Thiên Tướng Tận Trung

Quyển 2 - Chương 35

Từ Phong ủ rũ ngẫm nghĩ. Hắn dốc hết tất cả để rồi kết quả thu được là bước đường cùng.

Hắn hoài nghi phải chăng cuộc sống này đã đẩy hắn đến bước đường cùng? Tại sao chứ? Hắn đã làm gì nên lỗi? Phải chăng hắn sinh ra đã là một bi kịch. Phải chăng hắn không nên sinh ra mới tốt?

Ở độ tuổi nổi loạn này, thật khó để suy nghĩ không rối loạn và không đi chệch hướng. Có chăng là nhờ hắn trưởng thành hơn so với độ tuổi nên còn có một vài tia chín chắn. Tuy vậy nhưng loạn vẫn loạn.

Đầu óc của hắn triền miên trong không biết bao nhiêu suy nghĩ. Lúc cái này, lúc cái kia, khi cái nọ. Nó chưa bao giờ tập trung vào mỗi một cái nào. Cũng chưa bao giờ suy nghĩ kỹ càng về vấn đề nào. Tất cả cũng chỉ mơ hồ vài đường nét, cao lắm là đào sâu vào một chút mà thôi.

Hắn rối loạn, hắn cũng bất lực. Ở bề ngoài hắn che giấu khá sâu, rất ít người nhìn ra được gì. Nhưng hắn biết, mình thật sự bất lực. Nhiều lúc hắn muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi nỗi sợ hãi luôn bao vây mình... Hắn là muốn trốn tránh! Vậy nhưng có nhiều thứ khiến hắn dừng lại bước chân hèn nhát của mình. Có hình bóng cha mẹ mơ hồ hiện lên, có hình bóng người sư phụ hùng tài vĩ lược mỉm cười nhìn hắn, và cũng có hình bóng một vị lão giả đang tại giảng giải kinh nghiệm sống sót cho hắn, thậm chí là hình bóng một cô gái đau khổ quỳ xuống khóc lớn.

Từng kí ức đã trải qua hiển hiện trong đầu khiến hắn đau khổ gào thét nát cả tâm can. Hắn chỉ là một đứa bé, hắn cũng sẽ mềm yếu và vô dụng.

Hắn không phải là anh hùng. Thế nhưng hắn cũng thử so sánh mình với những vị anh hùng trong những câu chuyện cổ. Những vị anh hùng từ nhỏ đã triển lộ khí khái, sự tài hoa, thậm chí cả tâm tính tốt đẹp. Còn hắn? Hắn chẳng có gì đáng nhắc hay đáng tự hào. Hắn tự giễu.

Hắn muốn làm anh hùng, nhưng hắn phát hiện mình không có khả năng. Anh hùng đều là những người vẹn toàn vẹn mỹ, mười phân vẹn cả mười. Còn hắn? Mười phân thì không biết có được một phân hay không.

Rồi hắn quay sang tự hỏi. Tại sao anh hùng đều là tốt đẹp như thế, còn hắn lại không có được? Phải chăng từ lúc hắn sinh ra, cả cuộc đời này chú định hắn sẽ không thể nào trở thành anh hùng? Phải vậy không?

Hắn ưu thương cất tiếng cười nhạo báng: “Ha ha ha...”

“Tất cả những con người vĩ đại đều bắt nguồn từ những con người nhỏ bé và bình thường. Người càng bình thường khi đạt được thành tựu mới là những vì sao đẹp nhất.” – Sư phụ đã từng khuyên hắn như thế, nhưng chẳng biết vì sao lúc này đây hắn đã quên mất.

Theo sự thật mà nói, mỗi con người đều có những đặc điểm riêng về tính cách. Thật khó để muôn vạn con người bước đi trên cùng một con đường và đến cùng lúc tại cùng một cái đích. Đó là điều không tưởng.

Từ Phong biết, Từ Phong hiểu. Tuy nhiên cho đến hiện tại, vào tình cảnh này, hắn trở nên mất đi phần nào lý trí. Hắn đánh mất đi tỉnh táo vốn có.

Hắn phải làm gì? Hắn nên làm thế nào? Hai câu hỏi đó là hai câu hỏi nặng kí nhất trong đầu hắn lúc này. Nhưng mà hắn vẫn không thể nào giải quyết cho xong. Một con người càng cố tỏ vẻ mạnh mẽ thì nội tâm lại càng yếu đuối. Với một con người cô độc như hắn, không ai bên cạnh chia sẻ một phần, thì tích tụ càng nhiều ngày, đến lúc nào đó lại bộc phát càng mãnh liệt. Và với riêng hắn, trạng thái tức nước vỡ bờ chính là ngày hôm nay. Hai câu hỏi xoay quanh, nhưng ý nghĩ lại liên miên, lan man đến chốn nào.

Cả đầu óc của hắn bị chia thành mấy chục khu vực lớn nhỏ. Mà độ lớn của những khu vực này lại liên tục biến động không ngừng. Cả tinh thần của hắn nhảy đi nhảy lại trên mấy chục cái hòn đảo này, lúc nó đến thì khu vực ấy không ngừng biến lớn, lúc nó đi thì khu vực này bại lui mà thu lại độ lớn.

Đó là một tràng quyết đấu không ngừng nghỉ. Và cho đến cuối cùng là không thắng cũng chẳng bại. Chỉ có chính hắn là kẻ thua cuộc.

Hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Sáng hôm sau, hắn tỉnh lại. Song tinh thần không khá hơn chút nào.

Nhìn toàn cảnh căn nhà gỗ dựng tạm, hắn khe khẽ thở dài.

Có thất vọng, có ưu tư, có cả bi thương.

Mơ ước làm một vị danh tướng lại ra thảm cảnh này. Phải chăng đó là cái gọi là “số phận”?

“Ha ha...” – Hắn lại nở nụ cười trào phúng.

Tâm chí kiên định, trái tim như sắt đá? Xin lỗi, hắn còn thua một con người bình thường. Cái gọi là “Chiến ra một con đường” hay “Niềm tin không thay đổi” cũng chỉ là cảm xúc cất giữ bấy lâu lên men mà thể hiện ra bên ngoài thôi. Khi đã tỉnh táo suy nghĩ lại, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, một việc cười lớn.

Có lẽ đối với những con người vĩ đại hay những vị anh hùng cao cả thì điều đó bình thường. Ở đâu đó sâu xa trong bóng tối vô tận có cái gì dẫn dắt họ đi đến vinh quang – cái lực lượng vô danh mà ai ai cũng mặc định đó là “số phận”. Còn hắn, hắn là một kẻ tầm thường. Chính xác hơn là một đứa trẻ tầm thường. Những lúc bồng bột và nông nỗi thì làm ra những hành động không mấy hay ho là lẽ đương nhiên.

Và qua một quãng thời gian nghĩ lại, hắn mới rõ lời nói và hành động của mình cần phải trả giá bao nhiêu. Ví dụ cái lời nói và hành động “Chiến ra một con đường” ấy, thì cái giá phải trả là thế nào? Chẳng lẽ vì một chút vớ vẩn ấy mà hắn cho rằng hắn dẫn họ đi chết họ sẽ đi sao? Không, tất nhiên họ sẽ không đi. Họ rõ ràng đi theo một niềm hi vọng mong manh, họ rõ ràng lựa chọn đứng về một tương lai tốt đẹp mà tất cả bọn họ cho rằng họ trả cái giá xứng đáng. Nếu không xứng đáng, hoặc vượt quá điểm mấu chốt nào đó, họ sẽ không ngần ngại bỏ đi. Đó là vấn đề tâm lý rất bình thường.

Nếu chỉ cho rằng đối tốt với họ mấy tháng, sau đó họ nhất nhất đi theo ngươi thì thật sai lầm. Tất cả các mối quan hệ bắt đầu từ niềm tin, mà niềm tin bắt đầu từ việc ngươi cho họ đủ lợi ích và ngươi không đụng đến điểm mấu chốt của họ.

Lợi ích của vài ngàn người đi theo Từ Phong là gì? Sống sót. Hắn cung cấp cho họ thức ăn và nước uống. Sau đó chính là việc đối xử. Hiển nhiên đối xử công bằng làm mọi người dễ dàng tiếp thu hơn nhiều so với đối xử không công bằng. Họ có thể chạy ra ngoài kiếm ăn, họ có thể quay lưng với Từ Phong mà gia nhập vào sơn trại khác. Song khi so sánh lợi ích giữa hai bên, họ sẽ lựa chọn nơi tốt hơn, mà ở đây chính là ở lại, đi theo Từ Phong.

Thế thì tại sao người sơn trại khác không ùn ùn kéo về gia nhập dưới trướng Từ Phong? Đầu tiên chính là uy hiếp mạng sống. Thông thường không có tên thủ lĩnh nào không có một số quy tắc công khai hoặc hiểu ngầm. Trong đó thì việc trốn trại đương nhiên là điều cấm kỵ, mà kẻ nào bỏ trốn thì kết cục nếu bị bắt lại chỉ có chết. So sánh giữa lợi ích và mạng sống, rất ít người lựa chọn lợi ích. Thứ hai là thói quen. Đi đến gia nhập vào nơi xa lạ đối với nhiều người lại xa xa không bằng bo bo giữ mình tiếp tục ở lại nơi cũ. Thêm một chút nữa chính là không muốn từ bỏ địa vị và mối quan hệ mà bản thân xây dựng bao lâu nay.

Ở lúc này nói đến những vấn đề này thật ra không mấy quan trọng. Thậm chí là dài dòng vô nghĩa. Tuy nhiên những điểm không lớn không nhỏ này lại là những điểm quan trọng tạo nên thắng bại trên chiến trường lớn. Sức mạnh không chênh lệch quá lớn, tài lực không chênh lệch quá nhiều, quân số cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu thì muốn quyết phân thắng bại lại không thể nào không lợi dụng những điểm sơ hở nhỏ nhất nhằm tạo nên những lợi thế lớn dần. Mà cái dễ lợi dụng nhất lại chính là quân tâm – nói cách khác, chính là tâm lý của quân lính. Quân lính cũng chỉ là con người, mà con người ai không có tình cảm? Nếu chọn động thủ ở điểm tình cảm nhất định, con người sẽ trở thành những con cừu non ngu ngốc mặc ngươi xâu xé. Vậy nhưng nếu động thủ không đúng chỗ, mà ngơ ngơ ngác ngác đụng vào điểm tình cảm mấu chốt của họ, ngươi chỉ càng kích động họ nổi điên liều chết.

...

Từ Phong từ vị trí thủ tọa ngồi xuống. Hắn lặng lẽ quan sát hai mấy vị thuộc hạ bên dưới. Chốc sau, hắn trầm thấp mở miệng:

“Ta không dài dòng cũng không lôi thôi. Tình cảnh sơn trại lúc bây giờ các ngươi cũng đã biết. Ai có ý kiến gì thì lên tiếng đi.”

Sau khi câu nói chấm dứt, bầu không khí nơi đây rơi vào cực độ khẩn trương. Ai cũng rõ ràng tình cảnh sơn trại không mấy khả quan. Thất bại từ trận chiến đầu tiên khiến sĩ khí quân sĩ giảm mạnh. Tinh thần quân lính bên dưới đều một màu uể oải và chán nản. Trong lòng quân lính bên dưới chỉ một lòng cầu khẩn sống thêm một quãng thời gian.

Tập luyện vẫn diễn ra hằng ngày, nhưng chẳng có cái gì là chăm chú và hăng hái. Tất cả cũng chỉ là một màn sương u ám. Ngay cả những kẻ chỉ huy là bọn họ cũng đâm ra chán chường. Hăng hái rất khó lây nhiễm, còn buồn chán lại như bệnh độc, lây nhiễm với tốc độ chóng mặt.

Lúc trước bọn họ còn uống rượu và cùng nhau ca hát. Bây giờ bọn họ cũng uống rượu, nhưng uống rượu để quên đi ngày tháng, uống rượu để tìm tí khoái hoạt cuối cùng trong cuộc đời. Họ không còn ca hát, trừ những kẻ lạc quan, còn lại đều lải nhải những thứ vô nghĩa. Và do đó cũng xuất hiện những kẻ bi quan nốc rượu liên tục cho đến khi bất tỉnh.

Chính mắt nhìn thấy tình cảnh này của sơn trại, cho dù tâm lý mạnh tới đâu cũng khó có thể chịu được.

Và cái điều quan trọng nhất là sau thất bại đầu tiên, ai biết vị thủ lĩnh tối cao kia có tâm trạng như thế nào? Hắn kêu ngươi tỏ ý kiến, ngươi nhào đầu ra huyên thuyên một hồi. Đến khi ngươi nhìn lại, ngươi phát hiện hắn tức giận phát xanh. Và đương nhiên là ngay sau đó, ngươi bị lính tráng lôi ra ngoài chém đầu. Cuộc đời ngươi kết thúc một cách tệ hại như vậy liệu ngươi có chấp nhận? Bởi vậy cho nên không ai dám tiến lên nói chuyện.

Mạng sống là quý giá và chỉ có một. Ngoan ngoãn câm miệng còn đường sống, ngu ngốc mở miệng thì sống chết khó biết. Hên thì thăng tiến là chuyện thường, xui thì đầu lìa khổ cổ. Nhưng mà xem ra, xui chiếm phần lớn. Mặt khác vài tháng thì trung thành cái nỗi gì? Tốt nhất vẫn câm miệng cho rồi.

Từ Phong lạnh nhạt quan sát. Hắn lại lần nữa lên tiếng, nhắc lại câu nói vừa rồi:

“Ta không dài dòng cũng không lôi thôi. Tình cảnh sơn trại lúc bây giờ các ngươi cũng đã biết. Ai có ý kiến gì thì lên tiếng đi.”

Lần này những con người bên dưới biết nếu không trả lời thì cũng không xong. Nếu cứ im lặng chọc giận vị sát tinh kia thì cách cái chết cũng không xa. Vì thế, người này bắt đầu nhìn người kia, người kia bắt đầu nhìn người nọ... Những cái nháy mắt, đánh lông mi, nhếch miệng cười trừ, mím môi cười giễu... không ngừng xuất hiện. Tình thế hỗn loạn trong im lặng.

Nếu cứ mãi như thế này, nội bộ trở nên lục đục là bình thường.

Hiển nhiên không ai muốn làm kẻ đứng ra đầu tiên. Đứng ra đầu tiên chẳng khác gì là kẻ mạo hiểm nhất bởi vì những kẻ tiếp theo sau có thể dựa vào thái độ của Từ Phong đối với lời nói của kẻ này mà bổ cứu hay là trực tiếp trở mặt. Nhìn chung, những kẻ phía sau trăm lợi không hại. Còn kẻ đi đầu lại là năm mươi - năm mươi. Kẻ đi đầu chính là đánh cuộc xem mình hiểu vị đại nhân phía trên và tình cảnh bao nhiêu, cũng như sự phân tích của bản thân xuất sắc hay không.

Thế nhưng mà đại nhân là kẻ máu lạnh, mới tiếp xúc vài tháng thì có trời mới biết đại nhân nghĩ cái gì. Thế nên hiện trường vẫn trầm mặc không lời.

“Ta không dài dòng cũng không lôi thôi. Tình cảnh sơn trại lúc bây giờ các ngươi cũng đã biết. Ai có ý kiến gì thì lên tiếng đi.” – Từ Phong cau mày nhắc lại lần thứ ba với giọng lớn hơn hai lần trước.

Lần này thì mọi người đều biết đại nhân bắt đầu có xu hướng nổi giận. Vì lẽ ấy, họ điên cuồng hướng về nhau ra hiệu với bài bản cũ.

Lại một quãng thời gian im lặng, đang lúc Từ Phong sắp kìm chế không được tức giận quát mắng thì có một người bước ra phía trước hàng ghế của mình.

Đó là một thân hình mập mạp, có lẽ ước chừng 80 cân. Đôi lông mày dài cộng với ánh mắt nhỏ hẹp. Chỉ nhìn sơ qua thì cũng biết đây là một kẻ không mấy tốt lành. Nói thẳng ra là nhìn tướng biết ngay là tiểu nhân. Song nói gì thì nói, vẫn là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.

Thân thể 80 cân của gã tuy nhìn tròn trịa, nhưng lại không đung đưa qua lại như những con heo mập với đống thịt mỡ trên thân, mà nhìn có tính sức mạnh. Hay nói khác hơn là có tí gì đó thiên về cơ bắp, tiếc là chẳng nhìn thấy những khối cơ bắp cứng rắn. Xem ra là mới chuyển từ thịt mỡ sang cơ dạo gần đây.

Người bước lên ai cũng biết, chính là Thụy Mặc, gã quản lý tài lực, phân phối tài nguyên trong sơn trại. Tất cả mọi người không ai không biết, mọi người đều ít nhất một lần đàm luận công việc với gã.

Nhưng đặc biệt hơn, đối với những người mới vào vòng tròn trung tâm này mà nói, Thụy Mặc chính là một trong số bốn người đứng vào vòng tròn này sớm nhất. Ở bên ngoài một gia tộc, những người này còn được gọi là nguyên lão.

Ban đầu mọi người quái dị nhìn gã. Với bọn họ, đại nhân hỏi là hỏi về mặt chính sự, mà chính sự ở lúc này đây chính là những bước đi sau này, là chiến hay là cố thủ, là cướp hay là nghỉ. Một kẻ chuyên quản tài lực có đủ khả năng chuyên môn đưa ra ý kiến về những vấn đề này chăng? Cái này không hợp lý, không chuyên nghiệp tí nào. Rất nhanh họ liên tưởng đến tình huống xấu nhất: “Một tên béo 80 cân lên nói nhảm nhí hoặc sơ sài. Những lời nói đó chọc giận vị đại nhân ngồi trên. Thế là ngay sau đó gã bị 2 tên lính kéo ra ngoài chém đầu. Để lại quanh tai họ là những tiếng van xin và kêu rên, khóc lóc, hét thảm...”.

Thụy Mặc là một tên béo, trước cuộc chiến vừa rồi, hắn có gần 100 cân. Thế nhưng trải qua cuộc chiến khốc liệt đầy tính xung kích, hắn giảm cân nhanh chóng. Trong tình huống thiếu người, hắn cũng phải tham gia vận chuyển vũ khí, vật liệu... Bởi thế chỉ qua chưa đầy một tháng, thân thể của hắn trở nên như thế này.

Hắn không muốn đứng ra làm kẻ đầu tiên. Tuy nhiên một kẻ lão luyện nắm chức chưởng quản tài chính mấy năm như hắn cũng biết thà rằng hắn đứng ra tìm kiếm một cơ hội, còn hơn tiếp tục im lặng cùng bọn kia để rồi nhận lấy hậu quả nghĩ mà rùng mình.

Một tên sát tinh không dễ chọc. Mà đã chọc rồi thì chỉ có đường chết! Biết vậy nên khi nhìn thấy Từ Phong sắp bộc phát mà không ai đứng ra, hắn chỉ có thể liều mạng bước ra.

Khi này hắn đã bước ra rồi, mặc dù thân thể 80 cân còn run rẩy, thế nhưng hắn cũng thở phào một hơi. “Dù gì, mình vẫn còn cơ hội” – Hắn tự an ủi.