Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 57: Trước khác nay khác

"Thế nào, có ai khi dễ ngươi sao?" Tiếng nói Lý Dịch lớn một chút. Điều hắn không ưa nhất chính là người khác khi dễ người nhỏ yếu, huống chi Lộng Ngọc giống như là tiểu muội muội của hắn vậy, hắn lại càng không cho phép.

Lộng Ngọc thấy hắn chợt như vậy, sợ hết hồn, vội vàng xua tay nói: "Không có không có!"

"Vậy rốt cuộc ngươi có chuyện gì?" Lý Dịch thấy nàng không lên tiếng thì có chút nóng nảy, bỗng dưng liếc thấy đồ nàng cầm trong tay, hỏi: "Đây là cái gì?"

Lộng Ngọc theo bản năng lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói: "Ách… Không có gì… Lý đại ca, Vương gia có ở đây hay không?"

"Ở đây?" Lý Dịch nhìn nàng một cái, "Đây là đưa tới cho Vương gia sao? Có muốn ta thay ngươi cầm vào không?"

Hắn nhìn ra được, hình như nàng rất sợ hãi.

Hai mắt Lộng Ngọc sáng lên: "Được, cảm ơn Lý đại ca!" Nàng dùng tay cầm bức tranh nhét vào trong ngực hắn, xoay người bỏ chạy.

Lý Dịch cầm bức tranh, buồn cười nhìn bóng dáng đã chạy xa kia, lẩm bẩm nói một mình: "Chạy trốn còn nhanh hơn thỏ?"

Hắn lắc đầu một cái, xoay người đi vào trong. Lý Thư vẫn còn đang dựa vào trên tháp nhỏ bên cửa sổ, thấy hắn đi vào, hỏi: "Là người viện Lục Vu?"

"Dạ, Vương gia!" Trên mặt Lý Dịch mang theo nụ cười, "Xem ra Yến phu nhân cũng không phải là người hẹp hòi, nếu không, lại còn đặc biệt phái người tặng đồ tới đây chứ!"

Nói xong, hắn mở bức tranh trong tay ra, muốn đưa cho Lý Thư nhìn. Còn chưa mở ra, sắc mặt hắn chợt đại biến, cuống quít cuốn bức tranh lại.

Nhưng rõ ràng đã không còn kịp nữa rồi, Lý Thư thấy bộ dáng vội vội vàng vàng của hắn, liền ý thức được không đúng, nhìn chằm chằm hắn trầm giọng nói: "Vẽ cái gì? Cho ta!"

Lý Dịch cầm bức tranh thật chặt không buông tay, Lý Thư một phen đoạt lấy, mở ra vừa xem, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ kinh ngạc, một đôi hàn mâu tản ra hàn ý, nhìn chằm chằm một lúc lâu.

"Vương, Vương gia, là nô tài nói sai rồi, đây không phải là Lộng Ngọc đưa tới, là nô tài mới vừa nhặt được ở ngoài cửa!" Lý Dịch ấp úng giải thích. Giờ phút này Vương gia quá dọa người, nếu là bởi vì bức tranh này, xử phạt Yến phu nhân, ngài ấy nhất định sẽ hối hận.

Thế nhưng vô luận hắn khuyên nhủ như thế nào, Lý Thư vẫn là một biểu tình đó, ngay cả mắt cũng không chuyển chỗ khác, Lý Dịch bị dọa sợ, hắn đã ở bên cạnh ngài ấy từ nhỏ, chưa từng thấy qua biểu tình này của ngài ấy, ngay cả lúc giết người cũng chưa từng, đây là ngài ấy muốn thế nào?

Trong đầu Lý Dịch xoay chuyển thật nhanh, Lý Thư ở một bên chợt ngẩng đầu lên, đáy mắt thoáng qua một chút vui vẻ, tiếp theo ngửa đầu, cười ha ha thật to.

Lý Dịch bị dọa sợ, Yến phu nhân vẽ bức tranh này đưa tới, không phải là nguyền rủa Vương gia sao? Tại sao ngài ấy không có nổi giận, ngược lại còn cười lớn?

"Vương gia! Ngài đừng tức giận, tức giận hại người, ngài còn chưa khỏe hẳn đâu!"

Lý Thư cười lớn một hồi mới dừng lại, ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng, chỗ nào giống như có dáng vẻ tức giận, cằm Lý Dịch cũng muốn rớt xuống rồi, Vương gia ngài ấy, chẳng lẽ cũng không tức giận?

"Lý Dịch, đi Sướng Xuân Viên truyền lời, nói là bổn vương tối nay qua đó!" Hắn chợt điều chỉnh lại sắc mặt, phân phó nói.

"Hả? Nhưng là cho tới bây giờ ngài…"

"Trước khác nay khác! Đừng dài dòng!" Lý Thư cắt ngang lời của hắn, lại dặn dò: "Nhớ, ngươi tự mình đi!"

Nói xong, hắn cầm chắc bức tranh trong tay, đi tới gian phòng Đa Bảo Các trước, lấy ra một ô vuông ở tầng trên cùng giá sách, gõ gõ vách tường bên trong, chợt lộ ra một hốc tối, hắn thuận tay bỏ bức tranh vào, sau đó đặt những vật khác về vị trí cũ.

Lý Dịch vẫn còn đứng do dự ở cửa, thấy hắn ra ngoài, vội vàng nói: "Vương gia, ngài nghĩ kỹ chưa?"

"Trong phủ bổn vương, còn có đầm rồng hang hổ gì mà không được?" Lý Thư cười ý vị thâm trường.