Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 46: 46 Chương 45

"Ai, các ngươi xem, sao nàng ấy lại khóc vậy?" Mạnh Dương dùng khuỷu tay chạm chạm Bạch Tinh, lặng lẽ dẩu dẩu môi về phía phụ nhân trẻ tuổi kia.

Hai ngón tay Liêu Nhạn phát lực, răng rắc cái đã bóp ra một hạt bạch quả, ngửa đầu ném vào mồm một cái, hồn nhiên không thèm để ý nói: "Cao hứng thôi!"

Đồ mọt sách này, sao yêu xen vào việc của người khác vậy? Người ta là khóc là cười, có liên quan gì đến ngươi chứ hả?

"Ta thấy không giống." Mạnh Dương lắc lắc đầu, còn không quên đẩy nhân hạt dưa đã bóc xong đến trước mặt Bạch Tinh, "Nếu đúng là hỉ cực mà khóc, tất nên có hỉ ý, nhưng các ngươi xem trên mặt nàng ấy tràn đầy bi phẫn, nào có nửa điểm cao hứng?"

Tay chàng đúng là khéo, vỏ bí đỏ kia vốn là khó bóc, nhưng mà chỉ một chốc như vậy thôi, chàng thế mà bóc rất nhiều như vậy.

Hơn nữa viên nào viên nấy hoàn chỉnh, ngay cả lớp màng màu nâu lục trên đó cũng chưa có rách đâu.

Toàn bộ lực chú ý của Liêu Nhạn lập tức đã bị nhân hạt dưa hấp dẫn đi, nào còn để ý ai khóc ai cười?

Chàng ta lập tức duỗi dài tay, muốn bốc lấy từ trước mặt Bạch Tinh.

Nhưng người sau phản ứng cũng lẹ, lập tức trở tay đón lấy, ngón giữa cùng ngón trỏ tay phải khép lại như kiếm, vừa lúc chọc giữa bàn tay chàng ta duỗi tới đây.

Liêu Nhạn chậc một tiếng, lại lần nữa phát lực.

Nhưng mà, hai ngón tay của đối phương phảng phất như đúc bằng sắt, thế mà lù lù bất động.

Đao khách, vốn có hơn nửa công phu ở trên tay.

Chàng ta nhướng mày, cho tới một chiêu liên hoàn cước, muốn đả đảo Bạch Tinh từ dưới bàn: Một người nếu mà hạ bàn không vững, thân trên tất nhiên cũng liền rối loạn kết cấu, đến lúc đó chàng ta liền có thể nhân lúc loạn mà cướp lấy nhân hạt dưa!

Nhưng hai người này cãi nhau ầm ĩ mấy năm rồi, sớm đã nhớ kỹ thủ đoạn chiêu số của nhau trong lòng, lông mày chàng ta vừa nhướng lên, Bạch Tinh đã biết kế tiếp sẽ là thủ đoạn gì, vừa lúc nhấc chân lên, né đi phi cước của chàng ta.

Hai người cứ vậy mà trên bàn dưới bàn khai hỏa đủ, lại ở ngay địa bàn của người ta mà so chiêu ngươi tới ta đi.

Mạnh Dương vốn định khuyên bảo, nhưng sau khi nhìn thoáng qua thì liền thở dài:

Ai, thôi, khuyên không được.

Thích làm gì thì làm đi! Nếu mà đánh hư bàn ghế người ta, cùng lắm thì bắt Nhạn Nhạn lưu lại làm công gán nợ thôi!

"Bạch Tinh, ngươi thật sự keo kiệt chết được!" Liêu Nhạn bớt thời giờ thở phì phò nói, "Chẳng qua là mấy viên nhân hạt dưa thôi mà!"

Môi Bạch Tinh dùng sức trề xuống, dứt khoát nhân cơ hội bưng cái đĩa nhỏ chứa đầy nhân hạt dưa lên, trực tiếp ngửa đầu đổ vào miệng, vừa nhai vừa mơ hồ không rõ mà nói: "Vậy ngươi tự mình lột đi nha!"

Lại ở đây nói mạnh miệng cái gì.

Ngay sau đó, nàng liền kinh hỉ mà mở to hai mắt:

Ú oa, một hơi ăn nhiều như vậy thế mà là cái hương vị này?

Trong miệng thơm quá à, thơm đến không giống nhân hạt bí đỏ, huân đến cả người quả thực muốn bay lên vậy.

Liêu Nhạn tức điên, nhìn dáng vẻ kia thật sự hận không thể trực tiếp bò lên bàn, bổ nhào vào trước mặt nàng, dùng hai tay trực tiếp bẻ miệng nàng móc ra ngoài.

Sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà độc hưởng?

Cái này có gì mà xấu hổ?

Bạch Tinh phồng mặt lên dùng sức nhấm nuốt, sinh thoát thoát một con sóc con tư tàng đồ ăn.

Dưới chân nàng dẫm lên ghế rút về sau, chân ghế cùng mặt đất cọ xát phát ra thanh âm chói tai, hoàn toàn bị che giấu trong tiếng vỗ tay hoan hô dâng lên như thủy triều.

Người kể chuyện kia lại kể một đoạn ngắn xuất sắc: Thì ra Ngọc Nương lúc trước cũng không phải Ngọc Nương chân chính, mà là một con hồ yêu ở quá khứ từng cắn nuốt hồn phách nàng biến ảo thành.

Hồ yêu muốn ăn luôn nguyên khí của thư sinh, kết quả bị một đạo sĩ đi ngang qua đánh gãy, đạo sĩ kia liền đại chiến 300 hiệp với hồ yêu ngay tại trận, đấu đến thẳng thiên địa vô sắc, có thể nói là xuất sắc.

Bên kia, Vương thái thái cũng đuổi tới, phụ nhân trẻ tuổi vừa thấy bà, thấp thấp gọi một tiếng mợ, liền rớt nước mắt xuống ngay tại chỗ.

Vương thái thái với Vương chưởng quầy hai mặt nhìn nhau, đều là vừa đau lòng lại nghi hoặc, vội lôi kéo an ủi vài câu, đưa ra phía sau để trò chuyện.

Cháu ngoại gái nhà mình là tâm tính gì, bọn họ rõ ràng nhất, chính là hào phóng nhất, lanh lẹ nhất rồi.

Nếu không phải thật sự gặp khó xử, nào có thể tết nhất ôm con chạy tới tìm mình, còn rơi lệ chứ?

Lại nói đám người Vương thái thái vòng đến phòng ấm phía sau, trước hết gọi người đi pha trà, vắt khăn nóng lau mặt, tự mình lau mặt thay phụ nhân kia, "Thúy Hồng, đứa bé tốt, có chuyện gì khó xử, cứ việc nói cho cậu mợ, chớ có khóc hư mất thân thể."

Thúy Hồng gật gật đầu, nước mắt lại rớt đến càng dữ.

Lúc này đứa bé con trong lòng nàng ấy cũng đã tỉnh, thấy mẹ khổ sở, chính mình cũng thương tâm lên theo, vươn tay nhỏ ra từ tã lót, vụng về mà chà lau thay nàng ấy, nãi thanh nãi khí* nói: "Không khóc."

*: câu này thường được dùng để miêu tả giọng nói, giọng điệu của trẻ con, nãi ở đây là sữa, ý nói giọng nói của đứa bé non nớt, ngây thơ.

Thúy Hồng vừa thấy, nước mắt rơi dữ hơn, quả thực y như trời mưa vậy, nháy mắt đã ướt đẫm một mảng vạt áo lớn.

Vương chưởng quầy nóng nảy, "Rốt cuộc là sao thế này hả?"

Vương thái thái đẩy ông ấy một phen, "Còn thất thần làm chi? Nhanh nhanh đến tủ quần áo của ta lấy xiêm y mới làm cuối năm cho Thúy Hồng đổi một cái."

Trời lạnh như này, mặc quần áo ướt thì sao được chứ?

Vương chưởng quầy như mộng mới tỉnh, ai một tiếng rồi chạy nhanh đi.

Bên kia Vương thái thái yên lặng mà đưa khăn tay cho cháu ngoại gái, lại đi nhìn đứa bé con kia, "Đây là Tiểu Đào Nhi nhỉ? Đã lớn như vậy rồi, nghe chút coi, hiểu chuyện cỡ nào a! Dù có chỉ nghĩ vì con trẻ, con cũng không nên khóc thành như này."

Thật gặp chuyện, khóc cũng vô dụng, ngược lại là thương thân, quan trọng vẫn là giải quyết vấn đề.

Thúy Hồng rốt cuộc cũng là một nữ nhân có chủ ý, sau khi khóc một hồi rồi, trong lòng khoan khoái hơn nhiều, quả nhiên lau nước mắt đi, lại thả Tiểu Đào Nhi lên giường đất, trong mắt rốt cuộc mang theo chút ánh sáng, "Phải đó, cũng đã hơn 1 tuổi, là một đứa bé tốt, may là không giống cha nó."

Nói đến đoạn sau, thế mà mơ hồ mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.

Nàng ấy thở dài, nhéo nhéo tay nhỏ của nữ nhi, chỉ vào Vương thái thái nói: "Tới, Tiểu Đào Nhi, gọi bà mợ nào."

Tiểu cô nương trông trắng trắng nộn nộn, trên mặt là một đôi mắt to đen láy, môi nhỏ nhắn hồng nhuận, đáng yêu mười phần.

Nghe ra ý trong lời trong lời ngoài của cháu ngoại gái, Vương thái thái mơ hồ đoán ra chút mặt mày, chỉ là đối phương không có nói đến trọng điểm, bà cũng không gấp mà mở miệng trước.

Gần cuối năm rồi, Tiểu Đào Nhi mặc một thân áo bông hoa không mới không cũ, ngược lại có vẻ đáng thương.

Tiểu cô nương xoay đầu đi, nghiêng đầu nhìn Vương thái thái vài lần, quả nhiên bé vụng về mà hành lễ, non nớt nói: "Chào bà mợ."

Cô bé nhỏ người, tay chân ngắn, lại cứ mặc áo bông dày dặn, hai tay cơ hồ là không chắp lại được, lại còn ra dáng ra hình mà học người lớn hành lễ, rất là ngây thơ chất phác.

Chính Vương thái thái chỉ có một nhi tử, cả ngày bò tường nhảy nóc không có lúc nào an ổn, lúc này thấy nữ hài ngoan ngoãn phấn điêu ngọc trác này, trong lòng lập tức mềm thành một vũng nước, lập tức bế Tiểu Đào Nhi vào trong lòng hôn không nghỉ, tâm can bảo bối thì gọi không ngừng, lại liên thanh mà gọi người đi lấy mâm đựng trái cây và điểm tâm.

Thấy bà như vậy, trên mặt Thúy Hồng liền mang theo chút ý cười, lại vội vàng ngăn cản, "Không cần lấy, hài tử nhỏ đó, cũng không ăn hết cái gì được."

"Con đừng động ta," Vương thái thái nói, lại cọ cọ khuôn mặt nhỏ mềm mại của Tiểu Đào Nhi, "Ta cho Tiểu Đào cầm chơi không được sao?"

Trẻ con tuy nhỏ, lại có thể phân biệt thiện ác của người trực quan nhất, cô bé có thể cảm giác ra được vị bà mợ này là thật sự thích bé, vì thế nên cười khanh khách lên theo, khuôn mặt đỏ bừng, cực kỳ giống quả táo nhỏ tắm mình dưới ánh mặt trời ngày thu.

Vương thái thái lập tức liền không xong, hận không thể nâng bé trong lòng bàn tay mà yêu thương.

Tiểu cô nương thật tốt a! Ngược lại là tiểu tử thúi kia, mỗi ngày không làm mình tức chết liền khó chịu, ầy!

Không bao lâu, có tiểu nha đầu vào đưa trái cây, Vương thái thái lại nhanh chóng dặn dò nói: "Đi thu dọn một gian nhà tốt, cô thái thái tới làm khách này."

Tiểu nha đầu ai một tiếng, lập tức xoay người đi.

Thúy Hồng nghe xong, rất có điểm co quắp, ngượng ngùng nói: "Mợ, tết nhất rồi, mợ xem con nháo ra một trận này, làm người ngượng ngùng ghê gớm."

Nhưng đến cùng chưa nói muốn đi.

Vương thái thái ôm Tiểu Đào Nhi, để cô bé tự mình nhặt trái cây chơi, nghe thế thì nói: "Người một nhà không nói lời hai nhà, nếu mà con đã tới, chính là đứng đắn mà xem bọn mợ là thân thích đó, thân thích nào có đạo lý đẩy ra bên ngoài? Con nói lời này, ấy chính là xem thường mợ với cậu con.

Con cứ lo ở, trong nhà không có ai, phòng trống còn rất nhiều, chẳng lẽ còn không nuôi nổi hai mẹ con các con?"

Thúy Hồng nghe xong, trong lòng ấm áp, vội tháo xuống một cái tay nải lớn căng phồng từ trên lưng, "Con cũng không có ngốc vậy đâu, lúc đi con đã mang theo hết tất cả gia sản cùng của hồi môn của mình đi, chỉ chừa lại một đống chuyện nhà thô kệch......!Chính con có tay có chân, giờ có chỗ trụ lại, sao có thể không nuôi sống nổi con với Tiểu Đào Nhi chứ!"

Thấy lời này của nàng ấy không giống vui đùa, Vương thái thái cũng trịnh trọng lên, "Nói chút đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao lại nháo thành như vậy?"

Vừa lúc Vương chưởng quầy cũng đưa xiêm y vào, Thúy Hồng đi vào trong thay, lúc này mới đi ra kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Nhà mẹ đẻ nàng ấy ở một cái thôn nhỏ phía dưới Đào Hoa trấn, sau lại được gả lên trấn cách vách.

Trấn cách vách lại gọi là Thanh Thạch trấn*, bởi vì dãy núi vờn quanh tứ phía, sinh sản nhiều đá xanh nên được gọi là thế.

Giống như gạch xanh mà Đào Hoa trấn lát, cối đá mài mà các bá tánh dùng hằng ngày vân vân, phần lớn là từ Thanh Thạch trấn tới.

Mà người sinh ra ở trấn Thanh Thạch trong 10 hộ có 8 hộ là thợ đá, cũng coi như là dựa núi ăn núi.

*: thanh là xanh, thạch là đá, mà nếu ghi huỵch nó ra là trấn đá xanh, cứ thấy...!sao sao đó, nên mình để nó là hán việt.

Thúy Hồng Chính là gả cho một thợ đá tên Hàn Thanh đó.

"Lúc đó cảm thấy hắn còn được, người hàm hậu lại hiếu thuận, ai nghĩ được hiếu thuận này cũng quá đáng! Quả thực là xem lời cha mẹ hắn nói làm thánh chỉ đó!" Thúy Hồng căm hận nói, "Con gả qua đó 2 năm, bụng mới có động tĩnh, nương hắn đã không cao hứng rồi, giờ lại là một nữ nhi, hằng ngày càng thêm khó chơi."

Dừng một chút, lại nói: "Nói cái gì mà trước nở hoa sau kết quả, sau lưng thì hùng hổ, nhất định có thể sinh một tiểu tử to béo, kết quả con đã hơn một năm không có động tĩnh, người nhà hắn ta gấp đến độ như sắp bỏ mạng đó!"

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng cũng hối hận, tết nhất lại nói cái gì mà chết này sống này, vội phi phi hai tiếng xuống đất, chắp tay trước ngực cầu nguyện một phen, "Ông trời trên cao, con là bực bội thôi, ngài ngàn vạn đừng có lấy làm thật......"

Vương thái thái bị nàng ấy chọc cười, Vương chưởng quầy cũng cười nói: "Được rồi, con nhỏ mà, ông trời mới lười so đo."

Tuy đã làm nương, nhưng trong mắt bọn họ vẫn là đứa bé thôi.

Nói tới chính Thúy Hồng cũng cười, buồn bực cả người rốt cuộc đã vơi một chút, trên mặt cũng mơ hồ mang theo chút cười.

Ai, cậu mợ ruột thân, quả nhiên vẫn là nhà mẹ đẻ tốt.

"Cậu mợ, hai người cũng biết đó, lúc con sinh Tiểu Đào Nhi khó sinh, bị thương thân thể," Thúy Hồng lại đỏ hốc mắt, "Ngay cả đại phu cũng nói, không thiếu được phải điều trị cho tốt dăm ba năm, lại cứ cái đám đó không chờ kịp!"

Phụ nhân khó sinh là đại sự đòi mạng, bao nhiêu người một chân bước vào quỷ môn quan xong rồi không về nữa? Thúy Hồng qua một chuyến này, người nhà chồng đừng có nói thương tiếc, ngược lại là không màng an nguy tánh mạng của nàng, mà thúc giục nhanh chóng tiếp tục sinh, thực sự là làm người khinh thường.

Mặt vợ chồng Vương chưởng quầy lập tức liền khó coi, "Hay cho đồ tạp chủng! Đây là muốn mạng người à! Con mới bao nhiêu tuổi, gấp cái gì!"

Xem Vương gia bọn họ không có ai sao? Cứ thế mà dám làm tiện cô nương của bọn họ!

Thúy Hồng cười lạnh một tiếng, "Con cũng nói vậy đó, nhưng bọn họ lại nói nữ nhân lớn tuổi liền không dễ sinh, nếu đến lúc đó không có đứa con trai, nào kế thừa được hương khói?"

"Phi!" Vương thái thái phỉ nhổ ngay tại chỗ, "Chẳng lẽ Tiểu Đào Nhi không phải cốt nhục của bọn họ hả? Ta chính là biết bọn họ tính toán rồi, chẳng qua là con dâu thôi mà, ai sinh không phải sinh? Dù cho con thật sự có mệnh hệ gì, bọn họ thế nào chứ? Cùng lắm thì lại cưới một người là được! Còn không không mà được một phần của hồi môn đó.

Thật là cái lũ khốn nạn hạ lưu."

Vương chưởng quầy sợ làm sợ con trẻ, "Nếu không gọi Đông Đông đến dẫn Tiểu Đào Nhi đi chơi đi?"

"Nương của con bé đều như vậy, còn chơi cái gì?" Vương thái thái tức giận nói, "Con bé là nhỏ, lại không phải ngốc, cũng nên kể rõ ràng chuyện này cho con bé nghe một chút, đừng có để kết quả là cháu ngoại gái chúng ta đánh bạc mệnh mà đi, rồi ngược lại để đám khốn kiếp đó che mắt."

Gạt con trẻ có gì tốt chứ? Sự thật chính là như thế, chẳng lẽ cũng bảo con bé học người xấu không phân thị phi hay sao?

Nói xong lời cuối cùng, Vương thái thái cũng nóng giận, đối với Vương chưởng quầy cũng là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, "Phi, nam nhân các ngươi chính là nhẫn tâm, có từng thật sự xem nữ nhân bọn ta là người không?"

Vương chưởng quầy bị bà ấy mắng choáng váng, ngây người một lát mới vỗ đùi ấm ức nói: "Sao lại kéo đến ta chứ? Ta không có chút ý xấu xa nào cả."

Vương thái thái hừ một tiếng, "Qụa đen trong thiên hạ đen như nhau."

Thúy Hồng thấy thế, ngược lại là bắt đầu khuyên hai người họ.

"Thôi thôi, xem chút chuyện vụn vặt của con này, ngược lại là chọc cậu với mợ không hợp.

Biết thì biết là lo cho con, không biết, còn tưởng rằng hai ngài xảy ra chuyện gì đâu, mau đừng cãi nhau."

Tiểu Đào Nhi cũng mở to một đôi mắt to trong suốt, ngửa đầu nhìn Vương thái thái, ra dáng ra hình học nói, "Đừng cãi nhau."

Giọng nói non nớt, tựa nhu gió nhẹ ngày xuân.

Vương thái thái phục hồi tinh thần lại, cũng có chút đỏ mặt, vội tách đề tài.

"Nhìn cái miệng nhỏ lanh lợi này này, nói chuyện trơn tru như vậy, chúng ta thấy đều yêu quá chừng hà, lại cứ bọn hắn không đau lòng."

Vương chưởng quầy liền chỉ vào bà nói với cháu ngoại gái: "Con thấy chưa? Nàng có việc hay không có việc đều cứ lấy ta tác oai tác phúc, phút cuối cùng cũng không nhận sai, tùy tùy tiện tiện một hai câu đã lừa dối cho qua......"

Vương thái cười khúc khích, mặt mày hớn hở nói: "Vậy ngươi đi nha môn cáo ta đi a."

"Ta nào dám?" Vương chưởng quầy bất đắc dĩ cười nói.

Thấy vợ chồng bọn họ cười trêu ghẹo như vậy, trong lòng Thúy Hồng vừa là hâm mộ, vừa là an ủi.

Tuy hôn sự của mình bất hòa, nhưng cũng may còn có người tốt.

Chỉ tiếc chính mình không gặp gỡ được.

Vương thái thái lại dỗ Tiểu Đào Nhi chơi trong chốc lát, "Con đừng có dỗ dành mợ, mợ biết con là người đanh đá, nếu chỉ có chút chuyện này, nào nháo đến nỗi rời nhà bỏ đi chứ?"

Trên mặt Thúy Hồng trắng bệch một phen, thở dài, "Vẫn là mợ hiểu rõ con."

Đằng nào thiên hạ cũng không có tường không lọt gió, chuyện tới giờ, cũng không có gì không thể nói.

Người Thanh Thạch trấn đời đời giao tiếp với đá tảng, cái cần chính là một đống sức lực, cho nên khó tránh khỏi có chút trọng nam khinh nữ, những việc này nàng đều biết, cũng sớm đã chuẩn bị tâm lý, cảm thấy nếu thật là vậy, cùng lắm thì mình với nam nhân cưng chiều nữ nhi nhiều chút là được, âm thầm đền bù cũng được.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, người đã từng được mình ngàn vạn xem trọng, trượng phu, người vốn nên là đồng minh kiên cố nhất, lại dẫn đầu làm phản.

"Cha mẹ chồng con cũng chẳng biết từ đâu ra một chủ ý khốn nạn, nói mắt thấy con không thể sinh, sợ là bị Tiểu Đào Nhi ngăn chặn, chi bằng trước hết tìm một nhà nào đó tặng đi đi......"

Lời này ngày đó bị nàng nghe thấy trong lúc vô ý, lúc ấy đã xé sạch quậy một trận lớn.

Sau lại, nam nhân nàng, Hàn Thanh chạy ra ba phải, rốt cuộc cũng không làm thật, chuyện cứ vậy mà không giải quyết được gì.

Thúy Hồng là người không sợ chuyện, sau lại năm lần bảy lượt cho thấy thái độ của mình, nói Tiểu Đào Nhi chính là nữ nhi của nàng, mệnh của nàng, mặc kệ về sau có thể có nhi tử hay không, ai cũng không cho phép đánh chủ ý với Tiểu Đào Nhi!

Lúc ấy cha mẹ chồng với nam nhân nàng đều chưa nói gì, Thúy Hồng cho rằng chuyện cứ vậy mà đã qua.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, không phải chuyện này cứ vậy đã qua, mà là đối phương nghẹn ở trong tối chơi xấu đó!

Ngay vào 3 ngày trước, nàng đi nhà hàng xóm đưa mẫu giày, lúc về nhìn một cái không thấy Tiểu Đào Nhi đâu!

Hỏi cha mẹ chồng, đều nói là vừa rồi còn thấy con nó chơi ở cổng viện chờ nàng trở lại đâu.

Trời lạnh thế này, đứa bé hơn 1 tuổi không thấy đâu, đó là chuyện muốn mạng! Lúc ấy Thúy Hồng liền gấp điên rồi.

Bởi vì ngày lễ ngày tết nên mẹ mìn hoành hành khắp nơi, Tiểu Đào Nhi tướng tá lại tốt, khó tránh khỏi bị kẻ có tâm trộm đi.

Lúc ấy nàng liền nói muốn báo quan, ai ngờ này đây vừa hô, liền hô lên chuyện.

Nếu thật là lạc mất con trẻ, chẳng sợ cha mẹ chồng ngày thường không thích, cũng tất sẽ phối hợp tìm một chút, nhưng cha mẹ chồng Thúy Hồng thế mà muốn ngăn cản nàng báo quan! Nói cái gì mà ngày lễ lớn, sợ mất mặt.

"Là nhà chúng ta lạc mất con, lại không phải trộm con nhà người ta, có gì hay mà mất mặt? Thằng mù cũng có thể nhìn ra có mờ ám!" Chẳng sợ chuyện đã qua, nhưng nhắc lại, Thúy Hồng vẫn là tức giận đến trên mặt lúc xanh lúc đỏ.

Lúc ấy nàng đã đoán được vài phần, liền trực tiếp đánh bạc mệnh mắng lên, lại đập mâm chén trong phòng đầy đất, ép bọn họ nói ra chỗ của Tiểu Đào Nhi ở đâu.

Nàng đúng là có vài phần đanh đá, nhưng ngày thường cũng coi như hiếu kính, các phương diện đều làm được quy quy củ củ, làm người không chọn ra được lỗi lầm gì.

Lúc này cuồng loạn buông thả ra mà nháo, quả thực là còn điên hơn chó điên ở cửa thôn 3 phần, trực tiếp trấn trụ hai gã hàng già kia, lại vội vàng tìm nhi tử tới cầu cứu.

Cái gã Hàn Thanh khốn nạn kia không hỏi xanh đỏ đen trắng, lại cứ muốn ba phải như thường lui tới.

Vừa thấy cái thái độ này của hắn, trong lòng Thúy Hồng phừng phừng dâng lên một cỗ liệt hỏa hừng hực, tựa như rồng cái bị bóc vảy ngược, trực tiếp không đè xuống được.

Nữ nhi chính là mệnh căn của Thúy Hồng, nàng mới chẳng để ý hắn là cái gì mà nam nhân nữ nhân, đi lên chính là một cái bạt tai mạnh, dùng móng tay cào ra mấy vết máu trên mặt Hàn Thanh.

Lần này hay rồi, mẹ chồng nàng không có cách, trực tiếp nằm vật trên đất vỗ đùi kêu khóc, ồn ào con dâu làm phản gì đó.

Thúy Hồng còn sợ cái này sao? Trực tiếp chạy đến cổng lớn đi khóc luôn, thanh âm cùng trận thế còn lớn hơn cả mẹ chồng nàng, chẳng bao lâu đã hấp dẫn vô số hương lân tới dò hỏi, người nhà chồng nàng đều trợn tròn mắt.

Chẳng qua nháo một phen này thật hữu dụng, lúc ấy có hàng xóm hồi tưởng lại, nói hình như lúc dậy sớm có thấy mẹ chồng nàng dẫn theo một nữ nhân xa lạ tới, hai người cũng chẳng biết nói thầm cái gì trong sân, nữ nhân xa lạ kia qua rất lâu mới khiêng một cái bao tải to đi rồi.

Bao tải?

Thúy Hồng vừa nghe, lập tức lăn lông lốc bò dậy từ trên mặt đất, cũng chẳng màng đầu tóc rũ rượi của mình, mà cùng đi theo mấy hương lân hảo tâm một đường đuổi theo, rốt cuộc tìm được nữ nhân kia cùng Tiểu Đào Nhi ở ngoài thành.

Mắt thấy chuyện đã vỡ lỡ, không cách nào xong việc, cha mẹ chồng Thúy Hồng không có cách nào, lúc này mới nói tình hình thực tế:

"Trong nhà nuôi một nha đầu bồi tiền quá mệt mỏi, lại không làm việc nặng được, ngày sau cũng chưa chắc có thể nói cho một nhà tốt.

Chúng ta đây là nghĩ vì nó, mới chọn một đứa con rể tốt trước......"

Cái đôi hàng già kia, còn muốn đem Tiểu Đào Nhi mới hơn 1 tuổi bán đi nơi khác làm con dâu nuôi từ bé!.