Tiểu Bảo Bối Của ILEN

Chương 5

Suốt ba tháng qua,không gặp lại chị nhưng cô luôn âm thầm dõi theo chị,ngày nào cô cũng lùng sục những mẩu tin trên trang wed trường,từ những cuộc họp bí mật của các ứng cử viên,số điểm bài kiểm tra thực lực,tranh chấp,mâu thuẫn giữa họ,chỉ cần liên quan đến chị,cô đều đọc hết sức kĩ càng.Không những vậy,khoảng thời gian đó cô cứ lang thang trên từng góc sân trường,đi hết khu này tới khu kia với ước muốn được gặp lại chị một lần nữa,nhưng lần nào cũng vậy,đều không thấy chị đâu cả.Cô đem tất cả những cảm xúc lẫn hành động kì lạ của mình kể cho ba đứa bạn cùng phòng nghe,chúng nó đều phán một câu: Bồ thích chị ta,nếu như không muốn nói là yêu luôn rồi.

Vậy đó,cho nên khi biết chị đã trở thành Ilen,cô làm sao giữ bình tĩnh nổi,cô vui mừng đến nỗi cứ như Ilen là cô chứ không phải chị.Vậy là bây giờ cô nợ chị ba lời nói: một lời cảm ơn,một lời xin lỗi và cả một lời chúc mừng nữa.Khao khát được gặp chị lại lớn hơn nữa rồi!

Nhưng khao khát là một chuyện,có xảy ra hay không lại là một chuyện khác.Từ hôm đó đến nay đã hai tuần rồi,cô không thấy chị,tuy cô biết sau khi nhận chức,chị sẽ rất bận rộn,sẽ phải tham dự những buổi lễ,những sự kiện,lễ tuyên thệ nữa,nhưng thật sự cô nhớ chị lắm rồi,muốn gặp,cô muốn gặp a,người ta còn nhiều chuyện phải nói mà.

"Thiên Ân,em đứng đây lảm nhảm cái gì vậy,cô bảo em vào thư viện lấy hộ cô mấy cuốn sách mà." Thật là,cô đã nhờ cô bé cách đây 15 phút rồi,thấy mãi chưa về cứ nghĩ em ấy là học viên mới không biết thư viện ở đâu,chạy ra thì thấy em ấy vẫn còn đứng đây nói chuyện một mình mới chết chứ.

"A..." Cô kêu lên một tiếng kinh hãi "xin...xin lỗi cô,em đi lấy ngay đây" nói xong lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến thư viện.

Thật sự muốn điên lên mà,mấy bữa nay đầu óc cô cứ không được bình thường,cứ hở một chút là mơ màng đến tận chân trời nào.Tâm trạng không vui,vừa đi vừa nghĩ ngợi,cô thực chán ghét bản thân mình mà.

Thư viện trường TET School - Khu A.

"Sao,đã dần quen với công việc của một Ilen chưa" một giọng nói ngọt ngào pha lẫn chút tinh quái vang lên.

Người vừa lên tiếng chính là một mĩ nhân,dáng cao thon thả,một thân áo sơmi trắng quần đen ôm sát người,từng đường góc khuôn mặt đều hoàn chỉnh,đôi môi dường như luôn chực sẵn nụ cười,chỉ có điều...nụ cười của mĩ nhân này nhìn qua không được đứng đắn cho lắm.Đối với sinh viên trường TET School,nhân vật này cũng không quá xa lạ,Trần Lạc Hy,một trong những người có trong danh sách được tiến cử thành Ilen,nhưng cô nàng này đã không ngại ngần mà ngay lập tức xin được rút lui,chỉ với một lí do,cô không muốn mình còn trẻ như vậy đã phải "đeo gông" a.Vẻ đẹp của Trần Lạc Hy có thể nói là ngang tầm với Vương Ngọc Hải Lam,tính cách khá...khốn nạn,phóng khoáng,thành tích học tập không gì bàn cãi,chỉ có điều quá vô kỉ luật,số lần cúp tiết của cô nàng này từ năm nhất cho đến nay đã là một con số khủng khiếp.

"Phiền phức" người đang ngồi trên bàn,tay không ngừng lật từng trang sổ sách,cô không quan tâm tới kẻ trước mắt,ở phòng làm việc chính thì bị vô số người tới làm phiền,đã trốn tới thư viện rồi mà vẫn bị tên khốn này tới quấy nhiễu.Vâng,giọng nói này không phải của ai khác,chính là Ilen năm nay - Vương Ngọc Hải Lam.

"Ai ôi,bạn của tôi.Đã là Ilen rồi nên muốn bỏ tôi đây mà.Bạn bè bao lâu nay mà cậu không nói được câu nào ngọt ngào hết sao? Khiến tôi đau lòng đến chết đây."

"Muốn gì?"

"Muốn gì chứ? Người ta sợ cậu đói,mua đồ ăn chạy lên phòng làm việc đưa cho cậu mà không thấy cậu đâu,chạy khắp nơi tìm,cậu thử đi khắp thế giới này xem coi có người bạn nào tốt hơn tôi không?" Vừa nói Trần Lạc Hy vừa đung đưa bịch đồ ăn trên tay,mặt cười nham nhở.

"Nói thật đi."

"Chậc,cậu đúng là bạn thân nhất của tôi,sinh tôi ra là cha mẹ nhưng hiểu tôi nhất vẫn là cậu...hờ hờ...ngài Ilen đáng kính,có thể xoá bớt số tiết học mà tôi đã cúp không.Vài hôm nữa,cô hiệu trưởng kiểm tra sổ sách,nhìn thấy kỉ lục nghỉ học của tôi,thế nào cô cũng gọi cho hai lão đại nhà tôi dạy tôi một trận,cô ấy đã doạ tôi trứơc đó rồi,khi đó cha mẹ sẽ cho vệ sĩ tới canh chừng không cho tôi cúp học cũng như ra ngoài chơi cho coi.Giúp tôi,nhá,ngài Ilen,bạn mến yêu,....."

Vương Ngọc Hải Lam nhíu mày,ngước đầu nhìn Trần Lạc Hy đang dùng vẻ mặt đau khổ tột cùng nhìn cô,lạnh lùng phun ra hai từ "Đừng hòng" rồi đứng lên bước nhanh về phía các kệ sách.

"Cậu đừng đối xử với tôi như vậy chứ,làm ơn giúp tôi đi mà,năn nỉ đó,cả đời này người duy nhất được Trần Lạc Hy tôi năn nỉ chỉ có cậu thôi đó...đi mà...giúp tôi đi..." rêи ɾỉ đi theo Vương Ngọc Hải Lam,đi hết kệ này đến kệ khác,Trần Lạc Hy mệt muốn chết,tức mình cô dậm chân bước ra ngoài thư viện,nói giọng hờn dỗi "cậu nhớ đấy,đồ lạnh lùng khó ưa,tôi không thèm quan tâm cậu nữa,tôi cũng sẽ không nấu cơm cho cậu đói chết luôn....."

Cuối cùng cũng được yên tĩnh,Vương Ngọc Hải Lam lại tiếp tục với mớ công việc nhức đầu nhức não kia.