Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 52: So với diễn viên còn tuyệt vời hơn

Vết thương trên người Tống Triết không ngừng gia tăng, anh linh rất khó đối phó, động tác quá nhanh, lệ khí lại quá nặng, chỉ cần rạch một vết thương thì hắc khí sẽ thấm vào thâm thể Tống Triết.

Cậu đã đánh giá thấp Trần Tự Phương, không ngờ gã còn thủ đoạn này, bất quá vậy thì sao chứ? Hôm nay gã đừng hòng trốn khỏi tay cậu.

Biểu tình Tống Triết vẫn bình tĩnh như cũ, trầm mặc đọc chú ngữ, thân kiếm bắt đầu sáng lên, ánh sáng càng lúc càng mạnh mẽ hơn, sắc mặt cậu cũng ngày càng trắng bệch. Trần Tự Phương nhịn không được đưa tay che mắt, đây là thứ gì, sao lại nhức mắt như vậy?

Anh linh phát ra tiếng kêu thảm thiết, ánh sáng bao trùm toàn bộ căn hầm, ở trong không gian chật hẹp này, nó căn bản không có chỗ nào để ẩn núp.

Tiêu Thiên giải quyết đám ác quỷ bên ngoài, thấy ánh sáng trong phòng chiếu ra liền vội vàng chạy tới. Liếc mắt liền thấy bóng người lảo đảo muốn ngã của Tống Triết, hình ảnh giống như lần ở công trường, trái tim Tiêu Thiên siết chặt, vội vàng tiến tới gần.

Anh không biết làm sao mới có thể để Tống Triết sử dụng sát khí trên người mình, nghĩ tới hai lần trước đầu là Tống Triết chủ động tới gần anh, sau đó sát khí tựa hồ sẽ bị Tống Triết hấp thu. Tiêu Thiên liền ngựa chết làm ngựa sống, đưa tay chạm vào lưng Tống Triết.

Tống Triết dùng toàn bộ linh lực trong người khởi động Hiên Viên Hạ Vũ kiếm, cũng may thanh kiếm đủ uy lực hạn chế hoạt động của anh linh. Chỉ cần Trần Tự Phương không nhân cơ hội đạp một cước thì cậu có thể giải quyết anh linh.

Ngay lúc Tống Triết khổ sở nghĩ bảo bối đại sát đúng là đại sát thật, lúc linh lực hao tổn gần như cạn kiệt, sau lưng đột nhiên có sát khí liên tục truyền tới bổ sung linh lực cho Tống Triết.

Tống Triết hơi nghiêng đầu, thấy Tiêu Thiên nghiêm nghị đứng sau lưng mình thì nhịn không được cong cong khóe môi: "Lão Tiêu, để anh theo cùng quả nhiên chính xác."

Tiêu Thiên nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu: "Đừng nói chuyện, tốc chiến tốc thắng."

Tống Triết đáp: "Được!" Sau đó gia tăng thu phát linh lực, kim quang vô hạn nháy mắt chiếu sáng toàn bộ không gian, không có chỗ ẩn nấp, anh linh phát ra tiếng la hét chói tai, vừa nãy thân thể nó đã bị ánh sáng tổn thương, lần này thì trực tiếp tan biến.

Trần Tự Phương tức giận gầm thét, ánh mắt đỏ như máu, đó là anh linh gã dốc tâm huyết mấy chục năm chế luyện, cư nhiên bị Tống Triết phá hỏng.

Gã thực sự không cam lòng, có xúc động muốn lưới rách cá chết, lập tức thả ra ác quỷ mới bị thu vào bách quỷ phiên. Thế nhưng đám ác quỷ kia vừa xuất hiện, còn chưa kịp ra tay, mới chạm vào kim quang đã hét thảm tan biến.

Trần Tự Phương ngây ngốc sững sờ tại chỗ, đó là thứ gì? Sao lại đáng sợ như vậy? Ác quỷ trong tay gã hoàn toàn không có biện pháp nào với Tống Triết.

Nhìn dáng vẻ ngoài nghi nhân sinh của Trần Tự Phương, Tống Triết nhịn không được phì cười: "Bây giờ, tới phiên tôi phản kích!"

Nói xong, cậu vung Hiên Viên Vũ Kiếm kèm với vô số kim quang, trong ánh mắt hoảng hốt lại tuyệt vọng của Trần Tự Phương đâm vào thân thể gã.

Tống Triết né đi điểm yếu hại, cậu không muốn lấy mạng gã. Gã đã làm chuyện xấu, dĩ nhiên phải để cảnh sát giải quyết.

Trần Tự Phương phun ra một ngụm máu ôm ngực ngã xuống, không cam lòng ngẩng đầu nhìn Tống Triết: "Mày rốt cuộc là ai?" Gã chưa từng gặp người này trong giới chính đạo, cũng chưa từng nghe nói tới.

Tống Triết thu kiếm nhìn gã, tức chết người không đền mạng nói: "Sao tôi phải nói cho ông biết chứ?" Nói xong, Tống Triết liền bảo Tiêu Thiên bấm số cấp cứu 120, cấp tốc đưa người nam vì mất máu quá nhiều mà hôn mê tới bệnh viện.

Còn Trần Tự Phương, Tống Triết lấy sạch những thứ gã dốc lòng nghiên cứu, ngay cả bách quỷ phiên bán thành phẩm cũng bị hủy. Trần Tự Phương nhìn mà phẫn nộ tới phun máu.

Làm xong hết thảy, Tống Triết hấp thu toàn bộ sát khí trong biệt thự vào cơ thể, mặc dù chuyển hóa không đủ bù đắp số đã dùng nhưng có vẫn tốt hơn không.

Cậu để Trần Tự Phương trong tầng hầm, khóa cửa, sau khi cùng Tiêu Thiên quay ra xe thì hỏi Lệ Vạn Tài đã gọi điện báo cảnh sát hay chưa, Lệ Vạn Tài vội vàng nói đã gọi rồi, rồi hỏi tình huống thế nào rồi.

Tống Triết cười hì hì nói: "Dĩ nhiên rất thuận lợi."

Tiêu Thiên nhéo gương mặt tái nhợt của cậu, trách cứ: "Thuận lợi cái gì, nhìn vết thương trên người em này, còn sắc mặt em nữa."

Những nơi bị anh linh tổn thương vì hấp thu sát khí trong biệt thự mà dần dần hồi phục, thế nhưng vẫn để lại dấu vết, nhất là quần áo vẫn còn vết rách rõ rệt, nhìn mà giật mình.

Lệ Vạn Tài cũng thực áy náy: "Đại sư, tôi lập tức đưa cậu tới bệnh viện."

Tống Triết vội nói: "Không cần, không cần, không có chuyện gì lớn, chúng ta chờ ở đây đi, tôi phải chờ cảnh sát tới mang Trần Tự Phương đi."

Chân mày Tiêu Thiên nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết ruồi, mím môi không nói.

Mấy phút sau, cảnh sát tới nơi. Tống Triết xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh sát xông vào biệt thự, không bao lâu sau thì dẫn Trần Tự Phương ra ngoài, sau đó xe cứu thương 120 tới.

Cảnh sát xử lý có chút khó hiểu, anh vừa bảo người gọi 120 thôi mà 120 đã tới ngay rồi sao? Hiệu suất làm việc cũng quá cao đi?

Thế nhưng không quản thế nào, xe cứu thương tới là tốt rồi.

Anh phái người đưa người nam bị chặt tay tới xe cứu thương rồi quay về tầng hầm kiểm tra hiện trường, ở trong một cái hòm phát hiện hai cổ thi thể bị tách rời đặt trong hũ, có thể nói tên hung thủ này đã hoàn toàn mất trí.

Ngoài ra thông qua bố trí cùng những hình vẽ bùa chú ở tầng hầm, cảnh sát có thể khẳng định chủ nhà này đang làm chuyện mê tín, hơn nữa còn vì mê tín mà giết người.

Rất tốt, gã này không ăn cơm tù tới chết thì anh sẽ theo họ gã.

Rất nhanh, cảnh sát thông qua điều tra phát hiện biệt thự này của Cao Hạo Nhiên, chuyện Cao Hạo Nhiên cùng Trần Tự Phương có một chân với nhau cũng bị phát hiện, cộng thêm những người nam bị hại đều là Cao Hạo Nhiên dẫn tới cho Trần Tự Phương. Lúc này, Cao Hạo Nhiên cũng không trốn tội được.

Cao Hạo Nhiên dĩ nhiên không biết Trần Tự Phương dẫn mấy người nam kia đi làm gì. Trần Tự Phương chưa bao giờ để gã tới tầng hầm, gã cũng không có hứng thú, chỉ cần Trần Tự Phương giúp gã giải quyết Lệ Vạn Tài là được, nào biết Trần Tự Phương lại mất trí đến vậy.

Vài ngày sau, chuyên mục pháp chế trên TV phát tin một vị Trần nào đó vì si mê mê tín mà mất trí giết người vô tội phanh thây, chế luyện một thứ gọi là bách quỷ phiên. Tin tức vừa ra, quần chúng vây xem xôn xao rối rít, biểu thị không lăn trì cái tên này quả thực quá có lỗi với những người vô tội bị giết hại.

Những người có thân phận địa vị có quan hệ khá tốt với Trần Tự Phương cũng không dám hó hé giúp đỡ gã, trên đời này đại sư có vô số, không phải chỉ có một mình Trần Tự Phương. Càng miễn bàn Tiêu thị còn ra mặt gây áp lực với cảnh sát, bọn họ căn bản không thể nhúng tay, cũng không dám đối đầu với Tiêu thị.

Lúc thấy tin tức, Tống Triết đang nằm trên giường uống canh bổ mà Tiêu Thiên mang tới, ợ một cái.

"Lão Tiêu, tôi cảm thấy gần nhất tẩm bổ tới mặt mũi hồng hào rồi, có thể miễn ăn đồ bổ không?" Vừa nói, Tống Triết vừa nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của mình, trắng nõn non mềm, đỏ ửng trơn bóng, tốt tới không thể tốt hơn được nữa.

Tiêu Thiên gắp thức ăn ra dĩa, liếc nhìn mặt mũi hồng hào của Tống Triết: "Anh thấy phải ăn thêm hai ngày nữa."

Tống Triết nằm ngay đơ, cầu khẩn: "Đừng mà, tôi đã ăn liên tục ba bốn ngày rồi, còn ăn nữa sẽ bị anh tẩm bổ tới béo tròn mất. Anh xem, thương thích lành hẳn rồi a." Nói xong, Tống Triết gấp rút kéo áo lên để anh nhìn thân thể bóng loáng của mình, còn cúi đầu chọt chọt: "Thấy không? Không lưu lại sẹo gì cả, hơn nữa chút cơ bụng đáng thương của tôi sắp bị vỗ béo thành ngấn mỡ rồi."

Ánh mắt Tiêu Thiên rơi vào phần da thịt trắng như tuyết cùng hai điểm nhỏ đỏ bừng theo động tác của chủ nhân mà khẽ run rẩy, Tiêu Thiên mất tự nhiên dời tầm mắt, đột nhiên cảm thấy có chút nóng mắt.

Anh ho khẽ một tiếng, nắm tay Tống Triết kéo áo xuống: "Đừng để bị lạnh."

Tống Triết: emmmmm trời nóng muốn chết, trên người cậu đầy mồ hôi, nóng tới mức chỉ muốn chui vào tủ lạnh nghỉ mát, sao mà bị cảm lạnh được chứ?

"Lão Tiêu, ngày mai anh không cần mang đồ bổ tới đâu, anh bận như vậy còn suốt ngày chạy qua bên này, trễ nãi biết bao nhiêu thời gian a!"

Tiêu Thiên nhìn cậu, ngũ quan sắc nét mang theo chút ôn nhu: "Mang đồ bổ tới cho em làm gì mà trễ nãi thời gian chứ? Được rồi, ăn hai ngày nữa thôi."

Tống Triết kêu rên một tiếng, kéo cái chăn bị mình đạp qua một bên trùm thành một cục, giả khóc: "Anh anh anh...."

Tiêu Thiên cười khổ nhìn cái cục gù gù kia, đưa tay vỗ một cái: "Được rồi, đừng có giả bộ nữa, ăn một ngày nữa thôi, được không?"

Tống Triết lập tức vén chăn, mắt cười híp lại thành hai đường cong cong, đáng yêu không thôi: "Được được được, một ngày, một ngày thôi đó."

Tiêu Thiên buồn cười vỗ đầu Tống Triết: "Được rồi, em ngủ trưa đi, anh về trước."

"Ừm!"

Sau khi nằm xuống không lâu, Tống Triết đột nhiên bật dậy kéo vạt áo Tiêu Thiên, ngửa đầu nhìn anh, con ngươi lóng ánh phản chiếu ảnh ngược của anh: "Ngày mai anh không cần mang đồ tới, tôi tới công ty ăn, không thể để anh lãng phí thời gian như vậy."

Tiêu Thiên cúi đầu, đối mặt với con ngươi nhạt màu của Tống Triết, trong lòng có chút chấn động, biểu tình ấm áp, nhỏ giọng nói: "Ừm, anh chờ em!"

Lúc này Tống Triết mới hài lòng nằm xuống giường.

Tiêu Thiên giúp cậu chỉnh chăn, lại chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi mới rón rén ra ngoài đóng cửa lại.

Tống Triết ngủ tới tận ba giờ chiều mới dậy, đầu có chút choáng váng, ngủ quá lâu nên người có chút mờ mịt.

Cậu ngáp một cái rồi xuống giường rửa mặt, sau đó tới phòng bếp mở tủ lạnh, bên trong có rất nhiều kem ly, là Tiêu Thiên mua cho cậu.

Tống Triết khoái trá cầm lấy một ly vị hương thảo, sau đó mở TV, vừa xem giải trí vưa lật bách khoa toàn thư.

Cậu tìm kiếm ghi chép về Hiên Viên Hạ Vũ, bất quá lật thật lâu cũng không phát hiện, quyển bách khoa toàn thư này quá dày, có lẽ đã bị cậu bỏ sót nên không thấy.