Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 34: Dụ dỗ thượng thần! . .

Đợi khi Ti Cầm đến cung điện, thấy cửa điện mở toang, Thái Thường đầu buộc khăn tay đang ngồi gần một lùm mạng nhện một tay cầm chổi lông, tay còn lại xoa khối thịt trên bụng.

“Quả nhiên vừa về liền mập…” Nàng rà qua rà lại, chu cái miệng nhỏ hồng thở dài một tiếng rồi đứng nhanh dậy, đi quét con nhện trên xà ngang.

Ti Cầm ngẩn ngơ nhìn trong chốc lát, vén tay áo lên, cười đón lấy: “Bản quân tới giúp nàng.”

“A? Ti Cầm sư phụ người đã đến rồi.” Thái Thường giật bắn mình rồi khoát tay: “Không phiền tới người đâu, con nhện ở đây chuyển nhà. Người không cẩn thận sẽ làm bị thương bọn chúng, ta đưa chúng tới cây chổi dẫn đi là được rồi!”

Ti Cầm đứng lại, “Bản quân nhớ rõ trước kia nàng rất e ngại những sinh linh này. Khi đó sương phòng nàng ở hướng bắc ẩm ướt, suốt ngày có độc trùng từ trong chui ra, nàng sẽ khóc rống đòi vi sư đổi phòng cho, còn ầm ĩ nói nếu vi sư không đổi nàng sẽ…”

“Dời qua ở với người.” Thái Thường cười cười: “Giờ cũng nhớ rõ mà Ti Cầm sư phụ. Học thuật ngàn năm, trên đấu tinh la dưới đánh hồn quái, há lại sợ con kiến cỏn con? Có điều ngày xưa muốn gần gũi với người nên mới lấy cớ, thế mà cứ bị ngườii lần lượt vô tình phát hiện.”

Thái Thường đem tất cả đám nhện lớn nhỏ xuống bàn rồi để mặc chúng bò xuống sàn nhà: “Những việc này vốn cho rằng người sẽ khịt mũi coi thường, không ngờ người còn nhớ.”

“Bản quân không khịt mũi coi thường, chuyện nàng làm bản quân đều rõ mồn một trước mắt.” Ti Cầm che miệng, tiếp: “Những chuyện này phái vài tiểu tiên nga làm, một thượng tiên như nàng sao có thể tự làm. Hôm nay không phải là ngày mừng thọ Vương Mẫu à? Thay xiêm y rồi ta và nàng cùng đi được không?”

“Không được.” Thái Thường lắc lắc đầu: “Thái Thường chắc chắn sẽ làm Vương Mẫu cảm thấy ngột ngạt, đợi bớt náo nhiệt thì đi dùng bữa tối là được rồi.”

“Nếu nàng không muốn đi, buổi tối, bản quân sai người chút đồ ăn tới cho nàng, mặt khác giúp nàng sửa chữa điện các, nàng thấy thế nào?”

Thái Thường ngồi chồm hổm sờ cái ghế nhìn chú nhện nhỏ chưa chịu bò đi, gật đầu: “Cũng được…Vậy làm phiền Ti Cầm sư phụ mang đến cho Thái Thường ít táo xanh và hạt dưa, nhàm chán có thể nhấm nháp.”

“Được. Trước giờ bản quân toàn thấy bộ dạng nàng không muốn ăn. Hôm nay nàng trở về Thiên đình, phải học tập theo tinh thần Thái Thường nhiều hơn, đừng bạc đãi bụng của mình mới tốt.”

Thái Thường nhúc nhích đầu, xem như lên tiếng. Ti Cầm rời đi không lâu thì sai người đưa nửa giỏ táo tới trước. Thái Thường tới cầm lên một quả nếm thử, rũ mắt xuống: “Ăn không ngon như của nhà mẹ chồng.”

***

Người chịu khó thì làm việc nhanh nhẹn. Vài tiểu tiên đến giúp chẳng bao lâu đã dọn sạch điện các không một hạt bụi. Thái Thường đứng trong sảnh nhìn bốn vách tường bóng loáng mà cảm thán. Lúc nàng còn làm Mịch Trăn vẫn tương đối chịu khó, không ngờ giờ tất cả đều di truyền tính cách Thái Thường, lười muốn chết không kể đến là bắt đầu duy trì cuộc sống cũng ngây ngây ngốc ngốc.

Cung điện ngay cả tiên đồng báo tin còn không có, trước khi dạ yến ở vườn Bàn Đào mở màn thì tiểu tiên nga trong điện Ngẫu thần cầm giỏ đến gọi nàng: “Thái Thường tiên tử? Nghe nói người bị Vương Mẫu phạt đến ở nơi này? Làm tiểu tiên dễ tìm! Thượng thần nói người muốn ăn ngự thiện do tiểu nhân làm, tiểu tiên đưa tới người nè, người có nhà không?”

“Có nhà !” Thái Thường hất cái cằm đột nhiên mọc một nốt mụn, vội vàng ra ngoài đón, “Lúc ngươi lẻn qua đây không có ai nói chứ? Trên đường đi có nhiều tiên gia không?”

Tiểu tiên nga đặt giỏ xuống, cười mang ra một khay điểm tâm mật đào mà trước kia Thái Thường thích ăn, đáp: “Giờ ai ai cũng ở vườn đào thưởng thức ca múa, tiểu tiên lẻn chỗ trống chạy ra ngoài. Ban ngày các tiên gia sợ bóng sợ gió một trận, giờ mới hồi phục bắt đầu dùng rượu, chắc chắn sẽ uống một đêm!”

“Sợ bóng sợ gió một trận? Sợ thế nào!”

“Thật ra… trước kia quân thượng thiếu nợ đào hoa với Thượng Dao tiên tử của Đông Hải!” Tiểu tiên nga đè thấp giọng: “Hôm nay Thượng Dao tiên tử không mời mà đến mừng thọ Vương Mẫu, ai biết có phải giả vờ đến chúc mừng hay không. Nàng ta đưa tới một con Thất Thải Thần Ngư rất đẹp, quanh thân hiện ra kim quang, sáng lóa mắt. Vương Mẫu thấy cũng không chú ý mấy, chỉ nói là rất thích, sai người đem cá thả vào hồ nuôi nhưng tiểu tiên nga nâng cá trượt chân, suýt nữa làm con cá rơi xuống đất. Con cá là mấu chốt của Thiên đình và Đông Hải, nếu có sơ suất thì Đông Hải càng có lý do uy hiếp sự an nguy của Thiên cung. Cũng may Tử Loan điện hạ từ Nhật quan trở về chúc thọ, đúng lúc ra thân pháp đỡ lấy con cá, lúc này mới miễn đi kiếp nạn.”

Thái Thường nghe xong thì khẩn trương, “Đáng sợ quá! Thì ra không chỉ một mình ta có thể gây họa.”

Tiểu tiên nga lại nói: “Giờ Thượng Dao tiên tử làm phép bên ngoài cửa cung để con cá trong ao của Tịnh Đế, do Tịnh Đế tiên tử tự mình trông nom, coi như hai quốc gia vạn năm giao hảo.”

“Thủy sinh tộc lại phải nhận rồi…” Thái Thường lẩm bẩm: “Vậy thượng thần xin nhờ ngươi chăm sóc .”

“Tiên tử, có phải người cùng thượng thần cãi nhau hay không?” Tiểu tiên nga lo lắng: “Đã lâu không thấy Thượng thần cười, hiện tại ăn cũng không nhiều nhưng mỗi ngày đều bận đến rất khuya. Kể từ sau khi người trở về, tiểu tiên vốn nghĩ ngài ấy sẽ đỡ nhưng dương như lông mày ngài ấy lại càng nhíu chặt . Cho nên tiểu tiên mới nghĩ… Có phải là ngài ấy cãi nhau với người hay không a? Nhìn ngài ấy gần đây trà không nhớ cơm không nghĩ, chẳng lẽ là trong lòng lại có khác tiên tử rồi?”

“Cái gì?” Tiểu tiên nga này vừa nói vừa giật mình thức tỉnh! Thái Thường mới nghe thì đau khổ trong lòng nháy mắt chuyển hóa thành vô cùng oán giận! Sắc quỷ đột nhiên không cần nàng, quả nhiên là mệt mỏi muốn tìm một tiên tử xinh đẹp! Lòng không nghĩ tới ba trăm năm chàng dám cả gan! Giờ phút này bí ẩn trong lòng nảy sinh, Thái Thường thở phì phì cắn mấy chữ: “Xa, cách, tiên, tử!”

Tiểu tiên nga bắt gặp sắc mặt nàng khó coi, đi qua áp vào tai nàng nói: “Kỳ thật, ba trăm năm nay… Liên Nhi tiên tử trưởng thành, rất xinh xắn đáng yêu. Nữ môn sinh của thượng thần cũng thường xuyên ra vào điện… Cho nên tiểu tiên mới có phỏng đoán như thế.”

Đúng vậy! Ba trăm năm qua đi, khoản đào hoa của sắc quỷ khẳng định so với Thiên đế còn nhiều hơn! Chính mình sao lại ngây ngốc cứ si tình nhớ mong, nhưng cho tới bây giờ người ta thì luôn phủi bỏ mình!

“Tiểu tiên…” Thái Thường ấm ức: “Nếu thật sự như thế, ta sợ là giờ đây đầu óc ta tốt không dễ dàng bị lừa gạt nên chàng cảm thấy ta khó ức hiếp, mới rõ ràng muốn hất ta ra!”

“Ái chà! Thoạt nhìn thượng thần thật sự có thể làm ra chuyện như vậy với người đó!” Tiểu tiên nga trấn an nàng: “Tiên tử giờ người đã gầy đi tướng mạo đẹp, không nên sợ hãi, tóm lấy kẻ thứ ba! Bắt nó phải chịu trăm ngàn năm bất an!”

Một tay Thái Thường bóp nát bấy quả đào tiên, con mắt nheo lại thật sâu, nhìn tiểu tiên nga nói: “Nếu quả nhiên chàng vì nguyên nhân đó mà vứt bỏ ta, ta nhất định phải nhổ phá nát gốc rễ chàng! Chỉ sợ sức quyến rũ của ta không thể so với năm đó, giờ không còn da thịt, lỡ đâu chàng thích như lúc trước thì làm sao bây giờ?”

Tròng mắt tiểu tiên nga đảo mấy vòng, nắm chặt tay nói: “Tiên tử người phải thoát trống trơn đứng ở bên cạnh ngài ấy! Sao còn sợ ngài ấy không bị tiên tử mê hoặc?”

Thái Thường gượng cười hai tiếng: “…Đứa nhỏ như ngươi sao có thể hiểu được những chuyện này, loại biện pháp này ta tuyệt đối sẽ không làm!”

***

Đêm khuya yên tĩnh , Thái Thường hạ quyết tâm, chạy đến bờ ao của củ sen búp bê lại nhảy xuống!

Tiểu tiên nga mật báo hấp tấp vào thư phòng Hào Hành hét lớn: “Không xong rồi, không xong rồi thượng thần! Thái Thường tiên tử nhảy xuống hồ !”

“Nàng nhảy xuống hồ!?” Hào Hành vỗ bàn đứng dậy, vội vàng chạy vào Ngẫu điện. Tiểu tiên nga dựa vào cây cột đằng sau cửa gặm móng tay: “Thượng thần… Ngài chớ có trách tội tiểu nhân a! Tiểu nhân cũng là vì mốn tốt cho hai người! Tiên tử nhất định phải thành công nha! Chờ hai người có em bé thì ai cũng không thể tách hai người ra!”

“Thái Thường! Không sao không sao! Bản điện tới cứu nàng!”

Hào Hành thấy nửa người Thái Thường ngâm trong hồ nước, cạnh đó có không ít củ sen búp bê không rõ chân tướng sự thật mừng rỡ vỗ tay la to.

Huhu… Thái Thường hộc nước khóc, sao đen đủi thế, nhảy xuống hồ còn bị cây sen đâm vào mặt! Đau còn hơn tâm tư bị giết chết, chỉ trông chờ xiêm y có thể ướt đẫm, đừng phá hỏng mưu kế của nàng.

Hào Hành kéo nàng ra, đổ ập xuống là một trận gầm vang: “Không phải bản điện bảo cô đừng đến nữa sao? Sao cô còn đút bọn chúng ăn? Để giờ ngay cả mình cũng bị cho ăn rồi đó!”

Thái Thường hé miệng liền bắt đầu ói nước, ngay cả câu biện bạch đều nói không nên lời. Hào Hành nóng giận, đỡ nàng vào trong điện nghỉ ngơi, gọi tiểu tiên nga đến giặt tiên bào cho Thái Thường nhưng tìm cả điện chẳng thấy bóng dáng nàng ta.

Máu chảy không ngừng chảy xuống theo gò má trắng nõn của Thái Thường, Hào Hành thở dài nhanh chóng tự mình đi tìm khăn để chữa thương cho nàng. Đúng lúc mang chậu rửa mặt thì bị cảnh tượng trước mắt hù dọa suýt nữa nguyên thần tiêu tán!

Người đang lõa lồ trên giường… là…là ai chứ!?