Thiên Kim Báo Thù

Chương 217: Tìm bạn trăm năm

Thẩm Phong nheo mắt lại, may mà anh ta trở về nhanh, nếu không thì Thẩm Mạc đã thay máu hết cả Thẩm Thị rồi.

Bây giờ, anh ta chỉ muốn nổi giận với một giám đốc kinh doanh, vậy mà lại có nhiều người ra mặt thế này

Vậy nếu anh ta muốn ban bố chính sách gì đó, chẳng phải là khó càng thêm khó? Anh ta thầm tính toán, từ từ thu lại khí thể trên người, “Tôi có thể không hỏi, có điều Giám đốc Lâm bận rộn như vậy, chắc là không có thời gian quản được nhiều chuyện

Bên phòng nhân sự hãy đưa cho tôi một danh sách

Trước khi tan làm, tôi sẽ tăng thêm một phó giám đốc kinh doanh bên phòng kinh doanh.”

Rõ ràng là Thẩm Phong muốn đưa người vào thay thế Lâm Sở Sênh

Đây đúng là một cách xử lý làm người ta khó mà bắt bẻ

Người phòng nhân sự liếc nhìn Lâm Sở Sênh, thấy cô không nói gì thì gật đầu đồng ý

Chuyện vốn đến đây là kết thúc, mọi người xem như giải tán

Nhưng lúc này, mẹ kế Lâm lại tới đây, nữ tiếp tân không liên lạc được với Lâm Sở Sênh, cho nên tự mình đi lên hỏi cô xem có muốn cho mẹ kế Lâm vào hay không

“Nếu là người thân của Giám đốc Lâm thì nhất định phải cho vào rồi.” Không đợi Lâm Sở Sênh trả lời, Thẩm Phong đã thay cô nói ra.

Thẩm Phong vừa nói xong, nữ tiếp tân hấp ta hấp tấp chạy xuống, không bao lâu sau, mẹ kế Lâm đi lên

Có điều, bà ta bước đi khập khễnh, hình như là do giày cao gót bị mất một cái để, mái tóc rối bù lòa xòa trước mặt

Thấy cảnh này, người trong Thẩm Thị đều nhìn sang

Mẹ kế Lâm bước nhanh hơn, dùng kỹ thuật diễn có thể đạt giải Oscar, chảy nước mắt nói: “Các vị lãnh đạo, làm phiền rồi!” Mẹ kế Lâm kích động lau nước mắt, nhưng càng lau càng rơi nhiều nước mắt hơn

Để tỏ lòng tôn kính của mình đối với mấy vị lãnh đạo, mẹ kế Lâm cung kính khom người với bọn họ

“Bà là người thân của Giám đốc Lâm, không cần khách sáo như vậy.” Thái độ của Thẩm Phong đối với mẹ kế Lâm tốt hơn so với Lâm Sở Sênh rất nhiều

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cơ bản là biết đối phương có mục đích gì, có lẽ những kẻ chật vật ở cạnh nhau đều vậy cả, bắt đầu suy nghĩ làm chuyện xấu

Mẹ kế Lâm không cần người giới thiệu cũng có thể xác định người trước mắt này là Thẩm Phong trong truyền thuyết.

“Chồng tôi là người sáng lập Lâm Thị, tôi cũng biết công ty kiêng kị nhất là không phân biệt được công và tư, tôi thật sự không nên chạy đến đây, nhưng tôi không nuốt nổi cục tức này.” Mẹ kế Lâm hít mũi, dời mắt lên người Lâm Sở Sênh.

“Lâm Sở Sênh, cô là người đưa ra quyết định của Lâm Thị, công ty xảy ra tai nạn lao động, cô không lo bồi thường tiền mà lại cãi nhau với ba cô

Đã giao công ty cho cô rồi thì cô phải có trách nhiệm với công ty

Cô khiến công ty hoàn toàn thay đổi, còn không cho ba cô nói vài câu sao?” Mẹ kể Lâm khống chế cảm xúc rất tốt, vừa tỏ ra vô cùng giận dữ, vừa kiểm soát được tâm trạng để tránh diễn đạt không đủ rõ ràng.

“Lâm Sở Sênh, cô không hề coi tôi là bề trên của cô, cô hô to gọi nhỏ với tôi, tôi đều nhận hết

Nhưng đó là ba ruột của cô, cô lại đẩy ông ấy xuống lầu

Lâm Sở Sênh, tôi thật muốn nhìn xem trái tim của cô có dáng dấp như thế nào?” Mẹ kế Lâm càng nói càng kích động, giọng nói cũng trở nên cao vút.

“Ngày hôm nay, ngay trước mặt cấp trên của cô, tôi muốn hỏi cô một câu, cô làm ba cô bị thương, cô phải trở về nhà chăm sóc cho ba cô, có nên hay không, có phù hợp hay không?” Mẹ kế Lâm tức giận chỉ tay xuống mặt đất, trông như sắp suy sụp tới nơi rồi

Lâm Sở Sênh đứng bên cạnh, thích thú nhìn mẹ kế Lâm biểu diễn giống như đang xem trò vui.

“Lâm Sở Sênh, bây giờ tôi phải đấu với cô đến cùng, tôi nhất định phải bắt cô trở về chăm sóc cho ba cô, tôi muốn nhìn xem thiên hạ này còn có nơi nào nói lý lẽ hay không!” Mẹ kế Lâm lắc đầu, mái tóc vốn đã rối, bây giờ càng rối đến mức không thể nhìn được

Một đám người nhìn nhau, nếu lời nói của mẹ kế Lâm là sự thật thì chuyện này khó mà xử lý rồi

Thẩm Phong giật giật ngón tay, nhìn hai phe giằng co với nhau, có vẻ như đang cần người đứng giữa là anh ta ra mặt nói chuyện, “Giám đốc Lâm, mặc dù công ty không thể quản chuyện riêng của cô, nhưng chúng tôi có quyền yêu cầu nhân viên thuộc tầng lớp quản lý của công ty phải có nhân phẩm khiến người ta khâm phục.” Nói với Lâm Sở Sênh xong, Thẩm Phong dời mắt lên người mẹ kế Lâm, “Bà dẫn người đi đi

Doanh nghiệp chúng tôi vô cùng coi trọng nhân phẩm, tôi thấy Lâm Sở Sênh không cần ngồi vị trí giám đốc này nữa.” Người của Thẩm Mạc muốn khuyên Thẩm Phong, nhưng không ai biết nên nói gì, chỉ có thể trách Lâm Sở Sênh không cẩn thận gây ra chuyện này

“Chờ đã!” Thấy Thẩm Phong muốn đi, Lâm Sở Sênh vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên gọi anh ta lại

“Phó Tổng Giám đốc Thẩm đúng là công bằng sáng suốt, thật đáng khâm phục!” Lâm Sở Sênh giẫm giày cao gót, chủ động đứng trước mặt Thẩm Phong, “Nếu anh thích hăng hái làm việc nghĩa như thế thì anh hãy tính toán rõ ràng món nợ trước đó của tôi và nhà họ Lâm đi

Anh cũng biết chuyện tôi bị tạm giam mà, không bằng anh cũng ra mặt thay tôi đi?” Lâm Sở Sênh không sợ nhất là có người tới gây chuyện, kẻ tám lạng người nửa cân thôi, không có gì ghê gớm cả

“Lâm Sở Sênh, người nào làm người đó chịu, là tôi làm sai, cô muốn phát tiết với tôi như thế nào thì tôi cũng chịu, nhưng cô lại ra tay với ba cô, đó là người ba nuôi cô lớn thành thế này, sao cô lại nhẫn tâm như vậy được?” Mẹ kế Lâm khóc lóc kể lể, không chịu thua Lâm Sở Sênh chút nào.

Chát!

Lâm Sở Sênh tát một cái lên mặt mẹ kế Lâm

Lúc này, mẹ kế Lâm ngây người ra, lỗ tai vang lên tiếng ong ong, trợn mắt giận dữ nhìn Lâm Sở Sênh

Có lẽ bà ta không ngờ Lâm Sở Sênh lại lớn gan đến mức này

Lâm Sở Sênh tát xong, vẫn còn chưa hả giận, giơ tay lên định tát mẹ kế Lâm thêm một cái nữa

Có điều, tay của Lâm Sở Sênh còn chưa tới gần mẹ kế Lâm đã bị Thẩm Phong cản lại, “Giám đốc Lâm, chú ý tổ chất của cô!”

Lâm Sở Sênh giật mạnh tay lại

“Xem ra, hôm nay Phó Tổng Giám đốc Thẩm nhất định phải xen vào chuyện này rồi, phải không?” Lâm Sở Sênh lùi ra sau một bước, đảo mắt nhìn Thẩm Phong và mẹ kế Lâm vài vòng, “Không ai nói cho hai người biết bề ngoài của hai người rất giống nhau sao?”

“Cô có ý gì?” Thẩm Phong lập tức hỏi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc

Lâm Sở Sênh nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt vẫn đầy ý cười, cô nhìn Thẩm Phong rồi nói: “Không có ý gì

Tôi luôn cảm thấy không thể để chuyện riêng của tôi ảnh hưởng đến công ty được

Có điều, hôm nay bà ta là do Phó Tổng Giám đốc Thẩm gọi vào, chuyện là do Phó Tổng Giám đốc Thẩm chủ động xen vào, vậy thì tôi sẽ phá lệ một lần, thỏa mãn lòng muốn làm Bao Công của Phó Tổng Giám đốc Thẩm.”

Lâm Sở Sênh quay đầu nhìn đám đồng nghiệp đang xem trò cười, “Nếu Phó Tổng Giám đốc Thẩm thích xem trò cười thì tôi đây chỉ có thể phối hợp một cách vô điều kiện mà thôi

Có điều, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc, lát nữa phải bảo quản lý của các anh chị xin Phó Tổng Giám đốc Thẩm cho các anh chị tăng ca.”

Lâm Sở Sênh mở lời với mọi người, khí thể cao hơn Thẩm Phong không chỉ là một bậc

Ngày hôm nay, thay vì nói là so chiều với mẹ kế Lâm, chẳng bằng nói là lần đầu tiên cô đấu với Thẩm Phong.

Người ta nói, nắm giữ quyền chủ động chính là mấu chốt của thắng lợi

Nếu nhất định phải đấu với nhau, phải chủ động tạo phương thức, ít nhất thì cũng không thể để cho bản thân mình chật vật, chỉ có thể bị động tiếp thu.

“Bà luôn miệng chỉ trích tôi, vậy xin hỏi bà, bà có chức vụ gì trong Lâm Thị?” Lâm Sở Sênh lập tức khởi động chế độ chiến đấu, bởi vì có loại khí thế này mà cả người cô có vẻ trở nên cao lớn hơn.

“Tôi không có chức vụ gì ở Lâm Thị, tôi cũng sẽ không can thiệp vào chuyện gì của Lâm thị.” Mẹ kế Lâm khẳng định.

“Đã vậy thì bà dựa vào cái gì mà nói tôi không xử lý tốt chuyện của Lâm Thị? Dựa vào cái gì mà bà nói tôi không xử lý tốt yêu cầu của công nhân? Bà là một người ngoài, bà dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với người đưa ra quyết định của Lâm Thị?” Lâm Sở Sênh hỏi liên tục, làm cho mẹ kế Lâm thay đổi sắc mặt

Bà ta vừa định giải thích liền bị Lâm Sở Sênh giơ tay lên ngăn cản, “Không cần nói với tôi, là ba tôi nói cho bà biết

Làm sao bà chứng minh được ông ta nói đúng? Ở trước mặt tôi, bà không nên dùng tin vỉa hè để tới chỉ trích tôi, tôi có thể hiện bà tội vu khống.”

Lâm Sở Sênh chỉ một ngón tay, gần như là chĩa vào mặt mẹ kế Lâm.

“Được rồi, vừa rồi tôi chỉ cảnh cáo bà là không nên nói lời vô căn cứ mà thôi.” Lâm Sở Sênh nhấc tay, ý bảo Trịnh Điềm đi tới đây

Trịnh Điểm mới chuẩn bị xong, Lâm Sở Sênh vừa ra hiệu, cô ấy liền cung kính mang tài liệu tới

Lâm Sở Sênh cầm tài liệu, tùy ý lật lật, “Đây là bệnh án của ba tôi, ghi lại đầy đủ tên thuốc và liều dùng mỗi ngày

Không thể không nói rằng những gì ban nãy bà nói là hoàn toàn chính xác, đúng là ba tôi bị bệnh, lại còn bị bệnh rất nặng.”

Nói xong, Lâm Sở Sênh khép bệnh án lại, quay người đưa bệnh án tới trước mặt Thẩm Phong, Phó Tổng Giám đốc Thẩm muốn xem một lần không?” Thẩm Phong lắc đầu, anh ta không cần phải xác định bệnh tình của ba Lâm

“Vậy bà có thắc mắc gì với lời tôi vừa nói không?” Để cho công bằng, Lâm Sở Sênh hỏi lại mẹ kế Lâm.

Mẹ kế Lâm cũng lắc đầu.

Thấy không ai có ý kiến gì, Lâm Sở Sênh nói tiếp: “Dựa theo thống kê chưa đầy đủ, ba tôi đã truyền nước suốt hai tuần, trung bình một ngày nằm trên giường hai mươi tiếng, bốn tiếng còn lại bao gồm ăn uống vệ sinh và làm tất cả những chuyện cần phải xuống giường

Theo lý thuyết được chứng minh từ thử nghiệm lâm sàng, một người bình thường, mỗi ngày nằm trên giường hai mươi tiếng trong suốt hai tuần sẽ xuất hiện tình trạng choáng váng.” Lâm Sở Sênh nhìn mọi người, thấy không có ai nói xen vào, cũng không có ai thắc mắc gì, bèn nói tiếp: “Xét theo bệnh tình của ba tôi, nhẹ thì tối đa có thể đứng một mình trong năm phút, nặng thì ngay cả đứng cũng cần phải có người giúp đỡ.”

Lâm Sở Sênh báo Trịnh Điềm photo lại một bản

Trịnh Điểm photo xong đưa cho cô, cô lại đưa cho Thẩm Phong, “Nhờ Phó Tổng Giám đốc Thẩm đưa cho các bộ phận truyền nhau đọc.” Sau đó, cô tiếp tục nói: “Đây là hướng dẫn dùng thuốc mỗi ngày của ba tôi, bên trên có ghi rõ ràng các loại tác dụng phụ, trong đó có tình trạng choáng váng đâu.”

“Nói cách khác, dưới tình huống bị chèn ép thế này, tôi chỉ làm một tư thế đơn giản bảo ba tôi tránh đường cho tôi, hoặc là tôi muốn giơ tay lên làm chuyện gì, thậm chí không chạm vào ba tôi thì ba tôi cũng có thể té xỉu

Giống như lời bà đây nói, trước đó chúng tôi đã xảy ra tranh chấp, điều này làm tăng xác suất té xỉu của ba tôi lên tới hơn 90%.” Lâm Sở Sênh phân tích đạo lý rõ ràng, căn bản là không có cách nào có thể phản bác.