Tiểu Hà Sơn

Chương 30

Hồ Duy quăng ngã cô không nhẹ, Nhị Nha bị ngã ngửa, loay hoay một lát mới ngồi dậy được “Đó là do em ăn ở tốt”

Hồ Duy nhìn quanh gian nhà, lẳng lặng đánh giá chỗ cô ở “Sao lại ở đây?”

“Ở đây thuận tiện, cách đường lớn gần, muốn đi đâu thì đi đó”

Hồ Duy quay lại nhìn thẳng cô “Em đi người trong nhà có biết không?”

Nhị Nha không hề chột dạ “Biết, em nói với ông nội em đi tìm anh hai”

Bà ngoại cô không còn, đúng là Đỗ Duệ là người thân nhất với cô. Nhưng Đỗ Duệ ở Cù thành không có nhà, ở trong ký túc xá của đơn vị, người lại thường xuyên đi công tác bên ngoài, nếu cô đến đây thì Đỗ Duệ làm sao có thể chăm sóc? “Anh trai em biết em đến chưa?” Hồ Duy nắm lấy điểm trọng tâm, Nhị Nha bị hỏi sửng sốt “Biết…”

Hồ Duy cười lạnh. Nhị Nha lại rụt rụt người, không dám nói dối “Không biết, điện thoại anh ấy gọi không có tín hiệu, gọi không được! Tìm không có người!”

Thấy chậu hoa lan trên cửa sổ, Hồ Duy chạm vào lá cây “Sao lại mang nó theo tới đây?”

“Không mang theo thì ai tưới nước cho nó chứ”. Thấy chậu hoa, Nhị Nha chợt nhớ ra một chuyện, nhảy xuống giường chỉ vào cửa sổ “Anh biết chậu hoa này rất quý không?”

Tiểu Hồ thản nhiên “Biết”

Nhị Nha cho là mình nói không rõ “Không phải mấy trăm mấy ngàn đâu”

Tiểu Hồ lại gật đầu “Biết”

Hồi mấy năm trước, anh mới thuê căn nhà cũ kia, lúc dọn dẹp thấy hoa đã gục đầu, gần chết rồi. Lúc đó anh không nghĩ nhiều, tưới nước, ra tiệm bán hoa cá cảnh hỏi “Có phân bón gì chăm hoa lan không?”

“Có chứ, hoa của anh là hoa gì, bị thế nào?”

Hồ Duy cũng không biết, gãi gãi chân mày “Hoa gì tôi cũng không rõ, lá cây hơi rũ, bị vàng”

“Vậy anh lấy cái này đi, hoa gì cũng xài được”. Lúc trả tiền, ông chủ nhiều lời nói “Hoa lan thường quý, nếu anh thích muốn chăm thì tìm người biết xem giùm nó bị thế nào”

Tiểu Hồ khoát tay “Cảm ơn ông”

Chậu hoa đó là mẹ anh lúc đưa anh tới Nhạn thành đã trồng, sau khi anh đi rồi thì hoa vẫn để trong nhà Đỗ Hi, đh ở bệnh viện bận rộn, mấy ngày mới nhớ tới tưới nước, hoa ở trong tình trạng nửa sống nửa chết, ba năm không ra hoa.

Sau khi Hồ Duy được điều về Nhạn thành, trong văn phòng trống trải anh thấy không hay nên đem nó tới cơ quan chăm sóc. Văn phòng anh có nắng, hơn hai tháng sau tới mùa xuân thì nó nở hoa lại.

Khi hoa nở, có một nữ trợ lý tới phòng anh đưa tài liệu, thấy chậu hoa thì ánh mắt sáng lên “Hoa này của ai vậy?”

Hồ Duy mở văn kiện, cười “Tôi”

Cô trợ lý sờ sờ cánh hoa “Ồ, hoa sen lan, ở đâu anh có vậy?”

Hồ Duy đang lấy ly định uống nước, nghe vậy hỏi “Gọi là cái gì lan?”

“Cánh hoa sen lan, nhà tôi có một chậy, nhưng mà không đẹp như của anh, hơn mười vạn”

Tiểu Hồ đang hớp nước trà thiếu chút nữa bị phỏng tới phun ra, lúng búng hỏi “Bao nhiêu chứ?”

Trợ lý này điều kiện trong nhà tốt, cha mẹ làm buôn bán, chỉ vì có ý thích đi bên quân đội nên mới tham gia quân ngũ bên ngành thông tin, năm trước được điều tạm về đây. Hơn mười vạn trong miệng cô ấy nói ra chỉ như hơn mười đồng. Thấy Hồ Duy phản ứng mạnh vậy mới bật cười “Anh không biết?”

Tiểu Hồ lấy ly rót thêm ly nước lạnh súc miệng “Bây giờ thì đã biết”

“Hoa này của anh à?”

“Của mẹ tôi”

Trợ lý nghe xong thì nhìn Hồ Duy từ đầu tới chân, nghĩ thầm “Không ngờ bình thường nhìn anh cũng đơn giản, hóa ra là thâm tàng bất lộ”

Từ đó về sau, cô ấy luôn tìm cơ hội làm việc chung với Hồ Duy, trò chuyện vài câu. Ai cũng nhìn ra là cô có ý khác với Hồ Duy.

Buổi tối cơm nước xong là hoạt động tự do, Hồ Duy đi tới sân chạy bộ, chạy tới cả người đầy mồ hôi, Hồ Manh Manh đứng dưới tán cây chờ anh, đưa nước, đưa khăn. Đồng nghiệp thấy cố ý đùa dai, cùng nhau kêu “Lại tới nữa nhaaa…!”

Hồ Manh Manh dậm chân, giẫm giày cao gót lên cát “Kêu gào cái gì chứ!”

“Tố chất tâm lý của cô vậy là không được nha, muốn tìm bộ đội làm đối tượng thì phải tiếp thu các đồng chí giám sát chứ”

Hồ Manh Manh đỏ mặt, nói với Hồ Duy “Anh xem bọn họ kìa!”

Trợ lý Hồ cầm lấy bình nước của mình ngửa đầu uống, còn lại nửa bình tưới lên đầu, lắc lắc “Bọn họ nói không sai, ở đây yêu đường đừng nghĩ sẽ tránh được người khác. Hơn nữa, cô không báo trước mà đợi, đến sân thể dục làm gì”

“Tôi nghĩ là…”

“Đừng nghĩ, nghĩ sai rồi” trợ lý Hồ đặt mông ngồi lên bậc thang xi măng, hai tay chống về phía sau, đôi mắt nhìn sân đá bóng trước mặt “Nhà tôi không có gì cả, mẹ tôi qua đời đã nhiều năm, chỉ có cha đang làm bác sĩ ở bệnh viện, tiền lương cơ bản, không phải như cô nghĩ”

Một câu vạch trần tâm tư cô gái đó. Hồ Manh Manh cảm thấy mất mặt, ném bình nước vào người Hồ Duy, khăn lông ném lên đầu anh, quay người đi.

Tiểu Hồ nhếch miệng cười, dùng khăn lông xoa xoa nước trên đầu, chậm rãi thở dài. Không biết mẹ anh trước khi mất thần thông kiểu gì mà để lại cho anh một vật quý như vậy, còn tiện thể mang đào hoa tới cho anh. Nhưng Tiểu Hồ hiểu rõ, tiền tài dù lớn đến đâu, thứ thay đổi chỉ có tiền. Không đổi tiền vì để kỷ niệm, cũng coi như kiểu thú vui, mặc kệ bên ngoài nói nó là gì, anh chỉ xem nó như một chậu hoa mà chăm sóc, chết sống là do trời.

Nhưng Nhị Nha không phải vậy! Thứ này để ở cô là gánh nặng tâm lý, không chỉ vì nó là đồ quý mà là vì di vật của mẹ anh để lại. “Anh đi mấy ngày thì nó cứ ủ rũ, em chăm sao cũng không được, có thể do mùa hè ở Nhạn thành nóng quá, sau đó em đi tới chợ hoa kiểng hỏi cách chăm thì mới từ từ tốt lại. Anh nói xem cây cỏ cũng như con vật à, nó biết nhận chủ hả?”

Hồ Duy bật cười, hỏi vậy thì anh biết nói thế nào? Anh nhớ tới chuyện khác “Mấy hôm nữa em tìm phòng khác chuyển đi đi, đổi chỗ khác. Chờ anh trai về thì em chơi với anh ấy hai ngày rồi về nhà đi”

Nhị Nha khó hiểu, không thể phản ứng lại. Đây là anh đuổi mình? Cô chưa làm phiền gì anh. Nghĩ tới đây, Nhị Nha nhớ hôm đó anh với người đẹp kia đi sóng vai lên xe, bừng tỉnh. Vì vậy bắt đầu nổi tính ương bướng “Em không về! Em cũng không phải tới tìm anh, anh dựa vào cái gì mà đuổi em về?”

“Em không về thì ông nội làm sao đây?”

“Ông nội có cả gia đình chăm sóc, em ở cũng có giúp được gì đâu”

“Công việc ở Nhạn thành cũng không cần nữa?”

“Công việc đó của em là gì chứ? Môi giới giới thiệu chạy việc khắp nơi, làm ở đâu cũng được”

“Ở đâu cũng có thể làm sao phỏng vấn người ta lại không nhận em chứ”

Tiểu Hồ là đau lòng cô, lo lắng cô ở đây xa rời quê hương, bạc đãi bản thân. Nhưng Nhị Nha đâu nghĩ vậy, cô cho là anh xem thường mình, cực kỳ xấu hổ buồn bực “Không ai cần em cũng đâu có đòi anh tiền xài! Anh cần gì nói vậy chứ! Hôm nay em còn kiếm được tiền nè!”

Không nói tới chuyện này còn tốt, nhắc tới Hồ Duy càng không tha cô. Anh cũng không cãi nhau với cô, ung dung thong thả hỏi “Vậy em có thể mỗi ngày sẽ gặp Vệ Nhuy? Không biết người tốt hay xấu đã dám lên xe đi với người ta?”

Anh phê bình cô không đúng chút nào, Nhị Nha cực kỳ uất ức “Anh là ai chứ? Anh trai em còn chưa quản lý em, anh quản lý em làm gì?”

“Mới nãy không phải em lớn tiếng kêu anh là bạn trai em, nhanh vậy đã quên rồi sao”

“Anh không phải bạn trai em, ai thèm làm bạn với anh, bạn trai không phải như vậy” Nhị Nha cố chịu đựng ấm ức nhưng không xong, nước mắt vẫn cứ rớt rớt xuống “Anh hôn em xong thì đi, đi cũng không thèm nói gì, còn ở chỗ này có cô gái khác”

Nói cái gì anh đều nhận, chỉ có cái cuối cùng Hồ Duy không đồng ý “Anh có cô gái khác khi nào?”

Nhị Nha hút nước mũi vào trong, cái gì mà Anh Tiểu Hồ! Quạ trong thiên hạ đều đen như nhau! “Anh còn chối? Hôm đó em thấy ở phố đối diện, anh với cô kia từ trong đi ra, cô ta còn ngồi lên xe anh, quỷ mới biết làm gì!”

“Anh làm gì chứ?”

“Làm gì thì anh tự hỏi bản thân đó, anh hỏi em làm chi”

Hồ Duy biết cô đang nói gì. Hôm đó anh đưa Tiểu Xuân về nhà. Hèn gì cứ tưởng mình xuất hiện ảo giác, đó không phải là ảo giác, cô ở đối diện mà nhìn chăm chăm mình! Không chỉ nhìn chằm chằm mình, còn nhớ kỹ biển số xe anh, vừa rồi sợ anh không chịu nhận còn đọc biển số xe ra nữa.

Bác đầu trọc ở nhà nằm trên giường, dùng cái quạt hương bồ phe phẩy đuổi muỗi, nghe thấy tiếng cãi bên cách vách, ôm con mèo vuốt lông lầm bầm “Lục Bảo, nghe thấy không, người yêu nhỏ mới gặp đã cãi nhau”

Con mèo nằm im cho ông vuốt ve, rên hừ hừ

“Người trẻ tuổi mà…” ông vắt chân chữ ngũ, yên lặng nhắm mắt nghe.

“Nín đi”

Nhị Nha không nghe, khóc hăng say, vừa khóc vừa nghĩ, bây giờ cô có thể biết những chị gái hồi xưa ở Nhạn thành sao lúc nói chuyện nhà với mình thích khóc vậy. Lúc đó cô nghĩ mấy chị đó yếu ớt, có cái gì mà khóc chứ, chồng, con không yêu mình thì tự mình yêu mình, bây giờ ngẫm lại khóc cũng không phải là mềm yếu, là một loại phát tiết, phát tiết ra thì mệt, ngã đầu là ngủ, ngủ còn rất ngon.

Khóc một lát thấy khát, Nhị Nha ngồi lên. Hồ Duy kéo một băng ghế ngồi đối diện cô, duỗi tay ra, Nhị Nha tưởng anh muốn đánh cô, theo bản năng rụt lại phía sau.

Một miếng khăn giấy chìa tới túm lấy mũi cô. Anh nhìn cô bĩu môi “Hỉ ra, cứ hút hết nước mũi vô thôi”

Nhị Nha không khách sáo, hỉ mạnh nước mũi vào giấy trong tay Hồ Duy. Lau khô cái mặt mèo, Nhị Nha còn chỉ tay lên phích nước nóng nói với Hồ Duy “Anh rót cho em ly nước”

Hồ Duy đứng lên lấy một cái ly thủy tinh, rót nửa ly nước đưa qua, Nhị Nha nhận lấy uống ừng ực. Trong phòng tạm thời yên tĩnh, chỉ có tiếng thở phập phồng. Hồ Duy ngồi lại lên băng ghế, khom lưng đưa mặt sát vào mặt cô, hỏi nghiêm túc “Còn khóc nữa không?”

Nhị Nha lắc đầu “Không khóc nữa, mệt rồi”

Hồ Duy ngồi thẳng lên, kéo khoảng cách giãn ra “Khóc mệt rồi vậy nghe anh nói, hôm đó em thấy cô gái đó, là Tiểu Xuân, là… hàng xóm trước kia của anh ở Cù thành, anh không nhớ cô ấy, gặp mặt trò chuyện một lát. Còn người hôm nay ở cùng em là Vệ Nhuy, ba người bọn anh từ nhỏ đã chơi cùng nhau”

Lúc này Nhị Nha không hiểu rõ ý Hồ Duy “không nhớ” là gì. Cô cho là bạn bè cũ ôn chuyện.

Mũi Nhị Nha hồng hồng, khờ khạo hỏi “Vậy, anh có tìm ba anh ở Cù thành chưa?”

Hồ Duy không dối cô “Gặp qua một lần”

À, gặp ba rồi, tìm được bạn bè khi bé rồi, vậy coi như là về nhà. Một khi người từ nơi này tới nơi khác sinh sống, trong tiềm thức sẽ xem nơi đó như là sở hữu của mình. Thuộc về mình, là cái mà khiến người ta không muốn rời đi. Nghĩ tới đây, Nhị Nha lại thấy buồn phiền, cúi mắt nhìn thấy tay áo anh đang xăn lên tới khuỷu tay có một vết sẹo không dài không ngắn.

“Tay anh bị làm sao vậy?”

Hồ Duy cúi đầu nhìn tay mình, hơi xoay đi để cô không nhìn thấy “Không sao, chỉ bị thương một chút”

“Có khâu không?”

“Không mấy mũi, đã lành rồi”

“Hai chúng ta vậy thì tính là cái gì đây…” Nhị Nha phiền não chống cằm, cắt không đứt, gỡ càng rối “Anh hôn em là bởi vì thích em, hay là vì lời em nói làm anh thấy như được thấu hiểu, anh thấy em đáng thương, kiểu như một loại tâm lý an ủi, đôi khi người ta rất khó phân biệt rõ đến cùng đâu là thích hay là đồng cảm”

“Lúc còn nhỏ ở Huy Xuân, lúc đi nhà trẻ em nhớ mẹ thì khóc, bạn học Dương Kiện Kiện thấy em khóc thì hỏi em bị làm sao, em nói em nhớ mẹ, cậu ấy ngồi xuống lau nước mắt, còn hôn em nữa. Em biết cái đó là đồng cảm”

A???

Hồ Duy ý thức được một chuyện lớn “Cậu ta hôn em ở đâu rồi?”

Nhị Nha chỉ lên mặt mình “Ở đây”

“Hôn mấy lần?”

“Một lần”

“Anh không nói đùa với em, em nghĩ kỹ rồi trả lời, rốt cuộc là mấy lần?”

“Có một lần mà…” Nhị Nha nói “Sau đó mẹ cậu ấy đi nơi khác buôn bán nên dẫn cậu ấy đi rồi. Cậu ấy tặng cho em một đống đồ chơi”

Hồ Duy hít sâu một hơi, muốn sửa lại quan điểm của cô cho đúng “Thích và đồng cảm là hai chuyện khác nhau”. Anh ho khan, làm như đang giảng bài cho cô “Em nghĩ xem, em ở trên đường gặp người ăn xin, em sẽ thấy thương cho họ tiền, hoặc là không đành lòng nên ôm họ một cái, nhưng mà em có hôn họ không?”

Nhị Nha chần chừ lắc đầu.

Tiểu Hồ xòe tay “Cho nên…”

“Cho nên anh thích em mới hôn em?”

“Đúng vậy”

“Vậy trước đó anh cũng làm vậy với người khác chưa?”

Tiểu Hồ nghiêm túc nhớ lại, hơi tiếc nuối “Không có”

Nhị Nha trịnh trọng gật đầu “Em cũng không có”

“Vậy tốt, ít nhất trên vạch xuất phát hai chúng ta như nhau”

“Dạ!”

“Vậy rốt cuộc có phải em tới Cù thành vì tìm anh trai không?”

“Không phải, em muốn tìm anh hỏi cho rõ ràng”

Vừa dỗ vừa lừa, Nhị Nha đem hết lời trong lòng ra nói sạch sẽ!

“Em xem đó, bây giờ hỏi rõ ràng rồi thì trở về đi. Một mình em ở Cù thành, bên người không có ai chăm sóc, anh rất lo lắng”

“Em có anh mà”

“Anh ở trường không thể thường ra ngoài, còn thường phải đi tập luyện, em tìm không được anh”

Nhị Nha cười ngọt ngào “Không có sao hết! Em ở Cù thành chờ anh, sớm muộn gì anh cũng phải tốt nghiệp. Chờ anh học xong rồi thì hai chúng ta cùng nhau về Nhạn thành”

Tiểu Hồ âm thầm nắm chặt tay, đáy mắt một mảng tình không thể tan, không sao lay động. Qua một lúc lâu, anh vỗ vỗ vai Nhị Nha “Đồng chí Đỗ Oản, con đường phía trước gian nan, cô đơn, tổ chức giây phút nào cũng lo lắng an nguy của đồng chí”

Nhị Nha cũng nặng về vỗ lại vai anh “Chiến hữu yên tâm, ta không sợ hy sinh, không sợ gian nan, mong anh lúc nào cũng nhớ kỹ nguyên tắc, giữ vững chiến địa, bảo vệ gia đình!”

Hai tiếng đồng thanh

“Anh đảm bảo!”

“Em đảm bảo!”

Đồng hồ chỉ 12 giờ, Hồ Duy nói “Anh phải đi rồi”

Nhị Nha hiểu nên xua xua tay “Đi đi, biết anh không thể ở lại mà, coi chừng bị phạt”

Đưa Hồ Duy tới cửa, khóa cửa kỹ, Nhị Nha ghé vào cửa sổ nhìn theo dáng anh. Đi được mấy bước, Hồ Duy bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô.

Nhị Nha để mặt sát tấm kính cửa, do hơi thở cô mà trước mặt bị mờ mờ sương, làm người không thấy rõ mặt. Cô cười nói với anh: Tạm biệt.

Nụ cười này, rất nhiều năm sau đó Tiểu Hồ ở trong trời đất bao la, núi cao sừng sững, sông đóng băng trắng xóa, mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy hình như cũng không đến nỗi quá cô đơn tịch mịch.