Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 41: Chương 41 Tạ Lễ

CHƯƠNG 41: TẠ LỄ

Editor: Luna Huang

Mạnh Thanh Hoan có chút thất thần, không biết Lâu Vũ Thần tại sao lại cười với nàng? Lẽ nào Mạnh Cửu Nhi lúc trước có quen biết với Lâu Vũ Thần? Nàng chính suy nghĩ miên man, chợt nghe một trận ho nhẹ vang lên, Mạnh Thanh Hoan định thần lại chỉ thấy Dạ Mạch Hàn đứng ở trước xe ngựa của nàng.

“Mạnh cô nương, lần trước ngươi chỉ điểm, bổn vương cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều. Vẫn không có cơ hội biểu đạt lòng biết ơn với ngươi, biết hôm nay ngươi muốn cùng tam ca tiến cung, bổn vương cố ý chuẩn bị bạc lễ (Luna: quà mọn)nho nhỏ, mong rằng Mạnh cô nương không nên ghét bỏ.”

Mâu quang của Dạ Mạch Hàn ôn nhuận, khóe mắt mang theo tiếu ý nhợt nhạt, lập tức bảo thị vệ bên cạnh. Trong tay thị vệ kia bưng một hộp gấm cung kính đưa tới trước mặt của Mạnh Thanh Hoan.

Mi tâm của Mạnh Thanh Hoan khẽ nhúc nhích, nàng nhìn hộp gấm thị vệ kia đưa tới, hơi chần chờ, mới đưa tay tiếp nhận quay Dạ Mạch Hàn khẽ gật đầu nói cám ơn: “Đa tạ kính vương điện hạ, ta đây không khách khí.”

Dạ Mạch Hàn mỉm cười, hắn tùy ý ngẩng đầu nhìn troiè, hơi nhíu nhíu mày nói: “Nhìn sắc trời này lập tức sắp thay đổi, mùa hè của thượng kinh thành luôn là thay đổi thất thường như vậy, bổn vương từ trước đến nay chịu không nổi nhất là âm vũ thiên, chỉ mong tịch yến có thể sớm kết thúc một chút.”

Hắn nhẹ nhàng thở dài, phong tư đạm nhiên độc lập có chút cô đơn cùng bi thương.

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn trời thoáng âm trầm một mắt, không biết lời này của Dạ Mạch Hàn đến tột cùng có ý gì? Mi tâm của nàng khinh túc, nghe thanh âm của Lưu Cảnh phía trước truyền đến: “Vương phi, chúng ta cần phải đi.”

Dạ Mạch Hàn mỉm cười quay nàng nói: “Cung yến gặp.”

Vọng Thư Uyển

Mạnh Thanh Hoan gật đầu, lập tức buông mành xuống ngăn cách người bên ngoài, mã xa chậm rãi chạy tới phía hoàng cung, tâm tình của nàng lại đột nhiên khẩn trương lên.

Đợi Hồng Môn Yến của nàng và Dạ Quân Ly, thiên la địa võng, phải như thế nào mới có thể trốn?

Mã xa đến cửa cung, Dạ Quân Ly chờ từ lâu, Mạnh Thanh Hoan xốc mành đang muốn xuống xe, Dạ Quân Ly đột nhiên đưa tay tới.

Mạnh Thanh Hoan có chút kinh ngạc lại có chút cảm động, nàng đưa tay ra, rơi vào trên bàn tay không hề có ôn độ, lòng của Mạnh Thanh Hoan trầm xuống, lại có chút đau lòng.

“Cảm thấy Lâu tướng người này thế nào?” Dạ Quân Ly nắm tay nàng vừa đi vừa hỏi.

Mạnh Thanh Hoan nhớ tới một cái mỉm cười của Lâu Vũ Thần với nàng, không khỏi tóc gáy dựng lên, thân thể nàng run lên trầm giọng nói: “Là một người nguy hiểm, thâm bất khả trắc. Hắn cùng với ngươi, là địch hay hữu?” Nàng tò mò nhìn Dạ Quân Ly.

Dạ Quân Ly thư đầu mày, đạm đạm nhất tiếu, trả lời: “Chính như lời ngươi nói, tâm tư của lão hồ ly này rất sâu, hắn trung lập ở trong triều, cũng không ủng hộ thái tử cũng cùng bổn vương không có giao tình gì, nói chung một thân thanh minh, duy tôn hoàng mệnh.”

Mạnh Thanh Hoan chìm mâu suy nghĩ sâu xa, đột nhiên hỏi hắn: “Nếu như hắn cùng với ngươi vi địch, ngươi có thể ứng phó không?”

Dạ Quân Ly ngừng cước bộ, nhất phó biểu tình cổ quái đánh giá nàng, giọng nói có chút không vui khẽ hừ một tiếng: “Ngươi thật cho là bổn vương ăn chay?”

Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, yêu nghiệt này lại còn có chút tự cho là đúng!

Lại nghe thanh âm lãnh ngạo của Dạ Quân Ly nói: “Bất kể là Ngọc gia hay thái tử, bổn vương không hề cho vào mắt. Nếu như là Lâu hồ ly sao, bổn vương trái lại thật có hứng thú.”

Mạnh Thanh Hoan không khỏi khinh bỉ, yêu nghiệt này tự phụ quá mức, để Mạnh Thanh Hoan không nhịn được nghĩ muốn đả kích hắn một phen: “Ngươi trước qua được ải hôm nay mới nói.”

Dạ Quân Ly khẽ cười ra tiếng, không giải thích gì, đang muốn nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước, hắn coi như nhớ ra cái gì đó trong lúc bất chợt dừng lại, ngượng ngùng rũ tay xuống cùng Mạnh Thanh Hoan giữ một chút khoảng cách.

Mạnh Thanh Hoan có chút vô cùng kinh ngạc, không biết đột nhiên này của hắn là thế nào, liền nghe thanh âm lành lạnh của Dạ Quân Ly thán nói: “Trong cung oan hồn nhiều lắm, ngươi vẫn là không nên nhìn cho thỏa đáng, miễn cho một họa chưa tiêu lại thêm một họa khởi.”