Tiệm Giỡn Và St.Mungo

Chương 13: Cây thông Noel

“Jingle bells, jingle bells.”

Cây thông Noel cao mấy tầng lầu đang đứng lẳng lặng trước mặt Roseline.

Cô cầm một ly cà phê nóng, tìm chỗ ngồi ở quảng trường dần dần thưa người.

Lấy tay lau phần tuyết đọng lại dùng khăn tay lau khô, bây giờ ghế dài mới tạm thời ngồi được.

Ngày giáng sinh ở St.Mungo được nghỉ, Roseline đứng giữa bầu không khí hân hoan an lành của ngày hội, lại như viết rõ hai từ không hợp rành rành trên mặt.

Cô không thấy vui vẻ gì.

Lễ giáng sinh với Roseline Su mà nói, chỉ có những ký ức liên quan đến tuyết và ấn tượng tốt khó hiểu với cây thông Noel.

Trong ngày hội này, dù đứng ở ngã tư đường có thấy rét lạnh thì vẫn có sức sống hơn phòng trọ độc thân yên tĩnh như cung trăng của cô.

Coi như là cho mình một cơ hội thả lỏng vậy.

Cô buộc khăn quàng cổ lại, là màu sáng hiếm có trong tủ quần áo của cô.

Khăn quàng cổ màu đỏ thẫm nổi bật, phối với áo choàng đen trước sau như một. Hôm nay trên vạt áo choàng có đính hạt châu đỏ nho nhỏ tạo thành hoa văn.

Con nít chạy nhảy, tung tăng hoan hô cầm quà tặng đuổi theo cha mẹ.

Trong giáo đường cách đó không xa còn truyền ra tiếng thánh ca êm tai, còn có với cây thông Noel loại nhỏ được trang trí trước cửa và cả ánh sáng lấp lánh từ ngọn nến trong phòng khiến lòng người hướng tới.

Roseline nhấp một ngụm cà phê, vị chua xót ở đầu lưỡi lan đến tận tim.

Cô ngồi ngơ ngác rất lâu, thậm chí còn đuổi một Muggle vừa tiến lại gần.

Mãi đến khi mọi người về gần hết, cô vẫn chưa rời đi.

“Roseline Su?” Có người thử gọi tên cô.

Cô quay đầu lại, thấy George đứng cách đó không xa.

Màu tóc cùng với chiều cao xuất sắc khiến anh rất bắt mắt, trên cổ là khăn quàng cổ màu đỏ sậm, dáng vẻ rất kinh ngạc.

Lúc cô nhìn anh, đúng lúc đèn đường bật chiếu xuống đỉnh đầu anh, hệt như thiên sứ bước tới mang theo ánh sáng.

“Chào buổi tối, ngài Weasley.” Sau một khoảng ngắn bất ngờ, Roseline lại lên tiếng chào hỏi như thường.

Cô vẫn tiếp tục ngồi yên nhìn cây thông Noel.

“Để ý tôi ngồi đây không?” Bất ngờ là anh lại tới cạnh Roseline.

“Tất nhiên là không, mời anh.” Mặc dù cô nói vậy, nhưng ngoài chỗ cô ngồi thì trên băng ghế không còn chỗ nào được dọn dẹp sạch sẽ cả, toàn là tuyết đọng.

“Scourgify.*” Anh lấy đũa phép ra đọc thần chú.

(*Bùa tẩy rửa, vệ sinh.)

Không hổ là anh mà, ở quảng trường tòa n Muggle cũng dám tùy ý làm bậy như vậy.

Đầu khác ghế dựa ghì xuống, George ngồi bên phải cô, khoảng cách ở giữa khoảng tầm hai nắm tay.

“Cô không về nhà à? Lễ giáng sinh mà.” Anh hỏi.

“Tôi không có nơi để về.” Roseline nói uyển chuyển.

Cô tiếp tục nhìn mấy món đồ trang trí lấp lánh trên cây thông Noel: “Nhưng anh có, giờ anh không về chứng tỏ tấm danh thiếp phòng khám tâm lý kia vô dụng rồi.”

George không trả lời cô, ngược lại nhìn chằm chằm cây thông Noel giống cô làm, tựa như bắt đầu sinh ra hứng thú với nó vậy.

Nếu từ đối diện nhìn vào họ thì chẳng khác nào cặp tình nhân đang cãi nhau.

Gương mặt xinh đẹp dịu dàng của nhà gái bị khăn quàng che mất, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lẽo. Cặp công văn được đặt trên đầu gối, đôi chân mang bốt cao khép chặt lại, trên tay cầm ly cà phê.

Chàng trai có vóc dáng cao ráo, tóc đỏ hơi dài nằm dưới mũ, hai tay cắm vào túi quần, chân dài không có chỗ để nên co lại sát người.

Bọn họ ngồi trên băng ghế duy nhất sạch sẽ không có tuyết, nhưng lại không nói chuyện với nhau.

“Tôi thương lượng chuyện này với cô được không.” George nói.

“Mời nói.”

Bọn họ không có ý định nhìn đối phương, cho dù đang nói chuyện thì ánh mắt đều dừng trên cái cây đối diện.

“Về nhà cùng tôi đi.” Anh nói.

“Đây không phải câu nói đùa vui đâu.” Roseline hơi cau mày, hạ tầm mắt.

George xoay người, chống hai khuỷu tay lên chân, thân mình hơi nghiêng về trước: “Không phải nói đùa đâu.”

“Cô thấy đó, hai chúng ta đều lẻ loi một mình, cũng đâu thể nhìn cây thông Noel cả đêm giáng sinh được đúng không.”

“Nếu cô về cùng tôi, tôi có thể nói với mẹ rằng: ‘À ha! Mẹ xem nè, con dẫn bạn về cùng đó.’, đó không phải lý do tuyệt vời để về nhà sao.”

“Hơn nữa, anh chị em trong nhà tôi đều dắt người về cùng, cũng giống tôi với cô thôi.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Tôi là bác sĩ điều trị của anh, chúng ta không nên có thêm quan hệ cá nhân.” Roseline chống lại ánh mắt của George, trong đôi mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng.

“Tôi đảm bảo sau này sẽ ít bị thương lại!” George nhạy bén bắt lấy thái độ của cô hơi thả lỏng, giơ tay lên đảm bảo, “Dù có bị thương, tôi cũng sẽ tìm bác sĩ khác!”

Đôi mắt của anh vốn đã to, lúc cam đoan còn mở to hơn nữa, trong đôi mắt màu nâu phản chiếu ra dáng vẻ của cô.

Roseline nhìn thẳng vào anh, qua một lúc lâu mới mở miệng.

Cô ảo não cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng hỏi: “Ngài Weasley à, có ai nói là anh rất thông minh chưa.”

Người này cũng giống như mình, biết nơi mềm mại nhất, khó phản kháng nhất trong lòng cô là gì.

“Đi thôi.” Cô chủ động đứng dậy, cầm cặp công văn đi đến đoạn đường tối tăm ngược với đèn đường, “Anh dẫn tôi độn thổ.”

George giữ tay cô lại.

Roseline hơi giãy giụa nhưng rồi thôi.

Một giây trước khi cô lên tiếng ngăn cản, George đã giành trước nắm lấy tay cô…

Sau cảm giác lâng lâng quen thuộc, cô đã vững vàng đứng trên mặt đất mang hương vị thiên nhiên.

Tay George đỡ lấy cô, hai người đứng song song trước một tòa nhà ở xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cửa sổ hắt ra ánh sáng ấm áp, bốn năm cái ống khói đang hoạt động cùng lúc.

“Nhìn, nhà tôi đó.” George nói, “Chẳng ra gì đúng không.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Không.” Roseline ngẩng đầu nhẹ giọng nói, “Nó rất tuyệt.”