Edit:
1900Tiểu nhị trong tiệm vừa thấy hoa phục cẩm y của hai người, vội vàng tiến tới tiếp đón nhiệt tình, “Công tử, phu nhân, hai người muốn ăn gì?”
một tiếng ‘phu nhân’ làm Tống Lăng sửng sốt, theo bản năng nhìn xung quanh.
Lương Chinh mỉm cười, nghiêng người nhìn nàng, “Phu nhân, muốn ăn cái gì?”
Tống Lăng nghĩ tới, hắn vừa mới trêu đùa nàng, liền không muốn để ý tới hắn, tức giận nói: “Bánh bao.”
Lương Chinh không nín được bật cười, giơ tay nhéo nhéo má nàng, “Mặt ngươi cũng thật giống bánh bao a.”
Tống Lăng: “……..”
Tống Lăng trừng lại hắn, chưa kịp nói gì, vậy mà tiểu nhị bên cạnh đã ‘phốc’ bật cười trước rồi.
Tống Lăng nhíu mày, “Ngươi cười cái gì?”
Tiểu nhị cong người, mặt mày tươi cười, “Hồi phu nhân, tiểu nhân thấy tình cảm của công tử và phu nhân thật tốt.”
Tống Lăng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Lương Chinh.
“……….”Tống Lăng trầm mặc trong chốc lát, không khỏi co rút khóe miệng.
Nàng với hắn, tình cảm đều không có. Tên tiểu nhị này nhìn ở đâu mà thấy tình cảm thế??
Lại nói, hắn còn bảo mặt giống chiếc bánh bao, rõ ràng là đang chê cười nàng, chả lẽ, chê cười người khác cũng là thể hiện tình cảm???
Tên tiểu nhị này, thật biết nói chuyện, nói giỡn mà.
Tống Lăng nhìn bệ bếp phía xa, lồng hấp bánh bao tỏa ra hương thơm, nóng hầm hập. Nàng đang đói bụng, cũng không để ý mà liếm liếm môi.
Lương Chinh xem bộ dáng tiểu miêu ham ăn của nàng, lắc đầu nói với tiểu nhị, “Cho một lồng bánh bao, hai chén mì thịt bò.”
“Dạ vâng! Thỉnh hai vị chờ một lát, lập tức có ngay!” Tiểu nhị cao hứng vung vung khăn trên vai, quay đầu hô lớn, “một lồng bánh bao, hai chén mì thịt bò cho bàn này!”
Trà lâu này, có không ít khách nhân, Tống Lăng ngồi đoan chính bên cạnh Lương Chinh, rũ đầu không hé răng.
Lương Chinh nhìn nàng, duỗi tay, nhẹ nhàng nâng cằm nàng.
“Ngươi làm gì?” Bị hắn bắt ngẩng đầu đối diện với hắn.
Lương Chinh vẫn cười cười, đáp “Ngươi cảm thấy tiểu nhị kia nói đúng hay không?”
Vừa nãy, hắn để ý thấy, Tống Lăng trộm cắn môi, biểu tình thật không vui.
Tống Lăng bị hỏi, ngơ ngác. Vấn đề này, không phải rất rất rõ ràng sao?
Nàng nhìn hắn, trầm mặc, lại không nhịn được, “Vương gia cảm thấy, người có tình cảm với ta sao?”
Lương Chinh nghe vậy, rũ mi, khẽ cười, buông lỏng tay.
Tự nhấp trà, không nói nửa chữ nữa.
rõ ràng biết hắn không có tình cảm với mình, nhưng thấy hắn cười khẽ như vậy, có chút mất mát nổi lên.
Tống Lăng cũng học hắn, nhấp môi uống trà, không có gì, không quan hệ, dù sao, nàng cũng không thích hắn.
“Lúc trước cưới ngươi, xác thực ta không có tình cảm gì.” Lương Chinh bỗng nhiên mở miệng.
Tống Lăng nhìn hắn, hơi ngạc nhiên.
Lương Chinh buông chén trà, nhìn nàng, ý cười càng sâu, ánh mắt cũng nghiêm túc sâu thẳm.
Thấy hắn như vậy, nàng cũng có chút khẩn trương.
Lương Chinh chờ nàng chú ý, mới chậm rãi mở miệng, “Thực ra, lúc trước ta khôngmuốn cưới ngươi. Ta, Lương Chinh sống hai mươi mấy năm, bất cứ thứ gì đều có thể không tranh không đoạt, duy nhất, nữ nhân ở bên ta cả đời này, ta muốn chính mình được chọn.”
hắn nói tới đây, trong đầu Tống Lăng lộp bộp một chút, theo bản năng nắm góc áo thật chặt, nhỏ giọng hỏi: “Vậy…Ngươi có thích cô nương nào không?”
Lương Chinh cười nhẹ, “Ta mười bốn tuổi liền ra chiến trường, lại đa số thời gian đều ở biên quan trấn giữ, một lòng bảo vệ quốc gia, không có tâm tư đó.”
Tống Lăng nghe vậy, không biết nên tiếp lời thế nào…
“Bất quá…” hắn ngừng một chút, “Sau đó ta cưới ngươi, bổn vương bỗng phát hiện, ngươi không đáng ghét như trong tưởng tượng của ta, thậm chí…còn có chút đáng yêu.”
Tống Lăng chớp chop mắt, đáng yêu? hắn đang khen nàng sao?
Lương Chinh hẹ khóe miệng, nhìn nàng, “Cho nên, bổn vương muốn cùng ngươi bồi dưỡng tình cảm một chút.”
Tống Lăng kinh ngạc, nhìn hắn không chớp mắt, cả nửa ngày cũng không biết nói gì.
Lương Chinh cười nhạo, “Đây là phản ứng của ngươi?”
Tống Lăng cắn môi dưới, đôi tay không tự giác đặt lên trên bàn, mắt tròn xoe nhìn hắn, “Vương gia, ngươi nghiêm túc chứ?”
Lương Chinh: “Ngươi thấy ta đang nói giỡn à?”
Tống Lăng càng khó hiểu, “Ngươi…ngươi không chê ta sao?”
Lương Chinh nói muốn bồi dưỡng tình cảm với nàng, có phải nghĩa là, hắn muốn thử thích nàng?
Nàng chữ to cũng không biết, hẳn nên ghét bỏ nàng mới đúng chứ?
Lương Chinh liếc nàng, “Muốn nghe lời thật lòng sao?”
Tống Lăng: “………….”
Lương Chinh: “Tính ra, rất ghét bỏ.”
Thiên hạ đều đồn nàng là tài nữ đệ nhất, thực tế lại là một tiểu gia hỏa cái gì cũng không.
Tống Lăng: “………”
“Cũng không sao, trở về, bổn vương sẽ tự mình dạy ngươi.”
Tống Lăng cả kinh: “Dạy ta làm gì?”
Lương Chinh: “Đọc sách viết chữ, cầm kỳ thư họa.”
Tống Lăng: “……….”
“Công tử, phu nhân, bánh bao và mì thịt bò đã tới!” Tiểu nhị bưng khay đồ ăn tới, “Phu nhân, bánh bao mới ra lò, còn rất nóng, không phải ta thổi phồng, tuy cửa hàng nhà ta nhỏ, nhưng bánh bao này, tuyệt đối là ngon nhất kinh thành, ăn không ngon không thu tiền của ngài!”
Tống Lăng nhìn bánh bao mập mạp trên bàn, cười vui vẻ, cong cong mắt hạnh, “Cảm ơn.”
“không cảm ơn, không cảm ơn, mời phu nhân dùng a.” Tiểu nhị đặt đồ lên bàn, cười cười khéo léo đáp lời.
Tống Lăng them muốn chết, bánh bao vừa yên vị, liền muốn duỗi tay tới lấy.
Kết quả, đồ còn chưa tới tay, đã bị hắn lấy.
Nàng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, “Làm sao vậy?”
“Rửa tay chưa?”
Tống Lăng nhìn tay mình, có chút thẹn thùng, “….Lại, lại không dơ.”
Lương Chinh lấy đôi đũa đưa cho nàng, “Vậy dùng cái này.”
Tống Lăng: “….Nga.”
Bánh bao mềm mại, không lớn không nhỏ, hương thiệt thơm. Tống Lăng đang độ đói, nàng một ngụm cắn xuống, hơn phân nửa cái bánh liền biến mất. (@@)
Lương Chinh: “………..”
Tống Lăng một hơi ăn ba cái bánh bao, vỉ hấp còn dư lại ba cái. Nàng còn muốn ăn tiếp, nhưng thấy hắn còn chưa động cái nào, chung quy không dám. Có chút lưu luyến dời tầm mắt chuyển về bát mì trước mặt.
Tuy chỉ có một gian, nhưng không chỉ bánh bao, mà hương vị của mì thịt bò cũng rất ngon.
Tống Lăng thành thạo, ‘hút, cắn, hút…’ một chén mì thực mau đã thấy đáy.
Lương Chinh nhìn tư thế ăn uống của nàng, khóe mắt giật giật hai cái. Đây xác thực có phải thiên kim nhà tri phủ, tiểu thư khuê các đó chứ?
Tống Lăng ăn xong, rốt cuộc thấy no, mỹ man liếm liếm môi.
Liếm đến một nửa, bông thấy không thích hợp, vừa nhấc đầu, đối diện tầm mắt Lương Chinh, hắn đang nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt thâm sâu, mang theo vài phần đánh giá.
Tống Lăng thầm kêu không ổn, vừa rồi nàng chỉ lo ăn, hoàn toàn quên mất cái gọi là ‘tiểu thư khuê các.’
Tống Lăng cười gượng, “Ta…vừa rồi ta đói bụng quá, cho nên…”
Lương Chinh trầm mặc một lát, bông nhiên cười, “không sao, chúng ta là phu thê, không cần chú ý nhiều như vậy.”
Tuy hắn nói vậy, nhưng nàng vẫn bị ánh mắt ấy dọa sợ. Trong nháy mắt, nàng có cảm giác, hắn xem thấu mọi thứ. không dám đáp lời hắn, nhưng tự dặn lòng, khôngđược sơ xuất như vậy nữa, ngàn vạn lần phải chú ý phòng ngừa.
Tống Lăng đoan chính ngồi trên ghế, đôi tay quy củ đặt trên chân, diễn xuất nốt màn tiểu thư khuê các.
Lương Chinh liếc nàng, “Ăn no rồi sao?”
Tống Lăng vội gật đầu, lấy lại tinh thần, “Ăn no.”
Lương Chinh nâng cằm, chỉ chỉ cái bánh bao, “Thích thì ăn nhiều hơn, ta không ăn đâu.”
Bánh bao ăn rất ngon, Tống Lăng dù đã no, nhưng vẫn hơi thèm. Nhà nàng rất ít khi được ăn thịt. Liền tính có mua về, nàng cũng không nỡ ăn.
Mà nếu nàng lại ăn tiếp, cũng thật ngượng ngùng. Vì thế liền lắc đầu, “Ta không ăn, ta đã no.”
Lương Chinh cũng không nhiều lời.
hắn cũng không quá đói, ăn xong một chén mì, bánh bao cũng không ăn tiếp. Buông đũa liền kêu tiểu nhị tính tiền.
Tống Lăng thấy hắn bỏ lại ba chiếc bánh bao, nhất thời sửng sốt, “Cái này…ngươi không ăn sao?”
Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “Ta đã no.”
Tiểu nhị ra tới, chuẩn bị thu chén đĩa.
Tống Lăng vội đè lại vỉ hấp, “Chờ một chút, bánh bao còn chưa ăn xong.”
nói xong, lại, “Phiền toái ngươi, gói lại mấy cái này giúp ta.”
“Vâng, phu nhân chờ một lát.”