Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 26: Tám trăm năm thầy trò sum vầy . .

“Ê…”

Mắt thấy Ti Cầm đi đến gần, mặc dù Thái Thường không chạm đến Mịch Trăn, nhưng không thể không nghĩ giùm nàng: “Cô còn có muốn mượn thân thể của ta gặp gỡ thúc công hay không? Ngài ấy sắp đến rồi.”

Mịch Trăn bĩnh tĩnh lại chút ít, mắt một khắc cũng không thể dời khỏi người Ti Cầm nửa tấc: “Được, Thái Thường phải nhớ kỹ, chờ khi ta vào thân thể của cô, cho dù cô nghe được chuyện gì làm cô dao động cũng phải tập trung nguyên thần, nếu không ta và cô sẽ hóa thành khói xanh, ngàn vạn lần phải tập trung!”

“Biết rồi, biết rồi mà!” Thái Thường có chút bất mãn: “Chuyện khác thì không dám bảo đảm, nhưng dù gì ta cũng làm sợi bấc đèn ở Nam Hải lâu như thế, suốt ngày chỉ ôm rễ cỏ nước định thần, ta hiểu mà!”

Mịch Trăn gật đầu, xoay sang nàng nói: “Vậy ngươi cẩn thận, ta vào đây.”

Thái Thường vươn hai tay nắm quyền một cách trịnh trong, nhắm hai mắt lại, nói: “Đến đi! Đừng làm trễ giờ ăn trưa của ta.”

Tiên đồng ngoài điện báo: “Thái Thường tiên tử có rỗi không? Ti Cầm Đế Quân tới thăm người.”

Hồi lâu, trong điện vẫn không có tiếng đáp lại, tiểu đồng vò đầu: chẳng lẽ tiên tử lại lên giường rồi?

Ti Cầm cười nhẹ vỗ vai tiên đồng: “Nếu đã ngủ thì đừng gọi lớn, bản điện vào đặt đồ xuống rồi ra liền.”

Tiên đồng gật đầu, cúi người một cái, Ti Cầm mang theo đào tiên mới hái lúc sáng sớm bước vào trong điện rồi đặt lên bàn. Thấy trong điện không một bóng người, Ti Cầm nhặt một quả đào lớn ra vẻ lớn tiếng nói: “Chà, toàn là đào tiên Quỳnh Tương, làm thành đào khô nhất định là rất ngon, sao không có ai nguyện ý ra nếm thử thế này?”

“Ti Cầm sư phụ.”

Thái Thường từ sau tấm bình phong Chu Tước bước ra, cười khanh khách miệng toe toét chào đón: “Ngài đến thăm Thái Thường?”

Ti Cầm liền giật mình, nhếch môi nói: “Không biết vì sao vừa rồi Thái Thường gọi bản quân là ‘Ti Cầm sư phụ’, làm bản quân cảm thấy như người xưa đến.”

“À?” Thái Thường nhíu mày: “Sao sư phụ đến thăm Thái Thường còn nhớ đến người khác. Chẳng lẽ cũng là tiên tử sao?”

Ti Cầm kinh ngạc nhìn ý cười của Thái Thường, ý cười quen thuộc nhưng hoàn toàn không bình thường. Khó hiểu, “Không đâu, hiện giờ bản quân chỉ muốn Thái Thường.”

Thái Thường nghe thấy rất vui vẻ, đi tới cầm lên một quả đào bóp hơi mềm sau đó cắn một cái: “Quả nhiên rất nhiều nước ngọt ngào, Ti Cầm sư phụ đến thăm, Thái Thường thật có phúc.”

Ti Cầm đứng yên một hồi lâu, ánh mắt nhìn nàng hoảng hốt, sau đó lắc đầu cười nói: “Sao có thể được, vừa rồi bản quân thật sự cho là Thái Thường biến thành nàng, chắc là do lớn tuổi, tiên căn không ổn, nhìn hoa mắt.”

“Ngài xem Thái Thường là ai?” Thái Thường cười nói: “A, chẳng lẽ là vị Mịch Trăn tiên tử không có ở đây sao?”

“Ừ.” Ti Cầm gật đầu: “Không chỉ là vừa rồi, chính là bây giờ, ta cũng xem Thái Thường là nàng. Nếu như Thái Thường thật sự là nàng… Ta nhiều điều… Nhiều điều muốn nói cho nàng ấy biết…”

“Nói cho nàng ấy biết gì?” Thái Thường tiến tới gần hơn, mắt lấp lánh ánh nước: “Ngài muốn nói với nàng ấy điều gì?”

Ti Cầm đưa tay xoa phía gò má có tóc rơi bên cạnh của nàng, cười nhẹ nhàng: “Thái Thường không phải là nàng, nói với Thái Thường, sợ Thái Thường sẽ cảm thấy bản quân ngốc nghếch…Nợ nàng ấy một câu, mà bản quân đành nói với nàng ấy trong giấc mơ.”

Thái Thường ngừng một chút, thở dài: “Vậy Thái Thường phải vào trong giấc mơ của ngài mới có thể biết được… Mịch Trăn tiên tử làm sao bây giờ? Nguyên thần của nàng đã tản đi, làm sao vào giấc mơ của ngài? Có lẽ nàng ấy đợi câu nói này đã ngàn năm, ngài không sẵn sàng cho nàng ấy được mấy chữ sao?”

“Được”. Ti Cầm nhìn ánh mắt nàng, gật đầu: “Vậy thì với nàng ấy mấy câu, nói cho nàng ấy biết, ta vẫn một mực đợi nàng, bất kể niết bàn hay là bị tiêu diệt, bản quân cũng sẽ vĩnh viễn ở nơi này chờ nàng trở lại, nếu như nàng có thể nghe được lời ta nói.”

Thái Thường mím môi không nói lời nào, quả đào trong tay in sít sao dấu mười dấu móng tay.

“Thái Thường! Bản quân phải trở về. Thái Thường tiễn ta được chứ?”

Ti Cầm đột nhiên cúi người nhẹ nhàng đặt giày trên đám mây trôi, sau đó bắt lấy tay áo nhấc nàng lên mây, bay ra ngoài điện đi dạo: “Trời không nắng lắm, rất thích hợp ra ngoài dạo một chút, suốt ngày Thái Thường cứ ở trong khổ học cũng sẽ không lĩnh ngộ bao nhiêu, chi bằng giải khuây, để đầu óc thanh tỉnh chút ít.”

“Được.”

Thái Thường để mặc Ti Cầm nắm tay, lúc ra khỏi đã đem quả đào đặt sang một bên mà đi theo Ti cầm

Ti Cầm ngoái đầu nhìn quả đào một chút, đem bàn tay mềm mại nắm chặt hơn.

“Trước kia bản quân từng thu nhận mười mấy tiểu tiên, tương tự như Ngẫu thần thu môn sinh, giúp chúng ngày đêm nghiên tập tiên pháp. Nếu Thái Thường sớm nhận lời đi theo bản quân tu tiên một chút, nói không chừng còn có hiệu quả tốt là tới nơi này.”

“Ngài thu môn sinh đều chỉ dạy bọn họ tiên pháp, mà không dạy bọn họ đối đãi chân tình thế nào.” Thái Thường đi trong lòng Ti Cầm: “Nếu không Mịch Trăn nàng khổ tâm yêu ngài nhiều năm, mặc dù ngài yêu nàng nhưng không bao giờ nói với nàng ấy.”

Ti Cầm bỗng nhiên dừng bước, buông lỏng tay nàng, như có xương cá mắc tại cổ họng nhìn mặt trời trên đỉnh đầu: “Thái Thường, bản quân có chuyện quan trọng phải nhanh chóng trở về, ngày khác lại đến thăm, Thái Thường học rất có hiệu quả. Hôm nay…bản quân thấy, có thể thấy Thái Thường… Quả thực rất vui mừng. Nhưng bản quân biết, vui mừng như vậy chỉ là vô căn cứ, cho nên Thái Thường phải nỗ lực hơn nữa.”

Ti Cầm muốn đưa tay sờ gò má Thái Thường, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng chạm vào búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng, sau đó cười một tiếng, xoay người theo tiểu đồng gọi đám mây rời đi.

Tiên đồng nghiêng người nhìn sang Ti Cầm, hỏi: “Đế Quân ngài sao thế? Sắc mặt nhìn không tốt lắm, không phải là đã gặp Thái Thường tiên tử rồi sao?”

Ti Cầm không đáp lời, chỉ siết chặt nắm tay thì thầm: “Thái Thường thấy thức ăn ngon thì mắt sẽ híp lại thành đường kẽ mà gọi ta là thúc công… Thái Thường sẽ không bỏ lại đồ ăn vặt mà chạy đi… Thái Thường ăn đào cắn ba cái có thể ăn hết quả… Thái Thường lúc ta rời đi sẽ nhắc ta lần sau mang trái cây đến cho nàng… Thái Thường sẽ không để ta nắm tay mà không tránh… Thái Thường nàng ấy… Không biết ta yêu nàng…”

Ti Cầm vươn lòng bàn tay ra, ba mảnh vụn trong suốt nằm bình yên, đó là lúc chàng cúi người lặng lẽ nhặt được, nước mắt của nàng.

***

“Đúng là! Lãng phí lương thực!”

Thái Thường thở phì phì ngồi chồm hổm trên bậc cửa gặm quả đào lúc nãy Mịch Trăn không ăn hết: “Quả nhỏ thế mà ăn không hết, không bằng đừng ăn, toàn bộ đều để dành cho ta.”

Mịch Trăn đờ đẫn trên đài sen của nàng, Thái Thường quay đầu lại nhìn nhìn, mặc dù thoạt nhìn nàng ấy trống rỗng mờ mịt, nhưng thấy trên sàn nhà lại có thêm vài mảnh vụn, thì biết nàng ấy lại đang khóc.

Thái Thường đau lòng cầm quả đào mất hạt đi tới, nói: “Trái tim ta vốn rất tốt, kết quả bị cô làm cho bây giờ cảm thấy trống rỗng, ấp úng, nhưng ta có lòng tốt không so đo với cô… Ừ, hiện giờ cô không ăn đào được, ta quạt chút gió cho cô ngửi hương được chứ?”

Mịch Trăn vẫn không phản ứng, Thái Thường chu chu mỏ, chìa tay ra: “Nè cho cô ngửi mùi của thúc công, đều do cô cả, sao lại để thúc công nắm tay ta , nếu sắc quỷ nhà ta biết lại không thèm để ý tới ta. Ê ê cô còn chưa giảng bài nào sao lại ngủ thiếp đi? Chi bằng thừa dịp hiện giờ tinh thần cô tốt thì dạy ta biện pháp học tiên thuật nhanh được không?”

Sau cùng, Thái Thường lại bưng tới ba quả đào: “Ta quạt thêm chút gió cho cô ngửi, có phải ta rất chu đáo hay không?”