Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 97

Hạo Thiên giải quyết xong mọi việc thì đã đến nửa đêm. Anh muốn gọi cho cô nhưng lại sợ làm cô thức giấc nên đành thôi. Ngày mai sau khi cuộc họp kết thúc anh sẽ đến đón cô.

Nhưng thực ra, Quỳnh An chưa ngủ mà vẫn thức chờ điện thoại của anh. Đột nhiên điện thoại sáng lên, có tin nhắn. Là một số lạ gửi đến.

" Anh chờ em trước cổng khách sạn"

Quỳnh An mỉm cười, dù là số lạ nhưng cách nhắn tin này đúng là của Hạo Thiên rồi. Hạo Thiên có phong cách nói chuyện rất hách dịch, lúc nào cũng như đang ra lệnh cho người khác làm theo ý mình. Nhưng có lẽ cô lại bị anh thu hút bởi sự hách dịch ấy.

Cô cất điện thoại chạy vội xuống dưới. Trên đường đi cô thắc mắc, sao anh không lên luôn phòng nhỉ, anh đang vội chăng?

Quỳnh An chạy xuống, ngó xung quanh nhưng không thấy ai cả. Trời đã về đêm nên khá vắng người qua lại, cô nhìn đi nhìn lại cũng không thấy Hạo Thiên đâu cả.

Quỳnh An rút điện thoại ra, nhấn số định gọi cho Hạo Thiên thì một chiếc khăn nhanh chóng bịt chặt vào miệng cô. Cô chưa kịp vùng vẫy gì thì đã lịm đi vì thuốc mê quá nặng. Chiếc điện thoại đang cầm trên tay của cô rơi xuống. Mọi chuyện xảy ra tiếp theo cô không hề biết gì nữa.

Sáng hôm sau, cuộc họp của Hạo Thiên kết thúc vào lúc 11h trưa. Vì thời gian anh đi Pháp có khá nhiều chuyện cần anh giải quyết và lấy ý kiến.

Kết thúc cuộc họp, Hạo Thiên muốn nhanh chóng đến gặp cô. Có lẽ giấc mơ đêm qua đã khiến anh sốt ruột suốt cả buổi hôm nay. Đêm qua anh đã gặp ác mộng, anh vốn không tin những thứ vớ vẩn đó, nhưng trong giấc mơ có cô nên anh không thể không để tâm.

Trên xe, anh gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không bắt máy. Điều này càng khiến anh không yên lòng. Hạo Thiên tiếp tục gọi...

- Alo...

Một giọng nữ trầm cất lên, nghe giọng thì có lẽ là một người phụ nữ đã đứng tuổi. Nhưng sao lại bắt điện thoại của Quỳnh An?

- Xin hỏi là ai đang đầu dây.

- À, sáng sớm hôm nay tôi nhặt được chiếc điện thoại này ở trước cửa khách sạn. Vì điện thoại có mật khẩu nên tôi chưa biết cách trả lại.

- Bây giờ bác đang ở đâu.

- Tôi đang trong khách sạn Masel, tôi làm lao công ở đây.

- Tôi đang trên đường đến đó gặp bác, xin bác chờ tôi ở sảnh khách sạn. - Giọng Hạo Thiên khẩn trương.

- Vâng vâng.

Hạo Thiên cúp máy, nhấn ga lao thật nhanh đến khách sạn. Lòng anh thật sự đang nóng như có ngọn lửa đốt cháy vậy.

Anh vào đến sảnh khách sạn thì thấy một người phụ nữ trung niên mặc đồ nhân viên lao công đang đứng ở đó, chắc chắn là người anh đã nói chuyện qua điện thoại rồi. Hạo Thiên đi nhanh đến.

- Chào bác, tôi là người đã nói chuyện với bác qua điện thoại.

- À vâng, đây là chiếc điện thoại tôi đã nhặt được. - Người phụ nữ đưa ra chiếc điện thoại của Quỳnh An.

- Bác có thể nói cho tôi biết bác nhặt được ở đâu và khi nào không.

- Sáng sớm hôm nay khi đến làm việc thì tôi thấy nó nằm trước cửa khách sạn. Vì không biết là của ai nên tôi cứ giữ lại xem có cuộc gọi xác nhận nào không. May quá cậu lại gọi đến.

- Cảm ơn bác rất nhiều.

Hạo Thiên cầm lấy chiếc điện thoại rồi chạy nhanh lên phòng của cô. Cô ra ngoài lúc sáng sớm làm gì chứ. Lên đến phòng, anh gõ cửa rất nhiều lần nhưng không có ai trả lời, cửa đã bị khoá nên anh phải gọi nhân viên lên dùng chìa khoá dự phòng. Nhưng căn phòng chống trơn, không có ai cả. Hạo Thiên lại càng lo lắng, rốt cuộc là cô đã đi đâu cơ chứ.

Một tia sáng loé lên. Anh nhớ trước cửa khách sạn có lắp camera quan sát. Anh lại chạy xuống phòng kĩ thuật để kiểm tra. Vì giám đốc khách sạn này nghe thấy tên anh đã run bần bật nên mọi việc anh yêu cầu đều không được chậm chễ dù chỉ một giây.

- Quay lại thời điểm 4h sáng cho tôi.

- Vâng, thưa Trần Tổng.

Hạo Thiên đã chú ý quan sát thời điểm từ 4h sáng trở lại đây nhưng vẫn không thấy gì cả. Thậm trí anh còn xem sớm hơn nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì. Có lẽ nào.

- Quay lại thời điểm từ 11h đêm qua. Nhanh lên.

- Vâng vâng.

Nhân viên kĩ thuật không dám chậm chễ dù chỉ một giây, vì anh có thể bị mất việc ngay lâp tức.

Đoạn phim ghi lại từ thời gian 11h đêm qua đang được chiếu....

- Dừng lại.

Hạo Thiên đột ngột nói khi trên màn hình xuất hiện một cô gái đang vội vã chạy ra khỏi khách sạn. Không nghi ngờ gì nữa, đúng là Quỳnh An rồi, nhưng sao cô lại ra ngoài vào giờ này.

- Tiếp tục đi.

Đoạn phim tiếp tục được chiếu. Và cảnh Quỳnh An bị đánh thuốc mê lôi lên xe hiện rõ mồn một ngay trước mắt. Nhưng trong đoạn phim, 2 người bắt Quỳnh An đều che mặt kín mít, bọn chúng đi xe không có biển số nên việc xác định là rất khó. Hiện tại chỉ chắc chắn được một điều là Quỳnh An đã bị bọn người nào đó bắt đi.

Uỳnh uỳnh....

Hạo Thiên tức giận đập mạnh tay xuống sàn. Có cảm tưởng căn phòng này có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Gương mặt anh lạnh tanh như một tảng băng ở Nam Cực đã tu luyện ngàn năm.

- Các người đã làm cái trò gì lúc ấy. Khách của khách sạn bị bắt đi ngay trước cửa mà các người không biết gì sao.

- Trần...Trần Tổng...xin ngài bình tĩnh...

Đám nhân viên kĩ thuật người nào người nấy mặt không còn một giọt máu, chân tay và cả người run lẩy bẩy nói không lên lời.

- Gọi giám đốc của các người ra đây. Nhanh.

Một sự ra lệnh không thể có sự từ chối nào. Một trong số những người nhân viên nhanh chóng chạy đi gọi giám đốc.

Vị giám đốc già được báo tin Trần Tổng gọi đến thì cũng không giám chậm chễ, luống cuống xuống phòng kĩ thuật.

- Trần Tổng có gì sai bảo.

- Khách sạn của các người làm việc thế này hả, khách của các người bị bắt ngay trước cửa mà nhân viên trực không hề hay biết.

- Sao...sao...Trần...Trần Tổng, ngài cứ bình tĩnh đã. - Ông giám đốc run lên sợ hãi, đúng là chọc phải ổ kiến lửa rồi. Mà đây là ổ kiến chúa thì đúng hơn.

- Bình bĩnh. Người của tôi bị bắt đi ngay trước cửa khách sạn ông mà ông có thể kêu tôi bình tĩnh? - Hạo Thiên dường như mất kiểm soát, vì bây giờ anh đang rất lo cho cô. Nếu là bắt cóc tống tiền thì đáng lí giờ này đã có điện thoại gọi đến rồi. Nhưng anh chưa nhận được cuộc gọi này thì chứng tỏ chúng bắt cô đi nhằm mục đích khác.

- Tôi sẽ cho sa thải nhân viên trong ca trực, xin....

- Sa thải...Phong cách làm việc của các người chỉ có đến thế này thôi sao. Chắc ông chê khách sạn ông tồn tại trên đất này lâu quá rồi. Vậy tôi sẽ cho ông toại nguyện.

Nói xong Hạo Thiên bỏ đi một mạch ra ngoài để lại bên trong một đám người kể cả ông giám đốc đang sốc toàn tập vì lời anh nói. Theo lời nói của anh là khách sạn của ông sẽ chuẩn bị bị phá sản sao???

Hạo Thiên về công ty lập tức ra lệnh cho Lâm Dương huy động đàn em tìm kiếm cô. Nhưng việc tìm kiếm chỉ như mò kim đáy biển vì không hề có chút manh mối nào ngoài chiếc xe không có biển số ấy. Đàn em của anh đang tìm kiếm những chiếc xe bị đánh cắp và tìm thêm những hang ổ mà bọn trộm xe hay ẩn láu để mong tìm ra chiếc xe đã đưa Quỳnh An đi. Nếu tìm ra được chiếc xe chắc chắn sẽ điều tra ra được ai là người đã thuê nó, hoặc ai là người đã thuê bọn chúng bắt cô đi.

Trong lòng Hạo Thiên lo lắng khôn nguôi. Anh tự trách bản thân mình tại sao ngay đêm qua không đến gặp cô, lại để cô một mình ở nơi này. Từ khi quen biết anh, cô đã phải chịu bao nhiêu nguy hiểm rồi.