Thuốc Ngọt

Chương 47: Đính hôn🍓

Edit: Cua🍍

Lương Dược đã lâu không nhìn thấy mẹ Lương, có loại cảm giác như trải qua mấy đời.

Mẹ Lương vừa bước ra đã nhìn thấy Lương Dược, đầu mày bất giác chau lại:" Về rồi à?"

Nghe được giọng điệu châm chọc quen thuộc ấy, thần sắc Lương Dược nháy mắt phai nhạt, cô kéo khóe miệng:" Không phải, bây giờ liền đi, đỡ phải chọc cho ai đó ngứa mắt."

Lương Dược nói xong liền lướt qua người bà, trở về phòng thu dọn hành lý.

"Chị, đừng đi!" Lương Văn hoàn hồn, lập tức giữ Lương Dược lại, sau đó lấy hết can đảm nói với mẹ Lương: "Mẹ, là con muốn chị trở về, mẹ có thể đừng đối xử với chị khắc nghiệt như vậy hay không, chị lại không có làm sai cái gì, dựa vào cái gì mà phải đi?"

Kỳ thật, mẹ Lương đã không còn tức giận với Lương Dược từ lâu, rốt cuộc vẫn là con gái của mình, không thể cứ như vậy mà không qua lại với nhau, câu nói kia chẳng qua là mẹ Lương buột miệng thốt ra để giữ lại chút sĩ diện.

Nếu hai người cẩn thận nghe kĩ, sẽ phát hiện ngữ khí của bà không cường ngạch như vậy mà có chút cứng đờ.

Mẹ Lương nói xong liền hối hận, ý thức được khẩu khí của mình quá rắn, vừa định lên tiếng hòa hoãn một chút liền nghe thấy Lương Dược không mặn không nhạt lại muốn bỏ đi, nhìn dáng vẻ chính là không nhận ra sai lầm của mình, cũng chẳng thèm để người mẹ này vào mắt!

Mẹ Lương cứng đờ, còn chưa nói cái gì, lại thấy Lương Văn vì Lương Dược mà lớn tiếng chất vấn bà, giống như bà mới là người xấu tội ác tày trời, quả thực là khiến bà tức điên.

Trước kia Lương Văn ngoan như vậy, khẳng định là do Lương Dược dạy hư, hiện tại còn dám cùng nhau chống đối lại bà!

"Cái gì mà nó không làm gì sai!?" mẹ Lương lạnh giọng quát, "Trên người nó không có cái gì là đúng hết, tuổi còn nhỏ đã không lo học hành, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, mẹ thu thập cục diện rối rắm cho nó còn ít sao? Lương Văn con lại đây cho mẹ, có nghe không!"

Lương Văn liều mạng lắc đầu, gắt gao ôm lấy cánh tay Lương Dược không buông, "Con không muốn, con muốn ở bên cạnh chị!"

"Con nói cái gì? Lặp lại lần nữa!" Mẹ Lương không thể tin được trừng mắt.

Lương Văn sợ hãi rụt vai lại, trốn sau lưng Lương Dược.

Lương Dược cũng không nghĩ Lương Văn sẽ vì cô mà chống lại mẹ, nghiêng đầu hỏi cô ấy: "Em nghiêm túc?"

"Ừm." Lương Văn lập tức gật đầu.

"Vậy được," Lương Dược dắt tay cô ấy, khí thế ngút trời nói: "Bây giờ chúng ta liền dọn ra ngoài, em yên tâm, chị có tiền, chị nuôi em."

"Hai đứa.... đều điên rồi, điên cả rồi!" Mẹ Lương tức giận đến mức cả người phát run, không thể ngờ mình chỉ mới rời đi không lâu, trở về đã thấy cả hai đứa con đều muốn đối nghịch với mình!

Mắt bà trông thấy Lương Dược mang Lương Văn trở về phòng, giống như thật sự muốn bỏ nhà trốn đi, lập tức xông tới túm chặt lấy tay Lương Văn "Hai đứa dám đi thử xem! Các người đều là do ta sinh ra, chẳng lẽ còn muốn tạo phản?"

Bà giận dữ nhìn Lương Dược, "Còn mày, nói đi là đi cũng thật dứt khoát, đừng quên là ai đã cực khổ nuôi mày lớn, mày muốn báo đáp cha mẹ như thế sao? Đừng tưởng rằng kiếm ra được vài đồng tiền là ghê gớm, có bản lĩnh thì mau đem hết tiền nuôi dưỡng ta cho mày ra đây, không phải có cốt khí lắm sao?"

Lương Dược muốn cười mà không cười nổi, "Mẹ còn mặt mũi đòi con tiền sao, xin lỗi con còn là vị thành niên, pháp luật nói mẹ mới là người phải nuôi con kìa, mẹ không cảm thấy bản thân làm gì sai sao? Ngay cả Lương Văn cũng muốn thoát khỏi mẹ, mẹ không phải là nên xem nguyên nhân là do đâu à?"

Ngực mẹ Lương kịch liệt phập phồng, "Tao làm sai cái gì? Tất cả mọi chuyện đều là vì muốn tốt cho các người, chỉ có học tập thật giỏi mới có được một tương lại tốt! Sao hai đứa lại không hiểu?"

Bà chỉ vào Lương Dược: "Tao nói cho mày biết, nếu mày dám mang Văn Văn đi, tao liền báo cảnh sát! Mày cũng biết mình là trẻ vị thành niên đúng không, chỗ nào sẽ chịu chứa chấp các người? Thật là tạo phản!"

"Ít ra thì vẫn tốt hơn là ở bên cạnh mẹ," Lương Dược một chút cũng không sợ, "Mẹ đi báo cảnh sát đi, sau đó nói ra chuyện mẹ lấy dây lưng đánh Văn Văn cho bọn họ nghe, xem bọn họ đứng về bên nào?"

"Mày!" Mẹ Lương vô cùng tức giận, thấy cô không hề có ý hối cải, định giơ tay muốn tát cô một cái, không ngờ lại bị Lương Viễn Quốc vừa về nhà trùng hợp nhìn thấy, ông trợn mắt quát lớn: "Dừng tay!"

Động tác giơ tay của mẹ Lương khựng lại, nhìn thấy Lương Viễn Quốc chưa kịp đổi giày đã lập tức xông tới che phía trước hai đứa con gái, giận dữ trừng bà:" Bà có phải hay không điên rồi? Vừa trở về đã muốn động thủ với con gái?! Hả?"

"Tôi điên rồi? Là các người điên rồi mới đúng!" Mẹ Lương không thể tin được mà nhìn chồng mình, "Chẳng lẽ ngay cả ông cũng muốn đối nghịch với tôi?"

Lần này chuyện bà trở về không có thông báo trước, mục đích là muốn tạo bất ngờ cho bọn họ, bà luôn canh cánh trong lòng, cái nhà này không thể thiếu mình được, bọn họ khẳng định là rất muốn bà trở về.

Nhưng sau khi thấy Lương Viễn Quốc một mực muốn che chở cho hai đứa con gái, mẹ Lương chợt có loại cảm giác bị bài trừ, nhìn bọn họ mới đúng là người một nhà, còn bà lại trở thành người ngoài.

Sao lại có thể?

Bà rời đi bất quá mới chỉ hơn hai tháng, như thế nào trở về lại biến thành thế này? Bà rõ ràng vẫn luôn vì cái nhà này mà trả giá!

Mẹ Lương vừa ủy khuất lại vừa khổ sở, cuối cùng lại biến thành phẫn nộ.

"Cái gì mà tôi muốn đối nghịch với bà?" Lương Viễn Quốc so với bà cũng tức giận không kém, "Đánh chửi con mình là không đúng, bà có thể sửa lại cái tính này được hay không? Không thấy hai đứa nhỏ có bao nhiêu bài xích với bà à?"

"Tôi như vậy đều là vì muốn tốt cho chúng nó, chúng nó không hiểu, chẳng lẽ ông cũng không hiểu sao?" Mẹ Lương cuồng loạn nói, "Lương Viễn Quốc, ông thật sự là muốn ly hôn sao?"

Lương Viễn Quốc nhìn bà, thật lâu không nhìn thấy, nói không nhớ bà là giả, nhưng vừa trở về lại thấy bà muốn đánh con, tình cảnh giống như lặp lại, tình cảm vợ chồng cũng không áp được lửa giận, "Đừng có suốt ngày lấy ly hôn ra uy hiếp tôi, đừng cho là không có bà tôi không sống nổi, ly hôn thì ly hôn, bây giờ liền đến Cục Dân Chính ly hôn!"

......

Gọng nói của Lương Viễn Quốc không nhỏ, Sở Trú cùng Thư Hựu Mạn ở ngoài cửa đúng lúc nghe được lập tức sững sờ.

Cửa chính vừa mở ra, tiếng "Ly hôn" vô cùng rõ ràng của Lương Viễn Quốc vừa hay truyền tới tới tai bọn họ, khiến hai người đứng đờ tại chỗ.

"Bọn họ...... Hình như đang cãi nhau," Thư Hựu Mạn cẩn thận chỉ vào bên trong, "Có lẽ chúng ta tới không đúng thời điểm rồi."

Sở Trú nhíu mày, hướng bên trong nhìn thoáng qua, xa xa thấy được Lương Dược đang được Lương Viễn Quốc che chắn ở phía sau.

Thiếu nữ đứng ở sau lưng ba mình, thân hình mảnh khảnh đơn bạc, mái tóc đen nhánh thẳng dài che khuất nửa khuôn mặt, không thấy rõ biểu tình nhưng Sở Trú có thể cảm giác được tâm tình cô không ổn.

Không, phải nói là rất kém.

Sở Trú trầm mặc nhìn Lương Dược, trong lòng bất chợt nảy sinh ra ý muốn đem cô rời khỏi đây.

"Ai! Con trai, con định làm gì?" Thư Hựu Mạn thấy Sở Trú không rên một tiếng mà muốn vào đi, vội vàng bắt lấy cánh tay anh.

"Mang cô ấy đi." Sở Trú lạnh mặt.

"Làm ơn, hiện tại với tình huống này, con là người ngoài đi vào thì có vẻ không ổn lắm đâu." Lần đầu tiên Thư Hựu Mạn cảm thấy đứa con trai mình có điểm ngốc, "Trước hết chúng ta cứ nghe thử xem chuyện là như thế nào đã."

****

Lương Dược thấy ba đồng ý ly hôn, sợ ngây người, lần đầu tiên nhìn thấy một mặt kiên cường như vậy của ông, xem ra lời Lương Văn nói là đúng, chuyện lần trước cô bỏ nhà đi đã kích thích một mặt khác của Lương Viễn Quốc.

Nhưng cô thực sự hy vọng bọn họ ly hôn sao?

Lương Dược nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mẹ, lại nhìn sang gương mặt nổi giận của ba, hơi nhấp miệng, nhưng một lời cũng không nói.

Lương Văn cũng giật mình, không nghĩ mọi chuyện sẽ nháo tới mức này, nhưng cô cũng giống Lương Dược, chỉ lặng yên đứng một bên.

Mẹ Lương nghe Lương Viễn Quốc nói muốn ly hôn, ngược lại bình tĩnh, "Tốt, ly hôn thì ly hôn, nhà cùng Văn Văn là của tôi, còn ông mang theo Lương Dược đi uống gió Tây Bắc đi."

Bà ta nói: "Đừng quên, phòng ở là lúc trước cha mẹ mua cho tôi làm của hồi môn, ông một phân tiền đều không chiếm được!"

Lương Văn kinh hoảng thốt ên, "Con không theo mẹ, con không muốn rời khỏi chị!"

"Con không có quyền lựa chọn." Mẹ Lương lạnh lùng nói, "Thử hỏi ba con xem, ông ta có tiền sao? Ông ta có thể gánh vác tiền học cùng tiền sinh hoạt cho các người sao? Theo ông ta để ngủ ở đường cái à? Mẹ nói cho con biết, đi theo ông ta, cả đời đừng nghĩ đến có tiền đô!"

Mặt Lương Viễn Quốc đỏ lên, một câu cũng không nói nên lời, bởi vì lời bà nói đều là sự thật, xuất thân của ông là từ nông thôn, điều kiện trong nhà rất kém cỏi, tiền lương mỗi tháng đều phải gửi về cho cha mẹ một nửa, tiền trong tay cũng rất ít, cùng với điều kiện của mẹ Lương hoàn toàn không thể so được.

Lương Dược nhìn thấy sự khó xử của ba, thở dài, kéo kéo góc áo ông, "Ba, đừng nôn nóng, một mình con đi là được, hai người cứ ở lại đi."

Cô nhàn nhạt nhìn mẹ Lương,"Tính như vậy mẹ vừa lòng rồi chứ?"

"Mày có thể đi đâu?" Mẹ Lương cười lạnh, "Đừng cho rằng xã hội này màu hồng, mày vẫn còn là vị thành niên, chỗ nào dám cho mày ở lại, xảy ra chuyện gì thì ai phụ trách?"

"Tôi phụ trách." Một giọng nữ dễ nghe bỗng nhiên truyền tới cắt ngang bọn họ.

Mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn ra cửa, vừa vặn thấy được một người phụ nữ xinh đẹp đang cười nhìn bọn họ, bà mặc một chiếc váy chiffon dài màu lam nhạt, cần cổ đeo vòng cổ trân châu, mái tóc quăn màu rong biên thả trên đầu vai, ưu nhã mà cao quý.

Lương Dược giật mình há miệng, "...... Thư a di?"

Cô lại nhìn sang Sở Trú đang trầm mặc đứng bên cạnh, cắn răng, "Còn có Sở Trú, hai người như thế nào......"

Lại ở đây?

Đầu óc cô trống rỗng vài giây, không biết tại sao Sở Trú lại đột nhiên mang theo mẹ anh tới đây, còn gặp được nhà bọn họ trong tình cảnh này.

Thật xấu hổ.

Thần sắc Sở Trú như thường nhìn cô, biểu tình thực bình tĩnh, như an ủi cô rằng không cần phải lo lắng.

"Xin hỏi bà là......" Mẹ Lương nhìn thấy Thư Hựu Mạn, giây đầu tiên là ngây người, phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có khó chất như vậy không nhiều lắm.

Càng nhìn mẹ Lương càng cảm thấy quen mắt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên chỉ vào người bà hét lên, "Thư Hựu Mạn? Có phải là minh tinh trên TV đó không?"

Lương Viễn Quốc cùng Lương Văn cũng chấn động.

"Lần đầu gặp mặt." Thư Hựu Mạn mỉm cười gật đầu, "Tôi có thể vào trong nói chuyện một chút không?"

Lương Viễn Quốc theo bản năng gật đầu, hơi kích động nên có chút nói lắp: "Đương nhiên đương nhiên, mời vào!"

Ông cũng đã thấy Sở Trú, phần nào suy đoán ra được quan hệ của bọn họ.

Vẫn là Lương Dược phản ứng nhanh nhẹn, lập tức đi tìm hai đôi dép lê chạy tới đưa cho hai người, "A di, thực xin lỗi, con không biết dì sẽ đến đây, cho nên chưa có chuẩn bị tốt...."

Lương Dược không am hiểu nhất giao tiếp cùng trưởng bối, huống hồ đây còn là mẹ của Sở Trú, khó tránh khỏi có chút nói lắp.

"Ấy, là dì đến đây đột xuất, người xin lỗi là dì mới đúng." Thư Hựu Mạn quan sát tiểu cô nương lớn lên nhanh nhẹn, lại rất hiểu chuyện, con ngươi xinh đẹp chớp chớp nhìn mình, hoàn toàn là bộ dáng câu nệ ngoan ngoãn, sao có thể là người nói dối được? Bà nhìn kiểu gì cũng thấy giống một con cừu non thuần khiết. <=))))>

Bà đang hoài nghi là do Sở Trú cố ý lừa mình, âm mưu châm ngòi chia rẽ quan hệ mẹ chồng nàng dâu!

Thư Hựu Mạn thay dép lê, hiền từ cười với cô, "Con là Lương Dược phải không? Đây là chúng ta lần thứ hai gặp mặt nhỉ, con trai dì ngày thường đều phiền con chiếu cố rồi."

"Không có không có," Lương Dược lắc đầu, có chút co quắp, "Là anh ấy chiếu cố con mới đúng, ách, dì có khát không? Dì uống nước hay là trà, hình như cà phê nhà con cũng có......"

Cô nói, cả bàn tay bỗng nhiên bị người khác cầm lấy, lòng bàn tay ấm áp ôm lấy các ngón tay lạnh lẽo của mình.

"Không cần phiền toái." Sở Trú thấy Lương Dược gấp đến nỗi cả mặt đều đỏ, nắm chặt lấy tay cô, nhẹ giọng nói, "Bà ấy không để bụng mấy cái này đâu."

"Có con mới không để bụng ấy, không lớn không nhỏ." Thư Hựu Mạn thấy bộ dạng liếc mắt đưa tình của anh, cười một tiếng, ngữ khí đùa cợt.

"Bất quá thấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy, tha thứ cho con đó." Thư Hựu Mạn cười sờ đầu Lương Dược, "Dì vừa mới nghe được con nói muốn dọn ra ngoài, vậy có muốn tới nhà dì không?"

"Cái gì?" Lương Dược sửng sốt, nhất thời không phản ứng.

Không chỉ có cô mà toàn bộ Lương gia đều sững sờ, mẹ Lương nhíu mày, lập tức nói:" Bà là Thư Hựu Mạn đúng không?.... Chúng ta không thân không quen, dựa vào cái gì lại muốn mang con gái tôi đi, rốt cuộc bà tới nhà chúng tôi làm gì?"

"Tôi là mẹ của Sở Trú." Ánh mắt Thư Hựu Mạn chuyển hướng sang mẹ Lương, hơi mỉm cười, "Không biết bà có nghe nói không, đó là chuyện con trai tôi và Lương Dược đang ở bên nhau?"

"Mục đích tôi đến đây là muốn bàn bạc với mọi người chuyện đính hôn của tụi nhỏ."

"....."