Tiệm Cà Phê Hải Đăng

Chương 7: Làm bạn

Vài ngày sau, Mộc Khê Ẩn lại nhận được một bức tranh từ ông ngoại Ứng Thư Trừng. Đó là một bức tranh vẽ tay nho nhỏ với phong cách đơn giản. Một con chim được vẽ bằng màu mực nhạt đang ăn một hạt gạo, bên cạnh có một chén nước. Xem ra chú chim nhỏ đã khôi phục sức sống. Cô khen ông ngoại Ứng Thư Trừng vừa có một đôi bàn tay khéo léo, tính tình lại hồn nhiên như trẻ thơ. Ứng Thư Trừng nói với cô: “Ông ấy có rất nhiều sở thích, hội họa, thư pháp, làm mộc, còn làm cả kẹo đường. Sau khi về hưu, ông trở nên nhàn rỗi, mỗi ngày đều tìm những thú vui mới để chơi đùa. Cũng chính vì cô đơn mà ông đã sống như thế được mười hai năm kể từ ngày bà ngoại tôi qua đời vì bệnh tật.”

“Vậy ông sống một mình sao? Có bạn bè gì không?” Mộc Khê Ẩn hỏi.

“Ông có thích một người, thỉnh thoảng sẽ cùng bà ấy đi dạo công viên.”

“Oh? Ông anh thích ai?”

“Là người quen từ thời trẻ, hiện tại là một bà lão góa bụa, nhỏ hơn ông một tuổi.”

“Bọn họ đang yêu?”

“Không phải, chỉ làm bạn bè thôi.”

“Có lẽ làm bạn sẽ đơn giản hơn.” Cô nói, “Sẽ có những mâu thuẫn khi trở thành người yêu của nhau.”

Nghe vậy, anh đưa mắt nhìn cô.

Cô chậm rãi kể lại sự thật: “Bố tôi cũng mất sớm vì bệnh tật, một mình mẹ nuôi nấng tôi lên người. Có một chú đối xử rất tốt với mẹ tôi, nhưng bà vẫn không chấp nhận chú ấy. Người khác hỏi bà lý do, bà nói khi kết hôn sẽ có mâu thuẫn, làm bạn với nhau mới có thể lâu dài.”

“Làm bạn bè cũng chưa chắc đã dài lâu, một số người sẽ bất hòa chỉ bởi chuyện nhỏ nhặt.” Anh nói.

Cô nghĩ thầm, lời anh nói rất đúng. Bất luận là tình yêu hay tình bạn, có thể tồn tại lâu dài hay không, mấu chốt là tùy thuộc vào tính cách của hai người và cách hai người họ cư xử với nhau.

Nghĩ vậy, Mộc Khê Ẩn không khỏi liếc nhìn anh. Cô và anh là bạn sao? Nói chuyện với nhau, chạy bộ cùng nhau, được tính chưa nhỉ? Cô không biết nữa.

*****

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã tới kỳ thi của Mộc Khê Ẩn. Lần này cô thi ba môn, thi xong cảm thấy mình phát huy không tệ, cô thoải mái đi rất nhiều, thậm chí tâm trạng trong giờ làm việc cũng trở nên tốt hơn.

Vào lúc này đây, cô đang nhàn rỗi nhìn cặp tình nhân ngồi ở bàn nào đó, điện thoại chợt nhận được tin nhắn từ Mâu Nhạc Ny. Mộc Khê Ẩn mở ra xem, là mấy tấm ảnh tự sướng trên giường bệnh, trong đó có một cái là Mâu Nhạc Ny mặc đồng phục bệnh viện, ngón tay còn ra dấu chữ V chiến thắng.

Mâu Nhạc Ny nói: “Tôi thật sự phải nhập viện rồi, cũng coi như đạt được điều ước.”

Mộc Khê Ẩn ngạc nhiên, không biết cô ấy đã nghĩ ra cách gì nữa.

Mâu Nhạc Ny liên tục gửi tin nhắn tới, không sợ phiền phức, giải thích cho cô: “Tôi làm tăng ca liên tù tì trong ba ngày và gần như kiệt sức. Lúc đầu định đến thăm anh ấy vào cuối tuần, ai ngờ nhận được thông báo là cuối tuần phải làm thêm giờ. Tôi vừa nghe là gấp gáp không chịu được, mất ngủ cả đêm, chạy đi chạy lại, đi lên đi xuống cầu thang. Kết quả thật sự ngã bệnh, sốt cao không hạ, đưa đi cấp cứu thì được chẩn đoán là viêm phổi cấp tính, lại còn thêm triệu chứng bốc hỏa và đau tim cấp nữa, hì hì.”

Mộc Khê Ẩn cảm tưởng huyệt thái dương mình đang giật giật.

“Hiện giờ xem như may mắn, cũng có thể coi là xui xẻo. Mặc dù tôi và anh ấy cùng nằm trong một bệnh viện, nhưng tôi ở tầng hai còn anh ấy ở tầng năm, tạm thời tôi không thể xuống giường, cũng không thể đi thăm anh ấy vì sợ sẽ lây bệnh cho người ta. Được cái là dì nhỏ của anh ấy ban ngày có đến thăm tôi, mang tới cho tôi một chén lê hấp đường phèn còn nóng, thật sự rất ấm lòng.”

“Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi nghĩ đến chuyện anh ấy đang ở tầng trên, điều khó chịu duy nhất là tôi cứ ho mãi không dứt, cổ họng cũng sưng lên rồi.”

Mộc Khê Ẩn vội vàng dặn dò Mâu Nhạc Ny phải dưỡng bệnh thật tốt, không cần trả lời lại kẻo mệt. Để điện thoại xuống, cô có chút hoảng sợ, chưa kịp định thần lại thì thấy chị Lạc đi tới, vẻ mặt của chị nghiêm trọng hơn mấy ngày trước.

Quả nhiên, chị Lạc vừa mở miệng là than thở, tốc độ lưu loát như lột vỏ đậu: “Mấy ngày nay tôi sống không bằng chết. Tổng giám đốc phụ trách khu Hoa Đông nhận lỗi rồi xin từ chức, tổng giám mới là một người phụ nữ hai mươi chín tuổi, trẻ hơn tôi rất nhiều. Tôi không thể thích ứng được với phong cách của cô ta, mỗi cuộc họp là một bài diễn thuyết dài của mình cô ta, nói nửa chừng sẽ khóc vì tự thấy cảm động, thật sự sởn da gà. Cô ta còn tìm từng người một để nói chuyện, kể cả thực tập sinh, nói đến đâu viết đến đấy, như kiểu để làm tin. Cô ta thích nhất là nói chuyện với tôi, đại khái là bày tỏ sự quan tâm đến sức khỏe tinh thần lẫn thể chất của người phụ nữ lớn tuổi chưa lập gia đình như tôi, thi thoảng còn cười đểu tôi. Đúng là nực cười, tôi không thể hiểu nổi vẻ tự tin trên mặt cô ta đến từ đâu.”

Mộc Khê Ẩn lắng nghe chị nói, nhưng không có lời đề nghị thực tế nào.

“Hiện giờ tôi sắp nghẹn chết rồi. Công việc kém hiệu quả, tốc độ làm việc ngày càng chậm, chứng nghiện thuốc lá ngày càng nặng, cứ tiếp tục thế này thì mắc bệnh u uất mất.”

Mộc Khê Ẩn hỏi phòng khám tâm lý mà chị nhắc đến lần trước đã mở cửa chưa.

“Chỗ đó chắc đóng cửa rồi, nên tôi quyết định đặt lịch hẹn ở một chỗ khác.” Chị Lạc gần như sắp phát điên, “Tình trạng của tôi đã đủ tệ rồi, tại sao lại để tôi gặp phải một người phụ nữ như vậy?”

Mộc Khê Ẩn đã đọc được nỗi lo âu tiềm ẩn của chị Lạc. Sự xuất hiện bất ngờ của một nữ tổng giám đốc trẻ hơn mình nhiều tuổi dường như đã cho thấy một thực tế rằng trong cuộc sống còn có nhiều người vừa trẻ tuổi hơn lại tài hoa hơn chị, vừa đến họ đã được xếp ở trước chị Lạc, chị phải thừa nhận rằng mình đã thất bại theo một cách nào đó.

“Thật ra tôi còn không bằng em.” Chị Lạc thở dài, trên mặt hằn lên dấu vết năm tháng, “Cuộc đời của tôi đã có thể nhìn thấy kết cục rồi.”

“Chị Lạc, tuổi chị không tính là già, tại sao lúc nào cũng ra vẻ đã nhìn thấu tất cả? Cuộc đời chị vẫn còn rất nhiều khả năng, chỉ cần chị chịu thay đổi…………”

“Đừng cho tôi canh gà*.” Chị Lạc nhanh chóng ngắt lời cô, “Thay đổi cái gì? Tôi đã sớm không còn là cô gái đôi mươi mới chân ướt chân ráo bước vào xã hội, hiện tại ngay cả trí nhớ cũng dần giảm sút, kỹ năng học tập bằng không, vậy thay đổi được gì? Có thể duy trì hiện trạng đã là vô cùng may mắn.”*đừng cho tôi canh gà (nghĩa bóng: súp gà cho tâm hồn): những câu chuyện truyền động lực, cảm hứng theo hướng tốt.Mộc Khê Ẩn ngậm miệng lại, ánh mắt phẫn hận của chị Lạc đảo qua đảo lại cho đến khi đáp tới chỗ Ứng Thư Trừng cách đó không xa, chị nhìn thoáng qua, sau đó mới cam chịu tĩnh tọa, chị Lạc lẩm bẩm: “Công việc em đang làm vẫn tốt hơn, có thể thưởng thức sắc đẹp ở khoảng cách gần.”

“Anh ấy? Không phải ngày nào anh ấy cũng đến đâu.” Mộc Khê Ẩn giải thích.

“Tôi lại thấy cậu ta rất siêng tới.” Chị Lạc quay đầu, đề tài cũng xoay chuyển cấp tốc, “Em và cậu ta thân lắm hả?”

“Thỉnh thoảng tán gẫu, không tính là thân ạ.”

“Cậu ta làm nghề gì?”

“Em không rõ.”

“Có điều này cũng không rõ? Rốt cuộc thì em và cậu ta nói chuyện gì?”

“Về cơ bản là em nói, anh ấy lắng nghe.”

“Huh? Ở thời đại này, không có mấy người đàn ông sẽ yên lặng lắng nghe em nói đâu.”

Chị Lạc lại nhìn về Ứng Thư Trừng, ánh mắt trầm tư, một lúc sau chị mới nói: “Quên đi, dạo này tôi không có tâm trạng bắt chuyện với trai đẹp, vẫn nên đi tìm một vị bác sĩ chuyên nghiệp để nói chuyện mới là đứng đắn.”

*****

Sau khi quán cà phê đóng cửa, Mộc Khê Ẩn khóa chặt cửa rồi bước ra ngoài, thấy Ứng Thư Trừng đã tìm được một chiếc xe đạp leo núi. Cô đi qua hỏi thì hóa ra là bạn của anh vừa gửi.

“Dù sao cũng không ngủ được, cố gắng cho qua thời gian.” Anh nói.

“Tôi đã lâu không đạp xe.” Mộc Khê Ẩn nhìn chiếc xe.

Anh buông tay, để cô lên xe.

Thế là cô đạp xe đi dạo một vòng. Khi quay lại nơi đó, trên mặt mang nụ cười, cô nói với anh: “Có chút mới lạ, nhưng mà cảm giác vẫn rất sảng khoái.” Cô nhẹ nhàng nhảy xuống, trả lại xe cho anh. Sau đó nghe anh hỏi rằng kỳ thi có suôn sẻ không, cô trả lời: “Tôi chưa biết kết quả, đại khái phải chờ hai mươi ngày, nhưng tôi nghĩ nó không tệ lắm.”

Nghe vậy, Ứng Thư Trừng gật đầu.

Bởi vì vừa đạp xe một vòng, cô không muốn chạy bộ, chỉ đứng tại chỗ, nói câu được câu chăng với anh.

“Anh nghĩ điều quan trọng nhất của đời người, có phải là cảm giác an toàn? Đến một độ tuổi nhất định mà vẫn một mình thì sẽ cô đơn lắm sao?” Cô nhớ đến chị Lạc, trong lòng không khỏi xúc động.

“Sống một mình sẽ cô đơn, sống hai người cũng vậy. Điều cốt yếu là có tìm được đúng người hay không.”

“Vậy anh nghĩ thế nào là đúng người?”

“Có thể hiểu được cảm xúc của cô mà không cần nói ra, như thế có thể giúp tiết kiệm rất nhiều rắc rối.”

Cô đặt khuỷu tay lên tay lái của chiếc xe đạp, như đang tư lự.

“Sao thế? Cô muốn tìm một người ở bên?” Anh nhìn cô có vẻ có tâm sự.

Cô bỗng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trong trẻo của anh, dứt khoát hỏi: “Anh có có lời khuyên bổ ích gì không?”

“Tìm một người có thể chăm sóc cô.”

“Ai sẽ vô duyên vô cớ tới chăm sóc tôi? Tôi nghĩ tìm được một người có thể chăm sóc cho nhau đã là tốt rồi. Người ta có thể quan tâm tôi, tôi cũng có thể quan tâm tới họ, và tôi có thể cho mượn bờ vai khi người ấy buồn. Họ có thể tin tưởng ở tôi, kể cho tôi nghe tâm sự của mình.”

Nói xong, cô vẫn nhìn vào mắt anh.

Anh lặng lẽ nhìn cô, da cô rất trắng, chóp mũi ửng đỏ, cổ áo khoác lông tơ mềm mại ôm lấy đầu cô, gợi nhớ đến chú hồ ly nhỏ vừa thoát khỏi núi sâu.

Đêm đến, con hồ ly này không chỉ chạy ra ngoài mà còn thốt ra những lời thân mật như vậy.

Anh chợt nhận ra rằng Mộc Khê Ẩn rất khác với những cô gái mà mình từng quen biết. Họ ăn mặc thời thượng, cô thì không. Họ ra vẻ khôn ngoan, cô lại không. Họ nóng lòng muốn anh cho một đáp án, cô hầu như không hỏi anh điều gì.

“Sao thế?” Cô cảm thấy mình bị nhìn rất lâu.

“Cô có lạnh không?” Anh nhận thấy chiếc mũi ngày càng đỏ của cô, bèn lảng sang chuyện khác.

Không ngờ anh vừa nói ra, cô liền hắt xì một cái, may mà quay mặt đi trước một bước nên không ảnh hưởng đến anh. Khi cô vừa quay mặt lại thì một tờ khăn giấy được đưa tới, còn gần sát mũi cô.

“Từ từ, tôi sẽ tự lau.” Cô vội vàng lấy khăn giấy, lùi lại một bước.

Hiếm khi phục vụ con gái mà lại bị cự tuyệt triệt để như vậy, anh cũng không so đo, nghĩ ngợi rồi nói: “Về nghỉ ngơi sớm đi, đừng để bị cảm.”

“Anh còn nói tôi, bản thân thì mặc ít như vậy, không sợ bị chết cóng sao?”

“Có gì mà lạnh, tôi đã từng đi cắm trại vào mùa đông, nhiệt độ trên núi thấp hơn nhiều so với ở đây.”

“Dã ngoại? Có cần nhóm lửa không?”

“Đôi khi chỉ cần một chiếc kính lúp*.”*Kính lúp có khả năng tạo nên hội tụ ánh sáng tại một điểm và tạo nên lửa với nhiệt độ đủ cao.“Nghe có vẻ thú vị.”

“Con gái đừng tùy tiện thử nhé, nhất là những người thể chất kém, ở bên ngoài sẽ dễ ốm.”

Cô sờ mũi, khẽ hừ một cái, từ chối cho ý kiến.

Nhìn động tác nhỏ của cô, anh cảm thấy hơi buồn cười, hỏi cô: “Cô tuổi heo à?”

Cô thành thật gật đầu, nhưng không biết vì sao anh lại nhắc tới con giáp của cô, chẳng lẽ động tác của cô giống vậy sao?

“Cô còn quá trẻ.” Anh suy nghĩ một chút.

Cô không rõ nên lại kể cho anh một sự kiện: “Phải rồi, ở nhà mẹ tôi cũng gọi tôi là Heo Con, đến giờ vẫn vậy, nên chả trách đôi lúc tôi rất lười biếng. Hiện tại tôi đã hiểu rồi, cho dù chỉ là cái biệt danh cũng không thể đặt qua loa.”

Hai người họ cùng đi về, thời điểm tạm biệt anh còn ngỏ ý muốn trao đổi số điện thoại với cô, lưu bằng cái tên “Heo Con”.

“Tôi muốn hỏi, anh có chắc số này có thể liên lạc được sao?” Mộc Khê Ẩn hơi nghi ngờ, hình như anh thường tắt máy, cô chưa bao giờ thấy anh lấy điện thoại ra xem khi ở quán cà phê.

“Có thể gọi được, sau khi có sóng sẽ có lời nhắn. Nếu cô tìm tôi, tôi sẽ gọi lại.”

Cô suýt nữa thốt ra “Rốt cuộc thì anh đang làm gì”, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ im lặng cất điện thoại vào túi.

Nói đến cũng lạ, anh và cô cứ như bạn bè sau mười hai giờ đêm, cùng nhau chạy bộ, trò chuyện câu được câu chăng, mặc dù phần lớn là cô nói anh nghe. Cô biết rất ít về anh, chỉ hôm nay cô mới có số điện thoại của anh.

“Hẹn gặp lại vào ngày mai.” Anh nói và rời đi.

Cô vẫn ở nguyên chỗ đó, thầm nghĩ rằng đây là lần đầu tiên anh nói ngày mai gặp lại, có chút niềm vui nảy nở trong lòng.