Tiểu Kiều Thê

Chương 12

Edit: 1900

“Buổi tối lại nói.”

Thấy Lương Chinh không tiếp tục truy hỏi về thân phận của mình, Tống Lăng nhẹnhàng thở phào, cũng không dám nhiều lời, gật gật đầu, xoay người thu thập chén đũa trên bàn.

Động tác nàng rất mau, thả đồ lại trong hộp rồi xách đi ra ngoài.

Tống Lăng vừa ra tới trướng, Lương Tẫn và Lục Phù chạy lại đây.

Nhìn thấy Tống Lăng, Lương Tẫn cười cười, “Xong rồi, tẩu tử?”

Tống Lăng mỉm cười, gật đầu, “Ân, ta muốn đi về trước.”

Lương Tẫn liếc mắt nhìn trong trướng một cái, tiến lại gần sát Tống Lăng, ghé bên tai nàng, “Tẩu tử, ngươi nói với Nhị ca đi, ta cùng Lục Phù chạy mệt muốn chết, ngươi nói hắn tha cho chúng ta đi.”

Tống Lăng nghe vậy, sửng sốt, “Vương gia sẽ không nghe ta nói đâu.”

Tuy rằng, nàng là Vương phi của hắn, nhưng cho tới tận bây giờ, hai bọn họ nửa điểm tình cảm cũng không có. Đối với nàng, Lương Chinh như một vị chủ nhân cao cao tại thượng, đến nỗi nàng…. Nghĩ tới mỗi tối đều phải ngủ trên sàn nhà, Tống Lăng cảm thấy mình càng giống nha hoàn hơn!

Căn bản không phải là phu thê tương thân tương ái, sao hắn có thể nghe nàng nóichứ.

Lương Tẫn thì không tin, “Tẩu tử đừng khiêm tốn, ngươi chính là nữ nhân thân cận nhất của Nhị ca, ngươi cầu tình, nhết định hắn sẽ nghe. Đúng không, Lục Phù?”

Lục Phù đang ngồi xổm một bên thở dốc, cũng không ngừng nghỉ mà gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, nương nương.”

“………..” Nữ nhân thân cận nhất? Tống Lăng nghĩ tới bộ dáng Lương Chinh lạnh giọng chất vấn nàng, chỉ thấy lạnh hết cả người.

Chỉ là, Lương Tẫn và Lục Phù bọn họ… Nàng, có hay không, mặt dày đi cầu tình?

đang rối rắm suy nghĩ, bông nghe thấy một giọng nữ thanh thúy, “Nha, tứ gia ngươi lại bị Chinh ca ca phạt chạy đi?”

Theo thanh âm lại đây, là một cô nương toàn thân hồng y, trong tay nắm một cái roi đỏ, khí vũ hiên ngang đi tới. Dương Thanh Thanh thấy Lương Tẫn đầu đầy mồ hôi nên đoán ra, cười haha, “Ngươi lại làm cái gì, chọc Chinh ca ca tực giận?”

Lương Tẫn rũ mắt liếc nàng một cái, “Sao ngươi lại tới đây?”

Dương Thanh Thanh cười hì hì, “Ta tới tìm Chinh ca ca nha.”

Dứt lời, chuyển tầm mắt rơi xuống người bên cạnh hắn là Tống Lăng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá, “Ngươi là-------“

“Hồi Thanh Thanh tiểu thư, đây là Vương phi nương nương nhà chúng ta, nàng vừa đem cơm trưa tới cho Vương gia nhà chúng ta.” Dương Thanh Thanh vừa nói xong, không đợi Tống Lăng trả lời, Lục Phù đã đứng phía trước Tống Lăng, tư thế kia, nhìn thế nào cũng có bộ dáng đang bảo vệ nàng.

Dương Thanh Thanh nhìn tư thế che chở gà con của Lục Phù, cười lạnh một tiếng, “Lục Phù, ngươi làm gì vậy, ta còn có thể ăn hiếp được Vương phi nũng nịu?”

Lục Phù có chút xấu hổ, “Thanh Thanh tiểu thư hiểu lầm, Vương phi nương nương mới đến, có chút sợ người lạ.”

Tống Lăng cũng sợ người lạ, trong tay còn mang theo hộp đồ ăn, không được tự nhiên đứng ở phía sau Lục Phù.

Lục Phù vừa nói xong, Lương Chinh từ bên trong đi ra.

Dương Thanh Thanh mắt sáng lên, lập tức tươi cười đi lại gần, gắt gao cầm tay Lương Chinh, ngửa đầu, thanh âm nũng nịu kêu: “Chinh ca ca, ta rất nhớ ngươi a. Gần đây phụ thân ta toàn nhốt ta ở trong nhà, ta đều buồn muốn chết.”

Tầm mắt Lương Chinh rơi xuống cánh tay Dương Thanh Thanh đang kéo hắn, ấn đường nhíu lại, rút tay ra, nhàn nhạt liếc nàng, “Ngươi không ở nhà, chạy tới quân doanh làm gì.”

Dương Thanh Thanh cười càng ngọt ngào, “Ta nhớ ngươi liền đến tìm ngươi.”

Lương Chinh nhìn sang Tống Lăng, thấy nàng hơi rũ đầu, cũng không biết có nghĩ gì linh tinh không.

Dương Thanh Thanh theo tầm mắt hắn, thấy hắn chỉ lo nhìn Tống Lăng, tức giận nắm chặt đôi tay, ánh mắt cũng mang theo chút ít tàn nhẫn, cười một cái, “Nghe đồn, thiên kim của Tri phủ Ích châu là tài nữ đệ nhất thiên hạ, sinh ra khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tư hoa, hiện giờ xem ra….”

Nàng dừng một chút, trong mắt hiện lên ý cười trào phúng, “Lời đồn quả nhiên là lời đồn, không đáng tin a.”

nói xong, lại tiến lên kéo cánh tay Lương Chinh, ngửa đầu nhìn hắn, “Đúng khôngChinh ca ca?”

Tống Lăng tuy không đọc qua sách, nhưng nghe lời nàng nói lại hiểu rõ. Vừa ngẩng đầu, đã thấy Dương Thanh Thanh đang dựa sát người Lương Chinh. Nghe nàng thân mật kêu ‘Chinh ca ca’, nàng liền biết quan hệ bọn họ không bình thường.

Tuy không biết quan hệ hai người họ là gì, nhưng chắc chắn tốt hơn nàng và Lương Chinh, tự cảm thấy ở đây mình thật dư thừa, hấp tập nói một tiếng, “Tống Lăng ta đivề trước.”

Dứt lời, liền xoay người đi về phủ.

Nàng đi thật nhanh, càng về sau, càng giống như chạy vậy.

Lương Chinh nhìn nàng, bộ dáng chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, ánh mắt nặng nề.

một lúc sau lấy lại tinh thần, thấy Dương Thanh Thanh vẫn còn ôm cánh tay mình, sắc mặt hắn cũng trầm xuống, duỗi tay kéo ra lần nữa, nhìn nàng sâu kín, “Nữ nhân kia, là thê tử của Lương Chinh ta, về sau, ngươi đối nàng phải tôn trọng một chút.”

Dương Thanh Thanh ngẩn ra, đôi mắt trợn to, “Ngươi có ý tứ gì?”

“Ý tứ trên mặt chữ.” Lương Chinh liếc nàng một cái, xoay người trở lại trong lều.

……….

Tử Diên ở trong phủ, nôn nóng đi đi lại lại chờ Tống Lăng. Đợi tới cả nửa buổi chiều, mới thấy nàng đang xách hộp đồ ăn trở về. Hai mắt nàng phát sáng, vội vàng kích động chạy lại gần, nắm chặt tay Tống Lăng, “Thế nào tiểu thư?”

Tống Lăng vẫn còn đang nghĩ về hình ảnh lúc nãy, cô nương hồng y xinh đẹp dựa vào bên người Lương Chinh, hai người bọn họ càng như bộ dáng phu thê vậy. Tuy rằng mình là Vương phi giả, nhưng nhìn họ như vậy, nàng vẫn có chút cảm thấy khôngthoải mái, giống như, thứ gì đó của mình bị người đoạt đi vậy.

Nhưng nghĩ lại, nghiêm túc nghĩ, thật ra, đồ vật kia vốn dĩ đâu có thuộc về nàng?

Trong đầu còn đang lộn xộn những suy nghĩ, Tử Diên đột nhiên chạy lại, làm nàng sửng sốt.

Thấy Tống Lăng sững sờ, Tử Diên đè thanh âm xuống, thấp giọng hỏi: “Thế nào a? Vương gia tin ngươi chứ?”

Tống Lăng lắc đầu, “hắn quá thông minh.”

Tử Diên cả kinh: “Vậy…?”

Tống Lăng đảo mắt nhìn xung quanh, mới lôi kéo Tử Diên đi vào trong, nhỏ giọng: “Nơi này không thích hợp nói chuyện, chúng ta về Ly viện trước đã.”

Vào tận trong cửa, xác định phụ cận không có người, hai người mới đóng cửa lại. Tử Diên lại lần nữa hỏi: “Rốt cuộc thế nào rồi?”

Tống Lăng ngồi trên ghế, nói rõ, mình đã thẳng thắn với hắn rằng nàng không phải là tài nữ gì cả.

Tử Diên cả kinh, “Vương gia tin sao? hắn có hoài nghi không?”

Tống Lăng suy nghĩ, “không chắc lắm…. Nhưng hắn cũng không chuyện gì nữa.”

Tử Diên sửng sốt một lát, thật lâu sau, mới đặt mông ngồi xuống ghế.

Tống Lăng thấy nàng thất hồn lạc phách, vội vàng kéo tay nàng, “Ngươi sao vậy? không có chuyện gì chứ?”

Tử Diên lắc đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, “Ngươi nói, điều này có ý nghĩa gì đâu?”

Tống Lăng cong môi, “Có nghĩa là chúng ta không cần căng thẳng lo lắng bị lộ, chỉ cần làm việc để tâm, hẳn là sẽ không bị phát hiện đâu.”

Điều nàng lo lắng nhất, chính là Tạ thiên kim là tài nữ tinh thông cầm kỳ thư họa, mà nàng lại là một cái thôn cô nơi hương dã, đến cái chữ to cũng không biết, chỉ cần không chú ý là lộ ngay.

hiện giờ, nàng thẳng thắn thừa nhận mình không phải là tài nữ gì cả, coi như là giải quyết một nguy cơ. Về sau, nếu không có gì bất ngờ, hẳn sẽ không bị phát hiện đi?

Cũng may, Lương Chinh cũng không cùng nàng so đo sự tình tài nữ này.

Bỗng cảm thấy Lương Chinh cũng không phải là một người khó ở chung.

Tử Diên nghe Tống Lăng nói xong, mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực, lòng sợ hãi, “Coi như có thể tạm thời an ổn mà ngủ một giấc.”

Suy nghĩ tiếp, Tử Diên túm tay Tống Lăng, “Chúng ta không được lơi lỏng a, vẫn là làm sao để Vương gia mau chóng thích ngươi, lúc này mới là bước đầu tiên, chẳng sợ về sau lại bị lộ, Vương gia sẽ làm gì các nàng đây?”

Tống Lăng lắc đầu, “hắn sẽ không thích ta đâu.”

“Vì cái gì?”

Tống Lăng lại nghĩ tới cô nương nàng vừa thấy ở trong quân doanh.

hắn đều có người yêu thích, sao có thể thích nàng đâu.

………..

Buổi tối, Lương Chinh vẫn chậm chạp chưa về.

Tống Lăng ngồi ở hành lang bên ngoài phòng, dựa lưng vào cây trụ trên hành lang, ngước nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Đêm nay, ánh trăng thật tròn, cũng sắp ăn tết, Tống Lăng nghĩ đến Phụ thân và đệ đệ mình, nhớ, thật nhớ. Cũng không biết bây giờ họ thế nào, không biết đến bao giờ mình mới có thể trở về một chuyến.

Trong nhà tuy nghèo, nhưng từ nhỏ đến lớn, người một nhà đều là ở cùng một chỗ, chưa từng tách ra.

Những ngày tết trong dĩ vãng, nàng sẽ đến trong thành mua chút thịt heo, vào đêm trừ tịch, sẽ xào vài món ăn, người một nhà cùng nhau vui vẻ trôi qua một năm.

Tuy mỗi ngày đều khổ, nhưng lại vẫn vui vẻ.

Chỉ là năm nay, nàng không thể lại cùng phụ thân và đệ đệ trôi qua cùng nhau.

Nàng nhìn ánh trăng, nghĩ tới, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt không quản được nữa.

Nàng giơ ta muốn lau đi nước mắt, bỗng thanh âm Lương Chinh trầm thấp truyền lại, “Khóc?”

Tống Lăng lau nhanh nước, quay đầu liền thấy hắn đứng ở phía sau.

Tống Lăng vội vàng đứng dậy, “Ngươi đã trở lại.”

Lương Chinh nhìn nàng, nhẹ nhàng lau nước bên khóe mắt nàng, “Khóc cái gì?”

không biết vì sao hắn lại ôn nhu như vậy, ngón tay vuốt ve khóe mắt nàng. Tống Lăng không được tự nhiên, theo bản năng lui một bước, né tránh hắn, lắc đầu, “không có khóc.”

“không có?” Lương Chinh buồn cười, đôi mắt đều hồng như mắt thỏ, còn nói khôngcó?

hắn nhìn Tống Lăng chằm chằm trong chốc lát, bỗng cúi đầu hôn xuống, khóe miệng gợi chút ý cười, “không phải là ghen tị, một người trốn đi trộm thương tâm a?”

Tống Lăng ngẩn ra, đôi mắt trợn tròn, “Ngươi nói cái gì nha?”

Lương Chinh cười cười, khóe môi cong, ngồi xuống bên cạnh, giơ tay xoa đầu nàng, “Nữ nhân ngươi nhìn thấy ban ngày là nữ nhi của Dương lão tướng quân.”

“….Nga….” Tống Lăng cảm thấy kỳ quái, hắn nói cho nàng biết làm gì?

Lương Chinh lại liếc nàng một cái, tiếp tục nói, “Lúc ta mười bốn tuổi bắt đầu tiến vào quân doanh, thời gian đó là quân dưới trướng Dương lão tướng quân, Thanh Thanh nhỏ hơn ta sáu tuổi, từ nhỏ đều thích đi theo sau ta.”

Tống Lăng nghe hắn nói liền rõ ràng, gật đầu, “Ta đã hiểu, ngươi cùng vị Dương tiểu thư kia là thanh mai trúc mã.”

Lương Chinh nghe nàng nói, ý cười trong mắt càng sâu, “Còn nói không ghen?”

Tống Lăng: “Ta, ta nào có!”

Nàng là một cái Vương phi giả, có tư cách gì mà ghen?

Lại nói, nàng vì sao phải ghen? Nàng cũng không thích hắn.

Lương Chinh nghe nàng nói, nghiêm túc giải thích, “Ta coi Thanh Thanh là muội muội, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Tống Lăng: “……..Ta không nghĩ nhiều.”

Lương Chinh nhìn đôi mắt còn đỏ của nàng, thấp giọng xuy một tiếng, “Ân, lần sau có chuyện gì hỏi ta, đừng trốn đi khóc một mình.”

Tống Lăng: “…….??”