Thương Nhớ Đêm Ngày

Chương 3-2

Trong hậu trường Thẩm Tư vừa mới thay quần áo, Dung Khiêm trên hành lang cười hì hì đến đây: “Tư Tư, cô làm gì chiếm tiện nghi của tôi trên sân khấu thế!”

Thẩm Tư tức giận nhìn anh ta: “Anh kiếm lời.”

Anh ta nghĩ nghĩ cũng cảm thấy rất có đạo lý: “Vậy tôi cố phụ trách với cô đi.”

Thẩm Tư trực tiếp cười, một trận gió lùa bay tới cô buộc chặt cổ áo khoác cũng không định chờ buổi diễn kết thúc: “Còn không đến mức đấy đâu, tôi đi trước.”

“Tôi đưa cô đi.”

Gần đây xảy ra quá nhiều việc lại luyện múa mỗi ngày Thẩm Tư luôn cảm thấy mệt rã rời: “Không cần đâu, nhà tôi rất gần.”

Dung Khiêm đưa cô đến cửa mới rời đi, Thẩm Tư đã gửi tin nhắn cho Trần Tú, lâu rồi không đến Tây Sơn mà Kỳ Triều đi công tác nên vừa lúc đến đó nghỉ ngơi mấy ngày.

Điện thoại đang chờ người nhận đơn đón ngẩng đầu mới phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.

Không khí khô ráo làm Thẩm Tư nhìn mặt đất chằm chằm phát ngốc.

Học đại học cô một mình đến nơi đây gặp được Kỳ Triều vốn dĩ cho rằng mình may mắn gặp được người mình muốn đi cùng quãng đời còn lại trong thời gian đẹp nhất.

Kết quả là phát hiện cô vẫn lẻ loi một mình như cũ.

Toà thành Kinh Bắc này hoan nghênh lý tưởng cũng hoan nghênh sa đoạ.

Cô từng sa đọa, đã trải qua ba năm lo được lo mất không màng danh phận, cũng đơn thuần cho rằng lý tưởng của mình chính là vũ đạo.

Tỉnh táo lại thì bây giờ cô không nghĩ gì, chỉ muốn bắt đầu một lần nữa.

Trước mặt có chiếc xe đang dừng, tuyết dừng trên thân xe một mảng mỏng.

“Đưa em trở về.”

Người đàn ông mặc vest, cổ áo có chút hỗn độn, gương mặt cách qua một bông tuyết bay xuống có chút mơ hồ không rõ.

Thẩm Tư quay đầu đi: “Không cần.”

Kỳ Triều cười nháy mắt khôi phục bộ dáng không chút để ý: “Làm bạn cũng không thể sao? Hay là nói em không bỏ xuống được?”

Điện thoại vẫn không có ai nhận đơn như cũ, mũi cô đã bị đông đến đỏ lên trực tiếp mở cửa lên xe: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Trong xe yên tĩnh, khuỷu tay Kỳ Triều chống bệ cửa sổ nhăn mày lại giơ tay điều chỉnh độ ấm lên một chút.

“Còn lạnh không.”

Thẩm Tư lắc đầu không nói gì.

Đến lời nói cô cũng không muốn nói anh nhớ đến hai người thân mật trên sân khấu, sự tức giận trong đáy mắt càng sâu: “Em có quan hệ gì với người đàn ông trên sân khấu.”

Thẩm Tư liếc mắt nhìn bên cạnh một cái sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ học ngữ khí vừa rồi của anh: “Tổng giám đốc Kỳ có phải quản quá nhiều hay không hay là nói anh đã thích tôi.”

Anh cũng muốn hỏi, Kỳ Triều trầm mặc nhìn phía trước vừa vặn đèn giao thông nhảy sang màu xanh trực tiếp khởi động động cơ.

Không nhận được sự đáp lại Thẩm Tư có chút nghi hoặc cho rằng anh sẽ châm chọc cô tự mình đa tình, càng nghĩ đầu càng nặng, tiềm thức của cô cảm thấy xung quanh an toàn nên dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

Xe chậm rãi lái vào khu biệt thự Tây Sơn, Kỳ Triều dừng lại ở trước cửa cô gái bên cạnh đã ngủ rồi, gương mặt phiếm hồng thoạt nhìn đơn thuần vô hại.

Giảm độ ấm của điều hoà xuống mấy độ rồi sau đó anh cứ nhìn cô ngủ như vậy.

Rốt cuộc là ai không bỏ xuống được thì trong lòng anh rõ ràng hơn so với người khác.

Anh nên sớm ý thức được bắt đầu từ ngày lấy cớ quên mang văn kiện, có lẽ bắt đầu từ khi Thẩm Tư nói “thích” anh, tất cả đều đã đều không giống nhau.

Anh không muốn để cô ấy đi, anh ngoại trừ muốn thân thể của Thẩm Tư bên cạnh còn muốn lấy trái tim cô.

Lúc tỉnh lại cô liếc mắt một cái thấy người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển, thu hồi ý thức, cởi bỏ đai an toàn: “Làm sao không gọi tôi.” Nói xong thì cô nhìn thời gian.

Cô vậy mà đã ngủ hơn một tiếng: “Xin lỗi, tôi đi đây.”

Chỉ là cánh tay mở cửa xe hung hăng dừng lại.

Anh nói: “Thẩm Tư, em muốn nhà thì anh cho em.”

“Ở lại bên cạnh anh được không.”

Gần một tiếng mặt đất đã bị tuyết bao phủ, không khí giống như đã đọng lại.

Thẩm Tư vẫn luôn lẳng lặng suy nghĩ đột nhiên bị chạm vào chỗ trống, có một cỗ nhiệt ý xông thẳng vào hốc mắt.

Vì sao bây giờ anh mới nói.

Tất cả những lời nói này là những lời cô muốn nghe nhất không phải sao.

Kỳ Triều nắm lấy cổ tay cô, tiếng nói như cát sỏi khô cạn: “Em muốn cái gì anh đều sẽ cho em.”

Tiếng nói lọt vào tai đánh thẳng vào đầu quả tim.

Đêm khuya chỉ có một người trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Kỳ Triều tuân thủ hứa hẹn dọn ra ngoài.

Phòng ở đã được quét dọn, đệm chăn hoàn toàn mới không có chút hơi thở đàn ông nào.

Thẩm Tư tắm rửa xong nằm trên giường đột nhiên đã không còn buồn ngủ.

Ở bên trong xe cô không hề đáp lại Kỳ Triều bất cứ điều gì.

Mỗi chữ đều nóng bỏng làm lòng cô xúc động nhưng cô vẫn nhịn xuống.

Trong đầu toát ra bộ dáng không chút để ý lãnh đạm, không hề để ý của người đàn ông trong ba năm.

Mỗi khi nhớ tới những thứ đó Thẩm Tư không dám làm mình chen chân vào thế giới của anh một bước.

Quả thật là cô thích người này.

Nhưng cô không thể xác định được tâm ý của anh.

Cô không xác định người này có phải tát một cái rồi lại cho miếng táo ngọt hay không, không xác định có phải cũng bởi vì thích mới để mình lại ở bên cạnh.

Bên tai truyền đến tiếng động cơ vang lên dưới tầng, anh đã rời đi.

Thẩm Tư chậm rãi trợn mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn đèn treo, tâm cảnh lại chưa từng thông thấu như thế.

Bởi vì muốn thi lên thạc sĩ Thẩm Tư ở nhà tra tư liệu trường học, điện thoại bỗng nhiên gửi ra một tin nhắn.

Giang Mân đang hẹn cô thời gian luyện múa.

Làm sao lại quên tôn đại Phật này chứ.

Nhưng chắc sẽ sắp xếp đổi giáo viên rồi Giang Mân làm sao còn liên hệ cô?

Gọi điện thoại hỏi Trần Tú, một đầu bên kia dường như đang ăn cơm.

“Chị chuẩn bị mai nói với em Giang Mân tổng cộng còn thừa hai tiết, nếu đột nhiên đổi giáo viên không chừng người ta sẽ nói chúng ta không chuyên nghiệp, một tuần một tiết chậm trễ không mất bao nhiêu thời gian, chị cho em giá gấp ba kết thúc chương trình học có được không?”

“…”

Đã nói đến như thế bây giờ là tháng một, thời gian thi vào cuối nằm huống chi ai từ chối được tiền.

Thẩm Tư đồng ý nhưng tầm tình có chút buồn bực, Giang Mân có quan hệ với người kia, lúc cô đang nghĩ ngợi đột nhiên chỗ thông tin có một tiêu điểm nhỏ.

Kỳ Triều add friend với cô một lần nữa.

Làm sao anh còn chưa bỏ ý định.

Vốn dĩ đã phiền nên cô hung hăng từ chối add friend.

Nhà cũ nhà họ Kỳ đèn đuốc sáng trưng.

Trên vai người phụ nữ đắp áo choàng, trực tiếp mở miệng: “Ồ, còn biết trở về à.”

Kỳ Triều đóng điện thoại lại lười nhác dựa vào lưng ghế: “Công ty bận.”

“Công ty? Con thật sự coi công ty quan trọng mà ngày đó ném Giang Mân đi trước? Cha con tức đến mức cao huyết áp.”

“Ai, đừng nói bậy nhé, việc này không có quan hệ với tôi.” Người đàn ông nhấp một ngụm trà ở trong thư phòng, việc không liên quan đến mình.

Kỳ Triều cười cười không biết suy nghĩ cái gì: “Gần đây cha không có việc gì làm?”

“Ông ta có thể có chuyện gì, cả ngày hẹn chơi cờ với hàng xóm, đừng rời đề tài đi.” Từ Nhuế Phân buông tiếng thở dài có chút ý tận tình khuyên bảo: “Con sang năm đã 30, sinh ra ở nhà họ Kỳ không thể hành động theo cảm tình nhân lúc còn sớm thì nên cắt đứt với những người phụ nữ bên ngoài đi.”

Kỳ Triều lại click mở di động nhìn một cái, ánh mắt trần xuống: “Cắt đứt như thế nào?”

“Nhìn trúng cái gì thì cho cái đó, đơn giản như vậy con còn muốn mẹ dạy à?”

Người đàn ông cúi đầu bỗng nhiên cười trầm mặc vào giây mới mở miệng: “Được.”

Cô ăn cơm trưa xong nhàm chán lướt điện thoại.

Vừa chuẩn bị về phòng ngủ thay quần áo đến phòng nhảy thì ánh mắt run lên trực tiếp đứng dây từ trên sô pha có chút không thể tin.

Tin tức đầu đề: Kỳ Triều của tập đoàn Ức Phong từ chức Tổng giám đốc, cũng rời khỏi hội đồng quản trị.

Thẩm Tư tự nhiên sẽ không liên tưởng chuyện này vào với cô, vì nguyên nhân gì mà anh từ bỏ cả công ty.

Cô cau mày nhớ đến lời mời kết bạn của anh mấy ngày trước trái tim thắt chặt lại, sau đó lại cười tự giễu anh thế nào cũng không có quan hệ gì với cô.

Nhìn màn hình điện thoại thì cuộc gọi của Dung Khiêm truyền đến.

“Chị Tư Tư nghe nói chị thi lên thạc sĩ?”

Thẩm Tư giơ điện thoại đi về phòng ngủ: “Ừm, làm sao thế?”

“Không có chuyện gì, buổi chiều chị có đến phòng nhảy không vừa vặn sau khi lên lớp thì ăn bữa tối.”

Bên trong xe không mở máy sưởi, điện thoại bên cạnh loé lên không ngừng, Kỳ Triều trực tiếp ấn xoá mở cửa sổ xe ra, gió lạnh và mưa bụi bay vào, khói mù tan chút dưới đáy mắt anh.

Điện thoại không còn loé lên mà trực tiếp phát ra tiếng chuông, anh nhướng mi cúp máy gọi vào số của Thẩm Tư không có ai nghe.

Đến đèn đỏ Kỳ Triều ném điện thoại lên chỗ ghế phụ, có chút bực bội, nghiêng mắt liếc nhìn phường đồ ngọt cách đó không xa mình đã từng đến.

Mưa càng lúc càng lớn cũng không ngăn được việc làm ăn đông khách.

Anh rút điếu thuốc cắn ở trong miệng ra bóng dáng dưới bóng đêm cô tịch thần bí, ngước mắt lại nhìn về phía đối diện phường.

Chiều nay Giang Mân thoạt nhìn rất trầm mặc, chương trình học chưa đến hai tiếng đã kết thúc, cô ta đã có việc rời đi.

Cơm nước xong Dung Khiêm đưa cô về, vừa đến Tây Sơn mưa lại bùm bùm rơi xuống.

Khu này đèn đường tối tăm, Thẩm Tư hơi do dự: “Hay là chờ mưa nhỏ lại hẵng đi?”

Dung Khiêm nhìn biệt thự phía sau cô: “Không thể tưởng tượng được chị Tư Tư là phú bà nhé.”

Cô và Dung Khiêm đã quen nhau rất lâu, cậu bé nàu còn chưa tốt nghiệp vẫn luôn coi anh ta như em trai mà đối đãi sau đó lại không ở chung thành phố thì cũng sẽ nói chuyện vài câu trên WeChat.

Thẩm Tư cười cười, thẳng thắn thành khẩn nói: “Không có tinh lực tìm phòng ở, sau khi thi nghiên cứu sinh xong thì sẽ dọn ra ngoài.”

Ý của lời nói Dung Khiêm cũng hiểu, tuy không biết bạn trai cũ của cô là ai nhưng có thể đưa căn hộ này cho cô thì thận phận chắc cũng không nhỏ: “Một nam sinh như em đến nhà chị không tốt lắm đi.”

“Được thôi.”

“Này, em chỉ khách khí một chút thôi, mưa lớn như vậy… chị là người phụ nữ xấu xa…”

Thẩm Tư tìm ra ô che mưa: “Tôi đi đây, cậu lái xe chậm một chút.”

“Em còn đang chờ mưa nhỏ lại chút rồi đi.”

Chỉ có một cái ô, chỗ dừng xe cách cửa khá xa. Dung Khiêm trực tiếp nghiêng ô che mưa dẫn tới nửa người anh ta đều ướt.

Thẩm Tư thật sự băn khoăn nên đi tìm khăn lông cho anh ta.

Dung Khiêm cởi áo khoác ra bởi vì quần vải nhẹ nhàng thoạt nhìn như quần áo ở nhà, anh ta vừa lau tóc vừa cười nói: “Chị thật săn sóc.”

Thẩm Tư gấp quần áo trên sô pha quét mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu đến phòng vệ sinh đi, đứng ở chỗ này vướng chân quá.”

Dung Khiêm rất nghe lời đi vào bên trong, vừa đi không lâu thì chuông cửa vang lên.

Thẩm Tư nhíu mày chỗ này ngoại trừ Lục Ý Hàm đã đến thì không có ai khác, đã trễ thế này rồi, đột nhiên cô cảm thấy may mắn khi Dung Khiêm ở đây.

“Ai thế.”

Theo tiếng mưa rơi thì một giọng trầm từ vang lên: “Là anh.”

Ánh mắt Thẩm Tư hơi ngừng lại theo bản năng cảm thấy anh có lẽ quên đồ gì ở biệt thự nên đến lấy.

Chậm rãi mở cửa ra, tóc đen và quần áo của người đàn ông dường như đã bị ướt mưa, mặt mày vẫn kén chọn như cũ.

“Chuyện gì.”

Kỳ Triều nhìn cô, đầu ngón tay lạnh lẽo: “Tiện đường mua cho em, mới ra lò.”

“Máy sấy ở đâu thế chị Tư Tư, tóc ướt không lau được.”

Hai âm thanh đồng thời vang lên.

Dung Khiêm sửng sốt vài giây nắm lấy cổ tay cô: “Đây không phải hàng xóm kia của chị sao.”

Thẩm Tư vừa mới chuẩn bị giãy giụa lại nghĩ đến cái gì nên tùy ý để anh ta nắm tay ừm một tiếng.

“Đã trễ thế này còn tới tặng đồ?”

Hộp bánh trong tay còn rất ấm áp, Kỳ Triều lại không cảm nhận chút ấm áp nào.

Tất cả mọi thứ trước mắt như là mặt gương, anh bỗng nhiên nhớ đến ngày họp thường niên của công ty anh bởi vì lợi ích mà không từ chối tiếp xúc với người phụ nữ khác.

Nhìn cổ tay của cô chói mắt lại vô lực, anh không có thân phận gì để ngăn cản.

Kỳ Triều dời tầm mắt đi nói câu ăn cho nóng rồi xoay người rời đi.

Bóng dáng anh rộng lớn nước mưa nện trên đầu vai anh, lần đầu tiên Thẩm Tư nhìn thấy hai chữ chật vật trên người này.

Cho đến khi tiếng động cơ vang lên cô lấy lại tinh thần đóng cửa đồng thời cũng né tránh tiếp xúc với Dung Khiêm: “Mưa nhỏ rồi, đi đi.”

Dung Khiêm nắn vuốt đầu ngón tay phát hiện đã gặp người đàn ông vừa rồi ở phòng nhảy hình như cũng là tặng đồ, dù sao tuổi còn nhỏ nên trực tiếp chắc chắn nói: “Em cảm thấy người hàng xóm này của chị có ý với chị.”

“…”

“Ồ, khách ít đến nhé.”

“Nhớ trước kia Tổng giám đốc Kỳ rảnh rỗi đều ở nhà cùng tiểu hồ điệp, hôm nay làm sao lại có thời gian đến đây?”

Trong ghế lô của quán bar người một lời ta một ngữ mà nhân vật được nhắc đến vẫn luôn đang uống rượu.

Thời Nhạc không nhịn được ghé sát nói: “Anh, thật sự chia tay?”

Người đàn ông chỉ cọ xát gần vách tường không nói gì.

“Để em nói muốn theo đuổi phụ nữ thì phải không biết xấu hổ, mỗi ngày anh đều phải ngồi ở cửa nhà cô ấy.”

“Trang sức túi xách ném lên người cô ấy, cô ấy khẳng định không rời khỏi anh.”

Kỳ Triều nhìn chất lỏng lay động trong ly, cảm xúc trong ánh mắt cuồn cuộn, đã hết thời hạn dưới khuôn mặt thanh lãnh tất cả các áp lực chỉ có mình tự biết được thôi.

Ánh mắt sẽ không lừa người, anh đã từng thấy bộ dáng Thẩm Tư động lòng động tình vừa rồi đáy mắt cô chỉ có xấu hổi chứ không có bất cứ cảm xúc vui vẻ gì, nghĩ vậy Kỳ Triều nhẹ nhàng thở ra trong lòng vẫn bực bội như cũ.

Hoắc Trạch bưng chén rượu đi đến: “Tiểu hồ điệp muốn kết hôn với cậu?”

Một bài hát kết thúc giữa khe hở yên tĩnh Kỳ Triều ngửa đầu uống cạn rượu trong ly rồi mới trầm thấp mở miệng: “Là tôi muốn.”

Sáng sớm mùa đông khô ráo, Thẩm Tư tỉnh lại đọc thuộc từ đơn xong mới chậm rì rì đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Một miếng bánh cô còn chưa ăn xong thì điện thoại đã rung lên.

Lục Ý Hàm dường như đang ở đoàn phim, xung quanh có âm thanh nói chuyện.

“Mình vừa mới nghe nói Kỳ Triều bị người nhà đuổi ra ngoài, tài khoản cũng bị đóng băng.”

Động tác của Thẩm Tư dừng lại bỗng nhiên nhớ đến tin tức đầu đề ngày đó, rũ mi mắt xuống: “Đâu có chuyện gì liên quan đến mình.”

“Mình cảm thấy là bởi vì cậu.”

Vừa dứt lời chuông cửa vang lên.

Cô hoảng loạn đứng dậy: “Lần sau nói.”

Mở cửa ra sự co quắp trong đáy mắt cô còn chưa tan đi nhìn thấy người trước mắt đã quên phản ứng.

Ngày hôm qua Kỳ Triều đi ra khỏi quán bar, ma xui quỷ khiến đi vào chỗ này, đáy mắt ủ rũ trắng đêm không ngủ, ánh mắt nhìn về phía tủ giày nỗi lòng cuối cùng cũng thả lỏng, tiếng nói khàn khàn: “Chúng ta nói chuyện.”

Thẩm Tư đưa đồ vật trong tay cho anh: “Tất cả số tiền chuyển khoản của anh mấy năm nay đều ở trong thẻ này.”

“Còn có căn hộ này tôi thi xong thì sẽ dọn ra ngoài.”

Kỳ Triều dựa lưng vào sô pha nghe ngữ khí như đang bàn việc làm ăn của cô gái đột nhiên cười: “Giấy trắng mực đen ở kia, của em thì là của em.”

“Anh rốt cuộc muốn thế nào.”

Kỳ Triều chậm rãi ngồi thẳng lên, đầu lưỡi liếm khoé miệng: “Anh không có chỗ ở.”

Trời biết dưới danh nghĩa của anh có bao nhiêu bất động sản, hôm nay chạy đến đây nói với cô là không có chỗ ở.

Thẩm Tư đầu ngón tay buộc chặt: “Không có khả năng.”

“Bà nội em ở thành Tây đúng không, anh đến ở chung với bà ấy đi.”

“…”

Đã từng ngẫu nhiên nhắc đến gia đình một lần cô thuận miệng nói về bà nội không nghĩ đến anh còn nhớ kỹ, cơm sáng Thẩm Tư không ăn bao nhiêu tức giận làm bụng nhỏ ẩn ẩn đau.

Nửa ngày cô nghẹn ra hai chữ: “Vô lại.”

Kỳ Triều dường như vui vẻ tiếp thu đánh giá của cô, đứng lên sát gần vào: “Trong lòng có quỷ? Còn thích anh?”

Hơi thở quen thuộc bay vào trước mặt, loanh quanh lòng vòng thổi qua trong lòng Thẩm Tư nhếch môi: “Kỳ Triều, đừng kích tôi, cũng đừng thử tôi.”

Không hổ là người phụ nữ anh coi trọng rất thông minh, Kỳ Triều cười cười khoác áo rơi xuống trên mặt đất lên ngươit cô một lần nữa, động tác là sự dịu dàng và cẩn thận chưa từng có.

Anh ừ một tiếng: “Bất luận em mắng như thế nào anh cũng sẽ không buông tay.”

Thẩm Tư bình phục hô hấp sốt ruột cắn răng thấp giọng nói: “Không có bản lĩnh làm khó người khác.”

“Không theo đuổi được em mới không có bản lĩnh.”

Hô hấp của Thẩm Tư đình trệ tốn vài giây mới hiểu ý của anh còn chưa mở miệng thì âm thanh kia đã nói tiếp.

“Trong khoảng thời gian em thi lên thạc sĩ này anh sẽ trả tiền thuê nhà đúng hạn, việc làm ăn này sẽ không mệt.”

“Huống hồ cũng sẽ không quấy rầy em, em sợ cái gì.”

“…”

Một tiết cuối cùng Giang Mân còn đến phòng nhảy sớm hơn cô.

Cô cầm viên kẹo bạc hà đặt vào trong miệng: “Hôm nay học nốt các bộ phận còn lại của “Đào yêu” là xong.”

Giang Mân gật đầu: “Tôi múa có phải rất cứng đờ hay không?”

“Cô mới học múa thành như vậy rất không tồi.”

Một khi vừa bắt đầu dạy học thì thời gian trôi qua rất nhanh.

Trên người Thẩm Tư chỉ có một chiếc áo thun dài tay đơn bạc cầm khăn giấy lau mồ hôi: “Giang tiểu thư múa rất tuyệt, chương trình học đến đây là kết thúc, việc tiếp theo trực tiếp liên hệ Tổng giám đốc Trần là được…”

Đầu óc trầm xuống, lúc sau liền mất đi ý thức.

Cô mơ thấy rất nhiều việc trước đây, những chuyện lo được lo mất đi từ ngoài đến lại cách anh càng xa, bàn tay người đàn ông ấm áp và cái ôm ấp nóng cháy.

Hư vô rồi lại chân thật.

Mở mắt ra Giang Mân vừa lúc đẩy cửa mà vào.

“Cô tỉnh rồi? Bác sĩ nói cơ thể cô là thể hàn khí hư, phải chú ý nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ.”

Tháng trước béo lên mấy cân còn tậo múa nên Thẩm Thư luôn quên ăn cơm, cô ngồi dậy vẫn có chút vô lực như cũ.

“Điện thoại vẫn luôn vang lên nên tôi nhận giúp cô.” Giang Mân trầm mặc vài giây tiếp tục mở miệng: “Thẩm tiểu thư chắc là biết hôn ước của tôi và Kỳ Triều, tuy rằng bây giờ anh ấy kháng cự nhưng về sau vẫn sẽ thoả hiệp, hiểu ý của tôi không.”

Thẩm Tư rũ mắt, cười nhạt: “Đầu tiên thì cảm ơn cô đã đưa tôi đến bệnh viện, còn về hôn ước cô có thể trực tiếp tìm Kỳ Triều nói không cần phải nói cho tôi.”

Trong phòng không có ai, Dung Khiêm gọi điện thoại đến dò hỏi hai câu.

Vừa mới đóng điện thoại lại thì cửa phòng bệnh lại mở ra một lần nữa.

Người đàn ông không mặc vest mà mặc áo khoác màu đen, đã không còn sự nghiêm túc cả người lười biếng cực điểm chỉ nhăn mày.

“Anh đến làm gì.” Tâm tình Thẩm Tư không tốt lắm, từ sau khi chia tay liền chưa cho anh sắc mắt tốt.

Kỳ Triều dường như xem nhẹ sự lạnh lẽo trong giọng nói của cô ngồi vào bên cạnh cô, trong túi xách tản ra mùi khoai nướng: “Chăm sóc chính mình vào hẳn bệnh viện rồi?”

“Ai cần anh lo.”

“Đứa trẻ của nhà mình, anh mặc kệ thì ai quản.” Kỳ Triều cười cười, tiếng nói rất thấp thong thả lấy khoai lang đỏ ra, dỗ dành: “Ông chủ nói ngọt.”

Có lẽ là do không có sức lực gì, phòng tuyến tâm lý lui về phía sau trong chớp mắt, cô quay đầu đi: “Tôi không ăn.”

Kỳ Triều cũng rất kiên nhẫn lười nhác dựa vào lưng ghế gật đầu: “Anh gọi điện thoại cho bà nội nói em không ăn cơm đúng giờ, bây giờ đang ở bệnh viện.”

Anh luôn là như vậy, biết dỗ cô vui vẻ như thế nào cũng biết điểm uy hiếp của cô.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Kỳ Triều đứng dậy đưa khoai lang vào trong tay cô, thuận thế nhéo nhéo gương mặt cô: “Ngoan đi, Thời Nhạc gọi.”

Chung quanh khôi phục yên tĩnh, khoai lang đỏ trong lòng bàn tay còn nhiệt ý.

Năm mới năm ngoái người xếp hàng mua khoai lang đỏ ven đường rất nhiều, hôm đó Kỳ Triều trực tiếp từ công ty đến phòng nhảy đón cô trên người còn mặc vest bởi vì cô muốn ăn nên đi theo xếp hàng phía sau người khác.

Cô quá dễ dàng thoả mãn khi khoai lang đỏ vẫn còn nóng được đưa đến trước mặt thì nội tâm cô sinh ra cảm giác mãnh liệt, cô muốn gả cho anh.

Ngoài cửa Kỳ Triều theo bản năng để điện thoại ra xa một chút rồi ấn nghe.

“Anh! Hôm nay là sinh nhật em! Anh trực tiếp bỏ em chạy lấy người?”

“Thẩm Tư ở bệnh viện tôi đã quên nói với cậu.”

“Ồ, hoá ra là đau lòng cho tiểu hồ điệp à.”

Kỳ Triều nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn vào phòng bệnh, mặt nghiêng của cô gái rất dịu dàng.

Anh thu hồi tầm mắt: “Có chỗ nào có thể học nấu ăn?”

“…”

Phim mới của Lục Ý Hàm được quay khá vội, thủ tục xuất viện Kỳ Triều không báo cho cô ấy đã làm xong hết.

Sau khi Thẩm Tư về đến nhà thì bắt đầu làm kế hoạch làm việc nghỉ ngơi cho chính mình.

Cửa phòng bị gõ vang: “Đi ra ăn cơm.”

“Tôi không đói.” Thẩm Tư trả lời theo bản năng mới phát hiện mình vừa từ bệnh viện về lại bắt đầu không ăn cơm chiều.

Quả nhiên cửa trực tiếp bị mở ra: “Em nói cái gì.”

Thẩm Tư ném bút xuống, xoay người thấy giao diện gọi điện trên điện thoại anh tức giận nói: “Cái gì cũng không được, cáo trạng là hạng nhất.”

Nói xong định dịch thân mình rời đi, giây tiếp theo cánh tay bị giữ lại cô không phòng bị lùi lại hai bước quay về chỗ cũ, phía sau lưng chạm vào bên cạnh bàn đọc sách.

Kỳ Triều rũ mắt nhìn cô, đáy mắt không kiêng nể tản mạn: “Anh có được không em không biết hay sao?’

Anh làm sao lại làm được việc mặy không đỏ tim không đập nói những lời miên man bất định với ngữ khí trầm thấp chứ.

Bên tai Thẩm Tư không có tiền đồ nóng lên sau đó trực tiếp đẩy anh ra: “Đừng chặn đường.”

Hai người ngồi ở bàn ăn đối diện không nói gì.

Đây hình như là lần đầu tiên anh xuống bếp, 3 đồ ăn một canh đơn giản hơi nóng nhè nhẹ bốc lên, lại có vài phần cảm giác ở nhà.

Ánh mắt Thẩm Tư dừng lại, ngây người với ý tưởng bất thình lình trong chớp mắt.

Nhanh chóng ăn xong cô trở lại thư phòng một lần nữa, cô bất đắc dĩ đỡ trán hay là gọi điện thoại nói thẳng với bà nội như vậy sẽ không bị anh uy hiếp nhưng nghĩ lại thì lại từ bỏ.

Chỉ cần bà nội biết cô bởi vì không ăn cơm nên vào bệnh viện thì không chừng sẽ chạy từ thành Tây đến.

Vẫn đừng để lão nhân gia nhọc lòng.

Gần đây có quá nhiều việc, sự khiêu khích của Giang Mân cùng sự khác thường của Kỳ Triều làm suy nghĩ của cô thực loạn, đơn giản không nghĩ gì nữa mầ nhấc bút đọc sách.

Tiếng mở cửa vang lên, thần sắc Kỳ Triều thanh than, tâm tình không tồi, buông sữa bò trong tay xuống cũng không sốt ruột rời đi, nhìn đầu bút của cô anh bỗng nhiên nói: “Quy luật hiệu dụng giới hạn giảm dần thiếu tiền đề.”

Thẩm Tư có chút ngốc, kiểm tra thêm mới trả lời: “Tiền đề gì.”

“Dưới tình huống số lượng tiêu phí trong thương phẩm không thay đổi.”

Tiếng nói của anh trầm thấp từ từ sau đó thật sự gặp được nguyên đề này ở trường thi dẫn tới việc Thẩm Tư nhớ rõ hơn bất cứ ai.

Kỳ Triều gần đây giống như đặc biệt an nhàn, ngoại trừ nấu cơm chính là mỗi ngày đúng giờ gọi cô ra ăn cơm.

Dưới tầng vang lên tiếng còi Dung Khiêm thông qua cửa sổ xe vẫy vẫy tay với cô.

“Sao cậu đến đây lại không nói trước một tiếng thế.”

“Đêm nay sinh nhật Tổng giám đốc Trần, dù sao cũng phải đón chị nên đến trước.”

Thẩm Tư dẫn anh ta đến thư phòng lại tìm đến ý nghĩ làm bài vừa rồi một lần nữa rồi không rảnh bận tâm người khác.

Dung Khiêm cũng rất yên tĩnh, khi thì đọc sách khi thì ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của cô gái.

Dưới tầng có tiếng bước chân và tiếng nước, có lẽ là cô giúp việc, Dung Khiêm nhịn ý niệm muốn dò hỏi xuống không quấy rầy cô.

Sắc trời đã tối, Thẩm Tư duỗi eo ném bút xuống cậu bé bên cạnh đã sớm ôm sách ngủ.

Đứng dậy đi rửa mặt cô lười make up, chỉ bôi son thay quần áo đi ra, Dung Khiêm vừa lúc cũng tỉnh.

“Em mơ thấy tiên nữ à?” Câu đầu tiên khi anh ta mở mắt chính là lời này.

Thẩm Tư bị anh ta chọc cười: “Nói nhiều quá, mau xuất phát đi, Tổng giám đốc Trần đợi sốt ruột.”

Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân Kỳ Triều đưa lưng về phía cầu thang cởi tạp dề ra: “Ăn cơm đi.”

“Hàng xóm của chị còn nấu cơm cho chị?”

Anh ta không phải đã ra cửa sao làm sao lại về rồi. Thẩm Tư dời mắt có chút hoảng loạn: “Bây giờ anh ấy là bạn cùng phòng của tôi.”

Thần sắc cô gái bình tĩnh, ánh mắt thực sự như nhìn hàng xóm, mắt đen của Kỳ Triều trầm xuống, bàn tay bị bắn dầu lên hơi đau đến hốc mắt cũng trở nên khô khốc: “Hai người chuẩn bị đi đâu.”

Không biết vì sao Thẩm Tư bắt đầu chột dạ.

“Đi ra ngoài ăn với bạn.” Nói xong cô trực tiếp rời đi.

Ánh mắt Dung Khiêm xoay chuyển trên người hai người cũng rời đi theo.

Ánh đèn trong nhà sáng bừng, thức ăn trên bàn phối hợp hài hoà, Kỳ Triều một chút cũng không muốn ăn.

Nhớ đến biểu tình không sao cả của người phụ nữ kia trực tiếp rút điếu thuốc và bật lửa ra, buồn bực trong ngực không giảm đi mà còn sâu hơn.

Điện thoại loé lên, có người gửi văn kiện đến, việc anh rời khỏi hội đồng quản trị thì cha lâm thời lên đài quản lý, phần lớn văn kiện vẫn giao cho anh phê duyệt.

Vừa chiếu cố công ty vừa phải phối hợp đầy đủ chất dinh dưỡng, chính anh đã bao giờ chịu tủi thân như vậy.

Có rất nhiều phụ nữ muốn đến gần anh, anh càng không đặt ở trong mắt, đến bây giờ rửa tay nấu cơm không hiểu vì sao Thẩm Tư còn muốn rời khỏi anh.

Hút điếu thuốc sương khói xuyên qua yết hầu, áp lực đồng thời cũng làm người thanh tỉnh.

Cô hình như thật sự không thích anh.

Ý thức được điểm này Kỳ Triều trầm mặt ngăn trở tất cả dao động và không biết làm gì, đầu ngón tay ấn mở vòng bạn bè của Trần Tú là một bức ảnh chung còn có bánh kem.

Tầm mắt anh dừng lại trên ảnh một lúc lâu sau đó dừng ở địa chỉ khách sạn được đánh dấu.

Đều là thành viên của vũ đoàn mà đêm nay lại uống champagne, Thẩm Tư uống thêm mấy chén.

Gió thổi lạnh ở cửa, đầu óc không thanh tỉnh lại càng nặng, rất xa cô thấy một người đàn ông đi đến chỗ cô.

Thẩm Tư không say cô biết người trước mắt là ai nhưng cố tình nháo không đứng dậy.

Trần Tú đưa cô lên xe, cô cũng thật ngoan ngoãn đi lên xe với anh.

Tác dụng chậm của rượu này thật lớn, ngủ một đường sau khi về đến nhà có người muốn đỡ cô lại bị cô né tránh, không biết có phải phòng ngủ hay không cũng muốn mở cửa.

“Xác định muốn vào phòng này?” Kỳ Triều nắm lấy cánh tay của cô.

Thẩm Tư không nghe rõ anh đang nố gì, có lẽ thật sự say có chút hồ ngôn loạn ngữ: “Dung Khiêm, cậu đi nhớ đóng cửa giúp tôi.”

Tên của người đàn ông xa lạ như một quả bom lập tức bật lửa hoả khí của Kỳ Triều.

“Hôn trên sân khấu không đủ còn muốn mang dã nam nhân về trong nhà, em coi anh là cái gì?”

Thẩm Tư bị đè trên ván cửa, sau lưng đau đớn mày nhăn lại: “Đau.”

Tinh thần của Kỳ Triều còn chưa tiêu, ngón tay đặt ở sau lưng cô, trong nháy mắt cọ xát mềm nhẹ hô hấp giao nhau, nghiêng đầu hầu kết trượt lên xuống một chút dưới ánh sáng nhạt, thấp giọng: “Thật sự nghĩ anh không có em không được?”

Đầu óc Thẩm Tư rất nặng, không đẩy anh ra được, tiếng nói lúc say rượu mềm như bông: “Kỳ Triều, tôi khó chịu.”

Những hoả khí bốc cháy lên giống như đột nhiên mất đi mồi lửa, lập tức bị diệt, đến tủi thân cũng không còn một mảnh, Kỳ Triều nhìn cô chậm rãi thở dài là bất đắc dĩ giống như thoả hiệp.

“Chỗ nào khó chịu?”

“Đầu.” Đầu của Thẩm Tư thuận thế ghé vào ngực anh như đang làm nũng.

“Ngoan, ngủ được không?”

“Được.”

Sau khi cô gái say rượu gương mặt đỏ ửng, trên môi còn có tàn lưu của son.

Nhớ rõ cô rất thích đẹp cho dù múa về nhà rất khuya cũng muốn rửa mặt nửa tiếng.

Kỳ Triều tìm thấy hộp đựng trang sức trong các loại chai lọ giúp cô tẩy son lại lau mặt, kết thúc cũng đã sắp rạng sáng.

Anh liếm khoé miệng thận thể nghiêng về phía trước, lúc cách môi mấy centimet thì dừng lại, rồi vô lực lùi ra sau.

Lòng phòng bị của cô gái nhỏ bây giờ rất mạnh nếu biết anh lén hôn cô không chừng sẽ giận mấy ngày không để ý anh.

Kỳ Triều cười cười, dịch góc chăn xong mới đứng dậy rời đi.