Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 12: 12 Bán Đồ Ăn

Ở trong mắt người nông dân, những thứ như đại mãng xà hay rùa lớn gì đó, đều đã muốn thành yêu quái.

Nếu gặp phải thì nhanh chóng tránh đi, không được làm hại, nếu không trong nhà sẽ gặp xui xẻo.

Đỗ Tam Nương còn nhớ trong thôn còn lưu truyền lại một chuyện xưa, cũng kể là có một người lên núi cắt cỏ, nhìn thấy một đầu mãng xà, hắn ta cũng là kẻ tài giỏi mà gan cũng lớn, dùng cái tảng đá lớn đè chết con mãng xà kia, sau đó còn lấy da mổ bụng nấu lên ăn, nhưng chẳng bao lâu, người kia liền bị bệnh nặng, đại phu đều bó tay, cuối cùng là chết.

Từ đó câu chuyện này được lưu truyền trong thôn, các người già thường nói với mấy đứa trẻ là, hễ nhìn thấy mấy loại to lớn như thế, nhất định phải cách xa ra, tuyệt đối không thể làm hại nó, nếu không sẽ gặp nạn.

Ngồi nghe những câu chuyện thần thoại này, thì mặt trời cũng dần dần sáng lên.

Mấy tháng trước mất mùa, đừng nói người trong thôn không có ăn, chính là người trong thành cũng chưa chắc có đồ ăn.

Trong ruộng nhà nông không có trồng hoa màu được, cũng không có người đến bán đồ, người trong thành cho dù có tiền cũng chưa chắc mua đồ ăn được.

Còn những gia đình giàu có có thể đi mua chút thịt cá ở những thành gần đây, nhưng với những tiểu môn hộ nhỏ thì cũng trôi qua một cách khó khăn.

Đừng nói ở nông thôn có người chết, mà đến cả trong thành cũng có.

Trời đã sáng, Đỗ Tam Nương không còn tâm tư để nghe chuyện phiếm, nàng nghiêm túc trông cái sạp hàng của mình.

Hôm nay phải đi chợ, nên nàng mặc bộ y phục sạch sẽ, chải tóc kỹ lưỡng, tuy nói trước đó trên mặt nàng có chút mồ hôi, sau khi lau khô cũng rất là sạch sẽ.

Nàng thắt tóc con rết để hai bên, tuy dáng người gầy ốm, so với những người vẫn còn lăn lộn trên mặt đất thì thấy sạch sẽ và gọn gàng hơn nhiều.

Người khách đầu tiên là một người đàn ông ăn mặc gọn gàng, hắn ta có hơi bắt bẻ những cây nấm ở trong sọt, Đỗ Tam Nương thấy có khách đến, cũng mặc kệ hắn ta có mua hay không, liền giới thiệu: "Đại thúc, đây là nấm mà ta mối hái trong núi, vô cùng ngon, cho dù là xào hay làm món canh cũng không tệ.

Đại thúc có muốn mua không."

Trên cằm người đàn ông ra có mấy sợi râu, bộ dạng khoảng 40 tuổi, bên cạnh hắn ta còn có hai chàng thiếu niên, nhìn giống như là gã sai vặt.

Đỗ Tam Nương suy nghĩ trong lòng, gặp hắn ta không nói gì, thầm nghĩ hắn ta không thích đồ của nàng.

Đỗ Tam Nương lại nở nụ cười, nói: "Ngoại trừ nấm, còn có măng non, xào một bàn, mùi vị cũng khá là ngon.

Cũng có thể lấy chỗ mềm nhất, bỏ vào trong vại làm đồ chua, qua ít ngày lấy ra ăn đảm bảo sẽ rất là ngon, còn sẽ để lại hương thơm trong miệng."

Dương thị lần đầu tiên thấy nữ nhi nói nhiều như vậy, chỉ là vị khách này rõ ràng không muốn mua đồ của nàng.

Dương thị cũng không nỡ đả kích nhiệt huyệt của nữ nhi, chỉ có thể cười, nói ra: "Đây là con gái của ta, con bé vẫn còn nhỏ, mong lão gia đừng tức giận với nàng."

Người đàn ông trung niên nhìn đồ ăn trong sọt của Dương thị, rau xanh mơn mởn, nhìn rất là đẹp, nghĩ đến có lẽ chủ tử cũng sẽ thích.

Những ngày hạn hán kia, cũng không có gì ăn, cho dù trong phủ bọn họ, muốn mua đồ ăn cũng phải đi rất là xa, những đồ giá đi trên đường một hai ngày, cũng là không còn tươi, trở về còn lại bị dạy dỗ.

Bây giờ chủ tử đều không thích thịt cá, chỉ thích ăn những thứ rau xanh này.

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nhìn thấy người kia mua hết đồ trong sọt của nương, nàng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương lại hào phóng như vậy.

Chỉ là rau dưa rẻ tiền thôi, thực tế cũng không nặng bao nhiêu, một cái sọt đó cũng chỉ hơn 60 văn tiền thôi.

Có điều so với nàng không bán được cái nào, nhưng nương có thể bán hết đồ cũng đã rất là vui rồi.

Đỗ Tam Nương cũng không ép bán, vì người ta đã không thích đồ của nàng, nàng sẽ đợi người khách tiếp theo, chắc chắn sẽ có người sẽ thích.

Nếu là thật sự là không ai mua, nghĩ đến đây, nàng cắn môi, đó chỉ có thể nói nàng làm chưa đủ tốt thôi.

Người đàn ông trung niên nhìn Dương thị nói: "Ngươi cõng đi theo ta."

Dương thị dạ dạ hai tiếng, Đỗ Tam Nương giúp Dương thị đỡ cái sạt lên và nói: "Nương, ngài đi đi, con sẽ ở đây chờ."

Dương thị nhẹ gật đầu, người đàn ông trung niên kai lại nhìn nàng một cái, hắn ta mím môi rồi vẫy tay về phía nàng và nói: "Ngươi cũng đi theo luôn đi."

Đỗ Tam Nương không nghĩ đến hắn ta vậy mà lại muốn mua, hai mắt sáng lên, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ nói: "Đại thúc, nấm nặng 5 cân, còn măng non thì nặng 4 cân.

Vốn dĩ nấm bán năm văn tiền một cân, coi như ta sẽ bán cho người bốn văn tiền một cân, măng non thì ba văn một cân, tổng cộng ba mươi hai văn tiền, ta sẽ không thu số lẻ, như vậy ta sẽ thu người ba mươi văn."

Vốn dĩ Triệu quản gia không có định mua đồ của nàng, nhưng vì ở nhà hắn ta cũng có đứa con gái, tuổi cũng gần với nàng, lúc này trong lòng có chút thương tiếc.

Lúc này nghe nàng nói chuyện rõ ràng, chỉ có mấy câu đã tính toàn xong, trái lại làm cho hắn ta hơi kinh ngạc.

Triệu quản gia nói: "Ngươi biết tính toán sao?"

Đỗ Tam Nương cười hì hì và nói: "Chỉ biết chút ít cái đơn giản thôi."

Sử thị nhìn thấy một khách hàng lớn nói chuyện tốt như vậy, trong lòng cũng rất là vui mừng, bà nói: "Đứa cháu ngoại này của ta, rất là tài giỏi, đầu năm thiên tai, phụ thân nàng bị ngã gãy chân, chuyện ở nhà hay ở ngoài đều là một tay con bé giúp đỡ."

Triệu quản gia cười cười, hắn ta lại mua vài thứ, hai thiếu niên đi phía sau đương nhiên sẽ là xách đồ.

Sau khi mua xong, mấy người liền rời khỏi chợ đi về phía tây.

Đỗ Tam Nương thấy hắn ta ăn mặc gọn gàng, có lẽ là làm quản gia trong phủ, nên nàng nói chút lời may mắn, ngược lại là Dương thị nhìn thấy con gái hôm nay lại nói lời hay như thế, có chút bị dọa sợ.

Triệu quản gia nhìn dáng vẻ gầy ốm của nàng, hắn ta hỏi tuổi nàng thì đã 13 tuổi, lớn gần bằng nữ nhi của hắn ta, chỉ là cô nương này gầy đến da bọc xương, làm cho Triệu quản quan có mấy phần thương xót nàng.

Đến trong phủ, Đỗ Tam Nương nhìn tường vây gạch xanh cao hơn một trượng, bọn họ đi đến cửa phũ, gõ cửa một cái, người gác cổng mở cửa, Đỗ Tam Nương nhìn thấy hắn ta đi vào, lấy dũng khí nói: "Đại thúc, rau quả nhà chúng tôi đều tự mình trồng, đảm bảo ăn vào rất giòn và ngon."

Triệu quản gia nhìn về phía nàng, cười nói: "Cô nương, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."

Đỗ Tam Nương có hơi xấu hổ, nàng nói: "Đại thúc, đồ mà nhà ta trồng, sau này ta sẽ lại đến cho ngài, ngài thấy có được không? Trên núi có rất nhiều thịt rừng, như là mộc nhĩ, nấm cây trà, đều là những đồ rất tốt, mộc nhĩ trộn với rau, xào thịt, đều ngon cả, cây nấm trà hầm với gà mái là ngon nhất, đảm bảo trong phủ đều có thể ngửi thấy màu thơm.

Quay về ta sẽ cho ngài nếm thử."

Triệu quản gia là người quản lý trong phủ, phụ trách phòng bếp, thê tử hắn ta là đầu bếp nữ, bây giờ đại nữ nhi đang hầu hạ phu nhân, còn tiểu nữ nhi đang làm ở chỗ của nương con bé, hai đứa con trai còn nhỏ nên chưa làm gì.

Thời gian Triệu quản gia làm việc mua đồ ăn ở phòng bếp cũng không ngắn, thường ngày hắn ta cũng thích đi mua những đồ ăn của những nhà nông, nhưng ai cũng quy cũ với hắn ta, ngay cả nói cũng nói không rõ ràng, hắn ta ới nói hai câu, đã làm người ta phải sợ.

Trái lại cô nương này lại không như vậy, không những không sợ mà lúc này lại muốn làm ăn với hắn ta, cái phần dũng khí này làm cho Triệu quản gia phải thay đổi cách nhìn.

Triệu quản gia cười nói: "Có thể, mặc kệ là rau dưa hay là đồ ở trong rừng, hoặc là gà vịt trong nhà, đều có thể đưa tới."

Đỗ Tam Nương nghiêm túc cúi đầu với Triệu quản gia, nàng nói: "Tạ ơn đại thúc, nếu trở về có đồ hiếm ở trên núi, thì trong phủ có cần không?"

Triệu quản gia nhìn cô nương này, thật sự đúng là cái gì cũng dám nói, hắn ta cười và chỉ nói một chữ: "Cần."

Cuối cùng Đỗ Tam Nương cũng cười, đôi mắt nàng sáng lấp lánh nhìn hắn, nói: "Đại thúc, nếu nấm mà xào với ớt ngâm, thì mùi vị sẽ rất là ngon.".