Thượng Cổ

Chương 49

Đang ngưng thần suy nghĩ, thanh âm thanh thúy của Bích Ba đã từ rất xa truyền tới.

"Hậu Trì tiên quân, tiểu tử kia muốn trở về Tây Bắc rồi, ngươi gặp mặt hắn đi!" Bích Ba ra sức sải cánh tiếp cận Hậu Trì, khi nhìn thấy được Tịnh Uyên thì không khỏi tự giác co rút lại, đáy mắt hoàn toàn không che giấu vẻ sợ hãi và kính phục, nhưng nó vẫn cẩn thận kéo tú bài của Hậu Trì, trong đôi mắt lớn chứa đầy khẩn cầu.

Hậu Trì tùy ý hạ xuống một quân cờ, quay đầu nhướng mày hỏi: "Hả? Hắn đã chịu đi rồi?"

Tên phàm nhân năm đó Bích Ba đuổi xuống chân núi những năm này đều sinh sống bên ngoài Ẩn sơn, nàng đã từng gặp qua mấy lần, trên người kẻ đó có một luồng linh khí yếu ớt bảo hộ, hiển nhiên không phú tức quý, thật hiếm thấy có một trái tim đơn thuần, phẩm chất lương thiện, nếu như dốc sức dạy dỗ, nhập các bái tướng, liệt thổ phong cương không phải là chuyện khó.

Hắn chờ tại Ẩn sơn mười năm, loại tâm tính kiên trì này không dễ gì có được, cũng khiến cho nàng dần sinh lòng thương tiếc.

Thập vạn chiểu trạch xung quanh Ẩn sơn những năm này được linh khí bồi dưỡng đã dần dần biến đổi, trận pháp cũng ngày càng thành thục, cho dù nàng không ở đây, chờ trăm năm sau, nơi này tất sẽ là chốn phúc trạch, có thể bồi đắp nên một vùng màu mỡ, cứ như vậy từ bỏ, quả thực rất đáng tiếc..

"Sao vậy? Tiểu tử đó lọt vào mắt xanh của nàng?"

Thanh âm cợt nhả truyền tới, Hậu Trì ngẩng đầu, thấy đôi mắt của Tịnh Uyên đang lặng lẽ nhìn nàng, liền mím môi không đáp.

"Nếu đã nhìn trúng rồi thì gọi tới đi, Hậu Trì, nàng từ khi nào lại trở thành bà cô như vậy?" Tịnh Uyên nhướng mày, giữa trán nổi lên một tia khiêu khích.

Hậu Trì giãn mày, đầu ngón tay xoay xoay quả trứng, hướng Bích Ba vung tay nói: "Gọi hắn tới đây."

Bích Ba nhìn quả trứng trong tay Hậu Trì, nôn nóng không ngừng rên rỉ, nhưng cũng không dám làm trái ý Hậu Trì, vung đôi cánh bay xuống chân núi.

"Nàng có biết Thủy Ngưng thần thú trời sinh có khả năng trị bệnh hay không?" Tịnh Uyên nhìn hướng Bích Ba vừa bay đi, đáy mắt như có suy nghĩ, nói.

"Biết, nghe nói chỉ cần người vẫn còn hơi thở, Bích Ba có thể cứu được." Hậu Trì uể oải đáp, lại không để ý: "Thủy Ngưng thần thú cộng sinh cùng Trấn Hồn tháp, có lẽ là Bích Tỷ tiên quân đã phái nó tới, nhưng nó lại hợp ý với tiểu gia hỏa này đây." Hậu Trì chỉ quả trứng trong tay, khóe mày giãn ra.

Tịnh Uyên nhìn bộ dạng nàng như vậy thì có chút sững sờ, ngay lập tức than nhẹ, che đi sóng động nơi đáy mắt: "Nàng thế này, thật là hiếm thấy."

"Huynh nói cái gì?" Thanh âm quá thấp, Hậu Trì không thể nghe được rõ ràng, liền ngẩng đầu hỏi lại.

"Không có gì." Tịnh Uyên tùy ý xua xua tay, nhìn vào trong nhà trúc, quay đầu nói: "Thủy Ngưng thần thú cộng sinh cùng Trấn Hồn tháp là không sai, nhưng Trấn Hồn tháp này lại là năm đó Thượng Cổ chân thần dùng sức mạnh hỗn độn vì nhân gian luyện hóa mà thành, Bích Ba thích nó.." Tịnh Uyên nhìn quả trứng trong tay Hậu Trì, thâm sâu nói: "Cũng thực là duyên pháp."

"Huynh sao lại biết?" Hậu Trì khẽ kinh ngạc, từ trong miệng Tịnh Uyên nhắc tới Thượng Cổ chân thần, khiến cho nàng có loại cảm giác hoảng hốt và quen thuộc không sao nói rõ được.

"Ta tốt xấu gì cũng là thượng thần, nếu như không biết một ít bí mật, há chẳng phải quá mất mặt hay sao? Nàng nếu như nói với ta rằng muốn biết ta là ai, thì ta sẽ nói cho nàng biết nguyên do, thế nào?" Tịnh Uyên nheo mắt lại, trêu đùa nói.

Hậu Trì uể oải liếc nhìn hắn, cúi đầu xuống cầm cờ.

Kết giao mười năm, nàng vẫn luôn hiểu rõ, thân phận của Tịnh Uyên như một bờ vực thẳm, tuyệt đối không thể vượt qua được.

Nàng đã quen những ngày thanh tịnh, chỉ chờ trăm năm sau gặp lại Thanh Mục rồi trở về Liễu Vọng sơn, còn những thị phi khác, nàng không muốn lại bị cuốn vào lần nữa.

Tiếng bước chân sột soạt truyền tới, Bích Ba biến thành bộ dạng tiểu đồng, dẫn theo một thanh niên tiến lại gần hai người.

Tịnh Uyên vẫn giữ nguyên bộ dáng yêu nghiệt, tay chống cằm, nâng mắt quét qua Bách Lý Tần Xuyên, thấy sắc mặt của hắn tuy rất căng thẳng, nhưng thần tình lại trấn định, cũng hiểu rõ nguyên nhân mà Hậu Trì xem trọng hắn.

Người có thể dưới uy áp của hắn mà sắc mặt vẫn không thay đổi, trong đám yêu quân yêu giới cũng không thấy có mấy người.

Đoan chính như ngọc, ôn lương tựa cẩm, lại hiếm có toàn thân ngạo cốt, giống như Hậu Trì vậy, chẳng trách nàng lại thích.

Áo vải hài rơm, sớm đã mất đi ngạo khí kiêu căng con nhà phú quý, chỉ còn lại vẻ thành thục khiêm tốn trong những năm độc thủ thâm sơn, nhưng không mảy may mất đi vẻ quý khí phương hoa.

Hậu Trì âm thầm gật đầu, quan sát Bách Lý Tần Xuyên, lặng lẽ không phát ra tiếng.

Bách Lý Tần Xuyên từ xa trông thấy hai người ngồi dưới rừng phong, một đỏ một huyền, tựa như cắt ngang thiên địa, một người cường thế lãnh lệ, một người thì đạm mạc thờ ơ, chỉ cần loại phong vận đó thôi, đã hơn hẳn bất cứ ai trên thế gian mà hắn từng gặp.

Nam tử có dung mạo giống thiên nhân đó vừa gặp đã khiến hắn sửng sốt, nhưng vẻ ngạo nghễ mơ hồ cũng khiến hắn có chút khó chịu. Bách Lý Tần Xuyên bất giác dựng thẳng lưng nhìn về phía người đó, cơ hồ theo trực giác, hắn biết chủ nhân của Ẩn sơn nhất định không phải là hắn ta. Đảo mắt qua, thấy một nữ tử đang uể oải quan sát hắn, đôi đồng tử màu mực bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại thâm trầm và khiêm tốn.

Bích Ba đứng phía sau nàng nháy mắt ra hiệu với hắn, Bách Lý Tần Xuyên thần tình không khỏi nghiêm túc, bước lên trước hàng một lễ.

Xem ra hắn đoán sai rồi, chủ nhân của ngọn núi này không phải lão thần tiên gì cả, phải là nữ tử mà hắn mới thấy qua vài lần này mới đúng.

"Tiên quân, tại hạ Bách Lý Tần Xuyên." Thanh âm trong trẻo mang theo một chút khẩn trương, nhưng ánh mắt nhìn Hậu Trì lại chứa đầy kiên định.

"Ngươi tới Ẩn sơn mười năm, từ khi còn là thiếu niên cho tới bây giờ, có từng nghĩ muốn rời đi không?" Trầm mặc hồi lâu, Hậu Trì cất tiếng hỏi. Người nơi phàm gian muốn tầm tiên phỏng cổ không phải là ít, nhưng lại rất ít người có tâm chí kiên định được như vậy.

"Chưa từng." Bách Lý Tần Xuyên lắc đầu, chắp tay nói: "Vẫn mong tiên quân có thể nhận Bách Lý làm học trò."

"Đừng vội cầu xin ta." Hậu Trì quay người lại, thần sắc đoan chính, chăm chú nhìn Bách Lý Tần Xuyên, thanh âm rõ ràng nghiêm túc.

"Ngươi phải biết, khoảng không gian này linh khí cực thấp, cho dù ở lại Ẩn sơn, ngươi cũng không chắc có thể đắc đạo phi thăng, có còn muốn hay không?"

"Chỉ xin được thử một lần."

"Nếu ngươi ở lại Ẩn sơn, thì phải kế thừa y bát (chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng.. truyền lại cho đời sau) của ta, tuân thủ thiết luật chế định của ta, đem Ẩn sơn truyền thừa xuống dưới, vĩnh viễn không được phép tham gia vào tranh đấu triều đường, nhúng tay vào vinh nhục hưng suy của Thiên Hữu đại lục, ngươi có nguyện ý?"

"Nguyện ý." Cơ hồ là trả lời không chút nào do dự, Hậu Trì nhướng nhướng mày.

"Vì sao? Ẩn sơn kham khổ, không sánh bằng vương phủ phú quý vinh hoa, cũng không được như phàm trần tiêu dao tự tại, càng huống hồ phụ vương ngươi tuổi đã già, ngươi nguyện ý để cho hắn chịu nỗi đau mất đi nhi tử hay sao?"

Hậu Trì khẽ mở miệng, ánh mắt sáng rực. Lời nói này thực sự quá mức trịnh trọng, ngay cả Tịnh Uyên cũng bỏ xuống quân cờ trong tay mà nhìn Bách Lý Tần Xuyên, hắn muốn nhìn xem chàng thanh niên đã canh giữ tại Ẩn sơn mười năm này sẽ trả lời như thế nào.

Thanh niên bị chất vấn trầm mặc hồi lâu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hai người cách đó không xa, phía sau họ lá phong rợp núi, rực rỡ thuần đỏ, nhà trúc rải rác, yên tĩnh tường hòa, tuy là phong quang tuyệt đẹp trên thế gian, nhưng lại không ai có thể thấy được cảnh vật bên trong đó.

Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn hướng Hậu Trì, cười đáp: "Tiên quân có từng cố chấp với một thứ gì hay chưa?"

Hậu Trì bị hỏi ngược lại có chút sửng sốt, sau đó gật đầu.

"Thứ đó.. có đáng không?"

Thanh niên tươi cười rực rỡ, Hậu Trì trầm mặc không lên tiếng.

Nàng cố chấp với sinh tử của Bách Huyền, nhưng bởi vì như vậy mà liên lụy tới phụ thần, Phượng Nhiễm, Thanh Mục trăm năm, bản thân cũng bị bức phải từ bỏ thần vị, lưu đày nơi chân trời.

Có đáng không? Đó là đương nhiên.

Nhìn thần thái kiên định trên mặt Bách Lý Tần Xuyên, Hậu Trì bật cười, quả nhiên giống nàng.

"Vương phủ tuy phú quý, nhưng phú quý ấy chết không mang theo được, có tác dụng gì? Ta không thích binh đao, nhưng sinh ra trong vương phủ vùng biên cương, lại không cách nào tránh khỏi. Càng huống hồ huynh trưởng đôn hậu, tất có thể ở bên cạnh cung phụng dưới gối phụ vương, nhưng nếu ta trở về, với lòng yêu thương của phụ vương đối với ta, có thể sẽ nổi lên tranh đấu giữa các thế tử, chẳng bằng ta ở lại Ẩn sơn, còn có thể bảo toàn tình nghĩa huynh đệ."

Bách Lý Tần Xuyên chậm rãi nói, gương mặt vẫn còn non trẻ dường như có thể nhìn thấu nhân tình thế thái: "Tiên quân, trên thế gian có cho thì có nhận, người làm sao biết được, ta hiện tại không phải là đang nhận? Cho dù ẩn cư trăm năm, cuối cùng có một ngày trở về với cát bụi, cũng là tiêu dao một đời, tùy ý mà sống."

Có cho thì có nhận.. Hậu Trì bật cười, phất ống tay áo, nói: "Tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đồ đệ của Mặc Nhàn Quân ta."

Bách Lý Tần Xuyên trên mặt mừng rỡ, vội vàng tiến lên trước hành lễ cung kính nói: "Sư tôn."

Hậu Trì lại không hàm hồ, nhận của hắn một lễ, xua xua tay, chỉ về phía ngọn núi phía sau rừng phong, uể oải nói: "Dù sao ngươi cũng sinh ra trong vương phủ, thân thể bạc nhược, để cho Bích Ba mang ngươi chạy mấy vòng trong núi trước đi."

Bách Lý Tần Xuyên khuôn mặt ngơ ngác, còn chưa hồi lại thần, thì đã bị Bích Ba xách ra phía sau núi, hơi ngẩng đầu, thấy đồng tử ngày thường sắc mặt vốn hiền hòa thân thiết lại nghiến răng ken két, đáy lòng sinh ra một trận ớn lạnh, đang muốn kinh hô, không ngờ lại bị Bích Ba nhìn thấu, 'vút' một tiếng liền giá vân bay xa, hai người trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

"Chúc mừng nàng, chỉ là không ngờ tới nàng cứ như vậy mà nhận đồ đệ." Tịnh Uyên cảm thán một tiếng.

"Còn phải xem tạo hóa của hắn nữa." Hậu Trì hạ xuống một quân, ván cờ liền dần tới hồi kết.

"Hậu Trì, nàng có từng tin tưởng kiếp trước kiếp này không?" Giống như là bị cảm động bởi những lời nói vừa rồi, quân cờ trong tay Tịnh Uyên chậm rãi xoay chuyển, lưu quang rực rỡ.

Cuối cùng cũng tới rồi.. Nàng vẫn luôn suy nghĩ, Tịnh Uyên là thượng thần, tồn tại chí tôn trong tam giới, thực sự không cần thiết phải cùng nàng ở lại Ẩn sơn nhỏ bé này, mỗi ngày đều cùng nàng tán gẫu việc trong nhà, chơi cờ tiêu khiển.

Trừ phi, hắn có lý do không thể không làm vậy. Nàng trước nay chưa từng quên, trên Liễu Vọng sơn, câu đầu tiên hắn hỏi nàng, chính là 'Nàng có nhớ ta không?'..

Hắn rõ ràng biết nàng, hoặc là biết được kiếp trước có thể có ấy của nàng.

Chỉ là, nàng sinh ra đã là nữ nhi của Cổ Quân thượng thần, còn thực sự có kiếp trước hay sao, chờ nàng trở về, phải hỏi lão đầu tử thật rõ ràng mới được.

Loại nghiệt duyên mơ hồ này, tốt hơn hết là không nên dính vào.

A di đà phật, thiện tai thiện tai.

"Ta tin." Hậu Trì gật đầu, nhân gian luân hồi, uống bát canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà, quên hết chuyện quá khứ, sau đó lại là một kiếp sống khác, cho dù là tiên quân và yêu quân hai giới tiên yêu tới phàm gian lịch kiếp cũng không ít.

"Vậy nàng có nguyện ý tin tưởng, nàng kiếp trước.." Tịnh Uyên dừng lại, trong mắt xẹt qua vẻ buồn bã và hồi tưởng khó nhận thấy: "Có cơ duyên với ta."

Hắn thấp giọng hỏi, bàn tay nắm quân cờ chậm rãi thả xuống trước mặt Hậu Trì, thanh âm nhẹ nhàng triền miên, tử quang nhàn nhạt tỏa ra từ trên người hắn, tự phát hình thành nên một quầng sáng, bao trùm lấy hai người ở bên trong.

Dung nhan yêu dã trong một khắc này lại trở nên vô cùng nghiêm túc và kỳ vọng, hắn nhìn nàng, giống như đã trải qua hàng vạn năm chờ đợi.

Làn gió mát thổi qua, lá khô bay xào xạc, lướt nhẹ trên quầng sáng, bị khẽ bật ra rồi rơi xuống đất.

Trong thế giới cách tuyệt im ắng, nàng chỉ có thể nhìn thấy dung nhan của hắn, khuynh thế tuyệt đại, nhưng lại không thể hóa giải được đau thương.

Quen thuộc, bi thương, cô vọng.. Vô số loại cảm xúc trào dâng trong lòng, lập tức liền cảm thấy hoảng hốt, trong tâm trí Hậu Trì phảng phất nhớ tới ánh nhìn thê lương hoang vắng của Thượng Cổ chân thần tại đại kiếp hỗn độn.

Nàng duỗi tay ra, từ từ đưa lên trước hắn.. Trong mắt Tịnh Uyên bỗng nhiên bùng lên tia sáng rực rỡ, khóe miệng khẽ cong.

Trong nháy mắt sắp sửa chạm tới, bàn tay kia đột ngột dừng lại.. Có chút sững sờ nơi đáy mắt, hắn chậm rãi ngẩng đầu, lại thấy đôi đồng tử mới nãy còn mê mang hoảng hốt hiện tại rực rỡ như sao, tỏa sáng lấp lánh.

"Tin tưởng thì thế nào?" Hậu Trì thu tay về, gác tại phía sau lưng, nhìn hắn, thấp giọng nói: "Tịnh Uyên, ta chỉ là Hậu Trì thôi." Quá khứ đã qua, cùng ta có quan hệ gì cơ chứ?

Lời nói vừa dứt, nhưng người nghe lại vô cùng rõ ràng, hắn thu tay lại, chăm chú nhìn đôi đồng tử đen như mực kia, nói: "Được, từ nay trở về sau, ta chỉ xem nàng là Hậu Trì thôi."

Trăm năm thời gian, Hậu Trì, cho dù nàng cam nguyện quên đi hết kiếp trước, há lại có thể biết được người mà nàng tâm tâm niệm niệm sẽ không thay đổi?

Hậu Trì mỉm cười nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng thả xuống được một chuyện phiền não, chắp tay với Tịnh Uyên nói: "Cờ chưa xong, tiếp tục thôi."

Trên đỉnh Ẩn sơn, vẫn là bốn mùa tựa xuân, lá phong đỏ rực khắp núi.

Trấn Hồn tháp trong nhà trúc vẫn bùng cháy mạnh mẽ, chứng kiến những năm tháng trôi qua như nước chảy.

Thiên Hữu năm 341 trước công nguyên, tiểu thế tử của thế gia Bách Lý vùng biên cương biến mất trong Thập vạn chiểu trạch, lão vương gia cử hàng vạn đại quân đích thân lãnh binh đi tra xét, trải qua mấy tháng, tuy vô công mà trở về, nhưng sau khi hồi phủ một đầu tóc trắng lại trở về nguyên trạng, sáu mươi tuổi mà như thanh niên, hắn sau khi trở lại biên cương liền đem vương vị truyền cho trưởng tử, từ đó chuyên tâm lui về ở ẩn, không tiếp tục quản lý binh quyền nữa.

Thiên Hữu năm 321 trước công nguyên, Ẩn sơn hoành không xuất thế, nắm giữ cả vùng Thập vạn chiểu trạch, độc lập khỏi Thiên Hữu đại lục, tài lực cường thịnh cùng với việc ngẫu nhiên sẽ truyền ra binh pháp huyền ảo của nó dẫn đến sự thèm muốn của các đại vương triều, trong lúc nhất thời tất cả các nước liên kết lại với nhau thành mười vạn đại quân tới xâm chiếm, thanh thế cực đại, duy chỉ có Đại Nghiệp vương triều Bách Lý thế gia là không nghe theo điều lệnh, cố thủ tại Tây Bắc.

Một tháng sau, trời giáng sấm sét xuống hoàng cung các nước, lời cảnh tỉnh của thượng thiên xôn xao khắp chốn, mười vạn đại quân bị bức lùi khỏi Thập vạn chiểu trạch, từ đó về sau, Ẩn sơn không còn ai dám xâm phạm.

Thiên Hữu năm 300 trước công nguyên, An quốc vương của Đại Nghiệp vương triều Tây Bắc hưởng thọ trăm tuổi qua đời tại vương phủ, sau khi chết gia phong tự Bình Kiên vương, đời đời truyền tước, phúc hưởng vạn kiếp.

Một ngày tang lễ này, từng có người trông thấy dưới chân núi Ẩn bóng dáng ngựa phi nhiễm đầy bụi trần, hướng về phía Tây Bắc, vạn dặm bôn ba.

Vật đổi sao dời, năm tháng có hạn, trong nháy mắt kỳ hạn trăm năm cũng chỉ còn lại một năm.