Thiên Kim Báo Thù

Chương 201: Tôi quá hiểu cô ti tiện cỡ nào

Cô gái kia vừa dọn đồ đạc vừa nói chuyện với Lâm Sở Sênh.

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh định dặn cô gái này là đừng nói cho Thẩm Mạc.

Nhưng tất nhiên, Lâm Sở Sênh cũng không thể nói rõ ra là cô muốn cô gái kia cố ý lừa Thẩm Mạc, cô sẽ đích thân nói cho anh.

Nhưng kết quả là Lâm Sở Sênh chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Mạc đã tự đẩy cửa đi vào.

Rất tình cờ là Lâm Sở Sênh vừa kiểm tra xong thì mấy người ngoài kia cũng rời đi.

Cô gái kia đặt vài báo cáo kiểm tra sức khỏe lên mặt bàn, sau đó nói lại một lượt những lời vừa nói với Lâm Sở Sênh cho Thẩm Mạc nghe.

Không cần biết Thẩm Mạc nghĩ gì thì Lâm Sở Sênh vẫn thầm cảm thấy mất tự nhiên, dù sao thì mọi chuyện cũng đã thế này rồi, Lâm Sở Sênh dứt khoát nằm lên giường, quay đầu sang một bên, không nhìn Thẩm Mạc nữa.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lâm Sở Sênh liền biết là cô gái kia đi rồi.

Thẩm Mạc ngồi sát xuống cạnh Lâm Sở Sênh, còn cố ý khoác tay lên người cô.

“Khi nào thì những dụng cụ kia được đưa đi?” Vì biết bây giờ Thẩm Mạc đang có ý khác nên Lâm Sở Sênh cảm thấy căng thẳng, mà khi căng thẳng thì cô chẳng biết phải lấy cớ gì, mà cứ thể nói bừa một câu.

“Họ không lấy đi đâu, để tránh việc họ vào quấy rầy chúng ta thì anh đã mua đứt những dụng cụ này rồi.” Thẩm Mạc nói xong liền đè lên người Lâm Sở Sênh.

Lúc ấy điều duy nhất mà Lâm Sở Sênh hối hận đó chính là sao cô không chọn chỗ nào khác mà lại chọn giường, thế này chẳng phải càng tiện cho Thẩm Mạc làm những gì mình thích sao? Tất nhiên là những gì Lâm Sở Sênh có thể nghĩ ra thì Thẩm Mạc đều có thể làm được.

Giống như anh đang muốn đòi lại tất cả những gì mà cô nợ anh trong suốt thời gian qua, và cũng thay đổi cách khác để giày vò cô.

Mới đầu Lâm Sở Sênh còn kháng cự, cuối cùng không hiểu vì sao mà lại mơ mơ màng màng, mặc kệ để Thẩm Mạc giày vò.

Đến thời điểm quan trọng nhất, Thẩm Mạc lấy chiếc bao cao su trong tủ đầu giường ra, có thể là để Lâm Sở Sênh yên tâm hơn, anh còn có ý cho cô nhìn xem.

Trước kia, dù có đánh chết thì Thẩm Mạc cũng không chịu đeo thứ này.

Lâm Sở Sênh cũng đã từng hỏi Thẩm Mạc về vấn đề này.

Lúc đó Thẩm Mạc đã trả lời một cách rất khó đỡ.

“Lâu lắm rồi không được khai trai”, chỉ cần được cho chút mỡ lợn thôi cũng như được ăn một bữa tiệc lớn rồi.” * Ăn mặn sau khi kết thúc kì ăn chay Lâm Sở Sênh nghe câu này xong, thật sự rất muốn tát chết Thẩm Mạc.

Tất nhiên là cuối cùng điều đó đã không xảy ra.

Còn về kế hoạch của Thẩm Mạc, kiểu gì cũng là kiểu đánh nhau đầu giường, cuối giường làm hòa.

Hai người xảy ra quan hệ với nhau rồi, tất nhiên là sẽ kết thúc ở cuối giường.

Lâu không ở bên nhau, dường như trong lòng hai người đều đã có sự thay đổi, cũng khá giống như hai người vừa kết hôn xong.

Lần đầu của hai người không có ký ức gì đẹp đẽ cho lắm, chủ yếu là tên Thẩm Mạc này quá thất đức, cứ thể bỏ thuốc Lâm Sở Sênh.

Còn lần này có đẹp hay không thì Lâm Sở Sênh cũng không định nghĩa được, dù sao thì cô cũng không nhớ rõ lắm.

Đã có lần khai trai này rồi, Lâm Sở Sênh không cần nghĩ nhiều cũng biết là sau này Thẩm Mạc sẽ thường xuyên giày vò cô thể nào, dù có vì cơ thể của cô thì Thẩm Mạc cũng đòi hỏi ít nhất là hai lần một ngày.

Sáng một lần, tôi một lần.

Về phương diện này thì Lâm Sở Sênh thật sự cảm thấy rất sợ.

Nhân lúc Thẩm Mạc đi vệ sinh, cô liền ôm máy tính bỏ chạy.

Nhưng trước khi đi, cô còn thấy điện thoại Thẩm Mạc sáng lên, có lẽ là thông báo có tin nhắn Wechat mới.

Vì bị lòng tò mò quậy phá nên cô đã mở ra.

Là tin nhắn của Vân Ly, lịch sử trò chuyện cũng vẫn còn nguyên.

Vân Ly nhận được tin Thẩm Mạc mở rộng thị trường trong nước không được thuận lợi nên đã nhắn tin cho anh với hi vọng là hai công ty có thể hợp tác với nhau.

Có lẽ anh ta cũng thấy xấu hổ vì thích người con gái của Thẩm Mạc nên không dám gọi điện thoại.

Nhưng mà Thẩm Mạc từ chối rất triệt để.

Có lẽ là Vân Ly vẫn chưa biết Thẩm Mạc đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Lâm Sở Sênh và Linda.

Cô khẽ lắc đầu, bảo sao ngay từ đầu Thẩm Mạc đã lên cơn điên rồi, hóa ra là ghen.

Vốn dĩ cô tưởng là con gái ghen ghê hơn, nhưng giờ xem lại thì đàn ông ghen cũng rất kinh khủng.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Sở Sênh nhanh chóng đi xuống.

Điểm đến của cô rất rõ ràng, chính là nhà của Trương Nhất Nhất.

Vì cô đến nhà Trương Nhất Nhất rất đột ngột nên người nhà họ Trương cũng chưa chuẩn bị gì, cứ thể bị Lâm Sở Sênh bắt gặp.

Làn khói mờ lượn lờ trong phòng, không biết là đã có bao nhiêu hương được thắp lên, có một bà đồng đang nói gì đó rất thần bí, sảnh lớn vốn đang sáng trưng lại bị phủ lên rất nhiều tấm vải tơ màu vàng, nhìn như thần đường trong truyền thuyết.

Mẹ Trương quỳ rất thành kính, chắp tay trước ngực, khẽ lẩm nhẩm gì đó trong miệng.

Có một khoảnh khắc Lâm Sở Sênh còn tưởng là mình đi nhầm chỗ, nếu không phải là nhìn thấy những gương mặt thân quen trong nhà này, cô còn định đi ra ngoài xem lại biển số nhà một lần nữa.

Vì Lâm Sở Sênh thân với nhà họ Trương, cô đến làm khách thì người giúp việc không cần thông báo gì mà cứ thế để cho cô đi vào, mọi người cũng không phòng bị gì.

Lâm Sở Sênh đứng đó, quét mắt một vòng, nhìn thấy Trương Nhất Nhất đang quỳ gối trong góc Tây Bắc của phòng, Trương Nhất Nhất đang uể oải, không muốn quỳ ngồi nữa, đưa mắt nhìn vu vơ xung quanh xem có ai đang nhìn

mình không, lại thấy ngay Lâm Sở Sênh.

“Sở Sênh.” Trương Nhất Nhất vội vàng đứng lên giống như thấy cứu tinh của đời mình.

Mẹ Trương nghe thấy giọng của Trương Nhất Nhất cũng vội vàng mở mắt ra, nhưng bà không bắt chuyện với Lâm Sở Sênh ngay như bình thường, mà chỉ liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.

“Quỳ xuống!” Bà đồng kia thấy Trương Nhất Nhất đứng lên liền cầm thứ gì đó trên tay phẩy về phía Trương Nhất Nhất.

Dù sao thì Lâm Sở Sênh nhìn vậy cũng cảm thấy người này thật hung dữ.

Trương Nhất Nhất lườm bà đồng kia, chẳng buồn để ý đến bà ta, cứ thể kéo tay Lâm Sở Sênh, “Sở Sênh, cuối cùng cậu cũng đến thăm tớ rồi.

Cậu mau khuyến mẹ tớ giúp tớ đi, tớ sắp bị tra tấn đến phát điên rồi.” Nếu không phải là thấy Trương Nhật Nhất vẫn bình thường thì Lâm Sở Sênh sẽ tương liệu có phải là mình vừa xuyên không đến bộ lạc cổ đại xa xôi nào đó không? Trương Nhất Nhất liền thoắng kể khổ, hoàn toàn không có ý định trở về.

Bà đồng ngồi bên trong cũng nhìn ra, bà ta thở dài một hơi, “Sát khí nặng như vậy đã rất khó để đuổi đi, bây giờ lại còn không có chút thành ý nào cả.” Bà đồng thở dài, liên tục lắc đầu.

Mẹ Trương rất mê tín, vội vàng kéo tay bà đồng lại, “Đại sư, còn có cách nào khác không ạ?“.

Bà đồng vừa nói vừa bấm đốt ngón tay như đang tính toán gì đó, “Ngày mai là thời gian tốt, để ngày mai tôi sang xem lại.” Nghe bà đồng nói như vậy, mẹ Trương thở phào một hơi, sau đó cảm ơn cả trăm lần rồi tiễn bà đồng đi.

Trương Nhất Nhất thấy mẹ Trương như vậy lại càng thấy oán hận hơn.

Lúc này cô mới nói với Lâm Sở Sênh, hóa ra là không biết mẹ Trương nghe ai nói rằng cuộc đời mỗi người đều là do trời định.

Rồi bảo là quen một người xem bát tự rất chuẩn.

Mẹ Trương liền để người đó đến xem bát tự cho Trương Nhất Nhất.

Lần tính toán này lại tính ra được chuyện.

Mỗi người có bốn trụ: nguyệt trụ, nhật trụ, thiên trụ và thời trụ, kết quả là trong bốn trụ này trụ nào cũng đều có mệnh khắc nam, những người này được dân gian gọi là hoa tỷ.

Loại người này khi còn bé thì mắc nhiều bệnh, đa số đều không lớn được, đến khi trưởng thành rồi thì cực kì lận đận chuyện hôn nhân.

Mệnh của Trương Nhất Nhất cũng giống như vậy, không thể chơi trò từ quen thành yêu được, mà dù có gả cho người mình yêu thì cũng sẽ chia tay, hoặc là Trương Nhất Nhất phải chết.

Mẹ Trương nghe xong thì cũng cảm thấy rất khó tin, nhưng có vẻ như mọi chuyện cũng y như thật vậy.

Chẳng hạn như chuyện của Lục Thượng Phong, khi sảy thai Trương Nhất Nhất đã bị mất cực kì nhiều máu, suýt nữa thì mất cả mạng.

Mẹ Trương liền rất nghiêm túc với chuyện này, mời người ta về nhà, mời người ta ăn rồi nhờ người ta giải hạn.

“Cậu nói xem có phải là mẹ tớ càng sống thì càng thụt lùi không nói gì cũng tin, cũng may là người kia chỉ bảo là mệnh tớ có sát tinh, chứ nếu nói tớ là yêu nghiệt chuyển thể thì chắc mẹ tớ cũng trói tớ lại rồi thiệu tớ như thời cổ đại

mất.” Trương Nhất Nhất bị giày vò quá nhiều nên chẳng buôn giữ mồm giữ miệng gì cả, nghĩ gì nói đó.

Tất nhiên Lâm Sở Sênh cũng biết, với tính tình trước kia của Trương Nhất Nhất thì chắc chắn cô ấy sẽ không tham gia vào mấy chuyện này.

Nhưng bây giờ oán hận như vậy mà vẫn còn quỳ ở đó, chung quy lại cũng chỉ vì chữ hiếu mà thôi.

Mẹ Trương đi từ ngoài vào, vừa khéo lại nghe thấy lời phàn nàn của Trương Nhất Nhất, mẹ Trương không nhịn được cũng nói: “Sao gọi là sống thụt lùi chứ.

Người ta đã xem bát tự của chúng ta, tính toán ra rất chuẩn, sao con cứ làm như người ta là lừa đảo vậy.” Mẹ Trương và Trương Nhất Nhất bắt đầu cãi nhau, chuyện tâm linh trong nước thật sự có rất nhiều điểm vi diệu, Lâm Sở Sênh cũng chẳng biết nói gì.

Mà có nói thì dù thật hay giả, đó đều sự chờ đợi của mẹ Trương.

Để giải quyết bệnh tâm lý của mẹ Trương thì chỉ có thể nghe theo ý của bà, để cho bà đồng kia giải hạn các kiểu, hoặc cưới về cho bà một anh con rể mà bà vừa lòng.

Nhưng về sau thì không thể rồi, nên cứ giải hạn đi.

Vốn dĩ Trương Nhất Nhất thấy Lâm Sở Sênh đến còn tưởng là đã được giúp đỡ rồi, còn chắc rằng cô sẽ tức giận cùng mình.

Cuối cùng, Lâm Sở Sênh vừa lên tiếng đã là bảo Trương Nhất Nhất cố lên, khiến Trương Nhất Nhất tức đến mức phải gào thét.

Tất nhiên những điều này nói đến đây là xong.

Nhưng mà nhà họ Trương ầm ĩ quá, Lâm Sở Sênh không thể đi được, cô phải ở lại nhà họ Trương giải quyết cho xong việc cắt sao giải hạn với Trương Nhất Nhất.

Lâm Sở Sênh hỏi sơ qua về giá cả của bà đồng này, làm hai lần như vậy cũng phải tốn hẳn sáu trăm nghìn tệ, dù sao thì cũng không nhiều lắm, coi như là từ thiện thôi.

Tất nhiên, Lâm Sở Sênh cũng nhớ kĩ lấy điều này, vì cô lại khiến nhà họ Trương phải tốn tiền rồi, mà nếu đưa trả lại thì chắc chắn là bọn họ sẽ không nhận, nên cô cứ coi như không có việc gì, để khi nào đó bổ sung trực tiếp vào lợi nhuận của công ty là được rồi.

Nhà họ Trương làm ầm ĩ về việc này như vậy, Lâm Sở Sênh cũng không thể nói gì được.

Sau khi giải hạn xong, Lâm Sở Sênh lấy cớ ngày mai là ngày phát tâm của ba Thẩm để về nhà sớm.

Một lúc sau, Lâm Sở Sênh tranh thủ giải quyết chuyện đề án của công ty, vì khá bận nên cô cũng tranh thủ tổ chức cuộc họp để thảo luận.

Phải soạn ra được phương án cuối cùng trước bốn rưỡi chiều.

Bên này cũng khá gấp gáp, chủ yếu là vì Thẩm Mạc cần phải xét duyệt, nên Lâm Sở Sênh vừa gửi cho anh, anh lập tức ra tay xử lý.

Gần mười giờ tối anh mới về nhà, lúc đó Lâm Sở Sênh đã đi ngủ rồi, cũng không rõ là ngủ thật hay giả nữa.

Nhưng dù sao thì Thẩm Mạc cũng đành phải tin cô, ngày mai còn có việc từ sáng sớm, Thẩm Mạc sợ cơ thể Lâm Sở Sênh không chịu nổi.