Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 1: Chương 1 Dị hỏa dục sinh

Thương thiên trên cao, thiểm điện lôi minh ầm vang tiếng sấm rít gào, như vẫn thạch hàng lâm nóng bỏng hỏa diễm thiêu đốt với màu sắc xanh rực. Không gian xung quanh có phần vặn vẹo khi bị hỏa diễm thiêu đốt.

Như lưu tinh hàng lâm vẻ lên bầu trời một vệt mỹ lệ màu xanh đường tuyến phân cắt bầu trời, theo đại địa càng ngày càng gần hỏa diễm dường như cũng bị yếu bớt đi nhiều so với lúc trước.

Theo thời gian hỏa diễm ngày càng một yếu đi rực rở màu sắc to lớn hỏa cầu ngày càng rút ngắn.

Khó mà tin được tại đại hỏa cầu nóng bỏng bên trong có thể làm cho không gian xung quanh vặn vẹo bởi nhiệt độ, lại có một thân ảnh nhỏ nhắn, ước chừng tầm hai đến ba tuổi đang bao bọc bên trong.

Càng khiến người chấn kinh là cổ thân thế này không có toàn vẹn, nhiều bộ phận trên cơ thể chỉ có là xương cốt mà thôi, nhưng những bộ phận này đang cấp tốc hoàn thiện máu huyết sinh sôi da thịt bao bọc che phủ cơ thể.

" Ầm ầm ầm" Vang dội thanh âm vang lên mặt đất rung chuyển bụi mù xuất hiện khi hỏa cầu này giáng xuống, hình thành một cơn phong bạo thổi mạnh mọi vật xung quanh đi.

Mặt đất bị lún xuống một đoạn nứt như mạng nhện hiện ra, khét lẹt mùi cháy trong không khí vươn vấn, kèm cả lôi điện tứ tán xung quanh.

Một cái hố với bán kính gần năm mét sâu tầm ba mét chiều sâu hiện ra chiếm cứ trung tâm là hài tử xích lỏa thân hình phủ bọc long lân che kín.

Giữa mi tâm ấn ký hỏa diễm sống động như thật, cả cơ thể bao trùm bởi một lớp hỏa diễm màu xanh đang dần dần tán đi, để lại trong không khí mùi khét lẹt bị đốt cháy lôi điện như xà bám trên người hắn.

Nhưng dị biến vẫn chưa dừng lại ngay khí hỏa diễm màu xanh co rút lại thành một ngọn hỏa diễm nhỏ, lại nhảy múa phát ra " tí tách" một hư ảnh cây thướt mơ hồ hiện ra trong đó, chỉ thấy đóa hỏa diễm này rung động lên rồi từ nó tản ra vô số sắc màu.

Trong giây lát một đóa, hai đóa, bốn đóa, mười đóa hỏa diễm khác nhảy ra từ đóa hỏa diễm màu xanh lam này, mà màu sắc của ngọn hỏa diễm màu xanh cũng trở nên ảm đạm vô cùng, cho đến khi đóa hỏa diễm thứ 22 hình thành thì nó cũng tiêu tán đi.

Hai hai ngọn hỏa diễm đủ mọi sắc màu khác nhau có hồng phấn, có tím đen, có màu vàng rực rở, có trắng đen, có tím sắc, có xanh dương... mỗi một ngọn lại có mơ hồ hư ảnh bên trong là một đóa hoa, một con rùa, ngọn gió, đôi cánh đen, khô lâu thậm chí cả long ảnh trong đó..

Hai mươi hai ngọn hỏa diễm như u linh ma trơi một dạng vờn quanh hài tử giống như long lân cổ đồng dần dần dung nhập vào bên trong cơ thể biến mất.

Không khí xung quanh có phần xao động dị thường, trong đêm tối cả mảnh khu vực hoang vắng lẻ thường đầy tiếng dả thú côn trùng kêu vang, lúc này lại im bật không một tiếng động nào, có thể nghe rõ tiếng hô hấp lẫn tim đập nhỏ nhẹ của hài tử đang say ngủ.

Mắt thường khó thể thấy được không khí vô hình xung quanh theo mỗi nhịp hô hấp của đứa bé dường như bị hấp nạp vào bên trong cơ thể càng ngày càng nhiều.

" Rầm rầm rầm"

Tầm một tiếng thời gian trùng điệp tiếng vó ngựa lẫn chân người trên mặt đất nện xuống, một đoàn gần trăm người nam tử trưởng thành di chuyển đến phương hướng của hài tử say ngủ này mà đi, trên người còn mang theo đao thương cung kiếm khác nhau.

Giống như quân sỉ một dạng trên những bộ y phục được dệt bằng vải đai mà thành thêu lấy hoa văn. Một đầu tóc ngắn cơ thể với những hình xăm các hộ oản bằng đồng che phủ hiểm yếu vị trí được một trung niên nam tử dục ngựa dẫn đầu mà đi.

" Hí hí hí hí hí" tiếng ngựa bất an vang lên, như sợ hãi thứ gì thậm chí không ít con ngựa cất lên vó ngựa không dám tiến lên.

Một ít con còn khụy hai chân của mình không dám ngẩng đầu dường như sợ hãi thứ gì kinh khủng một dạng, làm cho tận sâu trong linh hồn lần huyết mạch sợ hãi.

" Bệ hạ, sự tình quỷ dị, mong ngài chú trọng!" một tên sỉ binh cường tráng bên hông một chuôi trường kiếm lưng đeo một thanh trường cung đi đến bên cạnh trung niên nam tử tầm bốn năm chục tuổi hoa râm mái tóc, vết chân chim trên gương mặt in dấu, mặc dù đả già nhưng có thể thấy được người này thời trẻ cũng hiếm có là tuấn lãng thanh niên.

Từ khi quân vương cuối cùng của nước Việt là Việt vương Vô Cương công phạt Sở quốc thất bại, thất trận mà chết nước Việt theo đó mà diệt vong.

Khác với anh trai thứ hai của mình là Minh Di đầu hàng quân Sở được phong đất Ngô Thành cai quản nhận tước hiệu Âu Dương Đình Hầu, lẫn các tôn thất khác bỏ chạy khai khẩn đất hoang về phía nam.

Thì Minh Hầu là con trai thứ bảy của Việt vương Vô Cương một đường tây tiến, trời không phụ người có tâm với nổ lực gầy dựng lại cơ nghiệp tổ tiên.

Bách Việt sau ba mươi năm không ngừng cố gắng cũng vươn mình trở thành tiểu quốc nhỏ trong khu vực, tại phía nam dòng sông rộng lớn Dương Tử hùng cứ một vùng.

Bách Việt vương Minh Hầu tuổi vừa bước qua tứ tuần bốn năm, lần này nổi hứng săn bắn trong rừng thì liền bị dị tượng trên trời làm cho chú ý, trời sinh gan lớn lại mang theo lính lác hộ vệ bên người liền một đường đi đến nơi này dò xét nguồn cơn.

Thân ảnh từ trên lưng ngựa rời xuống khi bảo mã của mình mặc cho hắn điều khiển cũng không chịu tiến lên, trong đôi mắt thoáng qua kinh ngạc khi trong tầm mắt của hắn thấy được phía trước bên dưới hố là một bé trai đang say ngủ.

" Đứa bé này này xuất hiện ngay tại vẫn thạch hàng lâm, chiến mã của ta lẫn còn lại đều sợ hãi không dám đến gần, đứa bé này không phải là bình thường trẻ nhỏ, lẻ nào là trời cao ban ân cho Bách Việt ta"

Minh Hầu ngửa đầu nhìn bên trên thương khung sắc trời đả về chiều hoàng hôn mỹ lệ những áng mây đỏ hồng như thiếu nữ e thẹn theo gió trôi đi, lại phóng mắt nhìn về hài tử đang say ngủ phía trước, trầm tư một hồi bất chấp đám thuộc hạ cất bước đi đến hố nông bên dưới đem hài tử này rời đi.

Cách xa Bách Việt chi địa ngàn vạn dặm, trung nguyên màu mở thổ địa, Thất Quốc Chiến Hùng chiếm cứ, Chư Tử Bách Gia trăm nhà nở rộ, thâm sơn cùng cốc nơi dưới ánh hoàng hôn một nam tử trung niên tóc trắng bạc phơ, ánh mắt như ưng mở ra nhìn phề phương nam.

Một bộ trường bào chữ “ Quỷ” in đậm phía sau áo, mi mục trắng toát như ưng, một cổ không giận mà uy, người này chính là Quỷ Cốc chưởng môn tại nhiệm Quỷ Cốc Tử, trong Bách Gia Chư Tử lẫn thất quốc có rất cao danh vọng, là một trong các cao thủ vấn đỉnh thiên hạ.

“ Trời giáng thiên hỏa, vô mệnh người, thiên cơ mơ hồ” Quỷ Cốc Tử lẩm bẩm nhìn trên trời cao, hắn là một trong rất ít người thấy được đầy trời hỏa diễm rơi xuống đại địa.

Quỷ Cốc phái Tung Hoành gia từ khi tổ sư khai phái lập ra, các đời đệ tử chỉ độc có hai người. Một người là tung ( dọc) kẻ kia là hoành ( ngang) tuy là sư huynh đệ nhưng thế bất lưỡng lập, tuy đệ tử ít ỏi nhưng mỗi một người còn đáng sợ hơn cả trăm vạn hùng binh. Xuyên suốt mảnh đất Trung Nguyên đằng sau sự thay đổi của các triều đại, từ Xuân Thu đến Chiến Quốc đều có bóng dáng của Quỷ Cốc. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Quỷ Cốc Tử trong mắt, lóe lên một tia quang huy: “ biến số”

Một nơi khác, quần sơn vờn quanh cơ quan thành, phong cảnh tú lệ, từng dảy hành lang kiến trúc nằm cheo leo trên vách núi hiểm trở, vực sâu vạn trượng bên dưới, lại thấy các bánh răng kim loại có mặt khắp mọi nơi, là thánh địa của Mặc Gia, Cơ Quan thành.

Lưỡng đại học thuyết cũng là môn phái lớn mạnh nhất, “ Không Nho tức Mặc” từ khi Mặc Địch tổ sư người nước Lỗ khai sơn lập phái, chủ trương thuyết Kiêm Ái, Phi Công đệ tử Mặc Gia trên thất quốc hành hiệp trượng nghĩa, có rất lớn vị thế trong Bách Gia.

Mặc Gia đương đại Cự Tử - Lục Chỉ Hắc Hiệp, giờ phút này một bộ hắc y che kín không rõ dung mạo, cầm trong tay Mặc Mi giống như một cây thướt đen tuyền, đốc kiếm lại giống như cuốn lá uốn trọn bắt mắt, từ thân Mặc Mi tỏa ra vô số kiếm khí màu đen như sợi liễu uốn lượn.

Một đôi sáng sủa đôi mắt, chính nhìn lên bầu trời dị tượng trước kia. Lúc này bầu trời dị tượng đã lui tản chỉ còn lại một mảnh hoàng hôn mỹ lệ buông xuống, khiến cho lòng người nao lòng.

“ Trời sinh dị tượng, thiên hỏa giáng lâm, đầy trời hỏa vực, thương sinh đồ thán” Lục Chỉ Hắc Hiệp lẩm bẩm.

Một nơi khác, là Chư Tử Bách Gia mạnh mẻ tóp 10 thế lực một trong, giống như Mặc Gia Cơ Quan thành, Nho Gia Tiểu Thánh Hiền trang, Nông Gia Viêm Đế Lục Hiền trủng, Đạo Gia Thái Ất sơn, Tung Hoành gia Tiềm Long Tại Uyên.. La Sinh đường là Âm Dương gia cấm địa, chỉ có trưởng lảo hay đệ tử có tư chất Ngủ Linh Huyền Đồng mới có thể bước vào bên trong.

Nào đó cái thần bí khó lường cung điện chỗ sâu, mặt đất lóe ra vô tận tinh huy, như sao trời trong đêm phát sang. Người mặc hắc bàolà chưởng giáo của Âm Dương gia- Đông Hoàng Thái Nhất, đầu đội hắc sắc mặt nạ, khí thế âm trầm, tu vi sâu không lường được, đang đứng tại lấp lóe tinh quang mặt đất phía trên, lẳng lặng ngước nhìn tinh đồ.

Tại Đông Hoàng Thái Nhất phía sau, một thân ảnh già nua râu trắng bạc phếu gương mặt hàm hậu, râu trắng dài đến bụng, con mắt toát lên trí tuệ giờ phút này ngưng trọng nhìn lấy, hắn thân phận chỉ đứng sau Đông Hoàng đứng hàng Nam Công, còn một thân phận khác chính là Sở quốc đệ nhất hiền giả.

Sở Nam Công nhìn một hồi phá vở trầm mặc: “ trời giáng thiên hỏa, vô mệnh người, âm dương nghịch loạn, thiên cơ mơ hồ, loạn tinh hiện phong vân khởi”

Nghe thấy được Sở Nam Công vấn đề, Đông Hoàng Thái Nhất cũng không có trực tiếp trả lời. Đôi mắt thâm thúy như đang ngẫm nghĩ, sau đó chầm chậm mở miệng: “Nam Công, ngươi có thể lui xuống”

“Là” Sở Nam Công cất lời, ánh mắt trong thoáng qua tinh quang lại trở về vẻ thường như một lảo già gần đất xa trời, tùy tiện có thể nhập thổ vi an bất cứ lúc nào.

Thân ảnh chống gậy khập khiễng bước đi, nhưng chỉ mấy bước thân ảnh lại như chỉ xích thiên nhai, mấy chục mét đả rút ngắn, chớp mắt đả rời khỏi đại điện nơi này, chỉ để lại một mình chưởng giáo ở lại nơi đây.

Bách gia tranh minh, cường giả nhiều như mây, do đó, thấy được cái này chờ bầu trời dị tượng thế lực, không chỉ là Tung Hoành gia, Âm Dương gia, Mặc gia, còn có Đạo Gia hai tông, Thiên Tông đệ nhất cao thủ Bắc Minh Tử, cùng Nhân Tông chưởng môn Tùng Lung Tử. Tề quốc đế sư Tắc Hạ Học Cung đảm nhiệm Tế Tửu chức vị Tào Thu Đạo

Nông Gia Hiệp Khôi, thất quốc các nước Chiêm Tinh sư…những cái này hùng bá một phe thế lực, toàn bộ đều nhìn chăm chú lên bầu trời, bọn họ ánh mắt lấp loé không yên, hoặc là cau mày, hoặc là lạnh nhạt, hoặc là mỉm cười, mang tâm sự riêng, tuyệt không giống nhau.