Thiếu Gia Lột Xác

Chương 3: 3 Chỉ Mấy Chục Nghìn Tệ Thôi

“Chuột ơi, không xong rồi, chuyện của cậu đêm qua bị người ta đăng lên mạng rồi!”

Giọng nói của Trần Gia Vũ vang lên từ trong điện thoại.

“Tôi cũng đã đoán trước rồi”, Trương Hàm nhìn phản ứng của người qua đường, đáp.

“Bọn họ là muốn giết người không chừa đường lui mà, hầy, đều tại tớ cả, đêm qua nếu tớ khuyên cậu thêm thì đã không xảy ra chuyện như thế rồi”, Trần Gia Vũ hơi áy náy.

“Không sao đâu anh Vũ, hai chúng ta không cần phải áy náy, cậu cũng không cần quan tâm đến chuyện này đâu, tớ sợ đám người Mã Phi Dương tìm cậu gây chuyện”.

“Nói cái gì thế, nếu cậu coi tớ là anh em thì đừng gánh vác một mình!”

“…”, Trương Hàm cảm thấy vô cùng cảm động, có người anh em như thế có lẽ là thu hoạch duy nhất của anh trong những năm đại học.

“Vậy nếu đám người Mã Phi Dương gây chuyện, cậu nhất định phải lập tức gọi điện thoại cho tớ đấy!”

Cúp máy xong, Trương Hàm đi về phía ký túc xá, không hề để tâm đến ánh mắt của người qua đường.

Buổi tối, ba bạn cùng phòng cùng nhau trở về, Trần Gia Vũ nhìn Trương Hàm, thấy anh không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, Chuột này, Khương Phàm Thư được giải ca sĩ xuất sắc nhất trường, buổi tối mời khách, cô ấy kêu tôi kéo cậu đi cùng”.

Từ cấp hai cấp ba Khương Phàm Thư vẫn luôn là bạn cùng bàn của Trương Hàm, học giỏi xinh đẹp hát hay, có thể nói là tài mạo song toàn.

Sau khi học cùng một trường đại học, quan hệ của hai người vốn vô cùng tốt, nhưng sau đó vì Trương Hàm có Trần Linh, hai người cũng ăn ý giữ khoảng cách.

Trương Hàm theo bản năng sờ túi tiền căng lên, cười gật đầu: “Không thành vấn đề, khi nào thì xuất phát?”

“Đi ngay bây giờ này, mau thay bộ quần áo đẹp một chút đi”.

Trần Gia Vũ vỗ lên bả vai của anh.

Trương Hàm tìm trong tủ một lát, cũng không tìm ra bộ đồ nào coi được, anh hơi chán nản, sớm biết thế thì buổi chiều đã mua một bộ trước rồi.

Dường như Trần Gia Vũ nhận ra phiền lòng của anh, lấy ra từ trong tủ quần áo một bộ đồ mới mình để dành tiền lâu lắm mới mua được, đưa vào tay anh.

“Mặc cái này”.

Trương Hàm đột nhiên cảm thấy bộ đồ này rất nặng.

“Đừng ỏng ẹo nữa, nhanh lên, đừng để người ta đợi sốt ruột”, Trần Gia Vũ thấy anh thất thần thì vội hối thúc.

Trước cửa khách sạn lớn Đỉnh Phong, một cô gái duyên dáng yêu kiều mặc váy trắng, đôi chân thon dài cân xứng, đường cong được váy bao quanh khiến người ta phải ngẫm nghĩ nhiều điều.

Đương nhiên khiến người ta khó dời mắt đi nhất là đôi con ngươi hoa đào của cô ấy, ngây thơ xen lẫn quyến rũ, liếc mắt một cái đã khiến tim người ta đập thình thịch.

Mấy bạn cùng phòng của Trương Hàm đều mở to mắt.

Khương Phàm Thư đã đợi ở cửa khách sạn từ lâu, nhìn thấy bọn họ đến thì oán trách nói: “Mọi người chậm chạp quá, đồ ăn sắp lên hết rồi…”

“Là lỗi của tớ, để mọi người đợi lâu rồi…”, Trần Gia Vũ xin lỗi, còn kéo tay áo của Trương Hàm, đưa mắt ra hiệu.

“Thật ngại quá, do bọn họ đợi tớ đấy…”, Trương Hàm cười nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt.

Vẻ oán trách trên mặt Khương Phàm Thư biến mất, lo lắng hỏi han: “Tớ nhìn thấy chuyện trên mạng rồi, cậu ổn chứ?”

“Vẫn chịu được, yên tâm”.

“Vậy thì tốt rồi!”

Khương Phàm Thư không nói nhiều, mọi người cùng đi vào phòng bao.

Lúc này trong phòng bao còn có mấy cô gái xinh đẹp trong sáng, Khương Phàm Thư ngồi xuống, mọi người đều cười nói vui vẻ.

Trong đó có một cô gái trắng nõn mặc đồ jean, mái tóc dài như thác nước xoã lên vai, nhìn sơ qua chẳng thua kém gì Khương Phàm Thư hết.

“Những người này đều là bạn cùng phòng của tôi, đây là Vu Tiểu Ngư, đây là Đổng San San…”

Người tên Vu Tiểu Ngư là một cô gái xinh đẹp, mấy bạn cùng phòng của Trương Hàm cười tươi, trưởng phòng Trần Gia Vũ còn nhìn chằm chằm Vu Tiểu Ngư không nỡ dời mắt đi.

Thật ra hôm nay Khương Phàm Thư kêu mấy người theo là muốn giới thiệu đối tượng cho bọn họ.

Vu Tiểu Ngư cũng không làm kiêu, vừa nói vừa cười với mấy bạn cùng phòng của Trương Hàm.

Vào lúc mọi người ồn ào kêu Quán quân ca sĩ trường Khương Phàm Thư hát một bài, có người đẩy cửa phòng bao ra.

“Ô, náo nhiệt thế?”

Một tiếng cười không mấy thân thiện vang lên, người xuất hiện trước cửa chính là Mã Phi Dương!

“Mã Phi Dương, tôi đâu nhớ tôi mời cậu đâu nhỉ, cậu đến làm gì?”

“Phàm Thư, không phải tôi chỉ đến chúc mừng thôi sao! Chuyện của Trương Hàm, hôm qua tôi chỉ đùa một chút thôi, ai bảo tên này cứ muốn ra tay, tôi còn cách nào đâu, cô cũng biết tôi không phải một người thích nhịn nhục mà”.

Mã Phi Dương nói xong thì đắc ý nhìn Trương Hàm.

Vẫy tay một cái, cả đám người chen vào từ ngoài cửa.

Những người này đều là đám bạn xấu của Mã Phi Dương.

“Tôi dẫn theo nhiều người như vậy đến đây chúc mừng cô, sao nào, có nể mặt không”.

“Nơi này không hoan nghênh các người, các người đi đi”, Khương Phàm Thư lạnh lùng nói.

Mã Phi Dương cười nhạt coi như không nghe thấy, nhìn mấy bạn cùng phòng của Khương Phàm Thư: “Chào mấy người đẹp, tôi là bạn cùng lớp của Trương Hàm, Mã Phi Dương, để tôi kể cho các cô một chuyện vô cùng thú vị nhé!”

Mã Phi Dương chỉnh loa điện thoại lên mức lớn nhất, sau đó để lên bàn.

Vu Tiểu Ngư và mấy cô gái bên cạnh tò mò thò đầu xem, điện thoại đang phát một cái video, mà nhân vật chính chính là Trương Hàm.

Là chuyện tối qua.

Mấy cô gái xem xong, không khỏi thông cảm nhìn thoáng qua Trương Hàm.

Vu Tiểu Ngư lắc đầu, ấn tượng với Trương Hàm thoáng chốc rơi xuống đáy vực, theo cô ta thấy, nghèo không đáng sợ, đáng sợ là không có chí tiến thủ, chỉ biết huơ tay huơ chân khùng điên.

Cả quá trình sắc mặt Trương Hàm không hề thay đổi.

“Mã Phi Dương, cậu đủ rồi đó!”

Khương Phàm Thư cầm lấy điện thoại ném về phía Mã Phi Dương.

“Phàm Thư, tôi cứ thấy không hiểu, vì sao cô cứ phải bảo vệ tên vô dụng này vậy”, Mã Phi Dương đón lấy điện thoại, sau đó quay đầu nói với Vu Tiểu Ngư:

“Người đẹp này, Trương Hàm nghèo lắm, bình thường ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn phải nhờ tôi giúp nó đấy, không tin… Cô thử hỏi xem nếu không có tôi, nó có thể tự mình kiếm cơm ăn không!”

Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn về phía Trương Hàm.

Trương Hàm im lặng, dường như cảm thấy lời nói của Mã Phi Dương quá buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhà mình không biết giàu hơn nhà Mã Phi Dương bao nhiêu nữa, bây giờ chỉ cần nhúc nhích đầu ngón tay, công ty của hắn sẽ phải sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

“Mày có ý gì? Đồ ngu, sau này còn muốn có tiền chạy vặt nữa không hả?”

Thấy Trương Hàm lắc đầu, Mã Phi Dương cười châm chọc: “Tao thấy chắc hôm nay mày lại đến tay không đúng không, Khương Phàm Thư được giải cũng không thấy mày có quà gì, uổng phí Khương Phàm Thư quan tâm mày như vậy”.

Nói xong, Mã Phi Dương ngoắc ngón tay.

Một đàn em từ sau lưng đưa một hộp quà lên.

“Phàm Thư à, đây là tôi cố ý chọn cho cô đấy, đồng hồ máy kiểu nữ của Longines”.

“Longines… Anh Phi, chắc cái đồng hồ này đắt lắm đúng không?”, một đàn em ở phía sau hỏi.

“Chỉ mấy chục nghìn tệ thôi”, Mã Phi Dương cười hống hách: “Trương Hàm, thứ thế này, có lẽ kiếp sau mày đầu thai vào một gia đình tốt mới có thể mua nổi quá!”

Thật ra đây là hàng nhái loại một hắn mua trên mạng, chỉ mấy trăm tệ thôi.

Thấy ánh mắt tán thán của mọi người, Mã Phi Dương cảm thấy cái đồng hồ này quả là đáng giá, không mua uổng tiền.

Nghe nói cái đồng hồ này có giá mấy chục nghìn, ngoài Vu Tiểu Ngư, mấy người bạn khác của Khương Phàm Thư đều sáng mắt lên.

.