Thiên Kim Báo Thù

Chương 127: Báo đáp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không nghĩ như vậy mới là lạ đấy! Ngay vừa rồi, cô còn nghĩ đến việc sống chết không thổi với Phó Cẩm Hành

Đang nói chuyện, Phó Cẩm Hành đã đi xuống tầng

Bây giờ ngày nào ở nhà nhìn hắn cũng như ông bố bỉm sữa, cho Tỉnh Tỉnh uống sữa, hướng dẫn Tân Tân làm bài tập, buổi tối làm đồ ăn đêm dinh dưỡng, dỗ vợ ăn

“Cô Lương.”

Phó Cẩm Hành gật đầu coi như chào hỏi cô ta.

Hắn đã nhận được điện thoại Lương Vũ Thư gọi đến từ trước, biết cô ta sắp đến

Nếu không, cô ta cũng không thể trót lọt xuất hiện ở trước mặt mình.

“Anh Phó, tôi...” Lương Vũ Thư lo lắng, muốn nói lại thôi

Cô ta có chút kiêng dè nhìn Mạnh Tri Ngư, lại nhìn Phó Cẩm Hành, hình như không3thể chắc chắn mình có thể nói thẳng hay không.

“Cố Lương, cô không cần lo lắng, có gì cứ nói đi.” Phó Cẩm Hành hiểu ra, gật đầu

Có lời này của hắn, Lương Vũ Thư mới yên tâm, cô ta tiếp tục nói: “Mấy năm trước tôi kiểm tra ra mình bị mắc bệnh đa nang buồng trứng, rất khó mang thai, cho nên luôn không ôm hy vọng gì

Không ngờ tôi không uống thuốc hay đi khám bệnh lại mang thai, tôi biết thân phận của mình, cho nên liều mạng giấu Tưởng Thành Hủ, nhưng không biết anh ta nghe được từ đâu, ép tôi bỏ đứa bé đi!”

Nghe cô ta nói thế, Mạnh Tri Ngư nửa ngày không mở miệng chột dạ lui về phía sau một bước

“Bác sĩ nói, nếu như bỏ đứa bé này,1sau này tôi còn có thể mang thai hay không rất khó nói

Không phải tôi muốn dùng đứa trẻ để leo lên, tôi muốn có một đứa con của mình...”

Lương Vũ Thư có chút kích động, cô ta chỉ mải nói, không để ý đến chi tiết này, nhưng Phó Cẩm Hành lại để ý thấy.

Hắn liếc Mạnh Tri Ngư một cái, ý là bảo cô nghe thử chuyện tốt mà mình làm đi! Cô im lặng, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm đầu ngón chân.

Haiz, lúc đó cô chỉ thuận miệng nói điêu, sao có thể đoán được sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Cái gọi là hiệu ứng bươm bướm, chắc là chỉ tình hình như bây giờ.

“Tôi không nghĩ ra, rốt cuộc là ai nói cho Mạnh Gia Nhàn! Nếu tin tức của cô3ta nhanh nhạy như vậy, tại sao phải đợi đến lúc tôi mang thai mới chịu ngửa bài?”

Lương Vũ Thư vô cùng khó hiểu lẩm bẩm.

Thời gian cô ta và Tưởng Thành Hủ ở bên nhau cũng không tính là ngắn

Huống hồ, Trung Hải lớn như vậy, cho dù hai người có cô im hơi lặng tiếng thế nào vẫn không thể giấu kín được.

Ban đầu Mạnh Gia Nhàn bắt gian bọn họ ngay trên giường ở khách sạn, mặc dù sau chuyện này cũng náo loạn một trận, nhưng cuối cùng sống chết mặc bay

“Có lẽ, cô ta cho là cô không thể sinh con, cảm thấy cô không làm lay động được địa vị của cô ta!”

Mạnh Tri Ngư rất sợ lộ tẩy, vội vàng nói

Cách nói này cũng phù hợp với logic

Phó Cẩm Hành biết ngọn3nguồn cả câu chuyện nên không khỏi cảm thấy buồn cười, bây giờ người phụ nữ này biết sợ rồi, sợ Lương Vũ Thư biết mình chính là “người mật báo” đó cho nên vội vàng che giấu

Vẻ mặt hắn như cười như không nhìn Mạnh Tri Ngư một cái, như vậy cũng tốt, dạy dỗ cô chút, tránh cho cô sau này vẫn dám gây chuyện.

“Nói cũng đúng, có lẽ ở trong mắt cô Mạnh, tôi chỉ là một con điểm dài hạn, ha ha.” Lương Vũ Thư cười tự giễu.

Cô ta cúi đầu, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng dưới

Bụng vẫn chưa lớn, nhưng Mạnh Tri Ngư là người đã từng sinh con, cô nhìn qua là có thể đoán đại khái tháng thai kỳ

“Cô là mẹ của đứa bé, cô có quyền sinh con,9chỉ cần cô muốn giữ nó lại, không ai có thể ép cô

Chỉ có điều bây giờ vẫn còn ít tháng, giữ hay bỏ đều có thể quyết định, một khi qua hai tháng nữa, lúc đó cô không quyết được đâu.”

Cô nhắc nhở.

Nghe vậy, vẻ mặt Lương Vũ Thư rét lạnh: “Đúng vậy, chờ đến lúc năm sáu tháng, đứa trẻ lớn rồi, tôi càng không bỏ được!” Vừa dứt lời, cô ta lập tức quỳ xuống trước mặt Phó Cẩm Hành, túm lấy ống quần hắn

“Anh Phó, anh là quý nhân của tôi, cũng là quý nhân của đứa bé! Nếu không phải là anh, tôi không có cách nào ở lại Trung Hải, nói không chừng đã sớm phải về quê, lấy một người đàn ông không ra gì làm chồng, sống khiếp nhược cả đời rồi..

Người đã cho tôi một cơ hội là anh, tôi cầu xin anh, anh nhất định phải giúp tôi lần này.”

Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Tri Ngư há hốc mồm, mãi không phản ứng lại được.

Hôm nay là lần thứ hai cô gặp Lương Vũ Thư, trước đó nhìn thấy cô ta ở nhà hàng, cô ta còn trang điểm rất xinh đẹp, cử chỉ hành vi để vô cùng chuyên nghiệp, nữ tính.

Nhưng bây giờ Lương Vũ Thư đang khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, chưa nói tới hình tượng, càng không có khí chất.

Ngoài ra, Mạnh Tri Ngư cũng không hiểu, tại sao Lương Vũ Thư lại phải cầu xin Phó Cẩm Hành giúp đỡ

Rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ thế nào?

Cô không khỏi bắt đầu lẩm bẩm trong lòng.

“Lát nữa anh sẽ nói với em.” Nhận ra cô đang rất thắc mắc, Phó Cẩm Hành chủ động giải thích: “Quan hệ của anh và cô Lương không phải như em nghĩ đâu, có điều, anh thừa nhận anh là người thêm dầu vào lửa trong chuyện này.” “Cô Lương, cô đứng lên đi, phải nghĩ cho đứa con trong bụng.” Hắn cúi đầu nhìn về phía Lương Vũ Thư quỳ dưới chân mình, vẻ mặt dửng dưng.

Cô ta do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng lên

“Tưởng Thành Hủ không muốn đứa bé này, mà cô thì muốn nó, đây là sự khác nhau giữa hai người

Tôi là người ngoài, thật ra cũng không giúp được gì cho cô, sao cô không rời xa anh ta?” Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng: “Tôi vẫn chưa từng nghe nói có người đàn ông nào đi tố cáo phụ nữ trộm hạt giống của mình, hoặc là dùng pháp luật ép người phụ nữ đó bỏ đứa con.”

Cho dù ra tòa, quan tòa cũng không thể ép Lương Vũ Thư đi phá thai, đây là đạo lý đơn giản nhất.

“Nhưng mà, tôi.” Sau khi nghe xong, Lương Vũ Thư mấp máy môi, trong mắt thoáng qua sự không cam lòng

“Cô không muốn kết thúc mối quan hệ này?”

Phó Cẩm Hành hỏi thẳng

“Tôi vẫn muốn kiếm thêm chút tiền, cho con tôi một môi trường sống tốt...”

Lương Vũ Thư khẽ nghiến răng, nói ra suy nghĩ thật trong lòng

“Chuyện này cũng không đáng xấu hổ, cô không cần cảm thấy lúng túng

Cho dù là chưa kết hôn đã sinh con, cha đứa bé cũng có nghĩa vụ nuôi dưỡng, không phải sao?”

Phó Cẩm Hành không cười nhạo cô ta.

Trên mặt Lương Vũ Thư lộ vẻ cảm kích, đã đến lúc này rồi vẫn có thể có người không giơ cái gậy đạo đức đánh cho cô ta một trận, cô ta cảm thấy như vậy đã rất không dễ dàng rồi.

“Tôi khuyên cô, lúc này đừng ép Tưởng Thành Hủ quá căng, mặc dù cha mẹ Mạnh Gia Nhàn không còn, nhưng tôi nghe nói, bà dì của cô ta cũng không phải là người dễ bắt nạt, gần đây luôn liên lạc với luật sư giúp cô ta.” Phó Cẩm Hành thong thả ung dung nói

Lương Vũ Thư ngẩn ra một chút, mắt sáng lên: “Ý anh là...”

Cô ta là người thông minh, người thông minh biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi.

“Biết có biết duỗi không chỉ là điều đại trượng phu nên làm, cũng là điều phụ nữ phải biết

Ngộ nhỡ Mạnh Gia Nhân thật sự định ly hôn với anh ta, đúng lúc này cô nhảy ra, hại Tưởng Thành Hủ mất cả người lẫn tiền, anh ta nhất định sẽ tính món nợ này lên đầu cô.”

Phó Cẩm Hành đổi chủ đề, mỉm cười nhìn Lương Vũ Thư, tiếp tục nói: “Nhưng nếu như cô đừng quá sốt ruột, nói không chừng đứa con của cô có thể thoải mái đến với thế giới này.” Cô ta hiểu rồi.

Lương Vũ Thư lau mắt, hít một hơi, chuyển buồn thành vui

“Anh Phó, cám ơn anh! Anh đã giúp tôi quá nhiều rồi, tôi không biết báo đáp anh thế nào...”

Cô ta chân thành nói.

Nói xong, Lương Vũ Thư lấy một chồng giấy A4 ra khỏi túi xách, có khoảng hai ba mươi tờ, đã đóng thành một tập

“Đây là một số nội dung trong điện thoại của Tưởng Thành Hủ, tạm thời tôi chỉ lấy được bấy nhiêu đây.”

Cô ta nói rồi đưa đổ cho Phó Cẩm Hành.

Hắn do dự, không giơ tay ra lấy

“Cô Lương, tôi chưa bao giờ yêu cầu cô làm như vậy.” Phó Cẩm Hành cảnh giác nói

“Tôi biết.”

Cô ta cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đương nhiên anh chưa bao giờ yêu cầu tôi báo đáp lại anh cái gì, nhưng tôi hiểu rõ trong lòng, không ai vô duyên vô cớ giúp tôi mãi được

Coi như tôi đoán bừa tâm ý của anh đi, anh cứ nhận lấy, còn có xem hay không, có tin hay không, đó là chuyện của anh.”

Làm như vậy, trong lòng Lương Vũ Thư sẽ thoải mái hơn chút.

Nếu không, cô ta sẽ cảm thấy nợ Phó Cẩm Hành quá nhiều ân tình, đời này cũng không trả hết được.

Phó Cẩm Hành cân nhắc một lúc, giơ tay nhận lấy

“Được, cảm ơn cô.” Hắn cầm trong tay, nói cảm ơn cô ta

“Là tôi phải cảm ơn anh mới đúng

Xin lỗi vì đã rầy, anh Phó, cô Phó, tôi đi trước đây.”

Lương Vũ Thư sửa sang lại chút, vội vàng rời đi.

Cô ta vừa đi, Mạnh Tri Ngư đã không nhịn được hỏi: “Nội dung trong này có tin được không?” Nhìn Lương Vũ Thư không đơn giản, ngộ nhỡ cô ta là người Tưởng Thành Hủ sai đến thăm dò tình hình, vậy thì phức tạp rồi

“Chắc là không có vấn đề.” Phó Cẩm Hành nói rồi mở ra xem, đột nhiên dừng lại trước một cái tên trong đó

“Tại sao Tưởng Thành Hủ lại điều tra chú Đới? Có phải hắn nghe được tin tức gì rồi không?”

Hắn rất bất ngờ nói.

Mạnh Tri Ngư khựng lại, vội vàng đến gần xem cẩn thận.

Quả nhiên, vào nửa tháng trước, Tưởng Thành Hủ tìm người điều tra bối cảnh và quá khứ của Đới Lập Bân, những nội dung này chính là ghi chép cuộc nói chuyện giữa anh ta và thám tử tư.

“Anh ta..

hai ngày trước anh ta còn đến Đại viện nhà họ Hà nghiên cứu địa hình, có lẽ là muốn tìm chứng cứ, kết quả bị em gặp phải.”

Mạnh Tri Ngư nhỏ giọng nói.

“Sao em không nói với anh? Trước kia em sẽ không giấu anh!” Dưới tình thế cấp bách, Phó Cẩm Hành lớn giọng.

Hắn vừa nói ra lập tức hối hận.

Đã nói là không nhắc đến quá khứ nữa rồi, há chẳng phải là mình nuốt lời sao?

“Anh cũng nói rồi còn gì, là trước kia.”

Mặc dù Mạnh Tri Ngư không tức giận, những sắc mặt cũng lập tức trở nên mệt mỏi, hình như bị đả kích lớn vì lời của hắn

“Anh sai rồi.”

Phó Cẩm Hành vội vàng xin lỗi: “Anh xin lỗi.”

Cô lắc đầu, giọng cũng rất nhỏ: “Không sao

Chẳng qua em rất ghét người đàn ông đó, không muốn nhắc đến anh ta mà thôi

Nếu anh muốn biết, vậy em sẽ nói với anh, Tưởng Thành Hủ nghi ngờ em là con gái riêng của chú Đới, em đã đuổi anh ta đi rồi.”

Nói xong, Mạnh Tri Ngư liền quay người lên tầng

Phó Cẩm Hành biết cô không vui, hắn không chút nghĩ ngợi liền ôm lấy cô.

“Sau này, những chuyện này cứ giao cho anh, anh không muốn vợ anh bị những người đáng ghét này làm ảnh hưởng đến tâm trạng!” Hắn nghiêm túc nói.