Thỏ Hoa Đào

Chương 45

Edit: Cos

Beta: Lam

Sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh về nhà thì tắm thêm lần nữa. Trong lúc skincare, có hơi buồn chán nên cô đeo tai nghe Bluetooth gọi điện cho Ninh Tây Cố, vui vẻ trêu chọc cậu: “Chị Tiểu Thiền khen cậu diễn cực kỳ tốt, rất có thiên phú, quay cái này thôi thì thật đáng tiếc, hỏi cậu có muốn chính thức debut vào ngành giải trí không?”

“Lần trước hỏi cậu, cậu nói không có hứng thú, bây giờ có thấy hứng thú không? Nói không chừng thực sự có thể nha. Tôi không muốn sau này bị đào ra là bạn gái của cậu lại liên lụy đến cậu, có vẻ như mối quan hệ của chúng ta thực sự cần được giấu kỹ.”

Ninh Tây Cố không nặng không nhẹ cười một tiếng, cậu không hề đưa ra ý kiến, chỉ mờ ám nói: “Chị không cần lo lắng cho em, ngược lại là em khá cho lắng cho chị đó chị à. Hôm nay chị quay vui vẻ như thế, chị xinh như vậy, nếu như có người bảo chị debut làm ngôi sao, có khi nào chị không cần em nữa không?”

Đm, thế này là lấy độc trị độc chứ gì nữa.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ.

Nhưng Ninh Tây Cố quá non, cô thì hết sức tự luyến, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, thậm chí cô còn thấy Ninh Tây Cố rất tinh mắt. Có mấy lần cô đi sự kiện, gặp sao nữ, đôi lúc cảm thấy mình chẳng kém cạnh các sao nữ là mấy.

Nhạc Quỳnh Quỳnh là một người phụ nữ hết sức vô lại, khẳng định như đinh đóng cột: “Vậy thì chắc chắn tôi không cần cậu nữa đâu, làm minh tinh kiếm được rất nhiều tiền. Trong lòng chị đây, đàn ông vĩnh viễn không quan trọng bằng kiếm tiền. Sao cứ phải treo trên một thân cây là cậu trong khi giới giải trí nhiều anh trai trẻ tuổi ngọt nước như vậy!”

Ninh Tây Cố buồn cười nói: “Biết thế nào chị cũng nói mấy lời này mà.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh lại cười hì hì dỗ dành cậu: “Nhưng hiện tại chị rất thích cậu đó, không nên dỗi nha. Tạm thời chưa phải lúc để chị trở thành sao nữ, khi nào chị thực sự muốn thì tính sau.”

Nói chơi thì nói như vậy.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đặt tay lên ngực tự hỏi. Ngũ âm của cô không được đầy đủ, tay chân cứng ngắt, diễn xuất hoàn toàn nghiệp dư, cô ấy dùng cái gì để trở thành nữ minh tinh? Giới giải trí không thiếu mỹ nữ, nhưng ngược lại thiếu trai đẹp. 

Cô nhớ tới tình hình ngày hôm nay, mấy người ở những công ty lân cận vì nghe nói có ngôi sao đẹp trai nên đặc biệt kéo đến xem, rất nhiều người kéo đến chỉ để ngắm Ninh Tây Cố.

Lúc này, Bong Bóng nhảy lên ghế sô pha, chui vào trong ngực Nhạc Quỳnh Quỳnh, không ngừng dụi đầu vào tay cô. Nhạc Quỳnh Quỳnh bị nó dính đến mức phải đẩy nó ra.

Cô nghe thấy bạn cùng phòng của Ninh Tây Cố ở bên kia cũng đang hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Ninh Tây Cố đáp: “Đang nói chuyện điện thoại với bạn gái tôi.” Nghe vào tâm trạng không tệ, như tràn ngập ánh nắng.

Ninh Tây Cố quay lại và nói: “Chị ơi!”

Không hiểu sao Nhạc Quỳnh Quỳnh nhớ tới dáng vẻ lúc mới gặp Ninh Tây Cố vào hai ba tháng trước, có cảm giác như đó là chuyện ở kiếp trước.

Cuộc tranh luận của hai người đã đến hồi kết, Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên hỏi: “Tiểu Ninh, hôm nay chơi có vui không?”

Ninh Tây Cố nói từ đáy lòng: “Vui vẻ.” Giọng cậu như tẩm mật ngọt vậy.

Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy như đang hẹn ngày hẹn hò cùng cậu vậy, ngọt ngào nói: “Vậy hẹn tuần sau gặp.”

Ninh Tây Cố: “Vâng.”

Sau khi bắt đầu quay video, hành tung của Ninh Tây Cố càng ngày càng bất định, thần thần bí bí. Bạn học và bạn bè của cậu đều không biết anh đang làm gì.

Bạn cùng phòng hỏi cậu đang làm gì. 

Ninh Tây Cố vẫn trả lời: “Làm một công việc bán thời gian.”

Ninh Tây Cố quay càng nhiều thì càng mượt hơn. Dù sao quay thì phải quay, vậy cứ hãy vui vẻ một chút. Giống như đang trải nghiệm một cuộc sống khác, hoặc như là đang cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh hẹn hò trong thế giả tưởng đầy màu sắc.

Nói là công việc bán thời gian không bằng nói là hẹn hò.

Hiện tại tất cả các thời gian còn lại trong tuần cậu đều chờ mong ngày này, có thể đi gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh, quang minh chính đại hẹn hò yêu đương với cô.

Diễn xuất của Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng ngày càng tốt hơn, nhất là phần bọn họ diễn chung, không cần tốn nhiều sức lực, cứ tự nhiên mà quay là ổn. Mọi người xem đều nói rất ngọt ngào.

Ngoại trừ Doãn Tiểu Thiền, không có ai trong phim trường biết hai diễn viên chính là một cặp. Trông cô ấy có vẻ cẩu thả, nhưng thực ra cô ấy là một người cẩn thận, cô ấy không để lộ bất kỳ sơ hở nào về chuyện này.

Nhưng các nhân viên vẫn âm thầm đoán mò tự hỏi rằng liệu bọn họ có phải đang yêu đương không? Nếu không thì nhanh chóng yêu nhau đi chứ.

Bởi vì muốn che dấu quan hệ yêu đương nên ngoại trừ lúc quay phim, cả hai cố tình giữ khoảng cách.

Đảo mắt cái đã quay xong ba tập đầu.

Sau khi cắt ghép hậu kỳ xong, Doãn Tiểu Thiền đã gửi bản hoàn chỉnh cho bên A, để bên A kiểm duyệt xem có ổn không. Nhưng cô ấy vô cùng có lòng tin, cảm thấy nhất định có thể qua, nhưng đại khái vẫn bị bắt bẻ hai chỗ. Bên A mà, lúc nào cũng thế, không có việc gì cũng phải bới móc ra chút lỗi sai, đến lúc đó cô ấy định ứng phó tí và gửi lại lần nữa.

Cho nên cô ấy sảng khoái ứng tiền lương trước cho Ninh Tây Cố.

Không ngờ tới chưa tới hai ngày, bên A trực tiếp nói video quay rất tốt, đã được thông qua thẳng, không cần chỉnh sửa.

Còn chuyển thẳng một phần tiền qua trước.

Doãn Tiểu Thiền sốc toàn tập.

Nhưng bên A đã đưa ra một số đề xuất, nói cảm thấy cảnh hôn và cảnh tương tác quay rất tốt, hy vọng sẽ thêm nhiều cảnh hôn hơn, đề nghị nên thay đổi kịch bản một chút.

Tất nhiên là ok rồi. Doãn Tiểu Thiền sảng khoái đồng ý.

Thế là Nhạc Quỳnh Quỳnh và Ninh Tây Cố nhận được kịch bản mới đã được sửa đổi.

Nhạc Quỳnh Quỳnh phàn nàn với Ninh Tây Cố cả đêm: “Ôi vl, cậu xem kịch bản mới chưa, thêm quá trời cảnh hôn đó? Bọn họ không cảm thấy thế này quá ngấy sao, tập nào cũng hôn, đổi mọe tên thành “Tập này nam nữ chính lại hôn nhau vì cái gì đó” cho rồi đi.

Ninh Tây Cố như đang dụ dỗ từng bước hỏi cô: “Vậy đổi thành chị, chị có muốn xem không?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩn ra, nghiêm túc nghĩ lại và nói: “Muốn.”

“Không phải là được rồi sao?” Ninh Tây Cố nói: “Hiệu ứng ban đầu tốt là được. Tôi nghĩ họ đang khen chúng ta diễn những cảnh hôn rất tốt. Ông chủ đã nói như vậy, tất nhiên chúng ta phải tận tâm hơn và diễn như họ mong muốn rồi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh buồn bực: “Kỳ lạ, mới đầu không phải đồng ý rất miễn cưỡng sao? Sao gần đây cứ cảm thấy cậu càng ngày càng không biết xấu hổ vậy? Tại sao bây giờ cậu thoải mái như vậy?”

Ninh Tây Cố giả bộ nghiêm túc nói: “Có à? Em chỉ thấy khi làm việc thì mình phải cố gắng làm thật tốt thôi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh luôn có cảm giác Ninh Tây Cố chỉ muốn nhân cơ hội hôn cô mà thôi.

Dù sao, đổi lại lúc bình thường, cho dù thỉnh thoảng có hôn, cũng tùy thuộc vào tâm trạng cô có muốn hôn hay không. Ninh Tây Cố không dám chủ động hôn.

Nhưng biểu hiện Ninh Tây Cố lại thản nhiên như thế, ngược lại lại khiến cô thấy hơi xấu hổ khi hỏi, đó cũng không phải là vấn đề lớn.

Gần đây cô cảm thấy Ninh Tây Cố có tiến bộ trong việc hôn môi. Không, có khi phải nói là khí chất trên người cậu càng sắc khí hơn trước đây rồi. Khí chất cực kỳ mâu thuẫn, vừa sạch sẽ vừa háo sắc, mỗi lần chỉ cần tiến lại gần thôi cũng khiến cho cô cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Nhưng lần nào cũng rất chân thành, tựa như bị sắc đẹp mê hoặc, trong mắt chỉ chứa mình cô, có tình yêu cũng có dục vọng.

Có vẻ rất sành sỏi.

Cô bị cậu hôn đến choáng váng. Đến khi phản ứng lại, cô mới nhận ra rằng Ninh Tây Cố dường như không còn là cún nhỏ ngốc nghếch, cô chỉ vừa hôn cái là đã đỏ bừng cả mặt vào cái đêm đầy tuyết hơn một tháng trước.

Nhưng cậu vẫn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, coi cô tựa như một món bảo bối vậy

Năng lực học tập này không phải là quá mạnh đi. Có đôi khi Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ vậy đó.

Sau khi được chỉnh sửa, cảnh hôn được thêm vào tập 4 rõ ràng rất quy củ, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn bị hôn đến mặt mày đỏ hồng, qua một lúc mà vẫn chưa hạ được nhiệt.

Làm cô phải trốn Ninh Tây Cố, chạy đến chỗ Doãn Tiểu Thiền để xem đoạn phim do camera quay lại.

Doãn Tiểu Thiền liếc nhìn cô, ánh mắt như trêu ghẹo cô. Nhạc Quỳnh Quỳnh có tật giật mình, mặt càng đỏ hơn.

Nhưng cô ấy không đề cập đến chuyện riêng tư, chỉ nói với cô một vài điều về công việc trong quá trình quay phim, dời lực chú ý của cô đi.

Hôm nay Ninh Tây Cố cúp học để đến quay phim, quay xong cậu phải trở về trường ngay, còn cố tình chạy tới chào hỏi với Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Chị ơi, em phải về rồi.”

Ninh Tây Cố luôn cảm thấy trong lòng ngọt ngào khi gọi cô là “Chị” ở trước mặt mọi người, đây là cách gọi yêu của hai người. Dù có nói ra thì cũng không ai biết được ý nghĩa đặc biệt của nó, đó là sự thân mật chỉ riêng hai người mới hiểu.

Nhạc Quỳnh Quỳnh làm như đang vội công việc, không ngẩng đầu, phất phất tay: “Đi đi, gặp lại sau. Cậu mau về trường đi.”

Ninh Tây Cố ngoan ngoãn rời đi.

Nhạc Quỳnh Quỳnh lén nhìn sang, Ninh Tây Cố còn đang không nỡ nhìn về phía cô. Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt trừng cậu một cái, cậu mới miễn cưỡng nhấc chân.

Nhạc Quỳnh Quỳnh biết cậu đây là đang muốn hỏi: “Đêm nay có thể đến nhà cô không?”

Tất nhiên không rồi.

Buổi tối cô có hẹn dùng bữa với Doãn Tiểu Thiền rồi.

Hai cô vừa ăn vừa nói chuyện, nói một hồi nói tới Ninh Tây Cố. Doãn Tiểu Thiền nói: “Mình phát hiện, lần này cậu thật sự rất thích chó săn nhỏ nha. Mấy lần trước cậu yêu đương tớ có thấy bộ dạng này của cậu đâu.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh sĩ diện hão không chịu thừa nhận: “Làm sao? Mình cũng không có làm sao đâu, không phải mình vẫn luôn như vậy sao?”

Doãn Tiểu Thiền nói: “Thì là cảm thấy cậu bị cậu ấy mê hoặc đó, cô giáo Nhạc. Cô dạy chúng mình không được để sắc làm mê mụi, lại gặp phải chàng trai nhỏ siêu cấp đẹp trai, cũng lộ bản chất mê trai đó thôi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh mạnh miệng nói: “Ờm, nhưng mà mình cũng không thua thiệt gì, mình nghĩ cậu ấy thích mình hơn.”

Doãn Tiểu Thiền gật đầu, cô ấy nhấp một ngụm rượu sảng khoái nói: “Này thì đúng. Ngoại trừ lúc quay phim cậu bị cậu ấy dẫn dắt, những lúc khác cậu ấy vẫn nghe lời cậu. Lúc quay phim hai người thực sự rất vui vẻ, các cậu diễn thoải mái, mình quay phim cũng thoải mái theo.”

“Nhưng mà.” Doãn Tiểu Thiền hạ thấp giọng, khẽ hỏi: “Mình vẫn luôn có một thắc mắc. Cô giáo Nhạc, trước đây không phải cậu nói cậu ấy là xử nam à? Bây giờ cậu ấy đã bị cậu chỉ dạy rồi hả?”

Lúc đầu Nhạc Quỳnh Quỳnh không nghe ra ý tứ sâu xa, đáp ngay: “Đã dạy rồi.”

Nói xong mới hiểu Doãn Tiểu Thiền chỉ là ý kia, nhất thời cắn phải lưỡi và lắp bắp nói: “Nhất, nhất định rồi, cậu coi mình là ai vậy chứ? Biểu hiện của cậu ấy vẫn khá tốt mà…”

Để che dấu sự chột dạ, Nhạc Quỳnh Quỳnh vội vã uống một ly rượu lớn.

Uống hơi quá chén.

Tới khi về đến nhà cô vẫn còn say bí tỉ.

Vì Doãn Tiểu Thiền đề cập đến vấn đề này, Nhạc Quỳnh Quỳnh cuối cùng đã suy nghĩ rất lâu về câu hỏi này: Cô ấy có nên nhúng chàm Ninh Tây Cố không đây?

Thật ra, mấy lần gần đây bầu không khí cho cô cảm giác giống như sắp nước chảy thành sông… Nhưng thật sự cô mới là người ngại ngùng, sắp xảy đến là cô liền vội vàng trốn tránh.

Cố ý tránh né chuyện đó.

Sau đó, nghĩ đi nghĩ lại, quỷ thần xui khiến cô bấm gọi điện thoại Ninh Tây Cố.

Ninh Tây Cố nghe máy, dịu dàng hỏi: “Sao thế chị?”

Cô không khỏi nghĩ, liệu đến lúc đó Ninh Tây Cố có dịu dàng như vậy không? Không biết do uống rượu hay là tưởng tượng mà mặt cô điên cuồng nóng lên.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cố ý chuyển chủ đề, gượng gạo nói: “Chỉ là… Chỉ là giỡn chút thôi. Qua một thời gian nữa video sẽ được đăng tải, đến lúc đó chị sẽ có thêm rất nhiều đơn hàng khác nữa. Chị đặt bên nhà máy thêm một đợt hàng nữa rồi, đến lúc đó tha hồ mà bán.”

“Đợi đến khi chị kiếm được tiền sẽ lại mời cậu đi ăn.”

Ninh Tây Cố im lặng cỡ 30s, làm Nhạc Quỳnh Quỳnh tưởng tín hiệu không tốt, alo alo? Hỏi hai tiếng.

Ninh Tây Cố mới lên tiếng, uyển chuyển nói: “Em cho rằng không nên bốc đồng như vậy. Ha ha. Chị phải xem tình huống trước đã.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhất thời nảy sinh cảm giác thành tựu, dương dương đắc ý dạy Ninh Tây Cố: “Không có gan ấy thì làm sao làm kinh doanh chứ? Cậu thấy đó chị có thể kiếm tiền, cũng giúp cậu kiếm được tiền, chính là do chị có đầu óc kinh doanh nhạy bén đó.”

Ninh Tây Cố: “…”

Ninh Tây Cố… Ninh Tây Cố thực sự không nỡ nói ra chuyện cậu đã mua lại công ty của bên A, còn có dự định giấu video đi sau khi quay xong.

Cậu chỉ nghĩ dùng tiền tài để đổi lại mấy cái hôn.

Cậu nên làm gì bây giờ?

Cậu hơi hoang mang.