Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 7: Hoàng đế phúc hắc

Nhưng mà...

Nhưng vào lúc này ngoài cửa phòng vang lên tiếng ồn ào cấp bách. "Vương gia, người trong cung đến nói muốn ngài tập tức tiến cung, Hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn cùng ngài thương lượng."

Chân Linh rùng mình, vội vàng đem trâm cài tóc thu hồi nắm chặt trong ống tay áo.

Nam Cung Cẩm nghe vậy đem cơn sóng dục vọng nén xuống, ngược lại trở nên lạnh lùng. Hắn từ trên người Chân Linh ngồi dậy, không hề liếc nhìn Chân Linh một cái nói với người ngoài cửa. "Bổn vương đã biết. Ngươi lui ra đi."

Tiếng bước chân dần dần đi xa.

Nam Cung Cẩm lúc này mới chuyển mắt nhìn Chân Linh, ánh mắt bí hiểm, rất lâu sau hắn lạnh băng lên tiếng. "Chân Linh, kể từ hôm nay không cho phép ngươi bước ra khỏi Lãnh Nguyệt cư một bước."

Nói xong phất tay áo rời đi.

Chân Linh thần sắc lạnh lùng. Nam Cung Cẩm, ngươi cho là ngươi có thể nhốt được ta sao? Một ngày nào đó ta sẽ làm cho ngươi cam tâm tình nguyện đuổi ta đi nhưng lại cảm thấy không kịp hối hận vô cùng.(ta thích nhất câu này, Linh tỷ No.1)

"Tiểu thư..." Bích Ba vẫn trốn ở ngoài cửa cách đó không xa, thấy Nam Cung Cẩm rời đi vội vàng đẩy cửa tiến vào.

Vừa vào trong liền gặp Chân Linh một thân chật vật quần áo hỗn độn nằm trên mặt đất, dưới chân miệng vết thương máu tươi chảy ròng ròng. Bích Ba chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, lệ nóng lập tức từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nàng nhào đến đem Chân Linh nâng dậy. "Tiểu thư... người... người lại chịu oan ức..." Thanh âm nghẹn ngào, mước mắt rơi không ngừng.

Chân Linh nhìn Bích Ba lưu tâm đến mình như thế trong lòng cảm động không thôi. Nàng vươn tay nhẹ nhàng vì Bích Ba mà lau đi nước mắt. "Bích Ba, sự việc không như ngươi nghĩ đâu, ta không sao."

"Tiểu thư, người như vậy như thế nào lại không có việc gì? Cẩm Vương gia hắn thật quá đáng! Đánh gãy chân tiểu thư còn chưa được, thế nhưng còn muốn đối đãi như thế với tiểu thư."

"Bích Ba, ta thật sự không có việc gì. Được rồi, không nói nữa, ngươi chuẩn bị giúp ta một chút nước ấm, ta muốn tắm rửa." Chân Linh vẻ mặt bình tĩnh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ như có như không lóe ra cơ trí tinh quang.

Bích Ba ngây người, cuối cùng mới hoàn hồn nói. "Được. Tiểu thư, nô tì đi chuẩn bị."

Hoàng cung, Minh Thần điện.

Hoàng thượng Nam Cung Thần một thân long bào vàng kim, dáng người xinh đẹp mê người ngồi dựa trên giường, gương mặt sáng sủa như ngọc, mái tóc đen như mực đội kim quan (mũ vàng), thái độ tuấn mỹ không nói nên lời mà lại quy tụ thành khí chất cao quý bá đạo chỉ những bậc đế vương mới có.

Ánh mắt hắn lúc này thâm trầm nhìn về phía hoàng đệ Nam Cung Cẩm vừa mới vào đến.

"Cẩm, chuyện này đệ phải nghĩ ra biện pháp thật tốt cho trẫm, vùng Minh Đông bị hạn hán rốt cuộc khi nào mới thật sự có thể giải quyết?" Nam Cung Thần trước mặt Nam Cung Cẩm một chút cũng không giống vẻ mặt thâm trầm thường ngày, hắn lúc này giống như một đứa trẻ lải nhải, nói ra nỗi khổ chất chứa trong lòng với hoàng đệ duy nhất của mình.

Nam Cung Cẩm ngồi bên cạnh Nam Cung Thần, toàn thân hoa phục màu tím càng tôn lên thân hình cao lớn ẩn giấu bên trong sự lạnh lùng nghiêm nghị cùng khí phách bức người. Đôi đồng tử lạnh băng tập trung suy nghĩ như hồ nước lạnh sâu không đáy.

Rất lâu sau hắn mới lên tiếng. "Hoàng huynh, vùng Minh Đông khô hạn như vậy, sẽ xuất hiện nạn đói, triều đình tuy rằng mỗi tháng rút ngân khố ra cứu trợ, nhưng chỉ sợ đến tay dân bị nạn thì không còn lại bao nhiêu. Cho nên ta cho rằng việc quan trọng là phải chỉnh lý đám quan lại, về phần giải quyết vấn đề hạn hán chúng ta có thể đại tu đập nước, đem nguồn nước đưa đến nơi đó, có điều đó lại là một công trình lớn cần rất nhiều nhân lực và tài lực."

Nam Cung Cẩm vừa nói xong, Nam Cung Thần dựa trên giường lập tức ngồi bật dậy. "Cẩm, thì ra đệ đã sớm có biện pháp đối phó. Hừ, hại trẫm đau khổ vô ích cả nửa buổi sáng, như vậy trẫm phải phạt đệ mới được. Việc trừng trị tham quan liền giao cho đệ, còn có, xây dựng đập nước nếu là do Cẩm nghĩ ra được vậy trẫm sao có thể để người khác nhận phần công lao này, cho nên Cẩm à, việc này trẫm càng nghĩ vẫn là giao cho đệ là thích hợp nhất."

Nam Cung Thần nói mấy câu liền đem toàn bộ công việc giao cho Nam Cung Cẩm làm, người này lòng dạ thật không bình thường.

Nam Cung Cẩm cũng biết hoàng huynh duy nhất của hắn chỉ có mỗi chiêu này, mỗi lần bàn đại sự muốn hắn tìm biện pháp xong lại tìm đủ loại lý do để hắn nhận làm, lần này cũng vậy nhưng hắn không thể trách móc.

Dù sao việc này hắn cũng tính tự mình làm.

Nam Cung Cẩm khẽ gật đầu đồng ý toàn bộ.

Nam Cung Thần thấy vậy liền vui vẻ, hắn đi đến trước mặt Nam Cung Cẩm, trên mặt lộ ra nụ cười yêu nghiệt. "Cẩm à, nghe nói đệ đánh gãy hai chân Vương phi của mình? Có việc này sao?"

Nếu chuyện quốc gia đại sự bàn xong rồi, kế tiếp đương nhiên không thể thiếu bát quái (là bà tám ak)

Nam Cung Cẩm nghe vậy vẻ mặt trầm xuống, khuôn mặt lạnh lùng như khối băng. "Hoàng huynh, người làm hoàng đế có phải hay không quá nhàn rỗi?"