Quả nhiên tất cả những gì Băng Thần suy nghĩ đều đúng cả, mọi người bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực về hắn ta, tuy rằng hắn ta có rất nhiều người hâm mộ về thành tích đáng nể thế nhưng đã trở thành cái gai trong mắt của các đại liên minh.
Siêu cấp thế giới trước kia cũng có công hội hệ thống thế nhưng lại bị cưỡng ép giải tán, những công hội này tự tạo thành rất nhiều nhóm nhỏ liên kết thành một đại liên minh duy nhất và đôi khi vẫn do một người điều hành.
Bọn họ coi Băng Thần là cái gai trong mắt thế nên cả công hội cũng không ai được phép ủng hộ hắn ta, đồng thời Tống Thiên Lệ đã báo một tin tức không vui cho Băng Thần ngay khi hắn ta vừa đi ra, nàng lúc đó vừa thấy Băng Thần đi ra liền hớt hải chạy tới nói bằng giọng pha chút bối rối:
"Liên gia đã công bố tin tức ngươi còn sống ra ngoài rồi, thậm chí còn có người nói vào rằng thợ săn kia chính là ngươi chứ không phải ai."
Nhìn nàng lo lắng đến run hết cả tay hắn ta nắm lấy tay của nàng nhìn thẳng vào mắt nàng rồi nói:
"Ngươi có muốn trả thù cho cha nuôi của ngươi không?"
Tống Thiên Lệ ánh mắt trở nên kiên định nói:
"Chắc chắn ta sẽ trả thù được cho ngài ấy."
Băng Thần nghe thấy nàng nói thế thì dùng dọng nhẹ nhàng nói:
"Thông tin ta đã ở thế giới này không có gì đáng lo cả, thậm chí ngay kia ta sẽ công bố thân phận trong Tân Sinh của mình, chính lúc này ngươi lại càng phải tự tin vào bản thân để khai thác được thời cơ, lúc này các thể lực lớn sẽ dùng hết các nguồn lực để thăm dò ta.
Nếu đã là một tổ chức tình báo tốt thì chính lúc này ngươi phải tìm được cách để khiến cho vũng nước đục này không thể lắng xuống, chính như thế bọn họ mới chịu xuất ra những lực lượng mà trước giờ chỉ có biết giấu giếm, nhờ đó ngươi có thể tìm được những kẻ thủ ác đã xuống tay với gia đình mình."
Tống Thiên Lệ bối rồi nói:
"Thế nhưng an nguy của ngươi thì sao?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta an toàn bây giờ gần như không lo rồi, trong nhà vốn chỉ có hai việc ta chưa thể giải quyết đó chính là vấn đề an toàn và cái vẻ mặt u sầu của ngươi, tin tưởng ta và vui lên cha nuôi của ngươi chắc cũng muốn thấy ngươi vui vẻ sống chứ không phải làm một cái u sầu cô nương."
Tống Thiên Lệ khẽ hỏi:
"Bộ ta lúc nào cũng cau có thật sao?"
Băng Thần cười nói:
"Không hẳn là cau có nhưng ngươi nhìn chẳng vui tý nào, ta cười làm mẫu một cái rồi ngươi cười giống ta xem, đảm bảo ngươi sẽ thấy cuộc sống này tốt hơn rất nhiều."
Tống Thiên Lệ nhìn hắn ta nhe rằng ra cười thì cũng không nhịn nổi cười mà cười theo, thấy tâm trạng nàng đã được giải tỏa ít nhiều Băng Thần khẽ xoa đầu nàng một cái rồi nói:
"Sống vui vẻ và trả thù đều là những chuyện phải làm, người không bao giờ được bỏ một trong hai, dù những lúc bế tắc nhất thì cũng phải suy nghĩ tích cực một chút rồi cách hóa giải sẽ tới với ngươi, tâm trạng không tốt thì rất dễ đưa ra những quyết định sai lầm dẫn tới mọi thứ đều đổ sông đổ bể.
Cha nuôi của ngươi chắc chắn là một người tốt thế nên ta đảm bảo hắn không muốn đứa con gái mình nuôi từ bé lại sống trong phiền khổ rồi chết nhảm bởi một sai lầm ngớ ngẩn, hãy tỉnh táo thông minh và vui vẻ rồi trả thù như thế dù ngươi có chết gặp mặt hắn vẫn có thể vỗ ngực ngẩng cao đầu."
Tống Thiên Lệ nghe Băng Thần nhắc tới cha mình thì bỗng nhiên nhớ về những ngày tháng cha nàng còn sống, bọn họ đã vui vẻ biết bao thế nhưng tất cả bỗng chốc tan biến chỉ sau một đêm, người cha đáng kính ra đi vĩnh viễn đã thế còn chết không được toàn thây.
Thế nhưng đến tận lúc đó bọn họ vẫn không biết được ai là người ra tay, cuối cùng các tỷ muội phải sống chuỗi ngày tháng cơ cực có thể nói là sống không bằng chết, tất cả các buồn đau tủi khổ tích tụ suốt bao lâu nay như quả bom được châm rồi rồi bùng nổ.
Nàng ấy thế mà khóc, khóc thảm thương như cái ngày mà cha nuôi phát hiện hai người sắp chết bên vệ đường, trong thâm tâm nàng tự dặn bản thân phải mạnh mẽ nhưng lúc này nàng không diễn tiếp vai diễn kia được nữa.
Nàng vừa khóc thì mấy tỷ muội khác của nàng cũng như hồng thủy tràn đê cả đám đứng giữa đường khóc ngon lành, Băng Thần ôm lấy Tống Thiên Lệ tay vuốt nhẹ lưng của nàng khẽ an ủi, sau đó hắn nháy mắt cho mấy cô nàng khác ổn định tình hình.
Mấy người khác nhanh chóng di dời sang một quán trọ gần đó và rất nhanh ổn định lại, nhưng người quan trọng nhất là Tống Thiên Lệ thì vẫn khóc như chưa từng được khóc, bỗng nhiên từ phía trước có một thanh niên đi tới nhìn thẳng mặt Băng Thần hét to:
"Vương Minh hóa ra ngươi ở đây, đã bị bao nhiêu người truy tìm mà vẫn dám ở đây ôm nữ nhân sao?"
Băng Thần nhíu mày nhìn người này và cả đám tháp tùng đằng sau rồi hỏi:
"Đám các người là ai?"
Tên thanh niên vừa gọi tên kiếp trước của Băng Thần cười gằn nói:
"Ta tên Vũ Thuần Phong chắc nghe đến tên này ngươi sẽ liên tưởng đến ai rồi chứ nhỉ?"
Băng Thần nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
"Họ Vũ thực sự không nhớ nổi ai, chắc lại một tên vô danh tiểu tốt rồi."
Vũ Thuần Phong tức giận nói:
"Rõ ràng ngươi đã cùng lão tổ ta đại chiến tại Băng Phong cảnh ba ngày ba đêm bây giờ lại không nhớ."
Băng Thần nghe thế thì cười nói:
"Trong Băng Phong cảnh ta chỉ nhớ có đánh với bảy người trong đó có 5 người đánh đến cuối cùng còn hai thẳng nhóc nhát gan chạy ngay khi ta ra được hai chiêu thế lão tổ ngươi là ai trong hai thằng nhóc đó."
Mấy người xung quanh nghe thấy thế thì phì cười, Vương Minh đại đế danh tiếng tuy thối nhưng lại chưa thấy hắn dối trá bao giờ, chính vì như thế chỉ có một khả năng đó chính là lão tổ họ Vũ thật sự sợ hãi bỏ chạy từ trước thế nên Băng Thần còn không nhớ nổi mặt.
Vũ Thuần Phong vẻ mặt xám ngắt, hắn thẹn quá thành giận nói:
"Sắp chết đến nơi rồi còn già mồm, lần này cả đại lục đã truy tìm người để xem ngươi trốn đi đâu được."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta cũng muốn chơi trò trốn tìm này, dù sao đã từng chơi một lần rồi thì chơi lần hai cũng không sao, chỉ có điều ngay tại đây ta phải cho các ngươi biết một chút về luật chơi, ta sáu tháng rồi thăng được hai tiểu cảnh giới từ Viễn Cổ Viên Mãn lên Chấn Thiên nhị trọng.
Điều này tương đương với việc có lẽ trong vòng ba năm các ngươi không tìm thấy ta thì tất cả những kẻ truy bắt tìm kiếm ta cùng gia tộc thân nhân của họ sẽ chết hết, lần trước ta có chút vội nhưng lần này ta sẽ kết thúc trò chơi triệt để hơn, tất nhiên nếu ta thắng thì mới tính."
Hắn híp chặt mắt lại nhìn Vũ Thuần Phong cười nói:
"Một cái Tằng gia, một cái Liên gia bây giờ thêm cả một cái Vũ gia, trò chơi càng lúc càng thú vị hơn, ta rất mong các gia tộc khác cũng tham gia để chúng ta được chứng kiến một kết cục thất hoành tráng.
Trước kia ta đã từng muốn mang xác các mấy người thua đi xây lâu đài nhưng ta tìm thấy toàn thịt vụn, lần ta đảm bảo sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành ước mơ còn giang dở của mình, ai có lòng thì có thể giúp đỡ ta bằng cách đánh cuộc cả gia tộc của mình, các ngươi có thể yên tâm rằng ta sẽ không phụ lòng các ngươi."
Băng Thần cười nói như đang mời mọi người chơi một chò trơi thế nhưng bây giờ ai nghe cũng lạnh hết cả sống lưng, thấy không khí im lặng đi một chút Băng Thần chột hạ:
"Ta sẽ thông báo mỗi lần đột phá, chúc các ngươi may mắn, có lẽ các ngươi sẽ có chút sợ nhưng tổ tiên các ngươi đã chơi vui như thế thì làm sao các ngươi phải sợ, trước khi làm gì thì cũng phải bình tĩnh tự tin chiến thắng hiểu không."
Tống Thiên Lệ bị Băng Thần ôm chặt trong lòng vẫn đang khóc rưng rức, thế nhưng dần dần khi lý trí quay trở lại nàng mới cảm nhận được tình hình của mình nguy hiểm như thế nào, trước tiên nàng làm tình báo thế nên không thể nào để cho người khác thấy mình cùng hắn ta đứng chung nếu không sau này làm sao có thể thăm dò được nữa.
Với lại nàng thực sự rất thích cảm giác này, nàng cố gắng chôn sâu gương mặt vào giữa hai lồng ngực của hắn ta, mấy lời hắn ta nói thật sự làm nàng rất nể phục, rõ ràng đang ở trong tình thế yếu hơn vẫn có thể ép điên đối phương bằng lời nói.
Chơi một trò chơi mà kết cục chỉ có sống hoặc chết thì làm sao không sợ, chưa kể nó còn liên lụy đến cả một gia tộc đằng sau.