Thiên Kim Báo Thù

Chương 268: Chơi lớn

Giết người ở bệnh viện sao? Trong lòng những người này không cho là thật, chỉ coi như Lâm Sở Sênh đang phát tiết.

Nhưng Lâm Sở Sênh lại trực tiếp đứng lên, lạnh lùng nhìn đám cấp dưới của mình, “Làm sao? Còn cẩn tôi tự mình ra tay hay sao?” Cả đám người nhìn nhau, nhất thời không hiểu được ý của Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh hít thở, để bản thân bình tĩnh lại rồi mới hòa nhã nói vài câu: “Đi đi, lập tức hành động ngay, đây là bệnh viện, người chết như thế nào cũng là bình thường.” cấp dưới thấy Lâm Sở Sênh có thể nói chuyện một cách bình thường thì nhanh chóng gật đầu, đi làm việc theo lời dặn dò của cô.

Nhưng trong lòng người nào người nấy cũng đều không yên, cho dù thế nào thì một khi bị phát hiện trực tiếp giết người, kể cả thể lực của Lâm Sở Sênh có lớn mạnh đến mấy thì cũng phải trả giá đắt.

Có điều thấy Lâm Sở Sênh đang bực bội, bọn họ cũng không tiện nói gì, chỉ có thể hi vọng bọn họ may mắn không bị người ta phát hiện.

Nhưng lần này vận may của bọn họ không tệ, xử lý người một cách rất sạch sẽ.

Tất nhiên, đây là chuyện của sau này.

Lâm Sở Sênh hít sâu một hơi, không nhịn được mà đấm lên tường một cái.

Cho dù người tình của ba Thẩm chết thì cũng không thể làm cho Vân Ly lập tức tốt lên được.

Trong lúc cô vẫn còn đang đăm chiêu suy nghĩ thì cửa phòng cấp cứu mở ra.

Lâm Sở Sênh nghe tiếng động thì nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Không giống với tất cả các tình huống khác ở bệnh viện, bác sĩ không lập tức nói cho Lâm Sở Sênh biết tình hình của bệnh nhân mà ra hiệu cho cô đi tới phòng làm việc của ông ta để nói chuyện.

Vào phòng làm việc, bác sĩ vẫn luôn nhíu mày, “Bệnh nhân bị đâm tám nhát dao, trong đó có hai nhát dao nguy hiểm nhất, một nhát cách tim 1 cm, nhưng lại đâm vào huyết quản, hiện giờ đã phẫu thuật bắc cầu, bệnh nhân còn phải quan sát thêm 48 tiếng mới có thể xác định có thoát khỏi nguy hiểm hay không?” Bác sĩ dừng lại rồi tiếp tục nói: “Còn một nhát dao khá khó giải quyết, đâm vào bộ phận sinh dục của bệnh nhân.

Tôi đã cho người thông báo với chuyên khoa liên quan để chuẩn bị mở hội chẩn, đưa ra một phương án điều trị phù hợp.

Có điều dựa theo suy đoán trước mắt của tôi, khả năng khỏi hẳn là 0.1%, hi vọng cổ báo với người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt.” 0.1% khả năng? Lâm Sở Sênh từ từ ngước mắt lên, về cơ bản là không có khả năng khỏi hẳn? Bác sĩ nhìn Lâm Sở Sênh rồi thở một hơi thật dài, “Cho đến nay chưa từng có tiền lệ chữa khỏi hoàn toàn.” Nói xong, ông ta đứng lên đi ra ngoài, để lại phòng làm việc cho Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh từ từ bụm mặt.

Nói cách khác, 0.1% khả năng cũng là bác sĩ bịa ra lừa cô? Đầu óc Lâm Sở Sênh choáng váng.

Cô vốn định đứng lên nhưng lại ngã thẳng ra sau.

Tới lúc mở mắt ra, thứ Lâm Sở Sênh nhìn thấy đầu tiên là trần nhà màu trắng.

Bên cạnh là điều dưỡng được mời tới để trông nom cô, “Lâm tổng, cô tỉnh rồi à?” Điều dưỡng nghe người khác gọi Lâm Sở Sênh là Lâm tổng nên cũng gọi theo như vậy.

Nếu không thì dựa theo thường lệ, bọn họ phải gọi là cô gì gì đó.

Lâm Sở Sênh đảo mắt, sau đó dừng lại ở bình truyền nước trên tay trái.

“À, bác sĩ nói cô bị hạ đường huyết dẫn tới ngất xỉu nên mới truyền đường glucose cho cô.” Điều dưỡng là người lanh lợi, vừa thấy Lâm Sở Sênh muốn hỏi thì lập tức trả lời ngay.

Hạ đường huyết? Lâm Sở Sênh chớp mắt.

Trong mắt cô thì hạ đường huyết chẳng là gì cả.

Cô giơ tay lên, muốn ẩn chuông ở đầu giường.

Điều dưỡng thấy vậy cũng vội đứng lên, “Lâm tổng, cô có gì cần dặn dò sao? Cứ giao cho tôi đi làm là được.” Điều dưỡng vừa nói vừa ấn chuông.

Lại không ngờ Lâm Sở Sênh trực tiếp rút bình truyền nước ra, máu dính trên tay cũng không dùng sức mà đè xuống.

Dù sao thì trong mắt của Lâm Sở Sênh, chỗ đó cũng chẳng đáng bao nhiêu máu.

Thấy Lâm Sở Sênh muốn đứng dậy, điều dưỡng lập tức đặt giày trước chân cho cô.

Vốn dĩ cô ta còn định nói Lâm Sở Sênh có chuyện gì thì cứ báo một tiếng với cô ta là được.

Nhưng nhìn thấy sắc mặt cực kì khó coi của Lâm Sở Sênh, cô ta nghĩ nghĩ rồi lại thôi.

Lâm Sở Sênh vừa đứng dậy, đầu óc cô vẫn cảm thấy hơi choáng váng, cả cơ thể lảo đảo một lúc rồi mới đứng vững được, sau đó cô giơ tay chỉ về phía bàn, “Nước!” Điều dưỡng vội lấy nước cho Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh uống nước xong, ăn thêm một quả táo, cảm thấy cơ thể khỏe mạnh hơn lúc nãy rất nhiều.

Lâm Sở Sênh nghĩ cô bị hạ đường huyết có lẽ là vì trước đó thức đêm, lại không ăn gì, chắc là không có chuyện gì lớn đâu.

Lâm Sở Sênh ra ngoài đi thăm Vân Ly trước.

Cách bức tường thủy tinh, Lâm Sở Sênh nhìn Vân Ly không có một chút sức sống nào yên tĩnh nằm trên giường, nếu không phải bên cạnh là máy đo lường có thể nhìn thấy nhịp tim thì cô không thể cảm nhận được một chút sự sống nào từ anh ta.

Lâm Sở Sênh không nhịn được bụm miệng khóc lên.

Cô không dám nghĩ tới việc Vân Ly có thể vượt qua được cửa ải này hay không? Nhưng mà cho dù có vượt qua được thì sao chứ, sau này không thể làm một người đàn ông thực sự, có lẽ đây sẽ là nỗi khổ cả đời của một người đàn ông.

“Chuyên gia hội chẩn đã có kết quả chưa?” Lâm Sở Sênh lau nước mắt, xoay người hỏi cấp dưới.

“Chuyên gia đưa ý kiến là cố gắng nổi được ống dẫn nước tiểu.” Cấp dưới vừa nói xong, Lâm Sở Sênh liền giật nảy mình.

Cái gì gọi là cố gắng nối được ống dẫn nước tiểu? Vậy còn những thứ khác thì sao? Bọn họ đã từ bỏ rồi? Lâm Sở Sênh năm cổ áo của cấp dưới, muốn hỏi cho rõ ràng, những lời đến khóe miệng rồi lại nuốt trở vào.

Hỏi rồi thì sao chứ? Cô có thể có cách gì được? Lâm Sở Sênh từ từ buông cấp dưới ra, cô dựa lưng vào bức tường thủy tinh, chán chường ngồi xổm xuống, không còn một chút sức lực nào.

Lần này những người có mặt ở đây đều có thể cảm nhận được rõ nỗi khổ mà Lâm Sở Sênh thể hiện ra.

Một cảm giác khó chịu mà vẫn phải đè nén, thật sự làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Lâm Sở Sênh không biết tâm tư của mọi người ở đây, cô từ từ đứng lên, “Báo với nhà họ Vân chưa?” “Đã báo từ sáng sớm rồi, bọn họ đang trên đường tới đây.” Cấp dưới trả lời rõ ràng.

Lâm Sở Sênh gật đầu, vốn dĩ cô nên tự mình thông báo chuyện này, nhưng cô thật sự không nghĩ ra nên đối mặt với hai ông bà nhà họ Vân bằng thái độ gì.

Sắp đến Tết rồi, xung quanh đều là cảm giác vui mừng dào dạt, nhưng kết quả đột nhiên lại nói với người ta là con trai của ông bà sắp chết, nguyên nhân là vì con trai của ông bà ngốc, nhất định cứ phải xông lên trước mặt kẻ tính kế tôi, lại còn gọi điện thoại cho ai không gọi, cứ phải gọi điện thoại cho người từ chối chơi trò mờ ám là tối.

Lâm Sở Sênh không thể nói ra những lời như thể được.

“Đi gặp Thẩm Phong!” Lâm Sở Sênh không dám đợi ở đây nữa.

Mỗi một giây chờ đợi, cô đều cảm thấy nghẹt thở.

Thẩm Phong bị nhốt trong nhà kho của bệnh viện, cơ thể bị trói chặt, có lẽ vì bị giày vò quá sức nên anh ta nằm yên trên mặt đất, không hề động đậy.

Có điều khi nhìn thấy Lâm Sở Sênh, Thẩm Phong lộ vẻ kích động rõ ràng, anh ta lập tức ngồi dậy: “Thả...

thả tao...

ra!” Lâm Sở Sênh cho người bị thể tới, cô ngồi đối diện với Thẩm Phong, lạnh lùng nhìn anh ta, không nói một lời nào.

Thẩm Phong lăn lộn một lúc lâu, thấy Lâm Sở Sênh không để ý tới mình thì từ từ yên tĩnh lại, một lát sau lại đột nhiên nở nụ cười, “Đưa tao...

đến...

đồn cảnh sát.

Vừa hay...

không sợ...

chết đói!” Nhìn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Thẩm Phong, Lâm Sở Sênh nheo mắt lại, dù rằng trong lòng rất hận anh ta, nhưng cô lại không thể hiện ra ngoài một chút nào,“Tại sao anh lại muốn giết mẹ mình?” Lúc đầu Lâm Sở Sênh nghĩ Thẩm Phong và người tình của ba Thẩm trở về nổi lên tranh chấp, Thẩm Phong sẽ bỏ mặc người tình của ba Thẩm vì lợi ích, nhưng không ngờ rằng anh lại ra tay giết người.

“Bà ta đáng chết!” Thẩm Phong đột nhiên kích động hét lên, bốn chữ này nói ra vô cùng rõ ràng.

Sau đó Thẩm Phong đứt quãng kể lại khoảng thời gian anh ta chạy trốn.

Lúc đầu, người tình của ba Thẩm tỏ vẻ có thể chịu được cực khổ.

Nhưng càng về sau, bà ta càng không chịu yên phận.

Chờ khi bọn họ ổn định, người tình của ba Thẩm bắt đầu tiêu tiền như nước, lại còn quyến rũ đàn ông.

Có lẽ ở trong thế giới của người tình ba Thẩm, không có đàn ông là bà ta không thể sống được.

Bà ta vẫn luôn muốn đeo bám được một người đàn ông.

Nhưng những người đàn ông đó đâu có thật sự coi trọng bà ta, nhất là ở trong tình huống bất đồng ngôn ngữ.

Ở trong mắt những người đó, người tình của ba Thẩm chỉ là một kẻ ngoại lai kì lạ, có thể ngủ miễn phí mà thôi.

Thậm chí còn có một lần, người tình của ba Thẩm bị một đám người bắt cóc, bà ta bảo Thẩm Phong cầm tiền đi chuộc.

Lúc tới đó, Thẩm Phong thấy bà ta đang nằm dưới thân của mấy người đàn ông khác, khéo léo hầu hạ, thậm chí trên người còn dính rất nhiều chất lỏng của bọn họ.

Đối với một đứa con trai mà nói, chuyện này sốc tới cỡ nào.

Trong lòng mỗi người đều có một vài ranh giới không thể nào bước qua được.

Thẩm Phong cũng vậy, anh ta ghét thấy người tình của ba Thẩm như thế.

Giống như trước đây, mẹ Thẩm vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, thế nhưng người ta là bà chủ trong nhà.

Còn người tình của ba Thẩm thì trông có vẻ được chiều chuộng, ngày nào cũng làm nũng với ba Thẩm.

Nhưng ở trong mắt những người khác, bà ta chỉ là một con thú cưng mà thôi.

Thẩm Phong luôn cảm thấy làm con trai của loại phụ nữ giống như người tình ba Thẩm là nỗi sỉ nhục của anh ta.

Về cơ bản thì số tiền có trong tay đều bị người tình của ba Thẩm tiêu hết.

Ngày nào Thẩm Phong cũng thắt lưng buộc bụng, muốn rút nhiều tiền một chút nhưng lại sợ người trong nước chú ý.

Những ngày tháng gian khổ này giày và anh ta sống không bằng chết.

Đúng lúc biết được tin tức của Lâm Sở Sênh, Thẩm Phong lừa người tình của ba Thẩm về nước với anh ta để kiếm thêm một ít tiền, rồi tìm cách thoát khỏi bà ta, có như vậy anh ta mới có thể sống một cuộc sống dễ chịu được.

Thẩm Phong nói năng đứt quãng, khi anh ta kể xong hết thì đã khoảng một tiếng đồng hồ.

Lâm Sở Sênh vẫn nghe, vô cùng kiên nhẫn nghe Thẩm Phong kể về những ngày tháng có vẻ thảm thương của mình.

Nói hết lời muốn nói rồi, Thẩm Phong mới thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, dường như anh ta đã phát tiết hết tất cả những gì muốn phát tiết ra ngoài, “Cô đưa...

tôi..

đi...

tôi không sợ đâu.” Cuối cùng, anh ta tổng kết lại.

Dù sao thì ở trong mắt của Thẩm Phong, sau khi trở về nước, tệ nhất cũng chỉ là ở tù mà thôi.

Chịu khổ trong khoảng thời gian này, so ra còn không bằng vào tù nữa.

Lâm Sở Sênh chậm rãi đứng lên, “Sao anh lại ngây thơ như vậy được nhỉ? Tôi giữ anh lại, ban đầu là vì muốn từ từ giày vò anh, để giải nỗi hận trong lòng tôi.

Nhưng sau khi nghe anh nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy tính toán quá lâu với loại người ghê tởm như các người thật là làm mất thân phận của tôi.” Lâm Sở Sênh thở dài, “Cho nên tôi sẽ cho anh một cái kết sảng khoái.” Lâm Sở Sênh xoay người, lúc Thẩm Phong còn chưa kịp phản ứng, miệng của anh ta bị người ta lấp kín.

Xì xì!

Lâm Sở Sênh cầm một bình axit sulfuric lớn tạt vào mặt của Thẩm Phong.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ khuôn mặt của Thẩm Phong đều biến dạng, quần áo cũng bị đốt, cả người gần như không còn một chỗ nào lành lặn.