Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 1

“Cho cậu.” 

Bạch Niệm từ phía sau thân cây vụt ra chạy đến trên khán đài. Hai chân khép lại, ngồi thẳng. Quay đầu hướng về phía Trịnh Thư Ý đang nói. 

Hôm nay trời nóng bức không phải chuyện đùa, người đi trên đường cũng có thể bốc hơi nước, đám ve trốn ở trên cây xì xì kêu loạn. 

Trường cấp ba Nhất Ban cứ bốn tuần sẽ tổ chức một buổi thể chất, học sinh tụm năm tụm ba, đi bộ trên sân thể dục. 

Trịnh Thư Ý đi xuống kéo mũ che nắng, nhận lấy kem, vừa xé giấy gói vừa nói: “Thích à?” 

Bạch Niệm gật đầu: “Ừ”

Trịnh Thư Ý liếm kem trên miệng, đầy hứng thú: “Ai vậy?”

Bạch Niệm: “Không biết nữa”

Trịnh Thư Ý giơ ngón cái lên: “Dũng sĩ”.

Không biết là ai mà đã thích người ta. 

Bạch Niệm: “Bây giờ cũng có quen biết”. 

Trịnh Thư ý: “Sao?”

Bạch Niệm: “Tớ muốn nói là có ảnh chụp của cậu ta”

Trịnh Thư Ý chau mày: “Cái đó cũng được gọi là quen biết?”. 

Bạch Niệm vỗ vỗ bả vai Trịnh Thư Ý, như đã biết trước: “Yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ biết”. 

Trịnh Thư Ý: “Ngược lại là cậu thật biết nắm bắt tin tức, người ta vừa mới chuyển đến, đã bị cậu nhìn chằm chằm”. 

Bạch Niệm cúi đầu: “Cái này tớ..”

Một tiếng chuông vang lên, làm lũ ve trên cây sợ quá bay mất.

Trịnh Thư Ý bĩu môi: “Tan học rồi, đi thôi”

Bạch Niệm đứng lên, mái tóc dài xoăn tự nhiên của cô dưới ánh mặt trời biến thành màu vàng. 

Bạch Niệm cùng Trịnh Thư Ý lễ phép đợi xếp hàng xong, lúc này mới chạy đến căn tin. 

Vào mùa hè ban ngày dài hơn, tiết học cuối cùng đã tan mà trời vẫn chưa tối. 

Bạch Niệm cùng Trịnh Thư Ý ngồi đối diện nhau. Bạch Niệm lấy một gói khoai tây, vừa mở ra vừa nói: “Chỉ là…. Bây giờ gần thi đại học, sao cậu ta lại chuyển đến đây nhỉ?” 

*Trịnh Thư Ý: “Cậu đi hỏi thì biết chứ gì”. Dừng một chút, lại nói: “Cậu không biết xấu hổ còn nói người khác. Đều sẽ mau chóng thi đại học, cậu còn ở đây nói chuyện yêu đương ”. 

Bạch Niệm nhún vai: “Nghĩ sao nói vậy thôi”

Trịnh Thư Ý: “Cậu vẫn một mực vừa ý cậu ta à?”

Trịnh Thư Ý gật đầu: “Lớn lên rất đẹp trai”

Trịnh Thư Ý chau mày: “Thực như vậy à”.

Bạch Niệm lấy ra ảnh chụp, đưa cho Trịnh Thư Ý: “Cậu xem đi.” 

Trịnh Thư Ý nhìn kĩ, bức ảnh chụp thiếu niên ngồi thẳng tắp, tóc lộn xộn, ánh mắt trầm lặng như nước, cúi đầu không biết nghĩ gì. 

Trịnh Thư Ý đem ảnh chụp trả lại cho Bạch Niệm, gật đầu: “Đúng thật không tồi”. 

Bạch Niệm vuốt ảnh chụp hai cái, mới trả lời: “Tớ nhất định sẽ theo đuổi được cậu ấy”

Trịnh Thư Ý dùng tay ra hiệu: “Bạch Niệm cố lên nha”

Hai người cậu một câu tớ một câu, nói đến bầu trời đã gần chuyển sang đêm. 

Dì căn tin thô lỗ rống giọng lên: “Ăn nhanh lên, sắp đóng cửa rồi”.

Bạch Niệm sợ tới mức vai co lại, ăn xong miếng khoai tây cuối cùng, dọn dẹp chén dĩa, rồi cùng Trịnh Thư Ý trở về phòng học. 

Phần lớn học sinh Tứ Trung đều phải ở lại lớp tự học, ở cấp ba sẽ kéo dài nửa giờ đến gần tối. 

Bạch Niệm sau khi kết thúc buổi tự học, trở lại ký túc xá đã mười một giờ. 

Ngày hôm sau là thứ sáu, học sinh cuối cấp ba sẽ nhập học trước. 

Trường cấp ba Tứ Trung chỉ có hai lớp xã hội, trường học tương đối vẫn là coi trọng thành tích. Lớp xã hội mười người thì đã hết mười người ở phòng tự học đến tối muộn. Có thể nói là trắng trợn tách khỏi tập thể. 

Bạch Niệm từ ký túc xá vào phòng học, mới vừa lên lầu bốn, chủ nhiệm lớp đã gọi lại: “Bạch Niệm.” 

Bạch Niệm quay đầu, sau đó cúi đầu đi lại: “Thưa thầy”

Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ vai Bạch Niệm, tỏ vẻ vui mừng: “Bạch Niệm à, thầy rất xem trọng em” 

Bạch Niệm đảo mắt, thanh âm tinh tế: “Cảm ơn thầy ạ”

Chủ nhiệm lớp lấy ra xấp đề thi đang mang theo, đưa cho Bạch Niệm: “Bạch Niệm à, đây là bài thi, em phát ra đưa cho các bạn, sáng sớm hôm nay sẽ làm bài này, đến giờ tự học hãy thu lại”

Các cô là mỗi người đều hoàn thành nhiều bài tập hơn so với người khác, Bạch Niệm sớm đã quen rồi, từ sau khi lên cấp ba, cô bị ép đến mức thở không nổi. Việc học rất quan trọng, nhưng là ở trong phạm vi có thể chấp nhận được. 

Bạch Niệm gật đầu nhận lấy, lập tức đi vào phòng học. 

Cánh cửa bị mở, phát ra tiếng vang nhỏ. 

Bạch Niệm ngó đầu vào, trong phòng học chỉ có một người, lưng đưa về phía Bạch Niệm cánh tay đặt trên đầu. 

Bạch Niệm chỉ có thể nhìn thấy trên cổ người đó có một nốt ruồi, cô lặng lẽ đóng cửa lại, ngồi vào vị trí của mình, sau đó bắt đầu phát đề thi. 

Bạch Niệm luôn đến rất sớm, trong tay chỉ còn lại một đề thi, Bạch Niệm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vừa mới 5:40 hơn. 

Bạch Niệm cúi đầu trầm tư, trong tay đột nhiên trống không. Bạch Niệm có chút hoàn hồn, muốn đi kiếm. Đề thi đã bay lơ lửng trên không trung, rồi sau đó chậm rãi dừng trên mặt người nọ. 

Hô hấp Bạch Niệm bị đình trệ, muốn bắt lấy đề thi. 

Đỉnh đầu người nọ hơi động đậy vài cái, đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy đề thi. 

Một loạt động tác liên tiếp, cậu ta vô cùng bình tĩnh. 

Mắt cậu ta nhắm lại, lông mi khẽ run, làn da trắng ngần. Ngay sau đó, cậu ta mở mắt, từng khớp xương rõ ràng cầm lấy đề thi. Ánh nắng mặt trời hạ xuống, con ngươi của cậu ta biến sắc, trên trán biểu đạt hơi hỗn độn. 

Cậu ta ngẩng đầu, trầm tĩnh đưa mắt nhìn Bạch Niệm. 

Bạch Niệm cũng nhìn thẳng cậu ta vài giây.

Ánh mắt cậu ta thâm thuý hiện tia xấu xa, không gợn sóng, làm cho người ta nhìn không thấu. 

Rõ ràng cái gì cũng không có làm, Bạch Niệm đem mắt dời đi chỗ khác, hai má dần đỏ lên. 

Cô hít thật sâu mấy cái, nhún nhún vai, ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng nói: “Đề thi của cậu”

Cậu ta cúi đầu nhìn đề thi, thản nhiên nói: “Cám ơn”.

Bạch Niệm khoát tay: “Không có gì” 

Lông mi cậu ta rũ xuống, ở hốc mắt tạo thành một vòng sáng tối. 

Bạch Niệm có chút xấu hổ, nói: “Nếu có cái gì không hiểu cứ hỏi, tôi sẽ giúp cậu”

Có lẽ bởi vì giọng nói của Bạch Niệm vừa nhỏ vừa mềm mại, con ngươi đen của cậu ta đảo qua, đầu hơi nhích: “Cám ơn”.

Bạch Niệm trở về chỗ ngồi của mình, cầm bút, làm bộ như đang làm đề thi, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm về phía cậu. Cô cắn cắn môi, cười hỏi: “Cậu tên gì vậy?” 

Cậu ta dừng bút một chút: “Đồ Vấn”.

Bạch Niệm quay đầu đối diện nhìn người kia. 

Yết hầu chuyển động lên xuống. Biên độ hơi nhỏ, không nhìn ra được. 

Làm cho người ta nhịn không được hiếu kỳ ở nơi yết hầu, khi phát ra âm thanh có bộ dạng như thế nào. 

Làn da mỏng một màu trắng lạnh, chỉ cần dùng chút lực xoa hai bên má sẽ phiếm hồng. 

Bạch Niệm nhỏ giọng thì thầm: “Đồ Vấn..” Sau đó cao hứng nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ”

Đồ Vấn nhíu mày khó hiểu: “Cái gì?”

Bạch Niệm cười cười: “Tên của cậu”. 

Đồ Vấn đầu tiên là sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn cô.

Tóc của cô dài đến eo, có chút xoăn tự nhiên, dưới ánh mặt trời biến thành màu vàng. Dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan thanh thuần, ánh mắt linh hoạt, thoải mái. 

Trong đầu Đồ Vấn nghĩ: còn rất trắng.

Bạch Niệm cúi đầu làm bài, tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng gần, Lý Văn Hiên chạy ào vào phòng học, cong người thở gấp mấy ngụm lớn: “Tôi đi…Mệt chết tôi rồi, mới sáng sớm đã bắt tập huấn, ngay cả cơm còn chưa được ăn”. 

Đồ Vấn hoàn hồn. 

Bạch Niệm lục lọi túi xách, đem đồ ăn này nọ đưa tới: “Đây ăn đi”.

Lý Văn Hiên vừa nhận được, hai mắt sáng lên: “Quá doạ người, bánh mì, Bạch Niệm cậu đúng là ân nhân cứu mạng của tôi”. 

Bạch Niệm: “Cậu ăn nhanh đi, chỉ biết lắm mồm”. 

Lý Văn Hiên một bên xé giấy gói, vừa đi về chỗ ngồi, cặp mày nhăn lại, như thấy ôn thần, chỉ vào đề thi: “Này, này lại là Trần Hầu Nhân lén lút đem qua”

Đồ Vấn cúi đầu làm bài, mặt khác đem âm thanh ngăn cách bên ngoài. 

Bạch Niệm nuốt nước miếng: “Cậu ăn nói cẩn thận một chút, nếu Trần Hầu Nhân nghe thấy, đi vào.. Cho cậu thêm một đề nữa đấy”

Lý Văn Hiên than thở ngồi xuống, cắn một miếng bánh mì, làm đề một lượt. 

Trong phòng học yên tĩnh trở lại, mấy phút sau, những người khác như bầy ong tiến vào phòng học, lại một lần nữa nhốn nháo. 

Bạch Niệm nhìn đồng hồ, vừa vặn 6:00 đúng. 

Trường học cũng không tính là nghiêm ngặt, một số tình huống sẽ như nhau, vẫn là học sinh tự mình hạn chế. Bọn họ cũng được xem như khá nổi bật, tự mình biết chừng mực. Chân vừa bước vào phòng học, không nói hai lời, như thói quen vùi đầu vào làm đề. 

Nửa giờ sau, Bạch Niệm bắt đầu thu lại đề thi. 

Đi đến bên cạnh Đồ Vấn hỏi: “Chỉ còn lại của cậu”.

Đồ Vấn đưa đề thi, để lên trên đầu. 

Bạch Niệm nhịn không được nhìn thêm vài lần. Khóe miệng hơi nhếch lên. 

Chữ viết rõ ràng, có bài bản hẳn hoi, hai chữ Đồ Vấn được viết ngay ngắn. 

Cô lắc lư đống đề thi, đi vào văn phòng, đem đề nhẹ nhàng để lên bàn làm việc. 

Sau giờ tự học, có mười phút để nghỉ ngơi. Rất nhiều người không ăn cơm sáng, đợi mười phút này là để đi đến quầy bán quà vặt để mua. 

Trịnh Thư Ý gõ gõ mặt bàn của Bạch Niệm: “Đi, đi quầy bán quà vặt”. 

Bạch Niệm buông bút: “Tớ không muốn đi”

Trịnh Thư Ý: “Đồ Vấn đi, sao cậu không đi” 

Bạch Niệm: “Cậu ấy?” 

Trịnh Thư Ý: “Đi cùng Lý Văn Hiên rồi”. 

Bạch Niệm gật gật đầu, đứng lên: “Vậy.. đi thôi”.

Hai người đi hai bên, sóng vai xuống lầu.

Bạch Niệm đi một bên hỏi: “Sao cậu biết cậu ấy tên Đồ Vấn?”.

Trịnh Thư Ý: “Cậu đoán xem”. 

Bạch Niệm có dự cảm không tốt: “Không phải cái tên Lý Văn Hiên nói đó chứ?” 

Trịnh Thư Ý: “Đúng rồi”.

Bạch Niệm: “Các cậu..” 

Trịnh Thư Ý chọc chọc Bạch Niệm, nhỏ giọng nói: “Đồ Vấn kìa”.

Bạch Niệm ngẩng đầu, vừa đúng lúc hai người bốn mắt nhìn nhau. 

Bạch Niệm bỗng chốc quay người, lưng hướng về phía cậu ta. 

Đồ Vấn đứng im tại chỗ, đằng kia đích thị là bóng dáng Bạch Niệm. 

Khoé môi không tự giác mà nhếch lên, cách đoàn người tấp nập, cậu chỉ cần liếc một cái là có thể thấy Bạch Niệm. 

Xuyên qua biển người, giọng nói của Đồ Vấn đã ở phía sau Bạch Niệm. 

Cậu gọi: “Bạch Niệm”.