Thiên Thế Khúc

Quyển 1 - Chương 9

#trans: Mạt Họa

Ngày hôm sau, sắc trời sáng lạn, Thẩm Như Như tĩnh tọa một đêm, đau đớn trên vai cũng đã giảm bớt. Nàng ngoảnh đầu nhìn Chiêu Hoa, thấy sắc mặt hắn không còn âm u như ngày hôm qua lúc vừa rơi xuống đây, môi cũng có thêm một tia huyết sắc.

Chiêu Hoa thái tử này quả nhiên không phải chỉ là cái nắp nồi (không phải chỉ được cái danh), ở nơi thiếu linh khí trời đất như này, dựa vào bản thân tĩnh tọa thời gian chỉ một đêm liền hồi phục nhanh như vậy. Trong lòng Thẩm Như Như suy đoán, nếu để hắn không bị thương đánh nhau với Thẩm Nghị một trận, không biết ai thắng ai thua đây....

Nàng đang suy nghĩ, không chú ý khí tức của Chiêu Hoa động một cái, nhẹ nhàng mở hai mắt ra, ánh mắt vừa nâng, liền rơi vào trên người Thẩm Như Như.

Đúng lúc nắng ban mai phảng phất rơi trên cành cây trong rừng, ánh mặt trời xuyên qua tầng sương mù hiện ra vạn phần mông lung, soi vào đôi mắt ngày thường khiến người sợ hãi kia của Chiêu Hoa, lại khiến ánh mắt hắn tăng thêm mấy phần mê đắm cùng... ôn như, mà ngày thường không có.

Thẩm Như Như lui về sau một bước, có chút mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.

Nói thật ra thì Chiêu Hoa hắn thật sự rất đẹp... đẹp đến vượt xa tất cả nam nhân mà nàng đã gặp tại Tam Trọng Thiên, bao gồm cả Ma giới.

Mà hắn đẹp như vậy, cũng khiến Thẩm Như Như sâu sắc cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ rất xa.

"Con đường nhỏ hôm qua ngươi nói ở đâu?" Chiêu Hoa không hề chú ý thấy tâm tư của Thẩm Như Như, hắn vịn thân cây đứng lên, Thẩm Như Như đưa tay chỉ phương hướng, ánh mắt cố ý né tránh Chiêu Hoa: "Thân thể ngươi không có vấn đề chứ?"

"Có vấn đề cũng phải đi." Chiêu Hoa đem Thái Hi kiếm giắt bên hông, cất bước đi về hướng Thẩm Như Như đã chỉ, "Trong trận pháp này không thích hợp ở lâu, ra ngoài càng sớm càng tốt."

Hơn nữa... trên Cửu Trọng Thiên bây giờ phỏng chừng vẫn còn đánh.

Thiên đế Thiên hậu, chiến thần với thê tử của hắn, nhiều thần tiên như vậy, nếu chỉ đánh một ngày hai ngày thì còn dễ thu xếp, nếu đánh đến năm ngày bảy ngày, chỉ sợ Tam giới cũng loạn lên.

Không có thời gian cho họ trì hoãn, chỉ có sớm rời khỏi đây, tìm thấy Thẩm Nghị. Nghĩ đến đây, Chiêu Hoa vừa đi vừa hỏi Thẩm Như Như: "Sư phụ ngươi, rốt cuộc là người thế nào?" Hắn híp mắt nhìn nàng, "Đem vương tộc Ma giới như ngươi giấu trên Thiên giới, dùng thân phận thần y ở Thiên giới ẩn nấp lâu như vậy, mà bây giờ lại hạ độc chúng tiên gia, khiến cho Cửu Trọng Thiên đại loạn một trận, hắn rốt cuộc muốn làm gì?"

Khóe miệng Thẩm Như Như giật giật, chỉ chọn trả lời vấn đề cuối cùng của hắn: "Vài ngày trước sư nương của ta bỏ trốn cùng người ta, cho nên... sư phụ ta hạ độc, đại khái chắc là để... cho hả giận..."

Dẫu sao lúc Thẩm Nghị từ yến tiệc trung thu hôm đó trở về, trừ nói đến những thứ khó chịu như "Đám tiện nhân đôi đôi cặp cặp nhảy nhót lượn lờ", căn bản không có nói chuyện khác.

Chiêu Hoa: "....Sư nương của ngươi bỏ trốn cùng người nào?" Chiêu Hoa biết trọng điểm hình như không phải chỗ này, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi.

"Không biết... ba tháng trước, ta ở trong viện giã thuốc, có người mặc y phục đen đến tìm, nói là cố nhân của sư nương, sau khi sư nương thấy người nọ, liền ôm hắn khóc, khóc một hồi lâu, hai người lại cùng nhau ở trong phòng nói chuyện một hồi, đến tối sư phụ ta trở về, ta đem việc này nói với sư phụ một chút, thời điểm sư phụ đẩy cửa vào, sư nương đã không thấy tăm hơi."

"Sau đó tiểu tiên cô trong Tam Trọng Thiên đều nói sư nương ta bỏ trốn cùng người khác, bắt đầu từ lúc đó tính tình sư phụ ta liền trở nên cổ quái, gặp người ta yêu đương thì đều hạ độc... tựa như dưỡng thành thói quen, hôm yến tiệc trung thu, ta đoán hắn cũng là..."

Chiêu Hoa nhíu này tiếp lời Thẩm Như Như: "Không kiềm chế nổi?"

Thẩm Như Như bi thương gật đầu.

Chiêu Hoa hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nên cầu nguyện chuyện này thật sự chỉ đơn giản như ngươi nghĩ đi."

Sau khi Thẩm Nghị hạ độc thì biến mất, toàn bộ Thiên giới loạn thành một mớ, hắn hạ giới, lại để lại tin tức cho Thẩm Như Như, khiến bọn họ có thể hạ giới đi tìm hắn, mà ở rừng Thải Độc này bọn họ vừa vặn lại rơi vào trận pháp, mà trận pháp này tâm trận có Ma Xà bảo vệ, nếu tin tưởng những việc này chỉ là trùng hợp, vậy thì số binh thư Chiêu Hoa đọc mấy năm nay đọc như không rồi.

Thậm chí Thẩm Như Như này...

Chiêu Hoa chậm bước đi sau Thẩm Như Như, nhìn nàng ở phía trước dẫn đường.

Nàng mang hắn đến rừng Thải Độc, trông bộ dáng gầy yếu đơn thuần không có đầu óc, lại có thân phận thật sự là vương tộc Ma giới, ma lực trong cơ thể cũng tạm được, nói chuyện với nàng thì nàng theo bản năng tránh những cái bất lợi cho mình, hỏi nàng, nàng đều trả lời những thứ không mấy liên quan...

Thẩm Như Như này, có lẽ cũng không đơn thuần như bề ngoài. Thậm chí, còn hơi thâm sâu một chút, có khi nào nàng...

Là cố ý đế hắn đi lạc trong mê trận này không?

"Chính là con đường nhỏ này." Thẩm Như Như chỉ về phía trước mặt, vừa quay đầu chỉ thấy ánh mắt thăm dò nhìn nàng, Thẩm Như Như hơi ngẩn ra, "Sao vậy?"

"Đi thôi." Chiêu Hoa nói như thế, nhưng lại không cử động, cho đến khi Thẩm Như Như đi về trước một bước, hắn mới cất bước đi theo sau nàng.

Trông thấy bộ dạng nàng hoàn toàn không chút tâm cơ đang ở phía trước dò đường, Chiêu Hoa thế nhưng lại mơ hồ, nếu nàng quả thật là kẻ giả heo ăn cọp, cớ gì trước đó phải cứu hắn? Thậm chí...

Ánh mắt hắn rơi trên bả vai cử động có chút cứng ngắc của nàng.

Nàng thậm chí, lấy thương thế của bản thân ra "đánh cược"? Vì muốn lấy lòng tin của hắn? Nhưng tại nơi thế này, chỉ có hai người bọn họ, cần gì phải diễn kịch.

Thẩm Như Như... thật sự khiến hắn nhìn không thấu.

"A!"

Chiêu Hoa đang nghĩ đến thất thần, phút chốc lại bị tiếng kêu sợ hãi của Thẩm Như Như gọi tỉnh, đôi lông mày hắn nhíu lại: "Làm sao..." Nhưng không để hắn nói hết câu, Thẩm Như Như trực tiếp giật bắn về phía sau, tứ chi bám chặt trên người hắn. "Sâu, sâu, sâu!" Nàng sợ hãi lớn tiếng kêu gào, ồn ào khiến Chiêu Hoa nhíu mày không ngừng, nhưng đợi khi Chiêu Hoa đi lên phía trước nhìn thử, nhất thời cũng có ngây người.

Chỉ thấy nhền nhện từ trong đất, từ trên cây lục tục bò ra, thành ngàn vạn con, chi chít chằng chịt, từng mảng từng tầng bò chồng chất lên nhau, nhìn thấy khiến da đầu người ta tê dại một trận.