Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 3: Chương 3

Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)

Thôn An gia cách bờ sông không xa, bóng dáng đo đỏ đỏ bên bờ không chút do dự nhảy vào dòng sông chảy xiết.

Nước sông xộc lên mũi, ngay cả ý nghĩ giãy dụa Lục Cốc cũng không có, mặc cho nước sông ngập lên tận đầu, thân thể bị dòng nước chảy xéo cuốn đi.

Trước mắt y hoàn toàn mơ hồ, hỉ phục rườm rà hơn y phục mùa hè, sau khi chìm trong nước lại càng nặng nề hơn.

Linh hồn nhỏ bé không nơi nương tựa lơ lửng trên không trung nãy giờ nay cũng đã tìm được chốn về.

Chết là tốt rồi, chết rồi sẽ không bị đánh nữa.

Y bình tĩnh nghĩ, thân thể trôi theo dòng nước, y cũng dần dần không nghĩ nữa.

Nhưng ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu y, đó là y chết rồi đến một cỗ quan tài tử tế cũng không có, kế mẫu sẽ không dùng tiền mua quan tài cho y.

***

Người trong viện còn đang đánh nhau, Bao Chí Nho tức giận quát lớn: "Dừng lại, tất cả dừng tay lại cho ta!"

Ông vừa dứt lời chợt nghe bên ngoài có người la to Lục Cốc nhảy sông, Bao Chí Nho vội vã nói: "Còn không mau đi cứu người lên."

Mạng người quan trọng, mọi người đang đánh nhau liền dừng lại.

Đỗ Hà Hoa bò dậy từ dưới đất, phỉ một ngụm máu xuống dưới chân Vệ Lan Hương.

Nửa bên gò má của bà ta đều đã sưng lên, miệng còn lại nhải không rõ, cả người đầy đất, mà những người khác cũng không khá hơn là bao.

Vệ Lan Hương còn chưa nguôi cơn tức, lại bị bà ta phỉ một ngụm máu lên chân nên nhấc chân đạp cho bà ta một cái, nhưng đáng tiếc lại bị bà ta tránh được.

Bao Chí Nho đang muốn dẫn người ra khỏi cửa, quay đầu lại quát lên: "Còn muốn đánh chửi sao!"

Đỗ Hà Hoa vốn còn muốn phỉ thêm một ngụm, nghe vậy đành phải nghẹn trở lại.

Thấy bên ngoài một đám người nhao nhao kéo nhau ra bờ sông để cứu song nhi rơi xuống nước, hán tử thôn Thanh Khê cũng không đi qua góp vui.

Theo lý mà nói, người khác không đi thì chẳng sao, nhưng Đỗ Hà Hoa ít nhiều cũng phải đi xem xem, vậy mà bà ta lại không đi, còn ngồi một bên sửa lại tóc tai tán loạn.

Ngay cả Lục Đại Tường cũng không đi, đỡ eo liên tục hít hà, cảm thấy nơi nào trên cơ thể cũng đau đớn khó nhịn.

Ông ta nhe răng trợn mắt nhìn Thẩm Huyền Thanh.

Đừng tưởng ông ta không biết, tên chó chết này ra tay ác nhất, chỉ nhằm ông ta mà đánh.

Trong đầu ông ta hung hăng vậy thôi chứ cũng không dám thật sự thốt ra câu nào.

Trong sân viện nhà nông luôn có một vài nơi chồng chất củi gỗ, Kỷ Thu Nguyệt đỡ Vệ Lan Hương cùng hai thím kia ngồi lên đó nghỉ ngơi, sửa sang quần áo.

Sau khi bọn họ đánh nhau, Thẩm Nhạn được các nàng che chở phía sau rõ ràng đã bị kinh sợ, gậy gỗ trong tay "bụp" một cái rơi xuống đất.

Trong lúc hỗn chiến nàng vẫn luôn khóc lóc gọi mẹ, còn nhân cơ hội đánh Đỗ Hà Hoa mấy cái.

Nhưng bây giờ, trong đôi mắt hạnh to tròn của nàng rõ ràng hàm chứa mấy phần sợ hãi.

Nàng nhỏ tuổi nhất trong nhà, bình thường đều rất ngoan ngoãn, ngay cả Kỷ Thu Nguyệt không có việc gì làm đều nhéo nhéo mặt tròn đùa giỡn với nàng, có thể nói là được yêu chiều, căn bản chưa từng gặp qua những chuyện như thế này bao giờ.

Kỷ Thu Nguyệt thấy cô nhỏ giờ lấy lại được tinh thần mới có chút sợ hãi, liền vỗ vỗ tay Thẩm Nhạn an ủi nàng, miệng cũng không ngừng, nhìn về phía Đỗ Hà Hoa châm chọc nói: "Mọi người đều nói Lục Văn được nuôi rất tốt, Lục Cốc lại không được như vậy.

Cũng không thể trách được, không phải cùng một nương sinh, nhảy sông rồi cũng không thấy kế mẫu sốt ruột, hóa ra ngày thường đều là giả vờ, sau lưng vẫn là loại lòng dạ độc ác."

Trước khi kết thân cùng Lục gia, bọn họ không phải chưa từng nghe qua chuyện nhà Lục gia, cũng biết đến Lục Cốc, nhưng mấy lần đến Lục gia đều chưa từng thấy y, ngẫu nhiên hỏi một câu thì Đỗ Hà Hoa liền nói y đến nhà cữu cữu chơi, bọn họ cũng không quá để tâm, bởi vì trong thôn An gia, mọi người nhắc tới Đỗ Hà Hoa đều nói bà ta đối xử với Lục Cốc không tệ, còn những tiếng mắng chửi thỉnh thoảng nghe được thì sao, nhà nào trong thôn mà chẳng đánh hài tử?

Huống chi mỗi lần Đỗ Hà Hoa đánh Lục Cốc bị người khác nhìn thấy nghe thấy, bà ta đều nói là do Lục Cốc làm vỡ chén bát hoặc phạm phải sai lầm nào đó khác, bà ta cũng là nhất thời nóng giận nên mới ra tay.

Gia đình nhà nông không thể so với các gia đình trên trấn trên huyện, dù là chén đĩa hay vật dụng gì khác cũng đều là tài sản, nếu làm vỡ làm hỏng bị đánh cũng là chuyện bình thường.

Trước hôm nay, Thẩm gia còn tưởng rằng Lục gia không sai, không ngờ lại thành ra thế này.

***

Lại nói tới bên bờ sông.

Đoạn sông chảy xiết không có ai, nhưng vẫn có người đứng nơi nông nước êm để giặt quần áo, màu đỏ kia lại vô cùng nổi bật trong nước.

Lại thêm có tiếng la to trong thôn An gia, nói có người nhảy sông, rất nhanh sau đó, Lục Cốc được hai song nhi biết bơi cứu lên bờ, y bị sặc nước, may là được cứu đúng lúc, chỉ cần phun nước ra sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Có một cô nương đang giặt quần áo mò dưới nước được một chiếc giày thêu đỏ đưa tới.

Quanh bờ sông có không ít người, Lục Cốc một thân hỉ phục ướt đẫm, may là quần áo còn nguyên chỉnh, không bị tên nào xấu xa nhìn thấy thân thể.

"Sao lại run tới vậy?" Toàn thân Lục Cốc lạnh toát, song nhi cứu y lên nghi ngờ, rõ ràng là mùa hè, mặt trời còn chưa lặn, cho dù rơi xuống sông cũng không thể lạnh đến vậy được.

Sờ tay và trán y quả thật lạnh như băng, vì vậy mấy người vội vã hô lên: "Nhanh đưa về, nhóm lửa thay y phục đi."

Cửa lớn Lục gia mở ra, người thôn Thanh Khê vẫn còn ở trong, Đỗ Hà Hoa cùng Lục Đại Tường muốn đuổi người đi nhưng sợ đánh không lại, đành phải nhịn.

Mà đến khi bảy, tám song nhi cùng cô nương khiêng Lục Cốc trở về, thả người xuống ở trong viện, nhao nhao nói phải nhanh thay y phục cho Lục Cốc.

Đỗ Hà Hoa chớp chớp mắt, mặt sưng nửa bên khóc lóc nói: "Trong nhà nào còn y phục thừa nào, tất cả đều làm của hồi môn cho y rồi, giờ biết tìm đâu ra."

"Hơn nừa là nhà bọn họ bắt nạt người, nếu không phải bọn họ chiếm đoạt Lục Cốc chúng ta còn không nhận, y sao có thể đi nhảy sông."

"Bà nói láo, rõ ràng là do bà mồm miệng không tích đức, ngay cả song nhi nhà mình cũng vu hại, vô cớ nói y không còn trong sạch, rõ ràng là bà muốn bức chết y." Vệ Lan Hương ngồi không đứng dậy, nhưng nhặt miếng gỗ trên đất ném lên mặt Đỗ Hà Hoa.

Kỷ Thu Nguyệt cũng nói: "Phải, người ngoài cũng không dám nói những câu như thế.

Nhà các ngươi không giống người khác, ăn nói láo toét vấy bẩn sự trong sạch của người khác, đang yên đang lành bức một song nhi đến mức này."

Sắc mặt Lục Cốc trắng bệch, y há miệng như muốn biện giải gì đó, đôi môi tái nhợt giật giật nhưng cũng không phát ra được thanh âm gì.

Lời của Đỗ Hà Hoa khiến một cô nương trong đó không nghe nổi nữa, nói: "Thím à, những lời ngươi nói bọn ta không hiểu, cũng không quan tâm.

Ngươi xem mặt mày Lục Cốc đã trắng như vậy rồi, nếu không thay y phục khô ráo sạch sẽ, sợ là sẽ sinh bệnh."

"Đúng đấy thím à, dù là y phục của ai trong nhà, ngươi cứ lấy ra đây cho y thay là được rồi." Những người khác cũng nói.

Những cô nương cùng song nhi này nói nhanh lại lanh lảnh, xung quanh còn có người nhà bọn họ, Đỗ Hà Hoa không tiện nổi nóng, đành phải bịt mũi nói: "Mở cửa phòng chứa củi ra."

"Phòng chứa củi sao có thể để cho người nằm." Có người thuận miệng nói.

Đỗ Hà Hoa bất mãn, nói: "Sao người không thể nằm? Người y ướt như vậy, khiêng vào trong nhà nằm làm bẩn đệm thì ai giặt?"

Nếu là ngày thường bà ta còn có thể giả vờ chút, dù sao cũng vớt được chút thanh danh tốt.

Nhưng hôm nay Thẩm gia đã náo loạn thành như vậy, mặt mũi thanh danh gì đó của bà ta sớm đã mất sạch, hơn nữa sau khi bị đánh trong lòng đã tích một cỗ lửa giận, nhìn Lục Cốc chỗ nào cũng thấy ngứa mắt, không nổi điên trút giận lên người y đã là tốt lắm rồi.

Vì vậy những người bên ngoài, trừ Lục Cốc ra, đều nhìn về phía Lục Đại Tường.

Ông ta bị người nhìn không kiên nhẫn liền nói: "Được rồi, được rồi, trước tiên cứ dìu vào đã."

Cha ruột còn như vậy, người khác cũng không thể nói gì, liền đỡ Lục Cốc cả người phát run vào phòng chứa củi.

Thấy vậy, Bao Chí Nho vừa quay về cùng vẫy vẫy tay với mấy hán tử trong viện, ra hiệu cho bọn họ đi ra, dù là nam nhân thôn An gia hay thôn Thanh Khê cũng đều phải ra ngoài, ngay cả Lục Đại Tường cũng vậy, không ai có dị nghị gì.

Thẩm Huyền Thanh đi sau cùng, chờ sau khi tất cả nam nhân ra ngoài, hắn im lặng không lên tiếng kéo cửa viện ra.

Trong phòng chứa củi không có cửa sổ, cửa lớn cũng rách nát, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đóng lại, còn có hai người đứng phía trong che lại mấy lỗ thủng.

Kỷ Thu Nguyệt ngồi trên khối gỗ bên cạnh phòng chứa củi, bỗng nghe thấy bên trong truyền ra vài tiếng kinh ngạc thốt lên.

"Sao lại bị đánh thành như vậy chứ!"

Nàng nghe được câu này, nghĩ thầm chỉ có thể là bị Lục gia xấu xa đánh.

Y phục ướt đã cởi ra, nhưng Đỗ Hà Hoa vẫn chưa mang y phục sạch sẽ lại đây, một song nhi trong phòng chứa củi nhìn ra ngoài qua lỗ thủng trên cửa, thấy trong viện không còn nam nhân mới cẩn thận mở cửa ra hỏi.

"Gấp cái gì mà gấp, cũng đâu có chết được." Đỗ Hà Hoa không nhịn được nói, giờ mới đi vào phòng.

"Cái bà này." Song nhi mở miệng hỏi cũng mất hứng, lẩm bẩm một câu.

Thấy phòng chứa củi mở cửa, song nhi và cô nương cũng không có cấm kỵ gì, Kỷ Thu Nguyệt liền cùng đi vào trong.

Không phải do nàng nhát gan, mà ai nhìn thấy vết thương trên người Lục Cốc cũng phải giật mình.

Quần áo ướt cởi ra đặt bên cạnh, trên người Lục Cốc miễn cưỡng khoác một chiếc áo nhỏ của song nhi khác.

Vì là mùa hè, không có ai mặc nhiều lớp áo nên dù trong phòng chứa củi có người muốn cởi y phục che cho y cũng không thể.

Trên tay cùng đùi lộ ra đều là những vết thương xanh tím, chỗ nghiêm trọng đều đã thành tím đen.

Lục Cốc cuộn mình, hơi động một chút liền lộ ra phần eo cùng phía sau lưng, vết tích xanh tím rõ ràng trên hông có thể cho mọi người thấy sau lưng y cũng đều là vết thương.

Vốn đã gầy, còn bị đánh thành như vậy, lúc chịu đòn không có bao nhiêu thịt thà đỡ giúp xương cốt, ai thấy cũng nói một câu đáng thương.

Kỷ Thu Nguyệt đối với Lục Cốc vốn cũng không có bao nhiêu cảm tình, cảm thấy người Lục gia đều không phải thứ gì tốt, hợp sức nhau lừa bọn họ.

Giờ xem ra Lục Cốc thật sự không xấu xa như vậy, nhìn vết thương này rõ ràng là trước đó không lâu mới bị, nói không chừng là bị Lục gia đánh vì sợ y không đáp ứng gả thay.

Dù biết trong phòng chứa củi đều là người tốt, nhưng bị người khác nhìn Lục Cốc vẫn thấy lúng túng, y ôm chân tận lực cuộn mình lên.

Đỗ Hà Hoa ném tới một bộ y phục rách.

Nghỉ ngơi một lúc, thân thể Lục Cốc đã hơi nóng lên, không còn lạnh lẽo như trước nữa, cũng đã có chút khí lực, có thể tự mình mặc quần áo, những người khác liền đi ra ngoài, còn thay y đóng kín cửa phòng chứa củi.

Kỷ Thu Nguyệt thấp giọng kể lại những gì mình thấy cho Vệ Lan Hương, Vệ Lan Hương chỉ gật đầu không nói thêm gì.

Bọn họ không muốn dây vào Lục gia, hận không thể nhanh thoát khỏi đây, sao có thể quản mấy chuyện vô bổ này.

Bên ngoài viện, có một hán tử trẻ tuổi thôn An gia nói mấy câu với Thẩm Huyền Thanh, hắn cụp mắt gật đầu nói mình đã biết rồi cảm ơn người kia.

Thôn An gia cách thôn Thanh Khê không tính là gần, nhưng không thể ngăn hắn làm quen với mấy người bên này, mặc dù quan hệ không thân, nhưng vẫn có thể trao đổi tin tức.

Hóa ra Lục Văn cùng nhi tử Lý gia trên trấn có qua lại, thậm chí còn có người thấy nha hoàn Lý gia đưa đồ cho hắn ta.

Lý gia là nhà giàu có tiền, mà Lý viên ngoại trong trấn là bổn gia nhà bọn họ, có quan hệ không tồi với Huyện lệnh.

Đỗ Hà Hoa sống chết không chịu trả tiền, một bộ nuốt sạch như vậy, hẳn cũng bởi vì có chỗ dựa này.

Ầm ĩ đã ầm ĩ, đánh cũng đã đánh, nếu hôn sự này không thành, Thẩm Huyền Thanh bàn bạc với Vệ Lan Hoa, không muốn dây dưa nữa, chỉ cần lấy lại được hai mươi lượng sính lễ thì bọn họ sẽ về.

Ai ngờ cho dù Bao Chí Hoa ra mặt, Đỗ Hà Hoa vẫn sống chết không muốn, lăn lộn trên đất khóc lóc om sòm nói bà ta không có tiền, trong miệng còn mắng Lục Đại Tường cùng Lục Cốc tới cẩu huyết lâm đầu.

Mà Lục Đại tường bị mắng chửi cũng uất ức không thôi, tiền sính lễ đều trong tay Đỗ Hà Hoa, bà ta giấu nơi nào ông ta không hề biết, chỉ đi qua đi lại một bên, không ngừng lắc đầu thở dài, nói mình đã tạo nghiệt gì.

Thẩm gia sao có thể nhượng bộ, là hai mươi lượng bạc đó.

Phu lang không cưới được, còn bị lừa tiền, Vệ Lan Hương suýt thì tức phát khóc, để Bao Chí Nho làm chứng, nếu Lục gia không chịu trả tiền thì sẽ dùng vật gán nợ.

Hán tử thôn Thanh Khê nghe nói muốn lấy đi đồ vật của Lục gia, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, mỗi người một tay vén áo lên làm nóng người, khó có thể giấu đi sự hưng phấn.

Đỗ Hà Hoa lập tức trợn tròn mắt, căn bản không nghĩ tới Thẩm gia sẽ làm vậy, nhưng để bà ta lấy ra hai mươi lượng còn đau hơn cắt thịt trên người, do dự một lúc mà đám người thôn Thanh Khê đã xông vào phòng.

Thầm Nghiêu Thanh đi quanh nhà bếp một vòng, cố tìm cho ra nơi giấu tiền của Đỗ Hà Hoa, nhưng không tìm được gì, anh nhớ tới Lục Văn không thấy đâu, có khi hai mươi lượng kia đang trên người hắn ta.

Hơn nữa nếu như tiền thật sự được giấu ở nơi nào đó trong Lục gia, Đỗ Hà Hoa khẳng định sẽ liều mạng ngăn cản không cho người khác vào phòng để tránh cho bọn họ tìm được, nhưng bà ta không làm vậy.

Cuối cùng anh vẫn phải nhịn cơn tức này xuống, bắt đầu lấy đồ đi.

Bát đũa không phải đồ hiếm lạ gì, anh dứt khoát lấy mấy thứ nồi niêu xoong chảo, mấy thứ này tốt xấu gì còn bán được chút tiền.

Lục Cốc vẫn đang trốn trong phòng chứa củi, nghe tiếng lục lọi bên ngoài, còn có mấy người đàn ông đập cửa ném bát, ầm ĩ nói Lục gia ngay cả một vật có giá trị cũng không có.

Lục Đại Tường cùng Đỗ Hà Hoa ngăn cản mấy người đó, kêu khóc không ngừng.

Cuối cùng vẫn là Bao Chí Nho đứng ra ngăn mấy người đang lục lọi đồ vật lại, mới khiến bọn học ngừng khuân đồ đi gán nợ, nói dù là thổ phỉ cướp bóc cũng sẽ không đập hết bát đĩa Lục gia như vậy, lúc này hán tử thôn Thanh Khê mới thu liễm lại.

Lục Cốc giờ đã hồi phục tinh thần, đầu óc có thể suy nghĩ, sau khi nghe được thanh âm của kế mẫu liền run lên.

Chờ sau khi người Thẩm gia đi, Đỗ Hà Hoa nhịn một bụng lửa nhất định sẽ trút giận lên người y.

Y rụt người vào đống cỏ khô, nhảy sông là chuyện dũng cảm nhất mà y từng làm, nhưng một khi sự kiên định kia qua đi, y cũng không còn dũng khí tìm chết nữa.

Lục Cốc chỉ cảm thấy mệt mỏi, cũng không biết mình còn có thể kéo dài hơi tàn bao lâu.

Quả nhiên chuyện tốt không thấy đâu, chỉ thấy Đỗ Hà Hoa vừa khóc vừa mắng đi vào phòng củi, bà ta không ngăn được những hán tử kia mang đồ đi, còn bị đẩy đến lảo đảo một cái, trong lòng uất hận, liền nhớ tới Lục Cốc.

"Mày đồ sao chổi, quỷ hại người, sao mày không đi chết đi!" Bà ta rút ra một thanh đánh lên người Lục Cốc.

Lục Cốc theo bản năng muốn trốn, nhưng nghe được chữ chết kia, tia sáng cuối cùng trong mắt liền biến mất.

Y cúi đầu không nói lời nào, tùy ý để Đỗ Hà Hoa đánh đập.

Cây gậy trước kia chỉ đánh trên người giờ đánh tới trên đầu, Lục Cốc bị một gậy đánh choáng váng, hai tai ù cả đi, chờ cảm giác choáng váng kia đi qua, y cảm nhận có gì đó chảy từ trên trán xuống, rất nhanh hai má cũng ướt át.

Trong lúc hoảng hốt, y nghe được thanh âm tức giận đùng đùng của Vệ Lan Hương, nói mấy thứ này trừ hao bán đi, cộng lại còn không được mười lượng bạc cũng.

Nghe vậy, Đỗ Hà Hoa ném gậy gỗ trong tay, đi ra khỏi phòng chứa củi chống nạnh chỉ vào Vệ Lan Hương chửi ầm lên, mắng không được thì nói vài câu đùa giỡn vô lại, nói Thẩm Huyền Thanh chiếm tiện nghi Lục Cốc, nhất định muốn Thẩm gia phải cho bà ta một lời giải thích, một vật cũng không được mang đi, còn phải bồi thường tiền Lục Cốc bị phá thân, nếu không, bà ta sẽ truyền chuyện này tới mười dặm tám thôn, khiến Thẩm gia không còn mặt mũi làm người, Thẩm Huyền Thanh một tên dâm tiện cũng đừng hòng cưới tức phụ, cưới phu lang.

Bà ta nói chuyện quá mức thô tục hạ lưu, Kỷ Thu Nguyệt vội vàng kéo cô nhỏ Thẩm Nhạn ra ngoài, tránh cho bị những lời này làm bẩn tai.

Vệ Lan Hương làm sao có thể để cho nhi tử cõng ô danh này, không cưới Lục Văn, về sau còn phải tìm cọc hôn sự khác cho Thẩm Huyền Thanh, nhất định không thể bị hắt nước bẩn hủy hoại thanh danh.

Người xem náo nhiệt ít nhiều đều biết là Đỗ Hà Hoa chó cùng rứt giậu, hồ ngôn loạn ngữ, nhưng dù lời đồn là sai sự thật, một khi truyền ra ngoài, cũng có thể làm hại người.

Người Thẩm gia đang sốt ruột muốn tranh luận, ai ngờ Lục Cốc đỡ cửa từ trong phòng chứa củi đi ra mở miệng trước.

Y nhìn Đỗ Hà Hoa, tiếp theo là Lục Đại Tường, lại nhìn về phía những người khác trong viện, nói: "Ta cùng Thẩm Huyền Thanh, ngay cả nói cũng không nói một câu, càng không có cái gì khác.

"

Thanh âm Lục Cốc không lớn, bởi vì vừa bị đánh thêm một trận không khỏi có chút suy yếu, nhưng y vừa đi, mặt mũi toàn máu, khiến tất cả mọi người an tĩnh, cũng đều nghe được lời của y.

Vừa rồi lúc Đỗ Hà Hoa ở trong phòng củi đánh y không phải không ai nghe thấy, nương đánh hài tử trong mắt mọi người đều không phải đại sự gì, ai ngờ Đỗ Hà Hoa lại xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Lục Cốc nhìn Lục Đại Tường tiếp tục nói tiếp: "Các ngươi muốn tham hai mươi lượng kia, không muốn trả lại, liền vu oan khổ chủ, trên đời này, làm sao có thể có loại người như các ngươi cơ chứ.

"

Huyết sắc tràn ngập trước mắt, mắt y bởi vì máu chảy xuống mà khẽ chớp, môi tái nhợt giật giật, còn muốn nói gì đó, trước mắt đã tối đen, bất tỉnh ngã xuống.

"Nhanh, mau cứu người."

Trong viện thoáng cái rối loạn, người xem náo nhiệt ngoài cửa đều kinh sợ, cho rằng sắp xảy ra án mạng, Đỗ Hà Hoa sắc mặt xanh mét, nhưng không thấy có chút sốt ruột nào.

Bà ta ba lần bảy lượt vu khống Thẩm Huyền Thanh cưỡng đoạt Lục Cốc, không khác gì bức Lục Cốc vào đường chết, một song nhi bị người nhà mình nói không còn trong sạch, truyền ra ngoài rồi Lục Cốc cả đời này cũng đừng hòng có ngày ngẩng đầu làm người.

Thậm chí lúc Đỗ Hà Hoa nói những lời này, Lục Đại Tường cũng không thấy ngăn cản câu nào, khiến Lục Cốc triệt để nhìn rõ bộ mặt người cha ruột này.

Y không sống nổi, nhưng người Thẩm gia trong sạch, vô cớ bị lừa, cũng không thể để họ vô duyên vô cớ cõng ô danh này.

Trong lúc hỗn loạn, Trầm Huyền Thanh cau mày đứng cách Lục Cốc không xa.

Thời khắc sinh tử, mấy chuyện cấm kỵ thì tính là gì, hắn tiến nhanh tới, dưới sự hỗ trợ của Vệ Lan Hương cùng mấy người khác, cõng Lục Cốc lên, chạy về phía nhà lang trung thôn An Gia.

——

Trong không gian nồng đậm mùi thuốc, Lục Cốc trên đầu quấn một vòng vải lanh mở mắt.

Y nhìn chằm chằm trần nhà, nghe được tiếng kêu khóc bên ngoài, tròng mắt mới từ từ chuyển động.

Có người đẩy cửa đi vào, thấy y tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm.

Đó là phu lang nhà lang trung, Lục Cốc giờ mới biết mình ở nơi nào.

"Vương a ma." Y hô lên theo bản năng, định ngồi dậy.

Vương a nội vội vàng tới đè y lại, nói: "Đừng nhúc nhích, cứ nghỉ ngơi đi, vết thương cũng không nhẹ.

"

Lục Cốc nghe ra người kêu khóc đau đớn bên ngoài là Lục Đại Tường.

Y nghi hoặc, nhưng không có khí lực hỏi thăm, vẫn là Vương a ma nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thấp giọng nói với y ông ta bị Thẩm Huyền Thanh đánh gãy chân, giờ đang nối xương.

"Chính là hán tử trẻ tuổi quá bồng bột, tức giận đến mù quáng, xuống tay liền không biết nặng nhẹ." Vương a ma vừa rót nước vừa lải nhải.

Ông đỡ Lục Cốc uống vài ngụm nước ấm, do dự một chút, trên mặt lộ vẻ không đành lòng, nói: "Lục Cốc, không phải a ma hù dọa ngươi, về sau ở Thẩm gia nhớ rõ phải cúi đầu làm thiếp, cũng không nên chống đối người ta.

"

Thấy Lục Cốc mờ mịt khó hiểu, ông buông chén xuống, vẻ mặt càng thêm bi phẫn: "Đỗ Hà Hoa lòng dạ ác độc bán ngươi cho Thẩm gia rồi! ".