Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 44

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đó là đầu ngày khi kinh thành trời quang mây tạnh, bầu trời trong xanh.

Lại nói đến ba người nhà của quan viên này lần lượt là Trịnh thị, vợ của Thiếu khanh Đại Lý Tự, Diệp thị, thê tử của Hình bộ viên ngoại lang, còn có Đoàn thị, thê tử của Hộ bộ Lang trung ngũ phẩm Tứ Xuyên Thanh lại ty[1].

[1]  Thanh lại ty: còn gọi là ty Thanh lại, là thuật ngữ để gọi các cơ quan trong quan chế Lục bộ ví dụ như Khảo công thanh lại ty hoặc Phong điển thanh lại ty.

Danh từ Thanh lại (淸吏, Pure Functionalities) có lẽ được dùng từ thời Hán Trung Quốc để chỉ các quan chung một huyết thống (dòng họ) cùng vua, đối lập với các quan không thuộc huyết thống (dòng họ) cùng vua.Bắt đầu từ thời Minh Trung Quốc, Thanh lại ty được dùng để chỉ các cơ quan với trách nhiệm riêng biệt và khác nhau trong cùng một bộ.

Thời Nguyễn, Thanh lại ty được điều hành bởi quan Lang trung, trật Chánh tứ phẩm văn giai. Phó quan là Viên ngoại lang, trật Chánh ngũ phẩm. Dưới là các thuộc viên Chủ sự, Tư vụ, Bát và Cửu phẩm Thư lại cùng các Vị nhập lưu Thư lại nhận lãnh các trách nhiệm khác nhau. (nguồn: wikipedia)

Ba vị người nhà của quan viên có độ tuổi tương đương với Thẩm Nguyên, nhỏ hơn Cao phu nhân và Kiều phu nhân năm sáu tuổi, và họ là phụ nhân trẻ tuổi vừa mới qua tuổi hai mươi.

Ngoại trừ Diệp thị đã sinh một đứa nhi tử vào năm trước, Trịnh thị và Đoàn thị chưa từng sinh con, Cao phu nhân và Kiều phu nhân nhìn ba vị muội muội của người nhà quan viên này như thể họ cách nhau cả một thế hệ.

Xuất thân của trượng phu các nàng cũng không tính là rất cao, thậm chí không phải là người bản xứ xuất thân từ kinh thành.

Thiếu khanh Đại Lý Tự đến từ Kinh Châu, Hồ Bắc, Hộ bộ Lang trung đến từ Tứ Xuyên, trùng hợp là phu nhân của Diệp thị cũng là người Tứ Xuyên, hai người cũng là họ hàng ở quê nhà, mấy năm trước phu quân của Diệp thị vào triều làm quan nên nàng mới theo hắn vào kinh thành sinh sống.

Đoàn thị là thứ nữ của biên soạn Hàn Lâm viện, phu quân của nàng vốn là một nông dân, sau đó vào Đoàn phủ, trở thành học trò của Đoàn biên soạn.

Đoàn biên soạn nhìn thấy tính tình của hắn không tệ nên gả thứ nữ Đoàn thị của mình cho hắn làm vợ.

Nói tóm lại, mặc dù trượng phu của ba vị người nhà của quan viên có địa vị và uy tín nhất định trong triều, nhưng nền tảng trong kinh của họ lại không mấy vững chắc, không có thế lực thế hệ cha anh, trên cơ bản họ bị bài xích luẩn quẩn bên ngoài vòng tròn huân tước thế gia của kinh thành.

Các nàng xưa nay không có cơ hội để tham gia yến tiệc của các công phủ hoặc Hầu phủ, sau khi vào Trấn Quốc Công phủ, khó tránh khỏi có chút khiếp sợ.

Sau khi nghe thông báo từ gã sai vặt ở trong viện, Thẩm Nguyên ưỡn bụng như thể hiện sự tôn trọng đối với những phu nhân và người nhà của quan viên này, đồng thời có vài nha hoàn đứng ngoài sân đích thân nghênh đón các nàng.

Sau khi Lục Chi Quân quay về kinh thành, nàng chỉ tình cờ nói với hắn một câu rằng nàng không có bạn bè thân thiết nào trong kinh thành hết.

Bởi vì sau khi La thị qua đời, trong ba năm giữ tang, những cô nương cùng tuổi mà nàng quen biết ở Dương Châu đã xuất giá từ lâu, thậm chí ngay cả hài tử cũng có rồi, từ đó về sau, quan hệ của nàng với những người bạn trước đây cũng không còn thân quen nữa.

Thẩm Nguyên lờ mờ nhớ rõ khi nàng nói lời này với Lục Chi Quân, nam nhân chỉ rất chăm chú lắng nghe, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước.

Sau khi nàng mềm giọng nói lời này, vốn tưởng rằng Lục Chi Quân nghe thấy rồi quên ngay.

Nhưng không nghĩ rằng chỉ sau hai ngày, Lục Chi Quân đã giao cho nàng vòng kết nối và những mối quan hệ mà hắn có được, đồng thời đưa bạn bè đến nhà nàng nhanh chóng như vậy!

Thẩm Nguyên rất biết ơn và cảm động trước những hành động của Lục Chi Quân dành cho nàng, cũng không dám khinh thường những phu nhân này.

Nàng vừa mới ra khỏi viện không lâu, liền nhìn thấy đám người nhà của quan viên do Cao phu nhân và Kiều phu nhân đi đầu đang từng bước đi về phía nàng.

Tính tình của Kiều phu nhân rất hoạt bát, cũng là người đầu tiên mở miệng nói chuyện với Thẩm Nguyên, nàng ấy vừa đi tới đã cầm tay phải trắng nõn và mịn màng của Thẩm Nguyên, lo lắng than thở nói: “Đệ muội, thai của ngươi đã lớn như vậy, không cần đích thân nghênh đón chúng ta trong mùa đông lớn này đâu.”

Thẩm Nguyên nhẹ giọng trả lời: “Làm phiền tẩu tẩu nhớ thương, đây là chuyện đệ tức nên làm.”

Kiều phu nhân giống như mẫu thân của Lục Chi Quân, xuất thân từ thế gia tướng quân, xương gò má của nàng ấy hơi rộng hơn phụ nhân bình thường, ngũ quan cũng rất hào hùng, mặc dù đã qua ba mươi tuổi, nhưng có một sự kiêu ngạo ngổ ngáo như nam nhân.

Cách nàng ấy đối xử với người khác rất bộc trực, nàng ấy rất nhiệt tình với bất cứ ai nàng ấy thích, và nàng ấy thậm chí không đưa ra ánh mắt với bất kỳ ai mà nàng ấy không thích.

Nàng ấy rất thích đệ tức nhỏ tuổi Thẩm Nguyên.

Kiều phu nhân hỏi vài chuyện mang thai của Thẩm Nguyên, thỉnh thoảng dùng ánh mắt đánh giá dung mạo của nàng.

Không chỉ có Kiều phu nhân, mà ngay cả Cao phu nhân và ba nữ quyến còn lại cũng không nhịn được muốn nhìn Thẩm Nguyên nhiều hơn.

Chẳng trách người ta nói nàng là đệ nhất mỹ nhân của phủ Dương Châu.

Thai của Thẩm Nguyên trông đã bảy tám tháng tuổi, nhưng gương mặt phù dung to bằng bàn tay không hề mập lên tí nào, ngược lại lộ ra vẻ đẹp thanh cao thoát tục. Đôi mắt trong suốt nhìn người khác một cách dịu dàng, còn có thể khiến người ta cảm thấy có chút yếu ớt, không thể chịu được mưa gió.

Có rất nhiều tuyết mới rơi trên mái hiên của sân này, nhưng thân hình mập mạp của Thẩm Nguyên trông trắng nõn hơn tuyết mới.

Một đại mỹ nhân với dung mạo tuyệt trần, khí chất dịu dàng đoan trang như vậy, cho dù nhìn thế nào đi nữa, nàng cũng không liên quan gì đến những lời đồn đại bên ngoài.

Thẩm Nguyên không hề tỏ ra vẻ rụt rè hoặc tỏ ra bối rối nào khi ở cùng với Kiều phu nhân và Cao phu nhân, nói chuyện rất đoan trang khôn khéo, cũng đi gặp ba người nhà của quan viên còn lại.

Khi dẫn mấy vị phu nhân vào sảnh Y Điệp, Thẩm Nguyên đột nhiên có cảm giác giống như đã từng quen biết khó có thể nói thành lời.

Nhất là biểu tẩu Kiều phu nhân của Lục Chi Quân, khi nàng ấy nói chuyện với Thẩm Nguyên, luôn khiến lòng nàng có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Thật giống như là nàng đã từng ở chung với Kiều phu nhân một thời gian rất dài vậy, Kiều phu nhân cũng cho nàng một cảm giác của bạn cũ.

Nhưng hôm nay, rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng và Kiều phu nhân gặp mặt.

Thẩm Nguyên cảm thấy mình hơi suy nghĩ nhiều, nên nhanh chóng bỏ lại những suy nghĩ sau đầu này, sau khi tán gẫu với mấy vị phu nhân về chuyện gia đình một lát, rồi bảo nha hoàn bày bàn tiệc mà nàng đã chuẩn bị một cách tỉ mỉ.

Trước khi các phu nhân vào phủ, Thẩm Nguyên còn cố ý phái người hỏi thăm khẩu vị và sở thích của các nàng, ví dụ như Kiều phu nhân thích ăn một ít thịt hầm có vị nặng.

Mà Diệp thị là người Tứ Xuyên, nàng ấy thích ăn cay.

Trịnh thị là người Kinh Châu, thích ăn thịt và cá hấp.

Cao phu nhân và Đoàn thị đều là người bản xứ ở kinh thành, Thẩm Nguyên đã tìm người hỏi mấy nhà hàng mà các nàng hay ăn, gọi mấy món ăn nóng đặc trưng trong phòng bếp nhỏ.

Ăn xong bữa tiệc này, các nữ quyến nói chuyện rôm rả, đa phần đều nói về Dung tỷ nhi và yến tiệc, ba người nhà của quan viên nhỏ tuổi ấy cũng không còn cảm thấy ngột ngạt như ban đầu.

Quan điểm của họ đối với Thẩm Nguyên cũng có sự thay đổi rất lớn, có thể nhìn thấy Thẩm Nguyên cũng tốn rất nhiều công sức cho bữa tiệc này.

Trong quá trình ở chung với Thẩm Nguyên, các nàng không tỏ vẻ làm giá phu nhân nào, thái độ hòa nhã, chu đáo nhưng không mất đi sự đoan trang và nhã nhặn của nữ chủ nhân.

Dù sao ở chung với Thẩm Nguyên, nàng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, mặc dù gương mặt của nàng thỉnh thoảng sẽ lộ ra một chút vẻ mảnh mai, nhưng không làm cho người ta cảm thấy giả tạo.

Khi các phu nhân dùng bữa, Bích Ngô đem lễ vật của các nàng mang đến cho Thẩm Nguyên kiểm kê.

Lại nói của hồi môn trong tay Thẩm Nguyên có chút phong phú, hơn nữa bổng lộc triều đình hàng tháng cấp cho cáo mệnh phu nhân, cùng với Hồ quản sự cũng đang ở đây, số tiền và số cửa hàng có thể giúp nàng chi tiêu đã rất nhiều rồi.

Nhưng đồ thờ cúng mà các phu nhân đến phủ mang đến cũng rất hào phóng.

Kiều phu nhân tặng Thẩm Nguyên một bộ trang sức bằng vàng, bao gồm trâm cài, lòng trâm[2], hoa điền và hai cây trâm hoa cái trên hai bên tóc mai. Thứ tinh xảo nhất trong bộ này chính là cây trâm hình đài ngọc, được nâng đỡ bởi một đầu phượng hoàng và những đám mây đang trôi, có những bức tượng giống như thật của tiên hạc, nai sừng tấm và pho tượng nhỏ của nữ thần bên cạnh các lan can chạm khắc. 

Chiếc trâm này tinh xảo đến mức nó có thể được coi như một vật trang trí trên giá Bác Cổ.

Mặc dù món quà của Cao phu nhân đưa cho Thẩm Nguyên không cao quý như Kiều thị, nhưng nó là một món đồ cổ cực kỳ quý hiếm từ triều đại trước, đó là một bộ ấm trà màu xanh bằng mã não, được chế tác bởi các bàn tay của đại sư từ triều đại trước.

Bích Ngô nhìn món quà mừng của Cao phu nhân, thầm cảm thấy bộ trà cụ mà nàng ấy tặng chắc là dành tặng cho chủ tử của nàng nhiều hơn.

Mấy người nhà của quan viên còn lại tặng những món quà khác, cũng có thể nhìn ra ý tứ của các nàng, đều là những món rất tinh xảo và cao quý.

Đến giờ Dậu ba khắc, các phu nhân của quan viên mới cùng nhau rời khỏi viện của Thẩm Nguyên.

Khi rời phủ, các nàng vẫn nói cười vui vẻ.

Đúng lúc Khấu thị và Đỗ bà tử đang đi tản bộ ở hoa viên công phủ, thì thấy bóng dáng của những phu nhân này cách các hang động và khe hở của núi giả.

Bà và Đỗ bà tử im lặng một lúc, còn cố ý muốn tránh đám người sắp rời khỏi phủ.

Khấu thị không khỏi cau mày nói: “Kiều phu nhân và Cao phu nhân thì ta quen biết, thế còn ba nữ quyến phía sau là nhà nào vậy?”

Đỗ bà tử đương nhiên không biết các nữ quyến đó là ai, khi Khấu thị nhìn về phía bà, chỉ luống cuống lắc đầu.

Khấu thị thở dài, cũng đoán sơ sơ đây là sự sắp xếp của ai.

Bà không thể không thừa nhận, Lục Chi Quân thực sự rất cẩn thận và chu đáo cho nha đầu Thẩm Nguyên.

Đi tìm những người này, chỉ có Cao phu nhân và Kiều phu nhân có xuất thân từ thế gia trong kinh thành.

Những người còn lại, tám phần là nhà chồng của họ có nền móng không vững, thậm chí có thể cũng không phải là người bản địa của kinh thành. Trông các nàng có vẻ cùng tuổi với Thẩm Nguyên, kinh nghiệm của họ cũng rất giống nhau, đã như vậy thì những người này sẽ hòa hợp với nhau hơn khi ở chung.

Xuất thân của Khấu thị cũng không tính là cao, phụ thân cũng chỉ là một viện phán ngũ phẩm của Thái y viện, nhớ lại lúc trước khi bà mới gả đến Quốc công phủ, các thê tử thế gia hoặc là bạn bè của phụ nhân cao quý này đều phải dựa vào công sức cố gắng của bà.

Mối quan hệ giữa các người này là hao tâm tổn trí nhất, bà đã mất mấy năm mới kết giao và lôi kéo các thê tử cao quý thế gia và có một cái vòng tròn nhỏ cho riêng mình.

Nào ngờ, Thẩm thị nàng không làm cái gì hết, chỉ là dựa vào mấy câu nói của Lục Chi Quân mà dễ dàng chiếm được mấy vị bằng hữu nịnh bợ nàng.

Nghĩ đến đây, mí mắt phải của Khấu thị nhảy lên.

Trong lòng đột nhiên dâng lên sự ghen tuông và chua chát, lập tức khiến hốc mắt của bà đỏ bừng.

***

Bên ngoài cửa sổ bằng gỗ gụ, hoa trăng như tơ, tuyết mịn tan chảy.

Có người nhẹ nhàng buông màn che giường Bạt Bộ được điêu khắc hoa văn xuống, cách lớp tơ lụa mỏng mềm mại, góc nhỏ ngăn giường cũng mượn chút ánh nến vàng ấm áp.

Sau khi Lục Chi Quân trở về kinh thành, đã hai ngày trôi qua.

Từ sau khi hắn quay về phủ, Thẩm Nguyên vốn dĩ cảm thấy mỗi đêm cùng hắn đi ngủ, trong lòng càng ngày càng an tĩnh, sự sợ hãi vào hai tháng trước khi lâm bồn sinh sản cũng dần dần biến mất.

Khi hắn không ở trong phủ, chiếc giường Bạt Bộ chỉ có một mình nàng ngủ, nơi này thật sự rộng rãi.

Có khi duỗi tay ra muốn tìm chút ấm áp, bên gối lạnh như băng, không có một bóng người.

Sau khi Lục Chi Quân trở về, vẫn như trước, thân hình cao lớn rắn chắc vừa nằm xuống thì đã chiếm hết một phần lớn giường, nhưng cũng đủ chỗ cho nàng ngủ.

Nhưng hiện tại, cả hai đều không nằm xuống.

Lục Chi Quân dựa vào đầu giường được chạm khắc hoa văn mà ngồi nửa trên giường, cho dù chỉ mặc một bộ tẩm y đơn giản, nhưng vóc dáng cường tráng của hắn cũng khiến hắn trông khá trang nghiêm.

Hai đôi mắt của Thẩm Nguyên đã nhuốm một tầng hơi nước nhàn nhạt, nàng cẩn thận khép hai chân lại, yếu đuối ngồi nghiêng bên trong giường, cũng cố ý nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời qua một bên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thâm sâu của nam nhân.

Lòng bàn tay phải của nàng đã được thoa một ít kem dưỡng, bây giờ kem dưỡng đã hóa thành nước.

Khi cổ tay Thẩm Nguyên đang hơi đau thì Lục Chi Quân đột nhiên nghiêng người đến gần nàng.

Thấy hắn như thế, Thẩm Nguyên tựa như một con nai sừng tấm đang sợ hãi, trên mặt lộ ra một chút hoảng sợ, nhưng phía sau nàng chính là bức tường trắng nên không thể trốn thoát được.

Rõ ràng trong mấy ngày Lục Chi Quân vừa trở về kinh, tâm trạng của Thẩm Nguyên vẫn rất tốt, nhưng nàng cũng quên mất hắn vừa trở về gần hai tháng, như vậy chắc chắn sẽ bắt nạt nàng một trận không thương tiếc.

“Không được buông ra.”

Ngay khi giọng nói trầm thấp của Lục Chi Quân vừa dứt, hắn vươn bàn tay thon dài ra vén những sợi tóc đen của mỹ nhân yếu đuối trước mặt ra sau tai.

Thẩm Nguyên vẫn không dám nhìn hắn, chỉ cảm thấy nam nhân dường như lại đến gần nàng hơn một chút, hơi thở trưởng thành mà lạnh lùng đột nhiên lướt qua đỉnh tóc nàng, bây giờ mái tóc đen của nàng đã xõa tung và cũng không búi tóc lên.

Những sợi tóc mềm mại đó dường như cũng bị kéo lên trên do hắn đột ngột tiếp cận.

Thẩm Nguyên không biết lần này sẽ trôi qua bao lâu nữa, nhưng Lục Chi Quân đột nhiên dùng bàn tay to nâng gáy nàng lên, rồi xoay mặt nàng, khiến nàng nhìn thẳng vào hắn.

Khi nam nhân dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, đột nhiên nghiêng người hôn nàng, lông mi dài của Thẩm Nguyên run lên, trong mắt còn có vài giọt lệ.

Lục Chi Quân chỉ cắn nhẹ môi nàng, ngay sau đó đã buông Thẩm Nguyên ra, trên cằm trắng nõn của nàng cũng có một dấu ngón tay đỏ hồng.

Bị hắn bắt nạt như vậy, mặc dù Thẩm Nguyên vẫn luôn chịu đựng nhưng lại càng có thêm vẻ yếu ớt không nơi nương tựa và vẻ điềm đạm đáng yêu.

Giọng nói trầm thấp của Lục Chi Quân trở nên khàn khàn, bất đắc dĩ hỏi nàng: “Đã bao nhiêu lần rồi, sao vẫn cứ yếu đuối khóc như vậy?”

Thẩm Nguyên liên tục chớp mắt mấy cái, không mở miệng ra, chỉ cảm thấy thân thể của Lục Chi Quân cực kỳ cường tráng, tỷ lệ các bộ phận trên cơ thể đều tương xứng, nàng không biết sao lúc trước nàng có thể dung túng hắn vậy chứ…

Cũng không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi Thẩm Nguyên cuối cùng cũng lau sạch tay, Lục Chi Quân nhìn thấy nàng bị trật cổ tay, liền nhẹ nhàng nắm chặt nó vào trong lòng bàn tay, ngón tay cái cũng chạm vào chỗ gân guốc, nhẹ nhàng xoa xoa cho nàng.

Thẩm Nguyên thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn không hề biểu lộ cảm xúc gì, không khỏi cắn cánh môi dưới, vẫn nói với hắn những lời vẫn luôn đè nén trong lòng: “Quan nhân… Ngài dù sao không phải là thanh niên tuổi hai mươi nữa… Không thể làm thế được đâu… Tối đa hai lần… Là đủ rồi.”

Nghe xong lời này của Thẩm Nguyên, động tác xoa cổ tay cho nàng của Lục Chi Quân dừng lại một chút.

Lập tức, đôi mắt phượng sắc bén khẽ liếc.

Hắn im lặng nhìn biểu tình hơi đáng sợ của Thẩm Nguyên, giọng nói hơi trang nghiêm hỏi: “Nàng đang chê ta già sao?”

Khí chất của Lục Chi Quân đột nhiên trở nên sắc bén và mạnh mẽ hơn rất nhiều, tim của Thẩm Nguyên đập lệnh vài nhịp, vội vàng trả lời: “Thiếp thân không dám… Thiếp thân chỉ đang suy nghĩ cho thân thể của quan nhân thôi.”

Ánh mắt thâm sâu của Lục Chi Quân mang theo chút dò xét, đợi sau khi đem ánh mắt lặng lẽ rơi trên người mỹ nhân trong lòng một lúc lâu, hắn lại hỏi: “Chỉ thêm có một lần thôi mà đến nỗi trêu chọc ta như vậy sao?”

Thẩm Nguyên mở to mắt ra, rồi nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng kiên quyết của nam nhân, nàng nghĩ đến lời nói của Lục Chi Quân, cũng đánh giá vẻ mặt của hắn, nhưng cảm thấy hắn không tức giận.

Thật ra Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân ở chung đã lâu, càng ngày càng phát hiện ra rằng hắn không bạc tình, nhạt nhẽo như nàng tưởng tượng.

Ngoại trừ hắn có nhu cầu với nàng ở phương diện đó, đôi khi, Thẩm Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng qua một số chi tiết rằng Lục Chi Quân cũng cần sự bầu bạn và hòa hợp của nàng.

Loại cảm giác này làm cho Thẩm Nguyên cảm thấy rất thần kỳ, hóa ra người như Lục Chi Quân cũng có nhu cầu tâm lý và tình cảm.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to của nam nhân, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên bụng nàng, giọng nói cực mềm mại nói: “Món quà mà ta cố ý chuẩn bị cho quan nhân ngày mốt mới đến phủ, ngày mốt cũng là yến tiệc sinh nhật của Dung tỷ nhi, quan nhân là gia chủ, cũng phải quay về phủ sớm để tận mắt nhìn cập kê của Dung tỷ nhi.”

***

Trong nháy mắt đã đến ngày bữa tiệc cập kê của Dung tỷ nhi.

Sáng sớm hôm đó, Thẩm Nguyên khó có thể dậy sớm, nhưng nàng tự nhận rằng vẫn còn sớm, nhưng so với Lục Chi Quân thì vẫn hơi muộn.

Tuy nói hiện giờ hắn đang ở tuổi chín chắn, nhưng Thẩm Nguyên vẫn không thể không thừa nhận, tinh lực của hắn thật sự dồi dào, tựa như không cần ngủ.

Khi bầu trời vừa trở nên trắng xóa, Lục Chi Quân đã đi đến hậu viện của Kỳ Tùng quán nhìn huynh đệ Giang thị tỷ thí kiếm thuật.

Trước khi đi đến sân của Lục Dung, Thẩm Nguyên lại tới Kỳ Tùng quán trước, thấy Giang Phong và Giang Trác đang vô cùng sốt ruột, đứng bên cạnh Lục Chi Quân nhìn một lúc lâu.

Lục Chi Quân phát hiện Thẩm Nguyên đã đến đây, liền nghiêng đầu thấp giọng hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”

Dứt lời, hắn di chuyển tự nhiên để bảo vệ eo nàng bằng một vòng tay.

Nhưng mà, Thẩm Nguyên hơi tránh hắn, cho nên Lục Chi Quân hơi nhíu mày lại, khuôn mặt cũng lộ ra một chút khó hiểu.

Đúng lúc hôm nay là hưu mộc của hắn, bên ngoài y phục tối màu của Nha Thanh được khoác bằng một chiếc áo lông chồn màu tối, rất bình thường và giản dị, nhưng khi hắn mặc thì lại có khí chất lạnh lẽo và uy nghiêm.

Giang Trác và Giang Phong thấy Thẩm Nguyên đến đây, cả hai đều dừng cuộc tỷ thí, nhìn đôi phu thê cách đó không xa giống như chuyện tốt.

Lúc này, Thẩm Nguyên dùng giọng nói cực nhỏ nói với Lục Chi Quân: “Quan nhân, ngài nhắm mắt lại trước đi.”

Lục Chi Quân bình tĩnh nhìn nàng một cái, nhưng nhìn thấy trong con ngươi của thê tử lộ ra một chút năn nỉ, nên hắn vẫn miễn cưỡng mím môi mỏng, nghe theo lời của Thẩm Nguyên nhắm hai mắt lại.

Hắn khẽ hỏi: “Nàng muốn làm gì?” 

Nhưng, Thẩm Nguyên nhẹ giọng ra lệnh nói: “Quan nhân, ngài duỗi tay ra, duỗi cả hai tay ra.”

Giọng nói của những lời này không cao cũng không thấp, hai huynh đệ Giang thị ở bên cạnh có thể nghe được, thấy Lục Chi Quân đã nhắm mắt lại, lá gan của hai người bọn họ cũng lớn hơn rất nhiều, tiến lại gần giữa Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân một khoảng cách.

Vóc dáng của Lục Chi Quân cao lớn, đứng thẳng tắp giống như một cây thông cổ, khí chất của hắn trên quan trường thì lạnh lùng và uy nghiêm, nhưng lại là người có tính tình lầm lì và ít nói.

Nhưng nghe theo lời của thê tử, duỗi hai tay ra, lòng bàn tay vươn lên trên.

Giang Trác và Giang Phong nhìn thấy thứ mà Thẩm Nguyên nhận được từ trong tay Huệ Trúc, đều trợn tròn hai mắt.

Sau khi Thẩm Nguyên đặt nó vào lòng bàn tay của Lục Chi Quân, hắn chỉ cảm thấy sờ vào nó rất bông, có vẻ như thứ đó đang chuyển động.

Lục Chi Quân nhíu mày mở mắt thì thấy một con chim ưng non đang chờ được cho ăn, cả người được bao phủ bởi bộ lông màu xám, đang an phận đứng trong lòng bàn tay hắn.

______________________

Tác giả muốn nói: chương này chủ yếu là cảm xúc chầm chậm thôi, hai bữa yến tiệc được viết vào ngày mai. Quân thúc get con chim ưng Hải Đông Thanh[3], chương sau Khấu thị sẽ bị tát vào mặt trước.

[2] Lòng trâm: 

[3] Chim ưng Hải Đông Thanh: Mình vẫn chưa tìm ra tên tiếng Việt của nó TT^TT, ai biết thì giúp mình nha