Thử Yêu Côn Đồ

Chương 37: Đi Mĩ...

Minh Minh đỏ mặt, nhưng mà… cô không dễ xiêu lòng vậy đâu! Cô đẩy hắn ra, hắn lại lấn tới ôm chặt làm cô muốn nghẹt thở. Minh minh tức giận hét lên:

- Anh buông tôi ra, không tôi sẽ kiện anh!

- Thử xem! Ôm thì tội còn hơi nhẹ, hay để tôi làm trên mức bình thường rồi hãy kiện!- Hắn không mở mắt, khóe môi vểnh lên.

- Vô sỉ!- Minh Minh đánh vào ngực hắn 1 cái, hắn mở mắt ra nhìn cô, ánh mắt hắn rất nghiêm túc không đùa giỡn làm Minh Minh hơi sợ sợ. Hắn thật sự khó đoán, lúc nãy còn dễ chịu nhưng bây giờ thì nổi nóng. Minh Minh rụt đầu lại, hừm, vô sỉ cũng đâu có nặng lắm đâu mà sắc mặt hắn chuyển màu thế nhỉ?

- Tôi chỉ vô sỉ với em thôi! Tôi vô sỉ chỗ nào? Hay để tôi thử nhé!- Hắn nhếch mép. Bây giờ mới thực sự là bắt đầu. Minh Minh nín thinh không dám nói gì nữa! Hắn thở hắt ra rồi nhắm mắt lại:” Ngủ!”

Minh Minh lúc này mới ngoan ngoãn nghe theo lời hắn. Cô cũng còn rất mệt nên khép mắt lại. 2 hơi thở hòa quyện vào nhau khắng khít. Ánh nắng bên khung cửa sổ không làm cho bên trong căn phòng sáng lên hẳn.

Hắn mở mắt, đưa tay vuốt tóc cô rồi lại ôm chặt cô vào lòng, trói buộc cô ở bên cạnh hắn mãi. Thời gian như ngừng trôi, cả 2 đang ở cạnh nhau, họ chỉ ôm nhau ngủ. Chỉ 1 cái ôm mà có thể truyền tải hết bao nhiêu tình cảm họ dành cho nhau…

Minh Minh không biết mình đã ngủ bao lâu, khi cô thức giấc, hắn đã rời đi. Hắn luôn là thế, hắn là cơn gió vô định cứ lướt trôi mãi. Vừa ở cạnh đây, thoáng chốc đã biến mất. Dù chuyện đã xảy ra thật sự nhưng hắn lại tạo cho người khác vừa tỉnh giấc sau giấc mộng vàng. Minh Minh bước chân xuống giường.

- Thức rồi sao?- Hắn đi ngang cửa phòng nhìn cô. Hắn vẫn còn ở đây! Minh Minh thấy tim mình ấm áp lạ thường. Cô gật đầu 1 cái. Bụng cô truyền đến 1 cơn đau quặn thắt.

- Ngồi đó!- Hắn chỉ tay xuống giường. Tay còn lại hắn đang cầm tô cháo trắng. Minh Minh cảm động suýt khóc. Hắn có cần đẩy cô xuống địa ngục, chặt chém cô thành trăm mảnh rồi gom góp nó lại, ân cần chữa lành vết thương rồi tiếp tục hành hạ? 1 lần là quá đủ rồi. . .

- Tôi không sao!- Minh Minh có ý đi tiếp nhưng cô lại ngồi phịch xuống giường vì ánh mắt cảnh cáo của hắn.

- Ăn đi!- Hắn đưa tô cháo cho cô. Minh Minh cầm lấy tô cháo. Cô khó nhọc nuốt vào. Hắn ngồi cạnh cô, chỉ ngồi đó mà nhìn cô ăn.

Hoàng hôn buông xuống lòng Sài Gòn. Minh Minh quay đầu lại nhìn. Qua ô cửa, Minh Minh nhìn thấy những tia nắng cam hồng xuyên qua tay cô. Hắn choàng tay qua kéo cô dựa vào vai mình. Minh Minh bất giác buông lơi 2  chữ:” Tắt nắng!” Lại 1 lần nữa, hắn cùng cô ngắm hoàng hôn. Cảm giác vẫn vẹn nguyên như 2 năm trước. Chỉ trách, số phận đẩy đưa 2 con người cùng nhịp đập xa nhau nửa vòng Trái Đất, uổng phí quãng thời gian nồng nhiệt, đẹp đẽ.

- Chưa tắt…- Hắn đáp khẽ. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt như muốn hỏi tại sao. Hắn nở nụ cười.- Vì em mới chính là mặt trời của tôi. . .

Nếu như em chết, tôi sẽ chết, nếu tôi chết trước em, cũng có nghĩa em đã mang tia nắng đến cho tôi hết 1 cõi người. . .

Minh Minh bị những lời đường mật này làm cảm động. Tại sao cô không thể dẹp bỏ lòng tự trọng, xóa bỏ mọi ranh giới, chỉ cần cô và hắn ở bên nhau, nếu như hắn thật lòng, cô sẵn sàng ở cạnh hắn suốt cuộc đời, làm mặt trời của riêng hắn. Hắn đưa tay luồng nhẹ vào mái tóc ngắn của cô:” Để tóc dài nha!” Minh Minh không tự chủ được mà gật đầu. Hắn nở nụ cười:” Tốt lắm!” Hắn cúi đầu, đặt nụ hôn lên tóc cô. Minh Minh bị tan chảy rồi, cô… bị thủ đoạn vô sỉ của hắn khuất phục hoàn toàn. .

. Cái tên ác ôn!

Minh Minh tắm rửa sạch sẽ vui vẻ vừa xem ti vi vừa ăn khoai tây trên giường. Hắn đang ngồi vào bàn làm việc xem tài liệu. Minh Minh đang xem hoạt hình cười nắc nẻ. Chẳng biết cái thể loại con nít này có gì hay mà cô thích nhỉ? Hắn bị cô làm ồn, không thể tập trung vào những con số trên giấy.

- Hahaha…Anh xem kìa!- Cô cười 1 hơi, không ngừng đưa tay kéo áo hắn chỉ về phía ti vi. Hắn bực bội đưa ánh mắt lườm cô. À, được rồi! Cô không làm phiền hắn nữa. Minh Minh vẫn cười ha hả như bình thường, không làm phiền chỉ là không động vào hắn mà thôi.

Hắn tức giận quay lại kẻ phá rối sau lưng:

- Anh đưa em về!

- Thôi mà, bây giờ là 10 giờ tối rồi… Anh không cần mặt trời bé con này nữa sao? Anh không muốn em sưởi ấm cho anh à? Bây giờ là buổi tối, ngoài trời không có mặt trời đâu đó!- Minh Minh nắm áo hắn giật giật, mặt xụ xuống đáng thương. Lúc nãy là hắn van nài cô ở lại, giờ thì muốn tống cổ đi. Hắn yêu công việc hơn cô rồi! Hắn đột nhiên thấy mình ngu ngốc, mặt trời gì mà phiền chết đi được.

- Im lặng cho anh xem tài liệu, bằng không… em phải trả giá bằng thể xác !

- Anh đưa em về đi. Lúc nãy anh nói sẽ không làm gì em mà!- Minh Minh lúc này mới đổi ý. Cô đang ở chung với con sói còn gì? Không cẩn thận, cô sẽ bị hắn xơi tái…

- Im lặng!- Hắn liếc cô, Minh Minh gật đầu rất ngoan ngoãn. Hắn có điện thoại.

- Tôi nghe!

Khuôn mặt hắn nghiêm túc nghe điện thoại làm cô sinh nghi ngờ. Minh Minh nghiêng đầu quan sát.

- Đi… Chờ tôi chút.- Hắn đẩy cửa phòng đi ra ban công nói chuyện, qua các ô cửa trong suốt, cô thoáng thấy nét mặt hắn nhíu lại. Có chuyện gì không thể cho cô biết sao? Hắn vẫn vậy, vẫn muốn giấu diếm mọi chuyện…

Hắn quay trở lại phòng, Minh Minh nhìn hắn nhưng không hỏi. Cô biết, chuyện gì hắn muốn nói thì hắn sẽ nói, không muốn hé miệng thì cô cũng không miễn cưỡng. Hắn tiến đến ôm cô vào lòng, Minh Minh hơi cựa mình né tránh nhưng không thoát khỏi.

- Đang tò mò sao?- Hắn biết ngay ý nghĩ trong đầu cô. Minh Minh rất ghét cái tài năng này của hắn, nếu cô có tài năng này như hắn, cô sẽ nhìn xuyên qua thể xác hắn xem tim hắn màu đỏ hay màu đen, gan hắn được làm bằng sắt hay thép…

- Rất tò mò.- Minh Minh nghiêng đầu, tay vớ lấy remote tắt ti vi.

- Anh phải sang Mĩ bàn hợp đồng, chắc phải đi hơi lâu…

Lại nữa! Lại là nước Mĩ, lại còn đi hơi lâu. Biết đâu lần này, hắn không trở về nữa thì sao? Minh Minh buồn rười rượi, đầu gục xuống. Hắn nở nụ cười.

- Đi cùng không?

- Hả?- Minh Minh ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Đi cùng hắn sao? Hắn sẽ mang cô theo à?

- Chỉ là bàn bạc công việc, nhưng ít nhất cũng phải 1 tháng!

- Lâu vậy sao?- Minh Minh cứ nghĩ chỉ 2 3 tuần thôi chứ. Cô đi cùng hắn, liệu có tiện không nhỉ?

- Nếu em không thích thì anh có thể đi 1 mình. . .- Hắn thấy cô do dự nên đưa ra cho cô thêm 1 lựa chọn nhưng Minh Minh thấy lựa chọn này không khả quan tí nào. Lỡ hắn đi luôn, cô lại phải tự vượt qua đau khổ 1 mình nữa sao?

- Không, em sẽ đi! Khi nào khởi hành?- Minh Minh gật đầu chắc nịch.

Hắn nở nụ cười, biết ngay mà. Minh Minh vẫn còn con nít lắm, chỉ là cố tỏ ra mình người lớn. Nếu cô đã sợ hắn rời xa cô đến như vậy, hắn sẽ ràng buộc cô bằng “bản án chung thân” để cô biết!

- Ngày mốt bay, mai em vẫn phải đến công ty làm việc! Ngủ đi!

- Sáng giờ ngủ chưa đủ hay sao?- Minh Minh ngủ ít nhất cũng 10 mấy tiếng. Giờ lại phải ngủ nữa à?

- Hay em muốn chúng ta cùng thức?- Hắn cười ma mãnh. Minh Minh sững người rồi nằm xuống, kéo chăn lên ngủ.

- Em đưa mọi giấy tờ tùy thân cho anh!- Hắn đang soạn quần áo vào va li, sao hắn lo xa thế nhỉ? Ngày mốt đi thì ngày mai hãy soạn sửa. Minh Minh ngồi dậy:

- Em để toàn bộ ở nhà rồi còn đâu!

- Mai nhớ đem lên phòng tổng giám đốc cho anh, anh không có nhiều thời gian!- Hắn ngẩng đầu nhìn cô.

- Khi nào ra sân bay rồi đăng kí!- Minh Minh lúc này mới thấy hắn thật phiền phức. Phiền hơn cả cô. Minh Minh là dạng con người chuyện ngày mai để ngày mai tính, còn hôm nay để hôm nay, nước đến chân mới nhảy.

- Anh ngu ngốc như em sao?- Hắn nhếch mép khinh khỉnh. Minh Minh bĩu môi:

- Anh thì thông minh chắc?

- Vừa đủ hơn em!

-!!!!

Minh Minh cãi không lại nằm thui thủi 1 bên không thèm liếc nhìn. Từ lúc nào mà hắn cải dai, nói dài thế nhỉ? Hắn quăng giấy tờ tùy thân lên giường, tay vẫn thoăn thoắt soạn quần áo. Minh Minh táy máy đưa tay cầm lấy tờ chứng minh nhân dân của hắn, chậc, chụp ảnh thẻ thôi có cần đẹp trai đến vậy không? Minh Minh suýt nữa chảy nước miếng. Trai tráng 15 có sức hút vậy à? Không thấy Minh Minh nói năng gì, hắn ngẩng đầu lên nhìn. Hắn cố kiềm nén để không cười thành tiếng, Minh Minh choàng chăn ngang cổ, 2 tay đang cầm tờ chứng minh, ánh mắt thèm thuồng y chang lần đầu 2 người gặp nhau mà nhìn tấm ảnh thẻ. Chỉ mong, Minh Minh mãi hồn nhiên như vậy thôi. . .

*******

- Thức, đi làm!- Hắn kéo chăn, Minh Minh vẫn đang say giấc nồng, cô trở mình lôi cái chăn lại. Hắn giật mạnh hơn, Minh Minh vuột chăn nhưng vẫn không mở mắt, trời sập cũng mặc kệ. Đêm qua bảo ngủ thì không chịu ngủ, bây giờ bảo thức thì không chịu thức.

- Anh sẽ trừ lương nếu em đi trễ!- Hả? Hả? Minh Minh nghe 2 tiếng trừ lương thì quờ quạng như gà mờ đi xuống giường. Dù rất muốn ngủ nhưng mà… trừ lương cơ, biết làm sao? Chỉ 5 phút sau, Minh Minh xuất hiện chỉnh tề nghiêm túc. Hắn cùng cô đi làm.

Tin tức lan nhanh khắp công ty. Minh Minh đã ở lại biệt thự tổng giám đốc 1 ngày, hôm nay lại còn đi cùng nhau. Rõ là có gian tình. Minh Minh trông khờ khờ như vậy mà ra tay cũng thâm độc, người có vợ cũng không tha. Cái này gọi là kế “Điệu hổ ly sơn”, tỏ ra mình rất khó chịu với tổng giám đốc, ngầm gây chú ý với tổng giám đốc còn có thể đánh lừa sự phòng thủ của các cô cái xung quanh. Quả thật rất tuyệt vời!

- Minh Minh à, có phải em và tổng giám đốc chỉ là bạn cùng lớp không vậy?- Chị Lam hỏi cô. Minh Minh vẫn không hề hay biết chuyện đang đồn thổi ầm ầm trong công ty. Minh Minh nghĩ ngợi 1 chút rồi mới gật đầu, có hơn 1 chút, từng yêu nhau, từng chia tay, bây giờ quay lại. Mọi người trong phòng nhìn được ánh mắt nghĩ ngợi đó thì biết ngay Minh Minh đã nói dối. Nhưng Minh Minh thì đã nói dối gì đâu?

Giờ nghỉ trưa, Minh Minh còn…bí mật lên phòng giám đốc. Chuyện quá rõ rồi, sao trăng gì nữa! Minh Minh và giám đốc Thanh Tuấn có gian tình, là đôi cẩu nam nữ, gian phu dâm phụ. Mấy cô còn đồn thổi ác ý, khi đi ngang qua phòng giám đốc còn nghe tiếng nam nữ cười đùa rất vui vẻ. Haiz, đúng là miệng lưỡi thế gian mà, vừa cay, vừa độc. . .

​Tan ca, Minh Minh vui vẻ thu dọn chỗ làm việc để về nhà. Kiến Quốc gọi cho cô. Minh Minh bắt máy:

- A lô?

- Cậu rãnh không? Chúng ta đi ăn kimbap, tớ sẽ khao!

- A, rãnh. Tất nhiên rồi! Quán cũ à?

- Đúng rồi!

- Oke, tớ đến đó trước nha!

Minh Minh tắt máy cho điện thoại vào túi hí hửng bắt taxi đến điểm hẹn. Tổng giám đốc chỉ vừa rời đi 1 chốc, trở lại thì Minh Minh đã không cánh mà bay. Hơn nữa, cô cũng quên luôn là tối nay sang nhà hắn ngủ, sáng mai phải bay sớm. Hắn gọi cho cô, Minh Minh không bắt máy. Máu nóng sôi đến đỉnh điểm, hắn dò tìm định vị của cô rồi phóng chiếc xe mui trần đến đó…

- Cậu ăn nhiều vào, tớ cũng vừa xin việc vào công ty Minh Tuấn, công ty đang mở chi nhánh nên cần nhân lực, tớ nhờ bà chị họ xin giúp và đã thành công. Tớ khao cậu để chia sẻ niềm vui!- Quốc Thiên gắp cho Minh Minh miếng kimbap. Minh Minh má miệng để cậu đút vào, cô và cậu cũng đã quen với những hành động này, không có gì là quá thân mật nhưng mà . . . đối với ai kia thì có đó.

Hắn đẩy cửa quán ăn vào, kéo ghế ngồi cạnh Minh Minh. Minh Minh đang nhai miếng kimbap thấy hắn xuất hiện thì suýt nghẹn. Quốc Thiên cũng ngạc nhiên không kém cô. Hắn nở nụ cười nhìn Minh Minh:

- Em ăn ngon quá nhỉ?

- Cậu về rồi sao?- Quốc Thiên ngay lập tức hỏi chen vào để giải vây cho Minh Minh. Cô hết muốn ăn rồi, hắn hỏi câu đó chẳng khác gì em có muốn uống thuốc độc hay không? Nếu cô gật đầu, cô không toàn mạng nữa.

- Ừ.- Hắn phớt lờ luôn Quốc Thiên mà kéo cô đứng dậy đi như bay ra ngoài cửa. Quốc Thiên cũng chạy theo kéo tay cô lại. Minh Minh đưa ánh mắt “tuyệt đối đừng ngăn lại, không thì cậu sẽ chết đấy” với cậu nhưng Quốc Thiên hoàn hoàn toàn không hiểu nhã ý này.

- Buông ra đi… Minh Minh đang ăn kia mà! Hơn nữa, cậu chỉ là người yêu cũ…

- Ai nói với cậu như thế? Cô ấy là vợ tôi!- Hắn giật mạnh tay 1 cái kéo Minh Minh về phía hắn, hắn toàn thắng!

- Cậu đừng nói suông có được không? Minh Minh, cậu có muốn ở lại đây không?- Quốc Thiên không chút sợ hãi đối mặt với Thanh Tuấn. Cậu ta không sợ nhưng Minh Minh thì rất sợ, tên đó đang dùng ánh mắt nóng bỏng như tia laze quét lên mặt cô. Ôi, nóng quá, lủng mặt mất thôi

- A… Tớ ăn no rồi, tớ đi trước!- Minh Minh kéo tay Thanh Tuấn đi ra khỏi cửa bỏ Quốc Thiên ở lại. Cậu ta tức tối đá mạnh 1 cái vào cái ghế của quán ăn, Minh Minh đúng là kẻ không biết trời cao đất rộng, cậu đã cố tình giúp đỡ cô ấy vậy mà. . .

Minh Minh gục đầu ngồi bên cạnh cái… máy lạnh. Hắn đang lái xe với tốc độ… ngông cuồng, không thèm đoái hoài tới cô. Minh Minh bất giác bực bội lên tiếng:

- Em chỉ đi ăn với bạn bè thôi!

- Ừ!- Hắn ừ nhẹ, thái độ vẫn không “better” chút nào. Minh Minh nắm chặt tay lại, ước gì cô có thể đấm vào bản mặt hắn.

- Anh đang ghen à? Anh ghen gì chứ? Chẳng phải lúc trước anh cũng đi ăn, hẹn hò, suýt đám cưới với Gia Linh hay sao?- Đúng, ít nhất cũng phải ra uy 1 chút chứ, để hắn lấn át như thế là không được.

- Em có cần phải nhắc lại quá khứ hay không?

- Cần chứ!

- Minh Minh, em thật cố chấp!

- Ờ, thì sao?- Minh Minh vênh mặt, hắn không thèm đoái hoài đến cô nữa. Minh Minh đột nhiên thấy mình có lỗi nhưng mà không đủ can đảm để xin lỗi. Đêm đó, hắn vẫn mặc kệ cô như thế, bỏ sang phòng khác ngủ. Lúc đi trên máy bay cũng vậy, từ lúc làm thủ tục đến khi máy bay hạ cánh hắn vẫn không hé miệng nói nửa lời với cô. Minh Minh thật muốn khóc mà! Cô… chỉ bồng bột 1 lúc thôi, không thể tha thứ hay sao?