Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 14: 14 Thư Sinh Kia Và Nữ Tử Này 4

Buổi sáng, lúc mới vừa tờ mờ sáng, Bạch Tinh liền hâm nóng một cái bánh bao đậu đỏ, một miếng bánh xốp táo đỏ mỡ heo để ăn, sau đó lại mang theo phân lượng không khác mấy, cùng A Hôi đón sao mai nơi chân trời ra khỏi thành.

Mấy ngày trước, nàng có thiết mấy cái bẫy rập trên Đào Hoa Sơn, ước chừng cũng nên có kết quả.

Cách vách không có động tĩnh, hẳn là còn đang ngủ mơ.

Không trung vẫn là màu đen, nhưng trấn trên đã có không ít cư dân cần mẫn rời giường, chó nghe thấy động tĩnh của chủ nhân thì ân cần mà kêu một tiếng, nhà bên không chịu yếu thế, cũng sủa lên theo.

Vì thế cả một mảnh tiếng chó sủa liền khuếch tán ra ngay vào rạng sáng thu đông tương giao hết sức này, giống như gợn sóng mặt hồ được tạo do bị gió thổi nhăn mặt.

Tới gần đông chí, nhiệt độ không khí giảm mạnh, trong trời đất hồn nhiên một mảnh sắc sương tuyết trắng, sâu kín phản quang dưới ánh trăng mỏng manh, giống như bạc mảnh bị vò nát, sáng lấp lánh.

Người tập võ huyết khí vượng, chút khí lạnh này chẳng là gì cả, Bạch Tinh không sợ.

A Hôi cũng không sợ.

Nó sinh ra ở phương bắc, nơi khốc hàn, là đứa con của gió và tuyết, nơi đó vào đông đại tuyết bay tán loạn, nước đóng thành băng, chút ý lạnh này của Đào Hoa trấn sẽ chỉ làm nó cảm thấy sung sướng.

Kèm theo tiếng băng sương bị dẫm đạp vỡ vụn rất nhỏ, một người một ngựa đi đến ngoài thành, chân trời đã nổi lên sắc trắng bụng cá, tia nắng ban mai cực kỳ mỏng manh hé ra chỗ giao nhau giữa trời đất nơi phía đông, thoáng lộ ra chút ấm áp.

Đường lớn ngoài thành không có một bóng người, Bạch Tinh bỗng đứng yên, "Xuất hiện đi."

Bốn phía một mảnh an tĩnh, qua một lát mới dịch ra một người từ gốc cây ở nơi xa.

Một người chống gậy.

Khang tam gia.

Chẳng sợ bị gãy một chân, sống lưng Khang tam gia cũng thẳng thắn như cũ, như một cây trường thương đứng sừng sững trong thiên địa.

Hắn bình tĩnh nhìn cô nương trẻ tuổi phía trước, trầm giọng nói: "Đào Hoa trấn chỉ là một địa phương nhỏ không bắt mắt, chỉ sợ không chứa được khách giang hồ như cô nương vậy."

Giang hồ là chốn ăn người, mà đây chỉ là tòa trấn nhỏ, người trấn trên thuần phác, thiện lương, hoàn toàn không biết gì cả về tính kế tranh đấu trên giang hồ, vốn không nên bị lan đến.

Bạch Tinh nhướng mày, "Tiền bối cũng là khách giang hồ."

Ngươi ở được, ta cũng ở được.

Mặt mày Khang tam gia rũ xuống, ánh mắt đảo cái mà qua trên cái chân gãy, "Đã từng là."

Bắt đầu từ mấy năm trước, chính mình cũng chỉ là một lão tàn phế giữ nhà chờ chết, nhưng nàng không phải.

Nàng còn cõng binh khí, ý nghĩa rằng vẫn chưa rời khỏi giang hồ; mà người trong giang hồ thân bất do kỷ, không chừng lúc nào đó liền có huyết quang tai ương, người của Đào Hoa trấn không chịu nổi.

Bạch Tinh bỗng sinh ra một chút hứng thú với quá khứ của hắn, "Lúc tiền bối trà trộn giang hồ, có danh hào nổi tiếng nào?"

Khang tam gia nhàn nhạt nói: "Ta chỉ là một tiểu nhân vật, nào sẽ có gì mà danh hào chứ."

Gió lên, thổi đến áo ngắn sắc xanh đen của hắn phập phù rung động, mép đều bay lên cả, như con quạ gãy chân giãy dụa trong hoàng hôn.

Bạch Tinh bừng tỉnh đại ngộ, "Cái đó đổ lại cũng phải, nếu tiền bối từng danh chấn thiên hạ, sao ta lại hoàn toàn không biết gì cả?"

Người có tên cây có bóng, cao thủ chân chính chẳng sợ đã rời khỏi giang hồ, trên giang hồ cũng vẫn sẽ có truyền thuyết của hắn.

Khang tam gia: "......"

Tuổi không lớn, miệng ngược lại rất độc.

Cơ mà lời này là chính mình nói, biểu tình của người ta trông qua cũng không giống như cố ý chế nhạo, làm cho hắn không tiện cãi lại.

Trầm mặc làm người hít thở không thông điên cuồng lan tràn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, vào lúc A Hôi phải đợi đến sắp phiền rồi, Bạch Tinh bỗng nhiên xuất ngữ kinh người, "Tiền bối rõ ràng rất muốn nhìn nữ tử bán đậu hủ kia, nhưng vì cái gì lại phải vờ như không thèm để ý?"

Khang tam gia không nghĩ tới nàng thế mà đột nhiên nói lời này, cả người đều choáng váng, sau đó hơn phân nửa khuôn mặt bị râu ria bao trùm liền, từng chút một lộ ra màu đỏ máu từ dưới đáy dưới cái nhìn chăm chú của đối phương.

"Nói hươu nói vượn!"

Túc sát cùng trầm mặc nháy mắt trở thành hư không, trộn lẫn chút buồn cười cùng quẫn bách làm người ta khó nhịn.

Bạch Tinh chớp chớp mắt, dần dần nhăn nhó cả khuôn mặt: Hay là tiền bối rời khỏi giang hồ là bởi vì lời nói dối không tròn xuống được sao?

Này đây phải mất mặt cỡ nào chứ......

Tay cầm quải trượng của Khang tam gia nắm thật chặt, đột nhiên liền không muốn tiếp tục ở đây nữa.

Không muốn nói chuyện với đồ gấu con!

Hắn hơn nửa đêm không ngủ được chạy tới theo dõi căn bản chính là một sai lầm, mười phần sai.

Khang tam gia quyết đoán quay đầu, bước thấp bước cao chống gậy mà dọc theo con đường cũ quay về, cái bất đồng duy nhất chính là không có che giấu dấu vết bước đi nữa.

Đi ra ngoài được cỡ một trượng, hắn lại sinh sôi mà dừng lại, quay người lại nhìn Bạch Tinh với ánh mắt mười phần phức tạp.

Đứa nhỏ trước mắt đây tuổi trẻ mà trong suốt, có thiên phú, công phu cực cao, trừ bỏ......!trừ bỏ hai điều đằng sau ra thì cực kỳ giống chính mình lúc trước......

Hắn thở dài, lần đầu hơi hơi thả mềm giọng, "Giang hồ không phải chỗ chơi vui, đã sinh lòng thoái ẩn, không bằng sớm làm quyết định."

Đào Hoa trấn không thích hợp khách giang hồ, lại thật sự là một nơi rất tốt, nó sẽ ôn nhu tiếp nhận tất cả những lữ nhân mỏi mệt kết thúc hành trình.

Bạch Tinh tự hỏi tính tình cũng không xem là quá tốt, rõ ràng chuyện xấu gì cũng chưa làm, lại bị người theo dõi như vậy, theo dõi, thuyết giáo, thậm chí còn hạ lệnh trục khách một lần, mặc cho ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Vừa nãy nàng rõ ràng đã sinh ra một chút hỏa khí, tay phải giấu ở sau lưng ngo ngoe rục rịch, mà khi nhìn chăm chú vào khuôn mặt tràn đầy râu ria của Khang tam gia, nhìn bên mái hắn nhuộm chút sắc sương ấy, rồi lại cảm thấy lão nam nhân này có chút đáng thương.

Cụ thể đáng thương chỗ nào thì nàng không nói được, chỉ là cảm thấy sống lưng nhìn như kiên cố không phá vỡ nổi kia có lẽ đã không gánh nổi gánh nặng, nếu lại không có một chút bướng bỉnh kiên trì trước mắt, chỉ sợ sẽ liền ầm ầm sụp đổ.

Vì thế nàng bỗng nhiên liền không tức lên nổi.

Người thiếu niên tâm cao khí ngạo, chỉ sợ rất khó nghe lời thật khó nghe vào lòng, thấy nàng không lên tiếng, Khang tam gia lại thuần thục mà đen mặt nói: "Ngươi đã là khách giang hồ, nên rõ ràng, có khi người vì chuyện nào đó nhìn như vớ vẩn, là có thể không cần tánh mạng."

Chỉ cần ngươi tồn tại uy hiếp đến Đào Hoa trấn, ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên không nhìn đến.

Bạch Tinh không có tức giận, chỉ là rất nghiêm túc mà đánh giá hắn hồi lâu, sau đó tiếc nuối mà lắc lắc đầu, "Tiền bối không phải đối thủ của ta."

Lúc chân chưa gãy cũng không được, nội lực không đủ, căn cốt không được.

Lúc nàng muốn chạy, không ai giữ lại nổi; lúc không muốn đi, ai cũng đuổi không đi.

Mà hiện tại, nàng còn chưa muốn đi.

Khang tam gia hay cho một trận khí huyết cuồn cuộn: "......"

Con mẹ nó, người trẻ tuổi chính là thiếu đánh!

Nhưng mà đánh không lại!

Hắn tức giận đến quay đầu liền đi!

*************

Bạch Tinh phỏng đoán không sai, bẫy rập của nàng xác thật có bị động: Hai con gà rừng to mọng, còn có một con lợn rừng thành niên khác.

Xác thực mà nói, là một đôi phụ tử lợn rừng.

Kế bên bẫy rập dạng hố là một bụi cây không biết tên, trên đó lớn nhỏ lẫn lộn kết đầy quả mọng màu đỏ tím, lớn cỡ nửa cái bụng đầu ngón tay, tựa như đá quý dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, đẹp cực kỳ.

Lợn rừng cái gì cũng ăn, loại quả mọng nước sốt phong phú chua ngọt ngon miệng này tất nhiên là chúng nó yêu nhất.

Cho nên, đào mấy cái hố phụ cận lùm cây, kiên nhẫn chờ đợi một đoạn thời gian, tất có thu hoạch.

Trải qua một đêm sương giá, quả mọng càng thêm ngọt lành, vào miệng lạnh lẽo thoải mái tươi mát ấy là quả sơn tra không thể bằng được.

Đặc biệt là vỏ quả cực mỏng, gần như không có, vị thì mượt mà làm A Hôi lập tức di tình biệt luyến.

Heo đực thành niên bị cọc gỗ nhọn chôn dưới hố bẫy chọc chết, heo con màu nâu nhạt sọc giao nhau lại còn sống, chỉ là hơi hơi bị thương một cái chân trước, đang rúc ở trên người heo cha rầm rầm rì rì gọi.

Bẫy rập dốc, heo con vô số lần ý đồ trèo lên, đều mới vừa bò không được vài cái đã liền ngã lăn xuống như bóng cao su vậy, nhưng vẫn không biết lùi bước.

Tính lợn rừng hung mãnh, khi còn bé đã có thể thấy một phần, Bạch Tinh thăm dò nhìn tới còn dám nhe nanh rít gào về phía nàng.

Bạch Tinh cười nhạo một tiếng, cảm thấy vật nhỏ này có chút đáng yêu, vì thế thò người ra cho một quyền đánh nó bất tỉnh, xách phần da sau cổ ném sang một bên mặc kệ.

Nàng thả người nhảy, hai chân đá ra trái phải giữa không trung, mũi chân như đinh thép mà đóng lấy ở hai sườn bẫy rập, nháy mắt ngừng thế chìm xuống.

Nàng cứ vậy mà treo trên không, dưới chân chính là mấy chục cây cọc gỗ sắc nhọn nhuộm máu.

Rõ ràng nguy hiểm đến cực điểm, lại vẫn có vẻ thành thạo.

A Hôi chỉ cảm thấy lỡ một ánh nhìn thôi, chủ nhân đã liền vèo một cái biến mất không thấy, đang lúc chớp mắt to mờ mịt ấy, lại thấy đằng trước đột nhiên không không vứt lên một con lợn rừng hình thể rất lớn.

Ngay sau đó, Bạch Tinh vừa biến mất mới nãy cũng nhảy ra từ phía dưới, chơi một chiêu diều hâu xoay người giữa không trung, vững vàng rơi xuống đất.

Ý ý ý?!

A Hôi trợn mắt há hốc mồm, vừa hoài nghi mã sinh* vừa thử tính đi sang bên kia, kết quả nửa đường đã bị Bạch Tinh kéo lấy dây cương.

*: đã người có nhân sinh thì sẽ ngựa sẽ có mã sinh mà =]]

Tiểu ngốc tử này, ngã xuống thì đã có thể thành thịt ngựa xiên rồi.

Bạch Tinh buồn cười nói.

Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, cũng có thể hại chết ngựa, nàng nhưng là không có bản lĩnh khởi tử hồi sinh đâu.

Máu trong cơ thể heo đực đã chảy khô, tuy là cứ vậy, vẫn còn dư lại cỡ chừng một trăm hai ba chục cân, hình thể tương đối khổng lồ.

Cả người heo đều là bảo, da thịt xương hoặc ăn hoặc hầm canh, ngay cả lông tóc cũng có thể đi tiệm tạp hóa bán lấy tiền, qua tay được người chế tác thành bàn chải lông heo chỉnh tề.

Bạch Tinh phi thường vừa lòng với cái thu hoạch này.

Nàng lau sơ sơ vết máu bùn đất bên thân lợn rừng, bỏ lên lưng A Hôi.

Khí máu tanh dày đặc sặc đến A Hôi phát ra tiếng phì phì trong mũi, hừ hừ vài tiếng y như cáu kỉnh ấy, lại lấy miệng ủi người.

Bạch Tinh xoa xoa đầu nó, thuần thục mà lấy ra một quả táo đỏ bừng từ hầu bao, chính mình một miếng không động đậy, đều đút cho ngựa hết.

Người ta là một con ngựa yêu sạch sẽ, lúc trước khi ở quan ngoại đã thích lăn lộn trên nền tuyết, tắm rửa sạch sẽ, không có đạo lý đi vào Trung Nguyên ngược lại còn phải không không làm mấy việc dơ bẩn đó.

Phải dỗ.

A Hôi thỏa mãn mà ăn xong quả táo, dư vị hương quả trong miệng, tiêu sái mà hất hất đầu.

Được rồi, đến đây đi!

Lông bờm nồng đậm lập tức giũ ra vài đạo sóng cuộn ở không trung, sáng sớm ánh nắng sáng lạn hào phóng rắc tung tóe, thẳng thừng thấm vào lông bờm thành sắc xám trắng sáng bóng, chiết xạ ra quầng sáng bắt mắt, oai cực kỳ.

Từ sau khi vào Trung Nguyên, ăn nhiều mà ít động, nó thật sự là thêm chút mỡ béo, ngay cả màu lông cũng đẹp rất nhiều.

"Điệu đà." Bạch Tinh bật cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái trán nó, bị hai hàng lông mi dài chọc đến lòng bàn tay phát ngứa, nhịn không được mà cười nhẹ ra tiếng.

Vật nhỏ này.

Cột chắc con mồi rồi, Bạch Tinh mới nhìn về phía con heo con còn đang hôn mê.

Nàng xé xuống một đoạn góc áo băng bó đơn giản thay nó, sau đó hơi hơi dùng sức nhéo một cái trên cổ heo con.

Thân thể heo con đột nhiên duỗi ra, trong miệng mũi phát ra tiếng hí dài mảnh, điên cuồng run rẩy tứ chi tỉnh táo lại, cái đuôi nhỏ ngắn ngủn lắc a lắc ở sau mông.

Bạch Tinh nhẹ nhàng vỗ một cái trên mông nó, "Đào mệnh đi thôi."

Heo con bị thương không nặng, lảo đảo vài bước, sau khi đứng vững còn không quên quay đầu lại nhe răng trợn mắt hừ hừ về phía nàng, thấy người này quả nhiên không có ý đuổi lại đây, lúc này mới khập khiễng chui vào trong lùm cây mất tăm.

Hẳn là mạng ngươi không nên tuyệt, nếu ta lại muộn một ngày, đông lạnh cũng đông chết, đói cũng đói chết.

Lớn lên cho tốt đi, nếu sang năm ta còn ở đây, lúc ngươi lại gặp ta......!chỉ sợ chỉ cách có một cái nồi sắt thôi.

Ưm, thịt kho tàu rất là không tồi.

Bạch Tinh bỗng nhiên muốn ăn đại chấn nhìn chăm chú vào phương hướng heo con biến mất, rất giống như tiễn đưa vì một con heo sữa kho tàu.

Đỉnh đầu đột nhiên phun xuống một tảng khí nóng lớn, từ sau lưng dò lại đây một cái mặt ngựa to ghê gớm.

Nàng bất đắc dĩ mà đứng dậy, thấp giọng nói với A Hôi đầy mặt tò mò: "Đủ ăn rồi, tội gì lại tạo sát nghiệt?"

Sơn Thần là hào phóng, nó không tiếng động phù hộ tất cả người miền núi, làm cho người cần lao dũng cảm không đến nỗi chết đi vào mùa đông vì khốc hàn mà sinh cơ đoạn tuyệt.

Người vì sinh tồn mà săn giết dã vật cũng không đáng xấu hổ, bởi vì sau khi chết đi trùng thú cũng sẽ vồ lấy thi thể người, nhân quả tuần hoàn, đều chẳng qua là quay về trong thiên địa.

Cho nên bọn họ mới phải ôm lấy lòng kính sợ, lòng mang cảm kích mà ăn sạch sẽ mỗi một miếng đồ ăn không dễ có được.

Nhưng lạm sát thì không được.

Có gà rừng với một con lợn rừng lót nền, lại dùng tiền bạc đổi chút gạo và mì, gà vịt, một người trưởng thành là có thể chịu đựng vào đông.

Mặc dù không đủ, muốn ăn lại săn là được.

Nhìn núi lớn giống như hoang vu, nhưng thật ra lại chất chứa vô hạn sinh cơ, Bạch Tinh cúi đầu mặc niệm vài tiếng, lại bái bái về phương đông chỗ Sơn Thần trong truyền thuyết, lúc này mới đứng dậy hủy hết bẫy rập còn dư lại, sau đó dẫn theo A Hôi xuống núi mà đi.

Kính thần minh, kính tất cả người cùng vật nỗ lực còn sống..