Thuốc Ngọt

Chương 48: Đến Sở gia🍓

Edit: Cua🧁

“Đính, đính hôn?”

Mọi người trong Lương gia bao gồm cả Lương Dược đều ngây ngốc, vẻ mặt  Lương Dược khiếp sợ nhìn về phía Sở Trú, “Thật hay giả, anh muốn đính hôn cùng với em?”

Sở Trú trầm mặc một chút, bình tĩnh mà “Ừm” một tiếng.

Tuy rằng vừa rồi Sở Trú cũng giống bọn họ mới biết được, nhưng biểu tình của anh như cũ không có chút nào biến hóa, phảng phất giống như đã sớm cùng Thư Hựu Mạn thương lượng xong.

Anh thản nhiên nhìn Lương Dược một cái, “Em không muốn?”

“Không phải vấn đề có nguyện ý hay không,” Lương Dược thành công bị anh hù dọa, “Chúng ta còn nhỏ, cái này cũng quá sớm……”

Sở Trú hơi nhướng mày: “Không phải em đã đáp ứng cùng bên nhau cả đời rồi sao?”

“Em……”

“Nhanh như vậy liền muốn đổi ý?”

“……”

Lương Dược thế nhưng lại cứng họng.

Thư Hựu Mạn quan sát bộ dáng ngu si của tiểu cô nương, không nhịn được mà duỗi tay nhéo mặt cô một cái, cười nói: “Không có gì phải do dự, hai đứa không phải đã sớm lưỡng tình tương duyệt (*) rồi sao, quyết định sớm một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng.”

(*) Yêu thích, có tình cảm với nhau.

Ở bên kia, mẹ Lương mất thật lâu mới phản ứng lại, nhìn thấy Thư Hựu Mạn đối xử với Lương Dược vô cùng thân mật, không sờ đầu cũng là xoa mặt, phảng phất như bà mới là mẹ Lương Dược vậy, mẹ Lương không tránh khỏi cảm giác khó chịu, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Không được, chúng nó vẫn còn là trẻ con, ngay cả chuyện yêu đương tôi cũng sẽ phản đối, cho nên  đính hôn là chuyện không thể nào!"

Bà ta nhíu mày, ngạch giọng nói, “Nhà các người có tiền như vậy, con gái tôi một chút cũng không xứng với con trai bà, chúng tôi trèo cao không nổi, các người vẫn nên trở về đi.”

Thư Hựu Mạn cười cười, lông mi đẹp như tranh vẽ cong cong, “Xứng hay  không xứng trong lòng tôi hiểu rất rõ, nếu thấy không hợp tôi đương nhiên sẽ không tới đây, chỉ cần con trai mình thích, tôi liền ủng hộ, huống hồ Dược Dược lại đáng yêu như vậy.... A, thật ra vừa rồi nghe thấy cuộc đối thoại của mọi người, bà thân là mẹ của Dược Dược lại đối với con bé có thành kiến như vậy, còn muốn đuổi nó đi, không bằng để con bé tới chỗ tôi, phòng ở cùng sinh hoạt cũng không cần phải lo lắng.”

Ngữ khí Thư Hựu Mạn nhẹ nhàng chậm chạp, “Trước kia tôi đã sớm mua một căn biệt thự ở Thành Đông làm của hồi môn cho A Trú, chờ sau khi hai đứa có con, tôi còn tính toán mua thêm một khu phòng học ở trung tâm thành phố, cho nên vô luận ở đâu cũng sẽ không kém hơn nơi này, bà cứ yên tâm.”

Lương gia bị lời bà nói làm cho chấn động rồi, tuy rằng Thư Hựu Mạn nói chuyện không nhanh không chậm, vô cùng khiêm tốn, nhưng người nào có lỗ tai cũng đều có thể nghe ra được ẩn ý châm chọc trong đó.

“Đúng rồi, vừa rồi bà còn nói không cho phép hai đứa yêu đương,” Thư Hựu Mạn nhìn mẹ Lương, “Tôi nghe A Trú nói Dược Dược là thay thế Lương Văn theo đuổi nó, có sự cho phép của bà hai đứa mới có thể thay đổi thân phận đi học, vậy vì cái gì bà đồng ý cho Lương Văn cùng A Trú bên nhau, còn Dược Dược thì lại không được? Không phải tất cả đều là con gái của bà hay sao?"

Mẹ Lương tức giận đến mức mặt đỏ bừng, “Tôi nói không được là không được! Lương Dược là con gái của tôi, tôi muốn nó như thế nào thì nó phải làm như thế, bà còn muốn tới đây đoạt người, không phải có quyền có thế là muốn làm gì cũng được, bà có tin tôi đi báo cảnh sát không!"

Lời này vừa thốt ra, không chỉ có Thư Hựu Mạn, ngay cả Sở Trú cùng Lương Viễn Quốc sắc mặt cũng đều trầm xuống.

Sở Trú tiến lên một bước, lạnh mặt muốn nói gì đó, lại bị Thư Hựu Mạn ngăn lại, bà ôn hòa nhìn về phía Lương Dược, bưng miệng cười, “Vậy thì nghe Dược Dược nói đi, chúng ta không đoạt người, nếu Dược Dược không muốn, ai cũng không thể mang con đi, Dược Dược, con có nguyện đi theo a di không?”

Lương Dược chỉ nhìn mẹ Lương một cái, không có nhiều do dự đáp, “Con nguyện ý.”

Ý cười trên môi Thư Hựu Mạn càng sâu, “Cũng nguyện ý làm con dâu a di luôn chứ?”

“....Vâng,” Lương Dược cảm giác Sở Trú đột nhiên nắm tay cô rất chặt, ngẩng đầu nhìn anh một cái, chậm rãi nói: “Đương nhiên con nguyện ý, chẳng qua……”

“Chẳng qua cái gì?” Tim Sở Trú khó có lúc đập nhanh, khẩn trương hỏi lại.

Lương Dược thở dài, “Chẳng qua là vừa rồi a di nói có nhiều phòng ở như vậy, nên chuyện em đáp ứng nhanh như thế có thể bị cho là vì phòng ở nên mới ở cạnh anh không?"

Sở Trú sửng sốt, sự nôn nóng chậm rãi hạ xuống, “Người khác cảm thấy thế nào không quan trọng.”

Lương Dược bất mãn trừng anh: “Lúc này anh không phải là nên nói anh tin tưởng em sao?”

Sở Trú: "Ừm, anh tin tưởng em.”

Lương Dược: “.... Thật cảm động, hừ."

Thư Hựu Mạn cười ha hả nhìn đôi vợ chồng son ve vãn đánh yêu, càng nhìn càng cảm thấy xứng đôi, bà quay sang mẹ Lương nói: “Bà cũng đã thấy rồi đó, là Dược Dược nguyện ý, tôi không hề ép buộc.”

Mẹ Lương tức không nói nên lời, trừng mắt nhìn Lương Dược mắng to: “Mày còn biết xấu hổ nữa hay không, ăn cây táo rào cây sung, thật là uổng công nuôi dưỡng mày!”

Lương Dược mặc kệ bà ta, buông tay Sở Trú trở về phòng thu dọn hành lý, thật ra nếu Sở Trú không tới, cô cũng sẽ tính toán dọn đi.

Lương Dược rất nhanh thu dọn xong, lôi kéo rương hành lý đi ra, cô nước tới chỗ Lương Viễn Quốc ôm ông thật chặt, “Ba, bảo trọng.”

“Con ở nhà người ta thì hiểu lễ phép một chút, biết chưa?” Lương Viễn Quốc nghiêm túc dặn dò, “Cũng không thể tùy hứng giống như ở nhà.”

“Yên tâm đi.” Lương Dược cười cười, lại đi tới chỗ Lương Văn.

Hốc mắt Lương Văn ẩm ướt, chủ động ôm lấy cô, “Chị, chúc chị hạnh phúc.”

“Được rồi,” Lương Dược vỗ vai Lương Văn, có điểm lo lắng cô ấy, “Hay em dứt khoát tới ký túc xá ở trường đi.”

“A?” Lương Văn sửng sốt.

“Ý kiến hay!” Lương Viễn Quốc cũng sợ mẹ Lương lại đánh Lương Văn, cao hứng nói, “Ngày mai ba sẽ liên hệ cho trường học.”

Lương Văn không có gì ý kiến, “Vâng ạ.”

“Văn Văn đang êm đẹp sao lại muốn trọ ở trường?” Mẹ Lương không vui, “Trong nhà có giường lớn thoải mái, đồ ăn cũng dinh dưỡng hơn, trường học sao có thể so sánh được?”

“Được rồi, cứ quyết định vậy đi.” Lương Viễn Quốc không muốn lại tiếp tục tranh cãi, nghiêm túc nhìn bà, “Trong khoảng thời gian con gái không có ở nhà, chúng ta nghiêm túc ở lại nói chuyện rõ ràng, chuyện ly hôn nếu bà vẫn còn muốn thì chúng ta liền ra tòa.”

Lương Dược nghe xong lời này, biết trong lòng Lương Viễn Quốc khẳng định là không muốn ly hôn, ông so với bất luận kẻ nào cũng đều yêu mẹ Lương, cho nên mới nghĩ ra kế sách tạm thời này, để cô và Lương Văn ra khỏi nhà để mình cùng mẹ Lương có thể nghiêm túc nói chuyện, hoặc là có thể kéo dài tới kì thi đại học, đến lúc đó mọi chuyện có thể sẽ khác.

Lương Dược có thể hiểu ba, nhưng không đồng nghĩa là cô sẽ tha thứ mẹ Lương, sau khi tạm biệt ba cùng Lương Văn, cô cũng không nhìn mẹ mình một cái, dứt khoát đi theo Sở Trú, tựa hồ giống như trước sau cô chỉ muốn đi theo một người.

Từ trước tới nay cô chưa từng thay đổi.

Chiếc xe Honda màu trắng của Sở gia đang đỗ ở dưới lầu.

Thư Hựu Mạn không khách khí đuổi con trai ngồi ở ghế phụ, còn mình thì kéo tay Lương Dược ngồi ở đằng sau, thấy Sở Trú nhìn mình không thân thiện, bà đúng lý hợp tình nói: “Mẹ mới chỉ định cho hai đứa đính hôn, cũng không phải kết hôn, hai đứa có còn nhỏ đâu, ai biết con có mưu đồ gì với con bé, đừng có nhìn mẹ như thế, mẹ nói không đúng sao?”

Vẻ mặt Sở Trú lạnh nhạt quay lại đầu đi.

Thư Hựu Mạn cười tủm tỉm lôi kéo  Lương Dược, “Kỳ thật, trước kia dì vẫn luôn muốn sinh một đứa con gái, đáng tiếc lại sinh ra một tên nhóc đầu gỗ, cho nên dì rất muốn đối xử với với con giống như con gái ruột, lại nói tính cách của A Trú con cũng biết, lạnh lùng như băng, haizz, dì từng cho rằng nếu trên thế giới chỉ còn xót lại một cô gái, nó cũng sẽ không thèm để tâm, hiện tại dì phát hiện mình sai rồi, bởi vì cô gái đó không phải con!”

Lương Dược ngượng ngùng cười, “Không có chuyện đó đâu, nếu không có con, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ thích người khác.”

“Nào có,” Thư Hựu Mạn kích động nói, “Nếu không có con, dì liền hoài nghi nó là đồng tính luyến ái!”

Lương Dược: “……”

Sở Trú không thể nghe nổi nữa: “Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa được không?”

Lương Dược đã tới Sở gia rất nhiều lần, cho nên lúc dọn vào cũng không có gì là khó thích ứng, Thư Hựu Mạn vì hoan nghênh cô, cố ý tự mình xuống bếp nấu cho cô một bữa, kết quả không cần phải nói, khẳng định là không chuyên nghiệp bằng đầu bếp, rồi, Sở thiếu gia chỉ ăn một miếng liền không chạm vào nữa, tình nguyện ăn mà không làm.

Thư Hựu Mạn lại nhìn Lương Dược không ngừng gắp đồ ăn, không có chút nào ghét bỏ, trong lòng vừa cảm động lại băn khoăn, “Dược Dược, nếu khó ăn thì không cần ăn đâu, không cần miễn cưỡng chính mình.”

“Không đâu, con cảm thấy ăn rất ngon.” Trong lòng Lương Dược cảm thấy ấm áp, khóe mắt có chút chua xót, cô vùi đầu vào ăn, thoáng chốc đã đem đồ ăn ăn sạch sẽ, thấp giọng nói: “Con rất thích ăn.”

Thư Hựu Mạn vui sướng, “Thật vậy sao? Nếu vậy thì mỗi ngày dì đều sẽ làm cho con ăn!”

“Được ạ” Lương Dược vui vẻ gật đầu.

Sở Trú: “……” Điên hết rồi.

Cơm nước xong xuôi, ba của Sở Trú cũng trở về, Lương Dược vẫn là lần đầu thấy ba anh, một bộ dáng tây trang giày da, cao lớn soái khí, gương mặt có chút giống Sở Trú, nhưng nhìn qua có vẻ bình dị hơn một chút, cảm giác có chút giống ba Lương, đều là người ấm áp.

Ba Sở sớm đã nghe chuyện của cô, ôn hòa cười nói, “Hoan nghênh, cứ xem nơi này như nhà của mình, không cần khách khí, tính tình con trai bác không tốt, phiền con quản nó nhiều rồi.”

“Đâu có.” Lương Dược lắc đầu, “Con và anh ấy cũng giống nhau thôi....”

Sau khi được chân chính tiếp xúc với cha mẹ của Sở Trú, cô phần nào hiểu được vì sao sau khi Sở Trú xảy ra chuyện như vậy, tính cách của anh lại không trở nên vặn vẹo, tuy rằng bề ngoài của anh lạnh nhạt, nhưng nội tâm lại rất ôn nhu, tất cả đều là do được ba mẹ che chở, nhà của bọn họ quả thực là vô cùng hòa hợp, so với những hào môn thế gia cô thấy trên TV thì ấm áp hơn rất nhiều.

“Nói xong rồi đúng không?” Sở Trú không kiên nhẫn, túm lấy Lương Dược, “Bọn con còn có việc, về phòng trước.”

“Chuyện, chuyện gì?” Lương Dược có chút nói lắp, không khỏi có chút suy nghĩ bậy bạ.

Tuy rằng sau khi đáp ứng tới đây cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng hiện tại có phải nhanh quá rồi không? Vẫn là đang ở trước mặt cha mẹ anh đó!

Thư Hựu Mạn cùng ba Sở hiển nhiên cũng cảm thấy không thích hợp, ba Sở có chút do dự mà nói: “Sở Trú, hai đứa còn……”

Lời ông nói còn chưa dứt thì đã bị Sở Trú đánh gãy, anh bình tĩnh nhìn Lương Dược: "Bài tập hôm nay em làm xong chưa?”

Lương Dược ngẩn ra, “.... Chưa."

Sở Trú gật đầu, “Đến phòng anh làm, sau khi làm xong thì làm thêm hai đề thi, đêm nay toàn bộ phải làm xong.”

Lương Dược: “……”

Thư Hựu Mạn, ba Sở: “……”

“…… Vậy à.” Lương Dược nháy mắt cảm thấy tương lại là một mảng đen tối, cô đờ đẫn nói, “Đều nghe anh hết, lão sư.”

……

Thư Hựu Mạn trơ mắt nhìn con trai  lôi kéo bạn gái đi về phòng…… học tập.

“Không phải,” Bà không thể tưởng tượng nổi nhìn ba Sở nói, “Nó thật sự là con trai của em sao? Không phải là lúc trước ở bệnh viện ôm nhầm rồi chứ, nó sẽ không ngốc đến mức chỉ biết dùng học tập để tiếp cận con gái chứ?”

“Anh cảm thấy khá tốt,” Ba Sở ngược lại khá vui mừng, “Không hổ là con trai anh, yêu đương cũng không giống người bình thường.”

"....." Thư Hựu Mạn lẩm bẩm: “Không dám nhớ lại, năm đó anh theo đuổi em không phải hoa hồng cũng là đá quý, miệng lưỡi giống như trét mật, lời âu yếm mỗi ngày đều không giống nhau, sao A Trú không giống anh chút nào vậy? Chúng ta cũng đâu có ép nó học tập!”

Ba Sở lắc đầu: “A Trú có thể tự giác như vậy cũng tốt, hai đứa nó hiện tại vốn dĩ nên lấy học tập làm trọng, em đừng có đi gây thêm phiền toái cho tụi nhỏ.”

“Không được, em nhất định phải nhìn thử xem,” Thư Hựu Mạn không phục nói, “Em cũng không tin nó không động tâm!”

******

Lương Dược vừa bị Sở Trú dẫn vào phòng, bỗng nhiên Thư Hựu Mạn ở cửa thò đầu vào gọi:" Dược Dược, con có muốn tắm rửa một chút rồi học không?”

“Được ạ.” Lương Dược không sao cả gật đầu, nói với Sở Trú một tiếng rồi đi qua.

Thư Hựu Mạn mang cô đến phòng tắm, sau đó đem một cái váy hoa lệ đưa cho cô, “Đợi chút nữa con thay cái này cho Sở Trú xem.”

Lương Dược hơi ngốc, tiếp nhận váy, không xác định nói: "Dì, buổi tối mặc cái này sao?”

“Đây là cái váy trước kia diễn kịch đạo diễn đưa cho dì,” Thư Hựu Mạn cười nói, “Kích cỡ quá nhỏ, dì rất ít khi mặc, con mặc thử xem, nhất định sẽ hợp với con.”

Sở Trú ở phòng bên cạnh đọc sách chờ Lương Dược trở về, đợi chừng nửa giờ, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, anh có chút không kiên nhẫn, buông sách định đi gọi người, nhưng vừa mới đứng dậy, cửa phòng chậm rãi mở  ra.

Sở Trú chưa kịp phòng bị đã nhìn thấy một màn diễm lệ.

Lương Dược chậm rãi đi vào, cô mặc một chiếc váy hồng sa mỏng dài, tinh tế phác họa ra từng đường cong mảnh khảnh, tóc đen môi đỏ, kiều diễm câu nhân.