Thiên Kim Báo Thù

Chương 204: Con m* nó, anh không thể nói thêm c u nào nữa à?

Vì chuyện lần trước nên Lâm Sở Sênh không thể tức giận được, cô vỗ tay lên đầu một cái, đầu óc, đầu óc đúng là thứ rất tốt

“ Vì Thẩm Mạc đang bận rộn bên trên nền Lâm Sở Sênh chỉ có thể đợi một lúc nữa rồi mới sắp xếp được chuyện của mình, cô cũng không sốt ruột, ngồi khoanh chân ở trên ghế sofa, đọc sách coi như đang ở nhà nghỉ ngơi

Cô ngồi đọc quyển sách của Tsangyang Gyatso – vị Lạt Ma luôn nói về tình yêu, coi như ổn định lại cảm xúc của mình trong lúc rảnh rỗi

Nhưng Lâm Sở Sênh không thể mê nổi loại sách này, bởi vì những câu từ hoa lệ trau chuốt, rồi những lý do gượng ép của tình yêu trong đó

Đọc được một lúc, cuối cùng Lâm Sở Sênh dứt khoát đặt sách sang một bên, ngồi thừ ra

Một lát sau, người giúp việc dẫn một người đến, người mà Lâm Sở Sênh hoàn toàn không nghĩ tới mẹ Thẩm

Hôm nay, mẹ Thẩm vẫn ăn mặc giống như trước, nhìn có vẻ hơi giản dị, nhưng chỗ cổ tay áo của bà có những hoa văn thêu tay nhìn rất tinh tế

Lúc mẹ Thẩm bước đi, Lâm Sở Sênh cảm nhận thấy hẳn là bà đã từng được đào tạo chuyên nghiệp cho chuyện này, mỗi bước đi của bà đều giống cách đi tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các thường được viết trong tiểu thuyết, bước đi rất vững, thậm chí mép váy của bà còn không hề di chuyển, khiến người ta có cảm giác mỗi bước đi đều rất nhẹ nhàng “Sao bác lại đến đây?” Lâm Sở Sênh vội đứng dậy, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với mẹ Thẩm, tuy không đến mức bối rối như con dâu xấu ra mắt mẹ chồng, nhưng cô vẫn có chút khách sáo, “Bác đến tìm Thẩm Mạc ạ? Anh ấy đang ở trên phòng làm việc, để cháu lên gọi anh ấy xuống cho bác.”

Lâm Sở Sênh vừa nhấc chân, đang định chạy lên phòng làm việc

“Chờ đã, bác đến tìm cháu.” Giọng mẹ Thẩm hơi cao, nhưng dù có nâng cao lên thì giọng bà vẫn không hề mang lại cảm giác chói tai mà chỉ khiến người ta có cảm giác hơi lạnh lùng

Mẹ Thẩm đứng thẳng người, sau đó bà khẽ giơ tay lên, “Mời ngồi.” Nói xong, bà tự mình ngồi xuống trước

Mặc dù mẹ Thẩm là trưởng bối, cũng coi như có chút địa vị, nhưng chi tiết này thật ra lại khiến Lâm Sở Sênh có thêm không ít thiện cảm với bà

Sau khi hai người đều ngồi xuống, Lâm Sở Sênh chủ động rót trà cho mẹ Thẩm, “Cháu không biết bác thích vị gì, đây là trà Mao Tiêm người ta vừa lấy ra, cháu thấy cũng không tệ lắm, bác nếm thử đi ạ.” Mẹ Thẩm mỉm cười, khách sáo gật đầu một cái rồi nhận chén trà bằng hai tay, thậm chí Lâm Sở Sênh còn thấy ngay cả tư thế bưng trà của bà cũng cực kì tiêu chuẩn, giống hệt như trong tranh vẽ vậy, “Đúng là không tệ.” Uống xong, bà còn rất lịch sự đánh giá một câu.

Sau khi uống trà xong, mẹ Thẩm mới nói rõ ý định của mình, “Tiểu Lầm, cho phép bác đường đột gọi cháu một tiếng Tiểu Lâm nhé.” Mẹ Thẩm dừng lại, sau đó nhìn xung quanh, dường như có gì đó khiến bà cảm thấy hơi khó xử khi nói ra chuyện này, “Bác không biết là Thẩm Mạc đã nói với cháu bao nhiêu về chuyện của nó, nhưng thằng bé này có uất hận trong lòng, bác biết rất rõ.”

Mẹ Thẩm hơi cúi đầu xuống giống như đang nhớ lại chuyện cũ, sau khi dừng lại một lúc, bà thở dài một hơi rồi nói tiếp, “Nhưng dù có hận, người nó giày vò không phải là ai khác mà là chính bản thân nó.”

Càng nghe Lâm Sở Sênh lại càng cảm thấy chuyện này không đúng, vốn dĩ cô đang ngồi ngay ngắn, nhưng rồi cô lại thả lỏng người ra, tùy ý để tay lên đùi, “Bác có ý gì thì cứ nói thẳng ra ạ, cháu không hiểu ý bác lắm.” Mẹ Thẩm ho khan một tiếng, miễn cưỡng nở một nụ cười khách sáo, “Tuy có rất nhiều chuyện không vui đã xảy ra, nhưng đã trôi qua thì hãy cứ để nó trôi đi, không bị ai hại, không đi hại ai là tốt rồi, sống trên đời nếu khát cầu quá nhiều thì sẽ rất mệt mỏi.”

Sau khi nói xong mở đầu, mẹ Thẩm dường như lại càng nói nhiều hơn, “Như trong sách đã nói, thù hận chính là tâm ma, nếu không khống chế được nó thì nó sẽ khống chế chính mình, trên đời này có quá nhiều thứ tốt đẹp, không nên để thù hận biến thế giới này trở nên đen tối.”

Lâm Sở Sênh không biết lời này được trích từ quyển sách nào, nhưng dù sao cô cũng chỉ muốn nói, “Nói láo!” Tay Lâm Sở Sênh tùy ý vung ra, “Về cơ bản cháu đã hiểu ý của bác rồi, bác đang lo trong lòng Thẩm Mạc chỉ có nỗi hận thì sẽ không tốt cho anh ấy đúng không ạ?”

Mẹ Thẩm thấy Lâm Sở Sênh hiểu ý của mình liền lập tức gật đầu, “Đúng, hai đứa còn trẻ, tương lai còn dài, đừng lúc nào cũng chỉ quan tâm đến chuyện hận thù, làm như vậy thì sẽ hạn chế sự phát triển của bản thân

Tuổi này chính là khoảng thời gian rất tốt để hai đứa lên kế hoạch cho tương lai, soạn ra kế hoạch lớn cho cuộc đời của mình.”

Nghe lời mẹ Thẩm nói có vẻ cũng khá hay ho.

Nhưng chỉ hợp để nghe một lúc thôi.

Quá mức hoa mỹ, căn bản là không hề phù hợp với thực tế, chỉ là những lời nói chau chuốt kể về một vài câu chuyện thần thoại bay bổng trên trời, không hơn!

“Vâng, cháu hiểu ý của bác rồi, nói cụ thể hơn thì bác cảm thấy cách làm của bọn cháu hôm nay quá tiêu cực, ép Thẩm Phong lùi lại là được rồi, không cần phải ép họ vào đường cùng, đến lúc con giun xéo lắm cũng quằn, cuối cùng người gặp phiền phức vẫn là bọn cháu, đúng không ạ?” Lâm Sở Sênh dứt khoát tổng kết rõ ràng lại.

Lâm Sở Sênh nói xong cũng tự cảm thấy bản thân không hề có chút đạo lý nào, nhưng nào ngờ là mẹ Thẩm lại không hề do dự gật đầu.

Lúc này Lâm Sở Sênh mới hiểu ra, tại sao Thẩm Mạc lại có phản ứng mạnh như vậy với chuyện thương hại, có thể thấy rất rõ là chắc chắn mẹ Thẩm đã đọc quá nhiều sách, suốt ngày đi tìm thể giới trong sách, rồi không thể chấp nhận nổi bất kì suy nghĩ khác biệt nào

Qua một khoảng thời gian ngắn nữa, chắc bà sẽ thành thần luôn mất

“Cháu còn trẻ mà lĩnh ngộ được như vậy, chắc hẳn là không đơn giản.” Mẹ Thẩm thở dài một hơi.

Mặc dù bình thường mẹ Thẩm không hay nói chuyện, cũng mặc kệ mọi chuyện, nhưng bà là người mắt tinh tai thính, có thể nghe, có thể nhìn, chuyện hôm nay ồn ào như vậy, chắc hẳn bà cũng đã biết

Lâm Sở Sênh không nhịn được bật cười, không thể nói rõ vì chuyện gì, cô chỉ bật cười như vậy thôi, thật sự rất vinh hạnh

“Nhưng bây giờ cháu có giác ngộ hay hiểu ra thì cũng đã muộn rồi.” Lâm Sở Sênh thở dài một hơi, nói như kiểu mình đang rất tiếc nuối.

Mẹ Thẩm khẽ nhíu mày lại, bà không hiểu tại sao Lâm Sở Sênh lại nói thế, “Không muộn, chẳng có gì là muộn cả.”

Lâm Sở Sênh khẽ lắc đầu, “Dù có giác ngộ cao hơn nữa thì cháu cũng không nhìn thoáng ra được.” Lâm Sở Sênh lại thở dài một lần nữa, “Bác đã biết rõ chuyện ngày hôm nay thì hẳn là bác cũng biết cháu đã tìm được một số thứ không nên thấy trong phòng người tự xưng là bà Hai kia

Bác nói xem, kiểu gì bà ta cũng sẽ thẹn quá hóa giận, cảm thấy chắc chắn đã có ai đó phối hợp với cháu để vu oan cho bà ta, đúng lúc này bác lại đến đây, vậy là quá trùng hợp rồi.”

Thấy bà Thẩm vẫn giữ nguyên trạng thái chau mày, Lâm Sở Sênh dứt khoát nói rõ hơn: “Bác xem, bác tới đây chỉ để khuyên nhủ bọn cháu, nhưng người không biết gì thì lại cho rằng chúng ta đang thông đồng với nhau bố trí gì đó, dù sao nếu cần một người phổ hợp với cháu thì chẳng phải bác là người phù hợp nhất còn gì?”

Lâm Sở Sênh cười một tiếng, có vẻ như đang thấy ngại, “Nhiều năm như vậy, hẳn là bác cũng rõ tính tình người kia thế nào rồi, tạm thời bà ta không động được đến bọn cháu, nên nhất định sẽ trút giận lên bác, đến lúc đó bác cũng phải có gì đó, chúng ta không thể cứ khoanh tay đứng nhìn được.”

Nghe xong lời của Lâm Sở Sênh, mẹ Thẩm lập tức nheo mắt lại, trong đầu bà hiện lên hình ảnh ngón tay bị chặt đứt của cậu con cả, chắc chắn bà vẫn còn có cảm xúc, bà siết chặt lấy váy, càng lúc càng chặt hơn.

Đến lúc nghĩ thông thả tay ra, váy của mẹ Thẩm đã nhắn hết lại, “Mỗi người đều có số phận của riêng mình, dù bác có bị sao thì thế nào chứ, bác vẫn muốn nói câu cũ, hai đứa cứ sống cuộc sống của mình đi, đừng cứ chấp nhặt mãi chuyện hận thù nữa.”

Có thể nói đến mức này, coi như là mẹ Thẩm đã rất dũng cảm rồi.

Lâm Sở Sênh thật sự rất muốn nói, cô phục bà, hoàn toàn phục bà

“Nhưng trong sách còn nói, người bất hiếu không xứng được sống trên đời, bác xem, chuyện này chẳng phải là mâu thuẫn với những lý thuyết bác nói sao?” Biểu cảm của Lâm Sở Sênh cực kì nghiêm túc, thậm chí cô còn nhíu mày lại, không hề có vẻ gì là đang cố ý khiến mẹ Thẩm khó xử cả.

Mẹ Thẩm hé miệng ra, định trả lời gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trả lời thế nào cũng vẫn sai

Nếu nói tự bảo vệ mình thì sẽ thành ra lục đục với người tình của ba Thẩm, vậy là sẽ trải với tâm ý ban đầu của bản thân, nhưng nếu mặc kệ thì sẽ khiến Thẩm Mạc rơi vào cảnh bất hiếu.

“Cứ thuận theo tự nhiên đi.” Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ Thẩm đành nói một câu như vậy, tất nhiên Lâm Sở Sênh vẫn có thể nghe ra vẻ bất đắc dĩ trong giọng nói của bà

Mẹ Thẩm đã nói như vậy rồi, bây giờ cô có nói thêm gì thì cũng chẳng còn ý nghĩa, mẹ Thẩm đứng lên rời đi, khi đi đến cửa, bà suy nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn quay đầu lại nói một câu, “Cháu rất thông minh.” Cũng không hiểu sao mẹ Thẩm lại nói như vậy

Mẹ Thẩm vừa rời đi, Lâm Sở Sênh lập tức thu lại nụ cười miễn cưỡng kia

Sau lần gặp gỡ ngày hôm nay, cô nhận ra không phải bà không mang đến chuyện tranh quyền đoạt lợi, mà là bà muốn quá nhiều, theo đuổi những thứ quá cao xa nên mới mê muội với những thứ tri thức trong sách vở đến vậy.

Còn những chuyện lục đục này..

Không phải bà nhìn chán rồi, mà là khinh thường không muốn dây vào

Vậy thì cô đã hiểu được tình hình nhà họ Thẩm rồi.

Ba Thẩm bất mãn với mẹ Thẩm có lẽ không phải là vì bà đọc sách quá nhiều rồi mặc kệ tất cả, mà bất mãn thái độ khinh thường chồng mình của mẹ Thẩm.

Lâm Sở Sênh ngồi nghĩ miên man, đến lúc hoàn hồn lại thì cũng đã mười giờ, cô cũng có thể xử lý chuyện của mình rồi

Lâm Sở Sênh ngẩng lên nhìn cánh cửa phòng làm việc vẫn đang đóng chặt rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Thẩm Phong sắp kết hôn, tất nhiên là cô cũng phải đi chuẩn bị cho thật tốt

Từ mười rưỡi trở đi là giờ được phép vào thăm tù nhân nam, đến mười hai giờ sẽ hết giờ thăm nom

Lâm Sở Sênh đến nơi lúc khoảng mười một giờ, không sớm cũng không muộn, có vẻ như là vừa đúng

Lúc tiếng gọi của trưởng ngục giam vang lên, Vu Thiếu Tuấn còn tưởng là mình bị ảo giác, một người đầy tội danh như anh ta thì còn có ai đến thăm chứ? Vợ ư? Cô ta đã cắm cho anh ta vô số cái sừng rồi, giờ có lẽ chỉ hận sao anh ta không chết ngay đi thôi

Ba? Chắc ông ta đã từ bỏ đứa con trai này từ lâu lắm rồi.

Sau khi trưởng ngục giam gọi lần thứ hai, Vu Thiếu Tuấn mới từ từ ngồi dậy, rõ ràng là một người mới khoảng ba mươi, nhưng lúc đi đứng lại hơi còng lưng xuống, đầu tóc thì như đã bạc trắng sau một đêm, đột nhiên nhìn sẽ thấy anh ta như một ông già sáu mươi tuổi vậy.