Nói xong, ba Thẩm vốn dĩ chuẩn bị đi lại quay trở lại, “Có điều, cho dù mày muốn đưa Lâm Sở Sênh đi cũng phải xem xem cô ta có đồng ý đi cùng mày hay không đã.”
“Ông đã làm gì Sở Sênh?” Thẩm Mạc thuận theo lời của ba Thẩm, hỏi luôn một câu.
Ba Thẩm lắc đầu, “Có bản lĩnh thì mày tự đi mà hỏi.”
Ba Thẩm chắp tay sau lưng giống như đi dạo, nhàn nhã đi về phía trước. Khi đi ngang qua chỗ bên cạnh Lâm Sở Sênh, ông ta cố ý dừng bước chân lại, “Đi ra ngoài mà mặc ít như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Lời không nhiều nhưng đủ để thể hiện được sự quan tâm.
Những người có mặt tại đó đều tròn mắt ngạc nhiên. Chuyện lớn như vậy lại bị Lâm Sở Sênh làm hỏng, ba Thẩm không những không có ý trách cứ Lâm Sở Sênh, trái lại còn nói bằng vẻ dịu dàng với cô. Bao nhiêu người như thế mà không một ai nhìn ra nhà họ Thẩm đang chơi trò gì!
Ngay cả Trương Nhất Nhất cũng nhìn chằm chằm vào ba Thẩm với nét mặt giống như gặp phải ma. Cho đến khi ba Thẩm đã lên lầu, cô vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường. Rốt cuộc là đang giở trò gì vậy?
Tại đây có lẽ chỉ mình Thẩm Mạc có vẻ không vui, “Thật ngại quá, đã làm mất thời gian của mọi người rồi!”
Thẩm Mạc nói vậy, mọi người liền hiểu ngay ý là có thể giải tán được rồi.
Vốn dĩ mấy người này ngồi ở đây hoàn toàn là bị hành hạ. Thẩm Mạc nói vậy vừa khéo trùng hợp với ý nghĩ của bọn họ. Người nào người nấy còn nhanh hơn cả thỏ, vội vàng đứng dậy ra về.
Cách bởi đám đông, Thẩm Mạc nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Mạc. Cô kéo Trương Nhất Nhất lên lầu nói chuyện, rõ ràng là đang trốn tránh anh.
Thậm chí cô còn hi vọng rằng bản thân không có quan hệ gì với anh.
Lúc lên lầu, Vân Ly đã rời đi rồi. Sau khi bước vào, Trương Nhất Nhất tiện tay đóng cửa lại: “Sở Sênh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tớ lại cảm thấy người nhà họ Thẩm đều là lạ thế nào ấy?”
Lâm Sở Sênh tiện tay treo quần áo lên, “Con người Thẩm Hạo Chấn rất nhỏ nhen, ông ta vốn đã có khúc mắc với nhà họ Cam từ lâu rồi, tuyệt đối sẽ không quên những chuyện này chỉ bởi vì hai nhà đã kết thông gia. Hôm nay chắc chắn ông ta là cố ý khiến nhà họ Cam mất mặt.”
Lâm Sở Sênh nói vậy, Trương Nhất Nhất càng không thể hiểu được, “Nếu đắc tội với nhà họ Cam thì sau này nhà họ Thẩm chắc chắn không thể tránh khỏi việc gặp phải phiền phức.”
“Những chuyện này ông ta sẽ vứt cho Thẩm Mạc tự nghĩ cách.” Lâm Sở Sênh kéo Trương Nhất Nhất ngồi xuống, vừa rót nước cho Trương Nhất Nhất vừa trả lời câu hỏi của cô ấy.
Trương Nhất Nhất thấy Lâm Sở Sênh luôn tay luôn chân, vội vàng qua cướp lấy chiếc cốc trên tay Lâm Sở Sênh: “Cậu mau nghỉ ngơi đi!” Trương Nhất Nhất đặt nước rót đầy lên trên tủ đầu giường, “Chẳng phải người bảo Thẩm Mạc cưới Cam Như Ý là Thẩm Hạo Chấn sao?”
“Đúng là ý của Thẩm Hạo Chấn.” Lâm Sở Sênh cũng rất quý trọng cơ thể của mình, vừa rồi ra ngoài gặp gió, bây giờ đã ngay lập tức đắp chăn lên, ủ cho ra mồ hôi.
Luẩn quẩn như vậy, Trương Nhất Nhất chỉ giương mắt nhìn, “Thẩm Hạo Chấn bảo Thẩm Mạc cưới Cam Như Ý, sau đó lại làm hỏng chuyện, ông ta đang giày vò ai đây?”
Lâm Sở Sênh mỉm cười: “Qua mấy ngày nữa cậu sẽ biết.”
Trương Nhất Nhất ngồi trên ghế trầm ngâm, “Không được, Lâm Sở Sênh, cậu đi với tớ đi. Ở đây loạn quá, không thích hợp để cậu nghỉ ngơi dưỡng bệnh.”
Lâm Sở Sênh bất đắc dĩ nở nụ cười, nói lại lời mà trước đó đã nói trong sân một lần nữa, bảo đảm nhiều lần, bao gồm cả thề thốt cũng giở ra hết. Lúc này Trương Nhất Nhất mới đồng ý để Lâm Sở Sênh ở lại.
Vốn thấy Trương Nhất Nhất không yên tâm, Lâm Sở Sênh định nói cho Trương Nhất Nhất biết kế hoạch của mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện mạo hiểm như thế, Trương Nhất Nhất chắc chắn sẽ không đồng ý. Để tránh cho Trương Nhất Nhất khỏi lo lắng, cô đành im lặng không nói nữa!
Thấy Lâm Sở Sênh tất cả đều bình thường, Trương Nhất Nhất cũng coi như yên tâm rồi!
Nói chuyện được một lát, Trương Nhất Nhất liền chuẩn bị ra về. Chủ yếu là vì Trương Nhất Nhất chưa nói cho ba Trương và mẹ Trương biết, lát nữa nghe thấy tin đồn gì chắc chắn lại lo lắng cho xem. Trương Nhất Nhất đứng trước mặt bọn họ, còn hơn là bảo đảm trong điện thoại.
Lúc Trương Nhất Nhất ra về, Lâm Sở Sênh cũng không đi tiễn, chủ yếu là do Thẩm Mạc đang ở bên dưới, cô thật sự không muốn nhìn thấy con người này!
Căn phòng yên tĩnh trở lại!
Một chiếc giường, bốn bức tường, lại thêm không khí yên tĩnh vốn có của mùa đông, cảm giác ấy khiến người ta cảm thấy cô đơn không sao nói rõ được!
Lâm Sở Sênh cuộn tròn người lại nằm trên giường. Thật ra, thói quen là một chuyện cực kì đáng sợ. Trong thời gian năm năm, một mình cô trải qua từng mùa đông, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy lạnh lẽo giống như hôm nay!
Có lẽ đã quen với sự dịu dàng của Thẩm Mạc, đột nhiên không có nữa, Lâm Sở Sênh liền cảm thấy trống trải trong lòng.
Cô đặt tay lên trên bụng, dường như chỉ có như thế mới có thể ép buộc cô kiên cường. Kiên cường, không có kẽ hở nào để bị tấn công!
Trời từ sáng biến thành tối, có thể do buổi chiều ngủ nhiều quá nên tối nay Lâm Sở Sênh lại trằn trọc không ngủ được. Cô trừng mắt nhìn lên trần nhà.
Vì không gian quá yên tĩnh nên khi nắm tay cửa bị xoay mở, Lâm Sở Sênh nghe thấy rất rõ ràng. Cô híp mắt lại, nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng rồi.
Cô tiện tay tắt đèn ở đầu giường, đứng dậy núp vào phía sau tấm rèm cửa sổ.
Đêm, dường như càng yên tĩnh hơn.
Yên tĩnh đến nỗi nghe thấy rõ ràng tiếng cửa mở ra, sau đó có người dần dần đi hướng về phía mình.
Cho đến khi cô bị ôm vào lòng.
Mặc dù cách bởi một tấm rèm cửa, nhưng Lâm Sở Sênh vẫn có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc này!
“Anh có biết vì sao em lại đứng ở bên cửa sổ không?” Cảm giác đối phương không hề có ý định buông ra, Lâm Sở Sênh chậm rãi mở miệng.
“Không biết.” Thẩm Mạc nhắm mắt lại, cũng chỉ trả lời một cách đối phó, tham lam hưởng thụ cảm giác quen thuộc ấy!
“Hiệu quả cách âm của cửa sổ là kém nhất, chỉ cần em kêu lên một tiếng, đèn điều khiển bằng giọng nói ở lối đi lên lầu chắc chắn sẽ sáng lên! Em tin là thể nào cũng sẽ đánh động được một người có thể đưa anh ra ngoài.” Nếu bản thân đã bị phát hiện, vậy thì Lâm Sở Sênh dứt khoát giơ tay kéo tấm rèm cửa sang một bên!
“Em thấy anh sẽ cho em cơ hội để kêu lên sao?” Nhờ có ánh mặt trăng, khuôn mặt của Thẩm Mạc hiện lên rõ ràng trong mắt của Lâm Sở Sênh. Dưới ánh trăng, mắt của anh vẫn trong sáng, dịu dàng như lúc trước.
Hai người kề sát vào nhau, Lâm Sở Sênh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi rượu thoang thoảng trên người Thẩm Mạc. Cô không nhịn được nhắm mắt lại.
“Em cũng rất nhớ anh, phải vậy không?” Đôi tay Thẩm Mạc nâng mặt Lâm Sở Sênh lên. Giờ đây đối với anh mà nói, suy nghĩ của Lâm Sở Sênh còn khó đoán hơn cả ba Thẩm.
“Đúng thế, đúng là rất nhớ.” Lâm Sở Sênh nhanh chóng thừa nhận, lại khiến Thẩm Mạc không biết nên nói gì tiếp. Đôi mắt cô từ từ mở ra, cánh tay vắt lên vai Thẩm Mạc một cách tự nhiên như trước kia: “Mỗi ngày em đều nghĩ, đứa con của em sẽ giống anh hơn hay là giống em hơn!”
Cảnh tượng vốn ít nhiều đã có phần khiến người ta cảm thấy mờ ám, giờ lại vì một câu nói của Lâm Sở Sênh mà lập tức tan biến không còn dấu vết.
Thẩm Mạc đỏ mắt, ôm Lâm Sở Sênh vào lòng: “Xin lỗi em!” Giọng nói khẽ khàng, líu ríu, giống như bây giờ đối mặt với Lâm Sở Sênh, anh chỉ có một câu nói này mà thôi.
Lâm Sở Sênh lại tỏ ra thờ ơ với sự kích động của Thẩm Mạc: “Cho nên đêm hôm khuya khoắt, anh đến đây là để xin lỗi em đấy à?”
“Có điều anh chọn thời gian này đúng là không thích hợp. Đêm hôm khuya khoắt không thích hợp để xin lỗi mà thích hợp để lên giường!” Chưa chờ Thẩm Mạc đáp lại, Lâm Sở Sênh đã trả lời thay anh.
Lời của Lâm Sở Sênh thật sự quá sắc bén, cũng quá khó nghe! Vì thế Thẩm Mạc từ từ buông cô ra: “Em việc gì phải hình dung quan hệ của chúng ta như thế?”
“Quan hệ?” Lâm Sở Sênh hơi nhướn mày lên. “Không ngờ bây giờ chúng ta còn có quan hệ. Để em nghĩ xem, rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?” Lâm Sở Sênh cau mày, tỏ ra nghiêm túc suy nghĩ.
“Có quan hệ, cậu Hai nhà họ Thẩm đêm hôm tới gặp em là muốn bao nuôi em sao?” Vẻ mặt của cô giống như không hề che giấu cảm xúc thật. Lúc nói ra lời này, Lâm Sở Sênh dường như vẫn có thể cho người ta một cảm giác phong trần.
Thẩm Mạc lập tức sa sầm mặt mày, ngay cả con mắt cũng thay đổi giống như xuất hiện ngọn lửa nhỏ vì tức giận.
Lâm Sở Sênh cười, cười một cách hết sức rạng rỡ!
Ánh mắt của Thẩm Mạc khẽ thay đổi, đột nhiên ôm chầm lấy cô giống như muốn hòa quyện cô vào thân thể mình! Đúng lúc Lâm Sở Sênh đau đến nỗi muốn lên tiếng thì Thẩm Mạc đột nhiên bịt miệng cô lại.
Không có sự thương xót cẩn thận từng li từng tí, chỉ có sự giày vò như cuồng phong bão táp, chỉ có gấp gáp muốn nuốt chửng sự dịu dàng vốn chỉ thuộc về anh vào trong bụng.
Hôn đến khi Lâm Sở Sênh có hiện tượng thiếu oxy rõ ràng, Thẩm Mạc mới buông cô ra.
Sau đó anh xoay người bước vội ra ngoài.
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn muốn kích thích Thẩm Mạc thêm một chút, muốn hỏi anh xem định ra giá thế nào. Kết quả Thẩm Mạc không hề cho Lâm Sở Sênh cơ hội chuẩn bị.
Trong thời gian nghỉ ngơi dưỡng bệnh, Lâm Sở Sênh vẫn nắm bắt được thông tin ở bên ngoài, ví dụ như Thẩm Mạc thường xuyên xảy ra chuyện. Đương nhiên cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, chỉ là hôm nay lộ ra thông tin lái xe của Thẩm Thị mắng người, ngày mai lộ ra thông tin quản lý cấp cao của Thẩm Thị bao nuôi tình nhân.
Dù thế nào thì mấy chuyện nhỏ nhặt này ngày nào cũng có ít nhất một lần.
Loại chuyện này thực ra chẳng hề có sức phá hoại nào đối với doanh nghiệp lớn như Thẩm Thị, nhưng bây giờ là thời đại internet, cư dân mạng cũng có một sức ảnh hưởng không thể nào ngờ tới. Ví dụ như thị trường cổ phiếu.
Bởi vì những người này mà cổ phiếu đã có xu hướng sụt giảm.
Thẩm Thị gần như giống với rượu Mao Đài, mỗi một cổ phiếu đều rất đắt nhưng tương đối ổn định, cho dù lợi nhuận nhỏ nhưng cũng vẫn luôn có xu thế tăng trưởng. Nói thật lòng, nếu như đột nhiên giảm xuống vẫn có thể gây ra sự chú ý đối với các phương diện khác.
Chỉ sợ sức mạnh của dư luận mở rộng vô giới hạn sẽ khiến cho Thẩm Thị trong phút chốc bị tổn thất không ít!
Thật ra giới kinh doanh chỉ to đến thế, nghĩ một chút liền biết là ai muốn gây khó khăn cho nhà họ Thẩm.
Hơn nữa chuyện của Cam Như Ý và Thẩm Mạc được coi là chuyện nhà rồi. Vả lại Cam Như Ý trước mắt cũng chỉ giận hờn ra vẻ cảnh cáo mà thôi, chẳng ai muốn đánh nhau lúc có thể làm hòa cả. Mà chuyện này vốn dĩ là Thẩm Mạc làm sai, hầu như tất cả mọi người đều thấy không cần phải phản đòn, để cho Thẩm Mạc và Cam Như Ý tự giải quyết riêng.
Toàn bộ mọi áp lực đều đặt lên người Thẩm Mạc.
Lâm Sở Sênh nhìn tin tức này chỉ cười không lên tiếng. Cam Như Ý đúng là lợi hại, khống chế tình hình rất tốt, vừa không ép nhà họ Thẩm đến mức đường cùng, vừa có thể gây áp lực cho Thẩm Mạc.