*) khiến mọi người đổ máu, bộ não Trương Đông không thể không nóng bỏng, hét lên: “ lão tử cũng muốn trải nghiệm những thứ đó, đấy mới là cuộc sống! “

---------

(*) không rõ là gì, nhưng với mấy thứ trước thằng này tưởng tượng thì mình đoán là uống rượu trong hồ, dưới hồ là mấy em xinh tươi đang tắm.

---------

Mặc dù Phố Tây có rất nhiều cửa hàng, nhưng đều đã lạc hậu.

Rốt cuộc, quần áo được bán bởi các cửa hàng quần áo chủ yếu là lỗi thời, nhưng người dân vẫn không đủ khả năng để mua.

Do đó, Trương Đông cũng không quan tâm.

Vào thời điểm này, Trương Đông muốn ăn một cái gì đó, nhưng hầu hết các con phố đều bán đồ ăn nhẹ như bánh trứng, khá nhiều dầu mỡ, cũng có những nơi bán bữa trưa, nhưng hầu hết đều đông khách và phải chờ xếp hàng để ăn.

Công việc thô sơ kéo dài nửa ngày, còn chưa xong việc, mùi mồ hôi nồng nặc làm Trương Đông bỏ chạy.

Đói, nhưng những thứ ở đây thực sự không ngon miệng, khiến Trương Đông vô cùng chán nản, gọi một chiếc xe ôm, hắn sẵn sàng quay lại khách sạn để mua mì ăn liền.

Trở lại khách sạn, ngồi ở quầy là một người đàn ông trung niên.

Ngay khi Trương Đông bước đi uể oải, người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy và đưa điếu thuốc cho Trương Đông, cười: “ đại ca đã trở lại? Có nóng không? “

Ồ, đại ca!

Mặc dù là vì sự lịch sự, nhưng Trương Đông gần như chảy máu, nghĩ rằng: anh chàng này da thì đen, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mặc dù không biết tuổi thật của hắn, nhưng từ vẻ ngoài có thể đoán được là Nông dân già bốn năm mươi tuổi.

Mà người đàn ông trung niên này vừa đứng, Trương Đông đoán rằng chiều cao của anh ta thấp hơn một mét sáu lăm.

Anh ta dường như có một số khuyết điểm ở chân.

Vị trí của chúng không hài hòa.

Điều duy nhất đáng mong đợi là anh ta thật thà và trung thực, nhiệt tình.

Tuy nhiên, khi Trương Đông nghĩ đến có một người phụ nữ trẻ trung quyến rũ là vợ của hắn thì không thể không uất ức.

Một ngọn lửa bùng cháy trong người hắn.

Tất nhiên, bạn không thể đánh người ta chỉ vì truyện “ bông hoa nhài cắm bãi phân trâu “.

Trương Đông hút thuốc và đứng dậy, hắn buồn chán, và hắn không biết làm thế nào để xả nó ra.

Ghen tị? Ghen Ghét? Hận? Đằng sau mỗi người phụ nữ xinh đẹp, luôn có một người đàn ông nhìn đã muốn ói?