Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 9: 9 Chúc Cô Càng Ngày Càng Lớn

Trong phòng làm việc rộng lớn trên tầng cao nhất của tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang cao 68 tầng.

Có bóng hình của một cô gái cao ráo xinh đẹp, có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung.

Cô ấy lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn về phía phong cảnh ở bên ngoài.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa cô gái vẫn không nhúc nhích, mà bình tĩnh mở miệng nói: "Vào đi."

Giọng nói của cô ấy rất êm tai, mang sắc thái trong trẻo mà lạnh lùng, mang theo khí thế mà không một ai có thể phản đối.

Cô ấy chính là một trong bốn đại mỹ nữ của Giang Lăng, chính là người được những cậu ấm ở Giang Lăng gọi với cái tên tổng giám đốc bá đạo, Cao Cẩn Băng.

Cô gái ngực to Trầm Y, bây giờ cô ấy đang nhìn Cao Cẩn Băng với tâm trạng lo lắng, nói: "Tổng giám đốc, cô tìm tôi đúng không ạ?"

Cao Cẩn Băng vẫn không quay đầu, nói: "Giám đốc Trầm, tôi cảm thấy rất tiếc vì chuyện của bố mẹ cô, nhưng cô không nên đem tình cảm riêng tư vào trong công việc..."

Trầm Y nghe vậy thì ngẩn người: "Tổng giám đốc, tôi đâu có làm thế..."

"Không có sao?"

Trầm Y hơi động đậy khóe môi, nhưng cuối cùng cô ấy cũng không giải thích, chỉ nói: "Tổng giám đốc, tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ kiềm chế mình thật tốt.

Còn về vụ việc xả súng ngày hôm nay, tôi..."

Trầm Y còn chưa nói xong Cao Cẩn Băng đã ngắt lời cô ấy, nhàn nhạt nói: "Về chuyện của ngày hôm nay, cô không cần quan tâm nữa, tôi đã hiểu rõ tất cả những chi tiết và sẽ sắp xếp để những người khác xử lý."

"Cô chỉ là giám đốc HR, tôi vẫn còn những chuyện khác cần cô xử lý..."

"Xin tổng giám đốc cứ nói, tôi nhất định sẽ làm tốt."

"Rất tốt, chuyện tôi muốn cô làm rất đơn giản, cô hãy đưa Tiêu Sách, người hôm nay đến tuyển dụng mà lại bị cô đuổi đi đến đây, và tuyển anh ta một lần nữa..."

Nghe được lời của Cao Cẩn Băng, Trầm Y nhất thời sửng sốt, nói: "Tổng giám đốc, anh ta..."

Cao Cẩn Băng cắt ngang lời cô ấy nói một lần nữa, nhàn nhạt nói: "Lời tôi nói còn chưa rõ ràng sao? Bất kể là hôm nay hai người đã xảy ra chuyện gì thì anh ta vẫn là người đã cứu chúng ta, cũng đã cứu cổ phiếu của công ty, anh ta chính là người mà chúng ta cần."

"Cho nên, cô là người đuổi anh ta đi thì bây giờ phải tự mình lôi kéo anh ta quay lại."

"Nếu không làm được thì cô cũng không cần phải giữ chức vụ giám đốc này nữa..."

Cao Cẩn Băng nói xong, mang theo vẻ uy nghiêm không thể phản đối.

Trầm Y cắn chặt môi, cô ấy biết người phụ nữ này cho tới bây giờ luôn nói sao làm vậy.

Cô ấy chỉ có thể gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ mang anh ta quay trở lại."

Nói xong, cô ấy hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi.

Trở lại phòng làm việc của mình, Trầm Y lấy tay xoa xoa ấn đường.

Cô ấy cầm tài liệu của Tiêu Sách trong tay, cắn răng, mở điện thoại lên gọi.

Tổng giám đốc đã chỉ đích danh cô ấy phải mang Tiêu Sách về, nên cô ấy không thể không làm theo, bởi vì cô biết rất rõ lời nói của Cao Cẩn Băng ở tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang chính là thánh chỉ.

Nếu như cô ấy không lôi kéo được Tiêu Sách về đây thì công việc này cũng sẽ phải chấm dứt.

Mà bây giờ, cô ấy tuyệt đối không thể để mất công việc này.

Cho nên, dù có không muốn đi chăng nữa, cô ấy vẫn phải gọi điện cho Tiêu Sách.

Mà lúc này Tiêu Sách đi lang thang ở mấy chỗ xung quanh để tìm một công việc phù hợp.

Anh không biết hậu quả mà Trầm Y phải nhận, nếu biết, chỉ sợ anh cũng sẽ nói một câu đáng đời.

Khi Trầm Y gọi tới, anh cũng không biết đó là Trầm Y, tùy tiện bấm nút nghe: "Alo, ai đó?"

"Chào anh Tiêu Sách, tôi là Trầm Y..."

Tiêu Sách nghe vậy thì chớp mắt, sau đó khóe miệng vểnh lên, nói: "Hóa ra là cô gái ngực to? Cô tìm tôi có chuyện gì thế? Không phải muốn tôi quay lại đó đấy chứ?"

"Cô gái ngực to?"

Trầm Y nghe vậy nhất thời ngẩn cả người, sau đó cô nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng nghĩ tới yêu cầu của tổng giám đốc, cô chỉ có thể đè lửa giận xuống, bình tĩnh nói: "Anh Tiêu Sách, đúng là tôi mong anh có thể quay lại một chuyến, trước đó giữa hai chúng ta đã có chút hiểu lầm, chúng ta có thể bàn bạc lại..."

Tiêu Sách nghe vậy, cười một tiếng, nói: "Hiểu lầm? Có hiểu lầm nào đâu? Cô nói không sai, chỗ của các cô không cần một người như tôi, tôi là ma là quỷ, là kẻ điên...!Dẫu sao thì, cô ngực to hơn nên cô có lý."

"Ha ha ha, cho nên, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa..."

Sau khi chế giễu Trầm Y một hồi, Tiêu Sách không chút do dự cúp điện thoại, mặt anh hết sức thỏa mãn.

Trầm Y thì ngây ngô sững sờ nhìn cái điện thoại đã tắt ngúm, cô nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Khốn kiếp! Tôi đã phải hạ giọng để nói chuyện, anh còn muốn thế nào nữa? Còn dám trêu chọc tôi!"

"Anh mới là cô gái ngực to, cả nhà anh đều là cô gái ngực to, Tiêu Sách anh là tên khốn kiếp!"

Mắng xong, Trầm Y lại cảm thấy rối rắm.

Tổng giám đốc đã nói rồi, nếu cô không thể mang Tiêu Sách về đây thì cô sẽ bị đá.

Mặc dù lúc này cô rất tức giận, nhưng sau khi hít một hơi dài, Trầm Y gọi cho Tiêu Sách một lần nữa.

Nhưng lần này, Tiêu Sách không nghe điện thoại mà trực tiếp cúp máy.

Trầm Y ngẩn ra, liên tiếp gọi đi nhiều lần, nhưng toàn bộ đều bị ngó lơ, cô tức giận đến mức muốn lật bàn, cắn răng nghiến lợi nguyền rủa Tiêu Sách.

Mà lúc này, Tiêu Sách lại gửi tới một tin nhắn cho cô.

"Này cô gái ngực to, có phải cô thích tôi rồi không? Nếu không thì sao lại cứ gọi điện thoại quấy rầy tôi, tôi nghĩ cô nên từ bỏ đi, bởi vì căn bản là… tôi, không, hề, thích, cô!"

"Cho nên, đừng gọi cho tôi nữa, tôi sẽ cho cô vào danh sách đen.

Lời cuối, chúc cô càng ngày càng to..."

Nhìn mấy tin nhắn này, Trầm Y đã hoàn toàn mất đi lý trí, cô hung hăng ném điện thoại di động lên ghế sa lon.

"Khốn kiếp! Tôi không tin là tôi sẽ không xử được anh, anh cứ chờ đấy." Trầm Y nói xong, nhìn chằm chằm vào địa chỉ trong tập tài liệu của Tiêu Sách, bước đi ra phòng làm việc.

Mà lúc này Tiêu Sách vẫn đang còn tiếp tục tìm việc làm.

Anh biết chỉ cần quay trở lại đó là có thể có được một công việc tốt ở tập đoàn dược phẩm Tinh Quang, nhưng anh vẫn còn có lòng tự tôn, anh rất không có thiện cảm với Trầm Y nên sẽ không quay trở về đó.

Nghĩ đến số tiền còn lại trong tay, Tiêu Sách biết mình phải mau chóng tìm được công việc.

Nhưng càng cuống cuồng thì cơ hội lại càng không xuất hiện.

Tiêu Sách tìm đến chạng vạng tối, cũng không tìm được công việc thích hợp.

Anh chỉ có thể một mình quay về khu nhà ở chuột, đến một quầy bán thịt nướng để gặp Phương Bác.

"Anh Sách, công việc thế nào rồi?" Phương Bác cười dò hỏi.

Tiêu Sách không nhắc đến sự việc xảy ra ở dược phẩm Tinh Quang, chỉ cười nói: "Đừng nói nữa, tôi còn chưa bắt đầu xin việc đã bị một người phụ nữ đuổi đi."

Phương Bác nhất thời ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Dù sao thì người ta cũng là một công ty lớn, những người ở đó tính tình rất khó ưa! Nếu anh Sách mà không tìm thấy công việc nào phù hợp thì cứ dứt khoát đến chỗ em đây mà làm."

"Mặc dù tiền lương không cao, nhưng ở đây được tự do tự tại, mỗi ngày còn được ngắm rất nhiều gái đẹp, rất chi là thoải mái!"

Tiêu Sách nghe vậy, không nhịn được dò hỏi: "Tiểu Bác, bây giờ cậu đang làm gì?"

"Em sao, em đi coi quán bar cho người ta..."

Phương Bác nói xong tự mình cười một tiếng, thấy Tiêu Sách cau mày thì vội vàng giải thích: "Anh Sách đừng hiểu lầm nhé, không phải là mấy cái như anh nghĩ đâu."

"Thật ra nó chỉ là đi trông coi để quán bar không bị náo loạn, phòng ngừa có người quỵt tiền, rồi chuyện say rượu gây sự này kia, cái này cũng không khác gì làm bảo vệ..."

Anh ấy nói xong thì vẻ mặt của Tiêu Sách mới khá hơn một chút.

Tiêu Sách suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi: "Vậy những người sáng nay đuổi cậu đó là có chuyện gì? Đừng nói là bọn họ không phải xã hội đen đó nhé."

Phương Bác nghe vậy thì sờ một cái đầu, lúng túng nói: "Bọn họ..."

Đang nói thì có một đám thanh niên cưỡi mô tô phóng đến.

Bọn họ nẹt pô ầm ầm làm cho mọi người rất phiền não, cuối cùng dừng lại ngay ngắn ở trước quầy thịt nướng.

Phương Bác nhìn thấy bọn họ thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Dường như Phương Bác đang muốn chạy, nhưng Tiêu Sách lại lắc đầu với anh ấy một cái, rồi đè bả vai của anh ấy xuống..