Thiên Mệnh Chi Lăng

Chương 4: 4 Rời Hoàng Cung

(bắt đầu nhân sinh là đây, haha)

- ----------------------------

Tử Dương chân nhân cũng không dài dòng, đáp thẳng vấn đề, lời nói nhẹ tênh nhưng nghe xong ai cũng bủng rủng tay chân, còn hoàng hậu trực tiếp ngất đi.

"Tiểu Hàm bị thương vô cùng nghiêm trọng, giữ được tính mạng đã là may mắn, nhưng nếu còn sống, e rằng sau này tâm trí nàng cũng sẽ như tiểu hài tử, mãi không lớn"

Thiên Minh nhìn thấy một màn vừa rồi, sau nhìn tiểu đệ huyết thịt mơ hồ nằm trên đất, lại nghe Tử Dương chân nhân nói, chết lặng đứng đó, tự trách bản thân, hắn không nên dẫn nàng đi ngoạn, lỗi là do hắn, tất cả là do hắn.

Hắn gào khóc gọi tên Thiên Hàm, mong tiểu đệ của hắn tỉnh lại.

Sau đó cũng ngất đi, được người đưa về tẩm cung.

Cảnh Lăng đế thì bình tĩnh hơn mọi người, mặc dù đau lòng hài tử, nhưng dù gì hắn cũng là một quân vương, hắn nhìn Tử Dương chân nhân, ánh mắt chân thành

"Người có thể cứu hài nhi của trẫm sao?"

Tử Dương lắc lắc đầu, vẻ mặt suy tư, thở dài một hơi.

"Ta e là lực bất tòng tâm, nay ta như lời hẹn, nàng đúng năm tuổi ta sẽ đưa nàng về núi Chu Luân"

"Nhưng nàng hiện tại bị thương, trẫm không yên tâm"

"Ta sẽ cố gắng chữa trị cho nàng, xin hoàng thượng chớ lo"

"Được, trẫm tin tưởng ngươi" nói rồi thở dài, nhìn tiểu Hàm lại đau lòng, lệnh người chăm sóc tiểu điện hạ rồi đi đến chỗ của hoàng hậu.

Sự việc dù được hoàng thượng truyền lệnh phong bế tin tức, cấm truyền ra bên ngoài, nhưng chung quy hoàng cung lớn, người lại đông, không thể che hết tin tức.

Kết quả là dân chúng Lăng quốc biết tin, trở thành đề tài bàn tán cho dân chúng, có người tiếc hận cho tiểu điện hạ, có người hoài nghi thái tử.

Câu chuyện được truyền nhau thành nhiều phiên bản khác nhau lan tràn khắp cả Lăng quốc.

Giờ cả Lăng quốc ai ai cũng biết thất hoàng tử của bọn họ biến thành kẻ ngốc.

Lúc này hoàng cung Lăng quốc một mảnh hỗn loạn, gà bay chó sủa.

Ai cũng biết thất điện hạ được hoàng thượng, hoàng hậu vô cùng sủng ái, nay sống chết chưa rõ, hoàng hậu ngã bệnh tiều tụy suy yếu, làm hoàng cung không khí ngưng trọng, mặt ai ai cũng ảm đạm phần nào.

Chỉ có những người ngày đêm muốn hại chết thất hoàng tử như Liễu quý phi thì ăn ngon ngủ yên, treo trên môi nụ cười đắt chí, chỉ thiếu chưa mở tiệc ăn mừng.

Mười ngày sau đó, dưới sự trị liệu của Tử Dương chân nhân, miệng vết thương trên người tiểu Hàm cũng dần kết vảy, chỉ là thất điện hạ vẫn còn chưa tỉnh.

Nhận thấy thời gian không sai biệt lắm, Tử Dương liền đi tìm Cảnh Lăng đế

"Tham kiến hoàng thượng"

"Tử Dương chân nhân có chuyện gì cứ nói, không cần đa lễ"

"Tính toán thời gian không sai biệt lắm, đến lúc ta mang thất hoàng tử trở về Chu Luân"

"Nhưng tiểu Hàm còn chưa tỉnh"

" Về Chu Luân ta sẽ tìm cách chữa cho nàng, kéo dài ở đây cũng không phải cách"

"Vậy Hàm nhi trông cậy vào chân nhân"

"Tiểu Hàm là đồ đệ của ta, đây là chuyện nên làm"

Cảnh Lăng đưa cho Tử Dương một khối ngọc bội, nhìn qua vô cùng bình thường, nhưng nhìn kỹ thì không hề tầm thường, bên trên khắc tên Lăng Thiên Hàm

"Đây là ngọc bội tùy thân của Hàm nhi, phiền người giao cho Hàm nhi cất giữ cẩn thận"

Tử Dương đáp ứng, đưa tay nhận lấy miếng ngọc bội, sau đó ly khai.

Sáng ngày hôm sau, xe ngựa từ hoàng cung xuất phát về Chu Luân.

Kì thực trước lúc rời hoàng cung Thiên Hàm đã tỉnh, nhưng không muốn chia ly tiễn biệt nên nàng vẫn nằm yên chờ người bày bố.

Hoàng thượng, hoàng hậu, Thiên Minh, Thiên Vũ còn có cả Giai Ngọc cũng đến tiễn chân tiểu điện hạ, mặc dù không đành lòng nhưng cũng không thể làm khác hơn.

Thiên Hàm vừa đi không bao lâu, cũng là lúc Thiên Minh muốn tìm nơi bái sư học đạo, hắn muốn bảo vệ tiểu đệ, hôm nay chỉ vì hắn quá yếu, không thể làm được gì, còn để tiểu đệ bảo vệ hắn đến xém chút mất mạng, lòng đã định, thỉnh cầu phụ hoàng, mẫu hậu thành toàn.

Hoàng đế cũng chỉ biết thở dài, có lẽ chuyện Thiên Hàm bị thương đã kích rất lớn tới hắn đi, cũng tốt a, ra ngoài học tập rèn luyện để hắn dần trưởng thành.

Nghĩ vậy nên cũng đồng ý để hắn xuất cung.

Âm thầm phái ám vệ đi theo bảo hộ thái tử.

Nơi mà Thiên Minh muốn đi là núi Vân Sơn, là nơi Vân Sơn kiếm phái toạ trấn, đây là một trong ngũ nhạc kiếm phái nổi tiếng trên giang hồ, bốn môn phái còn lại là Hoa Sơn, Võ Đang, Thanh Thành, Nga Mi, trên giang hồ có nhiều môn phái lớn nhỏ, nhưng năm môn phái trên có quan hệ giao hảo tốt, cả năm đều sử dụng kiếm, vậy nên hình thành ngũ nhạc kiếm phái tiếng tăm lừng lẫy.

Chưởng môn của Vân Sơn là Tề Mặc, kiếm pháp có thể nói là xuất quỷ nhập thần, lần này Thiên Minh quyết bái sư, trở thành người của Vân Sơn kiếm phái.

Núi Vân Sơn nằm ở phía Bắc của hoàng cung, cưỡi ngựa hơn một tháng mới đến nơi.

Vừa bước vào lãnh địa của Vân Sơn đã có thể thấy khí thế của nơi này, cổng lớn luôn có đệ tử canh giữ, nhìn sơ qua có thể thấy sự khác biệt giữa các đệ tử với nhau.

Những đệ tử canh cửa ra vào và dọc theo đường đi mặc y phục lục sắc, số ít đệ tử mặc y phục tử sắc, "có lẽ để phân biệt thân phận đi".

Đang suy nghĩ thì có người bước tới hỏi

"Ngươi là Lăng Thiên Minh?"

"A...!phải, là ta, cho hỏi có chuyện gì sao?"

"Ân, sư phụ bảo ta tới đón ngươi a, đi theo ta"

Người nói chuyện là một nam hài khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc y phục tử sắc.

Y nói xong thì cất bước đi vào trong.

Thiên Minh thấy vậy cũng chạy theo sau người nọ.

"Sư phụ ở bên trong, ngươi vào đi"

"Ân, đa tạ"

Phía trước là một đình viện, bước vào trong, bên trái là khoảng sân rộng, bên phải là nhiều dãy nhà san sát nhau, đi sâu vào trong thấy có một gian nhà đơn sơ, nằm riêng lẻ tách biệt, phía trước gian nhà có một đại thúc, tuổi khoảng ngoài ba mươi đi, đại thúc đang ngồi bên bàn trà, mắt nhìn về phía Thiên Minh

"Vào đây"

Nghe tiếng gọi, Thiên Minh cũng chậm rãi đi vào

"Gặp qua đại thúc, ta là Lăng Thiên Minh"

"Đại thúc? Hahaha, sau này gọi ta sư phụ"

"Hả?".

Mặt Thiên Minh như ngốc ra

"Ta tên Tề Hiên, là đại trưởng lão của Vân Sơn kiếm phái, ta không đủ tư cách dạy ngươi sao?"

"A, đương nhiên được a"

"Tốt, còn không mau bái sư"

Thiên Minh quỳ xuống dập đầu ba cái gọi sư phụ.

Còn người kia thấy hắn tư chất không tệ, liền cười tươi, gật đầu đắt ý.

"Đồ đệ ngoan a, mau đứng lên đi, từ nay ngươi đi theo sư huynh đệ học hỏi, cố gắng, sau này sẽ có thành tựu"

"Đồ nhi đã hiểu, tạ ơn sư phụ"

"Ân, được rồi, ngươi lui ra đi, ta sẽ tìm người sắp xếp phòng ở cho ngươi"

"Đồ nhi cáo lui"

Xoay lưng, bước về phía con đường cũ, thấy nam hài lúc nảy đang đứng trước cửa viện, Thiên Minh liền đi tới

"Chào sư huynh a, không biết phải xưng hô thế nào?"

"Ta tên Mộ Sinh, gọi ta sư huynh là được"

"Ân, sư huynh"

"Đây là y phục sư phụ dặn ta chuẩn bị cho ngươi a, đi, ta dẫn ngươi về phòng"

"Đa tạ sư huynh"

Đi đến một gian phòng cách đó không xa, Mộ Sinh đẩy cửa bước vào

"Từ nay phòng này là của đệ, đệ nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì gọi cho ta.

Ta ở gian thứ ba"

Nói rồi chỉ tay hướng gian phòng cách đó hai căn cho Thiên Minh.

"Ân, đệ biết rồi, vậy đệ nghỉ ngơi trước"

"Được, ta cũng đi luyện công".

Bên trong phòng được bày trí đơn giản, một cái giá sách, một chiếc giường và một bộ bàn ghế, tất cả tự hồ bám một lớp bụi mỏng, Thiên Minh bèn lau dọn lại một phen, sau đó lên giường ngủ.

Thật sự đi đường một tháng vất vả, giờ được ngủ, quả thật quá tốt đi.

Sang ngày hôm sau, hắn thay bộ y phục hôm qua Mộ Sinh đưa cho, đây là một bộ y phục tử sắc, sau đó chạy đi tìm Mộ Sinh

"Sư huynh a, Mộ Sinh sư huynh"

Người trong phòng mở cửa.

"A, Thiên Minh, đệ dậy sớm a, ta tưởng đệ còn ngủ nên không gọi"

"Sư huynh, ta đói bụng"

"Haha, được, ta dẫn đệ đi ăn, sau đó luyện công"

Hai người cười nói vui vẻ, hướng phòng ăn đi tới

"Sư huynh, y phục ở đây có gì đặc biệt sao?"

"Ân, lục sắc y phục là đệ tử ngoại môn, còn tử sắc là đệ tử của các trưởng lão Vân Sơn kiếm phái của chúng ta, tỉ như ta với đệ a"

"Đệ đã hiểu"

"Ăn trước đi, sự tình của nơi này ta sẽ từ từ nói với đệ"

Vân Sơn kiếm phái có tổng cộng sáu vị trưởng lão, trong đó đại trưởng lão là đệ đệ ruột của chưởng môn Tề Mặc cũng là sư phụ của Thiên Minh.

Đệ tử nội môn của đại trưởng lão có hơn mười người, ai ai cũng tư chất hơn người, người lớn nhất mười lăm tuổi, nhỏ nhất là Thiên Minh mới tám tuổi.

Riêng chưởng môn Tề Mặc hiện tại chỉ có ba đệ tử nội môn tính luôn cả Tề Vân Nhu, con gái của Tề Mặc.

Vị tiểu sư muội này thông minh hơn người, lại có thiên phú học võ, năm nay mười tuổi nhưng võ công hơn xa đệ tử đồng trang lứa.

Tính tình lại ôn nhu, rất được lòng các sư huynh đệ.

Ăn xong, hai người đi đến nơi luyện tập phía sau núi, nơi đây hiện tại rất nhiều người, họ đều đang luyện tập hăng say, kích thích tối đa tinh thần của Thiên Minh.

Bắt đầu từ việc đứng tấn, sau đó là các bài quyền cơ bản.

Dần dần theo một quy luật nhất định cứ thế diễn ra, Thiên Minh bắt đầu đi vào con đường rèn luyện để trở thành cường giả, sau này sẽ là vua của đại Lăng.

- ------------------------

Tác giả: chương này hơi ngắn, chủ yếu nói về quá trình thay đổi của Thiên Minh, còn Thiên Hàm chương sau sẽ xuất hiện, các ngươi yên tâm.

- lại có thêm một tỷ tỷ xinh đẹp xuất hiện rồi.

┏(^0^)┛.