Thuốc Ngọt

Chương 39: Nổi điên🍓

Edit: Cua🥑

Lương Dược rời đi cũng đã lâu, lúc này đang ở trong nhà vệ sinh tầng 1.

Hiện tại đang là giờ cơm trưa nên khu dạy học không có bóng người nào, càng nói đến buồng vệ sinh, bên trong trống không, vô cùng an tĩnh, chỉ có mỗi mình cô ở đây.

Nhà vệ sinh Nhất Trung nổi tiếng là sạch sẽ, mỗi ngày đều có một bác gái đúng giờ tới quét dọn, để so sánh với nhà vệ sinh của Cửu Trung thì quả đúng là một trời một vực.

Lương Dược bị tiêu chảy, có lẽ do tối qua khi ngủ bị cảm lạnh, cô không quá để ý, vệ sinh xong liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô đến bồn rửa tay bên cạnh rửa tay, thuận tiện rửa luôn mặt, sau đó cởi bỏ dây thun buộc chặt lại tóc.

Lương Dược nhìn lại bản thân trong gương, nghiêm túc chấn chỉnh lại tinh thần, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể dây dưa thêm nữa, lần này cô nhất quyết sẽ ngả bài cùng với Sở Trú.

Sống hay chết thì kệ.

Dù sao cũng là cô nợ anh.

Cô tự khuyến khích bản thân một chút, hít sâu một hơi, lúc chuẩn bị rời đi thì lại nghe cửa nhà vệ sinh 'Răng rắc' một tiếng, giống như đã bị khóa lại.

Lương Dược ngẩn ra, quay đầu, ở cửa từ lúc nào xuất hiện hai nữ sinh một cao một ốm, gương mặt trẻ con nhưng tạo cảm giác không dễ gần, bọn họ cũng mặc đồng phục. Lương Dược chú ý tới lỗ tai của bọn họ, đeo rất khuyên tai lấp lánh chói mắt, liếc xuống là móng tay sơn màu lựu đỏ, vô cùng nổi bật, cô chỉ nhìn thoáng qua liền khẳng định bọn họ không có ý tốt.

“Các người tìm tôi có chuyện gì?”

Lương Dược xác định mình không quen bọn họ.

“Lương Văn, hiện tại chỉ có ba người chúng ta, mày giả bộ cái gì?”

Nữ sinh mặc đồ đen có lẽ là chị đại, cười như không cười nhìn cô, hơi thở nguy hiểm.

“Mày quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy lại quay về với Sở Trú rồi,” Giọng nói của cô ta trào phúng, “Xem ra gương mặt này của mày là dạng nam nhân thích, mày nói xem, nếu thân thể của mày mà bị chơi nát liệu Sở Trú còn muốn mày không?”

“Cho nên?” Lương Dược hơi nhướng mày, khóe môi hơi cong lên, ung dung nói, “Tôi có thể hiểu là cô đang khen tôi lớn lên xinh đẹp không?”

“Mày...” Nữ sinh mặt giống trẻ con hung hăng trừng cô, định tiến lên một bước.

“Đừng kích động,” Nữ sinh áo đen ngăn cô ta lại, “Lần này bọn tao tới là muốn nói chuyện hòa bình với mày.”

“Trước đó đã nói, tao không có hứng thú gì với Sở Trú, chỉ là có mặt cậu ta, tao không đến tìm mày được." Cô ta ôm ngực nhìn Lương Dược:" Tao đấy không phải người không nói đạo lý, chỉ cần mày chia tay với Sở Trú, à không, chờ lát nữa mày hôn nam sinh khác trước mặt cậu ta là được, tao liền tha cho mày một con đường sống, còn có, một ngàn đồng mày định bao giờ thì đưa cho tao? Tao không có đủ kiên nhẫn đâu, thêm cả kỳ kiểm tra sắp tới, nhớ đem đáp án đưa cho tao, lần này tao muốn đến ban 1, thế nào, mày làm được đúng không?”

“Dựa vào cái gì tôi phải làm?” Lương Dược giống như là đang nghe chuyện cười vậy, “Chính tôi còn thi không được, làm sao giúp được hai người?”

“Mày đừng ngụy biện, tuy rằng lần trước tao muốn mày thi rớt, nhưng trình độ hẳn là vẫn còn ở đấy, mày trừ bỏ đọc sách thì còn có thể làm cái gì?" Tưởng Hương Sương cười nhạo thành tiếng:" Đồ mọt sách."

Cố ý thi rớt?

Thanh âm Lương Dược trầm xuống: “Có ý tứ gì?”

“Ý tứ gì là ý tứ gì? Đừng nói lành sẹo rồi liền quên đau đó chứ?” Tưởng Hương Sương không kiên nhẫn nói, “Mới mấy ngày không bị đánh mày liền quên giáo huấn, đừng cho rằng có Sở Trú che chở mày có thể thoát!”

Vừa nói, cô ta liền lấy di động tìm ra một bức ảnh, đắc ý nói: “Đừng quên cái này còn ở trong tay tao!”

Lương Dược nhìn ảnh chụp, đầu ong  ong, đôi mắt nháy mắt đỏ lên, trong bức ảnh, Lương Văn bị một đám nữ sinh ấn trên mặt đất lột sạch quần áo, cô ấy gắt gao che chắn trước ngực, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn huyết sắc, biểu tình kinh hoàng bất lực, cô ấy khóc không ngừng, toàn thân chỉ còn sót lại nội y, mái tóc dài hỗn độn rũ xuống, vô cùng chật vật.

Đây là em gái cô!

Là đứa em gái luôn được cưng chiều và yêu thương nhất trong nhà!

Lương Dược cảm thấy máu trong người không tài nào lưu thông nổi, không tin được những gì trước mắt mình, một câu cô cũng không thể nói, toàn thân đều đang run rẩy kịch liệt.

Tưởng Hương Sương thấy Lương Dược ngơ ngác như vậy liền cho rằng cô sợ hãi, vô cùng hài lòng:" Biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời một chút, bằng không tao liền tung bức ảnh này lên mạng, a, không biết Sở Trú nhìn thấy sẽ như nào nhỉ? Hẳn là thích lắm đi?”

Cô ta vừa dứt lời, nụ cười còn chưa kịp thu lại thì đã bị Lương Dược cướp được di động, sau đó cả gương mặt bị cô mạnh mẽ ấn xuống đất.

Tưởng Hương Sương sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy da đầu đau xót, Lương Dược đang hung hăng kéo tóc cô ta, đem đầu cô ta đập thật mạnh lên tường.

Hai tròng mắt cô bị che kín bởi tơ máu, bàn tay tái nhợt túm lấy cổ áo Tưởng Hương Sương rống giận: “Mày con mẹ nó được lắm, lại dám khi dễ cả  em gái tao, muốn tìm chết sao? Hả?!”

Cái ót của Tưởng Hương Sương bị giữ chặt ở trên tường, cơn đau đột ngột  đánh úp tới, Lương Dược lạnh lùng vung một quyền lên gương mặt đầy phấn son của cô ta.

Không phải lòng bàn tay hay móng tay, Lương Dược chính là dùng một nắm tay, cô không hề điều khiển lực đạo, dùng toàn bộ sức lực của mình mà nện thẳng vào mặt cô ta.

Tưởng Hương Sương ăn trọn một quyền, đau đến mức hét lên, cảm giác giống như xương cốt toàn bộ bị vỡ vụn, đồng thời lỗ mũi chợt thấy lạnh, máu đỏ tươi theo đó chảy ra.

Cô ta ngẩn người, duỗi tay sờ thử, nhìn bàn tay đầy máu là máu, trước mắt liền tối sầm, thiếu chút nữa là ngất đi, sắc mặt cô ta tái nhợt nhìn Lương Dược:" Mày, mày..."

Nữ sinh gương mặt trẻ con ở bên cạnh nhìn mà choáng váng, tại sao... Tại sao Lương Văn bỗng trở nên lợi hại như vậy?

Cô ta mím môi hoàn hồn, vội vàng tiến lên ngăn cản:" Lương Văn mày mau dừng tay!”

Có thể dừng sao?

Lương Dược từ nhỏ đã bắt đầu học Tae Kwon Do, vẫn luôn kiên trì học đến sơ trung, gây gổ đánh nhau đã thành thói quen, ngay cả nam sinh cũng khó mà thắng được cô, huống hồ hiện tại cô đang rơi vào trạng thái phẫn nộ tới cực điểm.

Lương Dược nhìn nữ sinh kia xông tới, không nghĩ ngợi liền một cước đá bay cô ta, cô ta bị đạp trúng bụng, đau đến nửa quỳ trên mặt đất, rốt cuộc cũng phát hiện Lương Văn hiện tại không phải người bọn họ có thể đánh thắng, cô ta nén đau lao ra khỏi nhà vệ sinh, kinh hãi hét lên:" Có ai không mau tới cứu mạng! Lương Văn điên rồi! Mau tới cứu người!”

*

Sở Trú có chút không yên lòng nên không đến nhà ăn mà trực tiếp trở về lớp học đợi Lương Dược.

Anh vừa bước vào khu dạy học liền thấy có rất nhiều học sinh vẻ mặt kinh hoàng chạy vào nhà vệ sinh, vừa chạy vừa kêu to:" Có nam sinh nào không mau lại đây, Lương Văn nổi điên, ai cũng không ngăn được!”

Sở Trú nhăn mày lại, lập tức cũng đi qua đó, rất nhiều người thấy anh liền vội vàng nhường đường.

Sở Trú tới trước cửa nhà vệ sinh nữ, nháy mắt liền thấy được một màn làm cho người ta sợ hãi, Lương Dược đang bị hai nam sinh gắt gao ấn chặt bả vai, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm một nữ sinh đang nằm trên mặt đất.

Nữ sinh kia thê thảm vô cùng, mặt mũi bầm dập, khóe miệng bị rách toạc, máu mũi chảy ra vẫn còn chưa khô, tóc tai lộn xộn rũ trên nền đất, trên mặt toàn nước mắt, cô ta trốn sau lưng một người khác, sợ hãi không dám nhìn Lương Dược, cả người đều run rẩy.

Sở Trú liếc mắt một cái liền nhận ra, cô ta chính là nữ sinh vừa nãy hỏi Lương Văn ở đâu.

“Buông tôi ra!” Lương Dược thoát khỏi gọng kìm của bọn họ, kích động chỉ vào người Tưởng Hương Sương gằn lên:" Mày con mẹ nó không đem sự việc giải thích cho  rõ ràng, tao liền liều mạng với mày!”

Lương Dược như đánh mất lý trí, chỉ muốn liều mạng cùng cô ta, thật vất vả mới thoát khỏi hai nam sinh kia, giây tiếp theo thân thể bỗng bị người phía sau ôm lấy.

“Ngoan, không có việc gì.”

Hơi thở ấm áp vây quanh lấy cô, Lương Dược sửng sốt, động tác hơi dừng lại, bỗng nhiên lại nghe thấy  được một thanh âm quen thuộc bên tai: "Còn lại giao cho anh.”