Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 47: 47 Cháo Lúa Mì Xem Giết Heo

Không đợi Thúy Hồng nói xong, câu mắng chửi người bên miệng Vương thái thái cũng đã chắn ở cổ họng, nhưng ánh nhìn của bà trong lúc vô ý thoáng đối đầu với Tiểu Đào Nhi, lại sinh sôi mà nghẹn lại, cố nghẹn đến nỗi cổ họng bị nghẹn phát đau.

Bà chậm rãi phà ra một hơi ác khí, vỗ vỗ ngực bình phục tâm tình, gọi nha đầu vào, "Đi gọi Đông Đông tới, bảo nó mang tiểu muội muội đi chơi."

Để con trẻ biết tình hình thực tế thì cũng thôi đi, nhưng mấy lời thô tục mắng chửi người kia, thật sự không nên để bẩn lỗ tai đứa nhỏ.

Vương chưởng quầy nhẹ nhàng thở ra theo, ông là thật sợ bà vợ nhà mình nhịn không được mà chửi đổng ngay mặt đứa nhỏ đó!

Rốt cuộc chuyện này thật sự tức chết người, không nói câu tàn nhẫn, nào nhịn xuống được chứ?

Không bao lâu, một tiểu tử tròn vo hưng phấn chạy vào, há mồm liền nói: "Nương, nương! Muội muội đâu, muội muội mà người cho con đi đâu vậy?"

Bởi vì mấy ngày nay trong tiệm có người kể chuyện tới, Đông Đông hoàn toàn đắm chìm trong đó, hồn nhiên quên mình, căn bản không rảnh lo chạy đi chơi, nên không có mặc áo khoác, mà chỉ bọc một chiếc áo bông nhỏ màu vàng đất, xa xa nhìn lại y như củ khoai tây vậy đó.

Vương thái thái không biết nên khóc hay cười mà túm tiểu khoai tây lại đây, "Cái gì gọi là muội muội ta cho con hả? Qua gặp biểu tỷ trước đã."

Nói xong, chính bà cũng cười, thì ra mình ngay từ đầu đã nói sai rồi, "Xem chúng ta loạn bối phận này.

Tiểu Đào Nhi hẳn nên là hàng cháu ngoại gái của chúng ta, nên là cháu ngoại gái của Đông Đông kìa."

Hai bên tuy lui tới chặt chẽ, nhưng thực tế thì quan hệ thân thích đã ngoài tam phục, cho nên phương diện tuổi khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Thật muốn luận lên, vợ chồng Vương chưởng quầy cũng mới lớn hơn Thúy Hồng có 10 tuổi đâu.

Thúy Hồng cũng che miệng cười, "Đúng vậy đó, con nhớ kỹ khi còn nhỏ thấy hai người cũng gọi bậy là ca ca tỷ tỷ đó."

Đứa bé khi còn nhỏ không nhớ được chuyện này, nào biết nhiều quan hệ thân thích loanh quanh lòng vòng vậy chứ? Này đây cảm thấy người không lớn hơn mình bao nhiêu, liền gọi ca ca tỷ tỷ, ai nào nghĩ, người ta sớm đã cách ra khỏi đồng lứa rồi chứ?

Nói đến cái này, trên mặt nàng ấy cũng không khỏi toát ra một tia hồi ức cùng hoài niệm.

Ai, khi còn nhỏ thật tốt nha, vô ưu vô lự, mùa xuân nhổ rau dại, mùa hè đi bắt ve, mùa thu hái quả dại, mùa đông thì quả cầu tuyết, mỗi ngày đều khoái hoạt vui vẻ, nhưng hôm nay......

Khi còn nhỏ ngóng trông trưởng thành, không nghĩ sau khi lớn rồi, lại nghĩ đến khi còn nhỏ này.

Vương thái thái nhẹ nhàng chọt chọt cái trán nhi tử, "Tới, gọi biểu tỷ."

"Hả?" Đông Đông rõ ràng chần chờ một chút, có điều thấy cha nương đều rất kiên quyết, cũng chỉ đành do do dự dự cọ tới cọ lui dịch lên trước hai bước, làm cái chắp tay với Tiểu Đào Nhi, "Biểu tỷ."

Tiểu Đào Nhi ngồi xổm trên giường đất chớp chớp mắt, mờ mịt.

Ba người lớn đầu tiên là sửng sốt, sau đó sôi nổi cười ha hả lên.

Vương thái thái cười đến ngửa tới ngửa lui, túm nhi tử qua dùng sức chọc nhóc vài cái, "Tiểu tử ngốc, ta là bảo con chào Thúy Hồng biểu tỷ của con! Đây là cháu ngoại gái của con đó ha ha ha ha ha!"

Lời nói hết một phen, ba người lại cất tiếng cười to một lần.

Tiểu Đào Nhi mới hơn một tuổi, căn bản là không biết đã xảy ra cái gì, chỉ là thấy mẫu thân nhiều ngày nay mặt ủ mày chau đang cười, liền cũng ha hả mà cười ngây ngô theo.

Mẫu thân cười, thật tốt.

"Hả?" Đông Đông sờ đầu mình, theo lời nương suy nghĩ một hồi, sau đó......!Quá khó khăn, cậu không hiểu!

"Con mặc kệ, con mặc kệ, con cứ muốn muội muội, cứ muốn muội muội!" Cậu quyết định hỗn hào một lần.

Gì mà cháu ngoại gái chứ, cậu mới không cần con gái đâu! Cậu chỉ muốn một muội muội thơm tho mềm mại chơi cùng!

Vương chưởng quầy vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Muội muội nào nói có liền có? Ai bảo con sinh muộn chứ, nếu con lớn hơn Thúy Hồng biểu tỷ một chút, tất nhiên cũng có muội muội."

Ông vốn là chế nhạo vui đùa, ai ngờ Đông Đông thật đúng là liền nghiêm túc mà suy tư.

Nhóc con cân nhắc nửa ngày, bỗng thở dài với Vương chưởng quầy, "Ai, cha người thật vô dụng a!"

Sinh con ra sớm mấy năm không phải được rồi?

Vương chưởng quầy: "Ta thấy con là thiếu đánh!"

Qua năm liền thỉnh một tiên sinh cho mi đọc sách đi, xem ngươi lại cả ngày chọc bảy nghịch tám không!

Đứa nhỏ này thật sự có ý tứ, khó được đầu óc cũng chuyển mau.

Thúy Hồng cười đến ngất ngư, xua xua tay, "Thôi thôi, cậu mợ, Đông Đông mới bao nhiêu tuổi, nào có thể nhớ kỹ cái này? Cứ gọi lung tung như thế trước đi! Về sau lớn rồi lại nói."

Nói rồi, lại vẫy tay với Đông Đông: "Còn nhớ rõ tỷ sao? Mấy năm trước tỷ còn từng ôm đệ đó."

Đông Đông liếc mắt nhìn cha nương một cái, thành thật mà lắc đầu, có điều lập tức lại nói bù: "Chỉ là về sau đệ nhất định sẽ nhớ kỹ."

Thúy Hồng cười, móc ra một quả bạc nhỏ cho cậu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ thịt núc ních của cậu, "Thật là một đứa bé lanh lợi, ăn tết, cầm chơi đi!"

Là hình dạng một con cá bạc nhỏ, rung đùi đắc ý bụ bẫm, rất là đáng yêu.

Đông Đông không dám lấy, theo bản năng nhìn lại về phía vợ chồng Vương chưởng quầy.

"Cái này không được!" Vương chưởng quầy vội nói, "Lấy mấy khối điểm tâm còn chưa tính, sao có thể cho nhiều tiền như vậy chứ? Mau thu về đi, về sau hai nương con các con còn phải tiêu xài đó."

Nàng ấy một nữ nhân trẻ tuổi mang theo con, ngày sau phải ăn ở thế nào đây? Giữ lại nhiều chút bạc bàng thân luôn không chỗ hỏng.

"Rỗng ruột đó, không đáng giá đâu." Thúy Hồng cười nói, "Vốn chính là chuẩn bị cho bọn nhỏ bên thân thích, giờ chặt đứt với bên kia rồi, ngược lại còn tiết kiệm được đó! Nếu mọi người không cần, cũng thật sự chính là xem thường con, con cũng không dám ở."

Nàng xưa nay là một nữ nhân có chủ ý, chẳng sợ gả cho người rồi cũng không nhàn rỗi, lâu lâu thêu thùa may vá đi bán.

Thêm nữa là lúc ở nhà mẹ đẻ trù nghệ nàng đã không tệ, ngẫu nhiên còn nấu nướng chút việc tiệc tùng hiếu hỉ cho người khác, mấy năm xuống ngược lại cũng tích cóp được chút tiền riêng.

Nếu không phải thế, chỉ sợ cũng không thể đi dứt khoát như vậy.

Nói một ngàn nói một vạn, vẫn là bạc quan trọng, có tiền liền có tự tin.

Vợ chồng Vương chưởng quầy cũng biết cái tính hiếu thắng của nàng ấy, hơi chối từ vài lần rồi cũng để cho Đông Đông nhận, dù sao thì về sau lại cho Tiểu Đào Nhi chút gì đó là được.

Thăm người thân thăm người thân, còn không phải là tặng quà cho nhau hay sao? Nếu cứ chối từ hoài, ngược lại là chọc người thương tâm đó.

Lại lập tức gọi người cầm một sợi tơ hồng tới, xỏ vào ngoài miệng cá nhỏ, treo ở trong cổ áo của Đông Đông.

Đây chính là biểu tỷ con cho, ngàn vạn quý trọng cho kỹ vào, đừng để mất." Vương thái thái dặn dò nói.

Đông Đông cúi đầu thưởng thức trong chốc lát, quả nhiên hiếm lạ mười phần, lập tức đáp ứng, "Dạ!"

Thật đẹp nha, người biểu tỷ xinh đẹp này thật đúng là người tốt, nếu mà vẫn luôn ở nhà bọn họ không đi thì tốt rồi.

Vương thái thái cười cười, thuận tay sờ sờ đầu cậu, "Được rồi, mang Tiểu Đào Nhi đi phòng khách cách vách chơi đi, trông kỹ, đừng để con bé ăn đồ quá nhỏ, dễ nghẹn.

Cũng đừng có đi ra bên ngoài, Tiểu Đào Nhi còn nhỏ đâu, quay đầu rồi phải đông lạnh sinh bệnh."

Đứa bé chăm sóc đứa bé hơn, rốt cuộc là không yên tâm, lại bảo một đứa nha đầu cẩn thận ra ở bên chăm sóc.

Nếu chỉ là chính Đông Đông, chỉ sợ lúc này cậu đã sớm chạy ra chơi đùa.

Nhưng bên người đột nhiên có một nữ hài tử nho nhỏ đáng yêu, lập tức liền trở nên cẩn thận lên.

Cậu suy nghĩ một chút, "Ta còn có rất nhiều món đồ chơi đó, trống bỏi, ngỗng lớn khắc bằng gỗ......!Cái gì cũng có, cùng nhau chơi với muội muội được không?"

Mấy người lớn đều cười nói được, Đông Đông lập tức vui mừng lên, quả nhiên dẫn Tiểu Đào Nhi đi cách vách chơi.

Muội muội, muội muội, ta có muội muội rồi!

Đông Đông nghĩ thế, cả người đều dào dạt ra vui sướng, ngay cả đi đường cũng là tung tăng nhảy nhót.

Trên chóp mũ của cậu còn có một cái tua rũ, lúc này tua cũng theo động tác của cậu mà nhảy nè nhảy nè, nhìn qua vui sướng cực đó.

Hai đứa nhỏ vừa đi, vợ chồng Vương chưởng quầy rốt cuộc đã không áp chế nổi lửa giận, đem hết tất cả những lời thô tục tàn nhẫn nửa đời người đã biết mắng ra.

"......!Cái thứ đồ dơ bẩn gì, mệt cho chúng ta năm đó còn tưởng rằng hắn là người hàm hậu đó, thật là mắt bị mù!" Vương thái thái tự mình mắng đến miệng khô lưỡi khô, rót tràn đầy một bát trà lớn mà uống, chỉ nghe nam nhân nhà mình hỏi: "Hàn Thanh kia là ý tứ gì? Chuyện đó hắn biết không?"

"Chuyện tốt mà lão cha già với lão nương già của hắn làm, hắn có thể không biết sao?" Không nhắc đến kẻ này còn thôi, nhắc tới hắn, Vương thái thái lại bốc lửa đầy mình, "Chẳng qua là rõ ràng còn giả vờ hồ đồ thôi! Nếu không phải vậy, Thúy Hồng cũng không tức giận đến nỗi như vậy."

Lúc trước vốn chính là nhìn trúng Hàn Thanh hiếu thuận, cảm thấy có thể đối với mẹ già như vậy, chắc chắn cũng không bạc đãi vợ con mình được, nhưng không nghĩ đến cái hiếu thuận này cũng quá đáng! Quả thực chính là đồ khốn nạn.

Thúy Hồng hơi hơi rũ đầu, nghịch nghịch góc áo, nghe xong lời này liền thương tâm nói: "Con thật là hy vọng hắn không biết, nhưng sau lại cân nhắc, chẳng sợ không biết kỹ càng tỉ mỉ, nhưng chắc chắn ít nhiều có nghe thấy tiếng gió.

Đáng giận là hắn thế mà không cho con biết tí nào, còn hỗ trợ lừa gạt......!Sau lại xảy ra chuyện, đây quả thực là chuyện lớn hơn trời, nhưng hắn thế mà còn muốn lừa gạt cho qua như trước kia vậy, thật xem con là bùn nặn, không có hỏa khí à?"

Hổ độc còn không ăn thịt con, hắn ngay cả khuê nữ cũng nhẫn tâm bán, đối với người vợ khác họ mình đây nào từng chân chính để ở trong lòng?

Đồng lõa biết rõ cố phạm như vậy quả thực còn ghê tởm hơn cả kẻ khởi xướng.

Thúy Hồng chỉ cần nghĩ đến mình thế mà cùng chung chăn gối với đồ cặn bã bại hoại này rất nhiều năm, trong một chốc cảm thấy không rét mà run.

Bán khuê nữ, chuyện hoang đường cỡ nào a! Phàm là trong nhà còn có một miếng cơm ăn, cũng không đến mức đi đến nước này, truyền ra phải cho người cười đến rụng răng, trên mặt bọn họ có ánh sáng à?

Chẳng qua người nhà kia vốn không ngờ tới Thúy Hồng sẽ quậy thành cái dạng này, cho nên ngay từ đầu mới tính toán gạt người, nói là đứa nhỏ đi lạc, bị người bắt cóc linh tinh......

Nếu Thúy Hồng yếu đuối một chút, không có chủ kiến như vậy, chỉ sợ thật đúng là có thể bị một nhà ba người kia lừa cho qua đó.

Một ngày phu thê trăm ngày ân, tốt xấu cũng là người ở chung nhiều năm, giờ lại nhắc đến, Thúy Hồng khó tránh khỏi lại thương tâm.

"Nếu trong nhà thật không sống nổi nữa cũng thôi đi, chẳng sợ tống cổ con ra ngoài làm việc cho người ta cũng được, chứ lại lấy con cái ra xả tức cái gì!" Nàng lau lau khóe mắt đỏ rực, mang theo nức nở nói, "Nhưng một nhà mấy miệng cái nhà kia tất cả đều là lao động khỏe mạnh, chuyên môn đi khắc bia cho người ta, quanh năm suốt tháng thế nào cũng có thể có mười mấy hai mươi lượng, mà Tiểu Đào Nhi mới ăn được mấy miếng? Cứ không chứa được như vậy?"

Ba người lại mắng Hàn gia một lượt, lúc này mới hỏi tính toán của Thúy Hồng.

"Con sớm đã cân nhắc xong xuôi," Thúy Hồng cũng không hàm hồ, "Cha nương con là người thành thật uất ức, việc gì cũng không có cái chủ trương, chuyện như này nói với họ cũng vô dụng.

Chi bằng gạt trước, đằng nào cũng ở xa, nhất thời nửa khắc cũng không nghe thấy tiếng gió.

Người Hàn gia tất cho rằng con chỉ là nhất thời cáu kỉnh, áng chừng tạm thời cũng sẽ không tới đón, dù bọn họ có tới, con cũng không sợ, cùng lắm thì quậy lên công đường, chẳng lẽ bọn họ bán con gái còn có lý à? Hàng xóm đều có thấy, cũng có thể làm chứng giúp con.

Dù sao vô luận như nào, cái nhà kia con sẽ không về nữa, nếu cậu mợ thương tiếc, thì cứ để phòng trống cho con ở mấy ngày trước, quay đầu lại con tìm được chỗ ở rồi liền dọn ra, tuyệt không thêm phiền cho cậu mợ."

"Con nói lời này chính là không xem cậu với mợ con là thân thích." Vương chưởng quầy lập tức kéo mặt xuống, giả vờ tức giận nói, "Đều là người một nhà, dọn ra làm chi hả? Con cứ việc ở! Cậu biết con là người không chịu ngồi yên, nếu trong lòng băn khoăn, cứ ra sau bếp làm việc vặt, giúp một chút cũng được, hai mẹ con các con đi ra ngoài, trong lòng bọn cậu cũng không yên tâm a!"

Vương thái thái gật đầu, kéo lấy tay Thúy Hồng nói: "Đúng là cái lý như thế, mau nghe lời cậu con.

Nếu thật muốn dọn, chờ thêm mấy năm, Tiểu Đào Nhi lớn lên một chút cũng không muộn a."

Sau khi Thúy Hồng nghe xong thì vô cùng cảm kích, lại nói: "Chờ qua năm, con phải hòa ly* với hắn ta!"

*: theo kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm của mình, cái hòa ly là ly hôn mà hai bên nhà trai nhà gái đều đứng ở chỗ bình đẳng, còn bị hưu (tức là bị bỏ) thì nghe thôi cũng biết là bên bị hưu chịu thiệt, thường là sẽ bị gán cái lỗi gì đó.

Con gái thời cổ đại cũng khổ cũng tội, nếu mà mình không mạnh mẽ với nhà mẹ đẻ cũng yếu đuối thì ôi thôi càng đi tong, bị gán cái chữ hưu là coi như tàn đời.

Cứ kéo như vậy cũng không phải kế lâu dài, chỉ là hiện giờ đang cuối năm, trong nhà môn cũng bận ghê gớm, nếu mà đi bây giờ, chỉ sợ bên chỗ huyện quan kia cũng sẽ khuyên giải, không phán cho đâu.

Lại còn liên lụy đến cả nhà biểu cậu, nếu mình lăn lộn lên, tất cũng liên lụy làm bọn họ không được sống yên ổn, vẫn là qua tết rồi nói sau.

Vì thế chuyện liền quyết định như vậy, Vương thái thái đề nghị bảo ăn cơm trưa xong liền dẫn nàng ấy đi gặp trưởng trấn lão Lưu, rốt cuộc đây là muốn thường trú.

Thúy Hồng nhất nhất đáp ứng, lại hỏi: "Có phải con còn phải đi bái phỏng tứ gia gia một chút hay không?"

Tứ gia gia trong miệng nàng ấy chính là Vương đại gia ở đối diện nhà Mạnh Dương.

Đào Hoa trấn thật sự không lớn, chỉ cần là cùng một họ, đếm lên trên mấy đời, cơ bản đều có quan hệ thân thích.

Vương đại gia bây giờ xem như là người lớn tuổi nhất còn ở trên đời trong một chi này của bọn họ, nếu Thúy Hồng làm ra quyết định lớn như vậy, không thiếu được phải thông báo một phen.

Quay đầu lại nếu lại có cái gì đó, còn cần lão nhân gia ông ấy ra mặt đâu.

Vương chưởng quầy gật đầu, lại lấy tẩu thuốc trống của mình ra, để đến bên miệng chép vài cái.

"Cần, có điều cũng không vội vào lúc nhất thời này, hôm nay đi chỗ trưởng trấn một chuyến trước.

Con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một đêm đã, sáng mai lại đi không muộn."

Ngày kế, Mạnh Dương với Bạch Tinh, Liêu Nhạn đang dùng cháo gạo lúa mì ăn kèm với bánh cuộn dầu hành làm cơm sáng, liền nghe thấy nhà Vương đại nương đối diện hình như có khách tới, bỗng nhiên náo nhiệt lên.

"Ý, thăm người thân sao?" Mạnh Dương bưng chén, chép miệng, thổi thổi cháo nóng hầm hập, hiếu kỳ nói.

Cứ cảm thấy người sống trên đời này, có thể có thân thích để đi thăm là một chuyện rất hạnh phúc.

Đáng tiếc chàng không còn cơ hội như vậy.

Bạch Tinh dựng lỗ tai lên nghe một phen, "Hình như có một đứa bé."

Bé gái.

Liêu Nhạn gắp một đũa củ cải xắt sợi thô muối chua, vừa chua vừa cay hợp ăn kèm với cơm, chóp cha chóp chép nhai đến hăng say, thấy thế thì không thể tưởng tượng được mười phần, "Hai người các ngươi ở chỗ này cứ nghe lén động tĩnh nhà người khác cả ngày sao?"

Y như con sóc thảo nguyên* trên thảo nguyên vậy, vừa có chút gió thổi cỏ lay liền dựng thẳng đầu lên ngó loạn khắp nơi, cái này cũng thật thú vị.

*: chữ hán việt là thổ bát thử mình đưa lên mạng chữ trung vào gg, nó cho ra Wikipedia về con marmota (hay còn được gọi là con mác – mốt, hoặc nó còn cái tên nữa – sóc thảo nguyên).

Nhìn sơ sơ con này khá giống chuột, nhưng hình như là bự hơn, mình sẽ để hình phía dưới cho các bạn nha.

Này đây còn là người đọc sách đó, cảm giác sao không làm chút chính sự chứ?

Hừ, Tinh Tinh đều bị ngươi dạy hư.

Mạnh Dương xoẹt cái đỏ mặt, vội ngồi nghiêm chỉnh lên, lại cúi đầu uống cháo, hận không thể vùi cả đầu chôn vào trong chén cháo.

Chàng có chút chột dạ, lại rất nhỏ giọng nói: "......!Cũng chỉ là hơi có tò mò thôi hà."

Một chút mà thôi.

Cả nhà Vương đại gia hàng xóm tiến hành một hồi hàn huyên ngắn ngủi ở cửa xong, rất mau liền vào trong phòng nói chuyện, bọn họ rốt cuộc không nghe thấy động tĩnh, vì thế chuyên tâm uống cháo.

Sáng nay chính là uống cháo gạo lúa mì.

Gạo lúa mì, nhìn tên đoán nghĩa, gạo từ lúa mạch, chính là cối đá mài đi lớp vỏ ngoài cùng nhất của lúa mạch, lưu lại phần ruột hoàn chỉnh.

Lúa mì có thể nấu ăn, cũng có thể hầm cháo, vị nghiêng về phía chắc nịch, hơi hơi đàn hồi, phi thường độc đáo.

Bởi vì cơ hồ là một hạt lúa mạch, cho nên nó càng khó chín hơn so với các loại cháo khác, cũng không có sền sệt như vậy.

Trước lúc cho vào nồi, Mạnh Dương xào khô nó trước một lần, làm như vậy thì cháo lúa mì không chỉ sẽ càng thơm thuần, hơn nữa cũng càng dễ chín hơn so với trực tiếp cho vào nồi đất hầm nấu.

Lúa mì đã xào khô giòn, thơm nức, Bạch Tinh nhịn không được mà trực tiếp lấy mấy hạt nhai ăn, cảm giác vị phi thường gần với đậu nành, chỉ là hương vị bất đồng.

Liêu Nhạn học theo, cũng nếm theo, gật gật đầu, "Không tồi."

Mạnh Dương cảm thấy mình hẳn là hòa hợp với tập thể một chút, vì thế cùng bốc mấy hạt ăn, vừa gật đầu, vừa hứng thú bừng bừng nói: "Lúa mạch năm nay thật không tồi, quay đầu lại có rảnh có thể ủ chút mầm lúa mì, làm kẹo mạch nha ăn."

Kẹo mạch nha?!

Chỉ là cái thứ xấu xấu này làm kẹo được sao?

Bạch Tinh cùng Liêu Nhạn động tác nhất trí mà xoay đầu qua, trăm miệng một lời hỏi: "Ăn ngon chứ?"

Mạnh Dương dùng sức gật đầu, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, "Ăn ngon nha!"

Kẹo ngọt ngào, sao có thể dở được chứ? Kẹo mạch nha viên chính là làm từ kẹo mạch nha đó.

Không chỉ người thích đâu, A Hôi cách vách ngửi thấy cỗ hương vị này xong, trực tiếp phát điên lên, cách một bức tường vừa đá hậu vừa hí, rất có tư thế "Ngươi không mau mau đưa điểm tâm đến đây cho ta, đại gia liền tự mình chạy tới lấy".

Chẳng thế nào được, Bạch Tinh đành phải bốc mấy vốc qua đi đút tổ tông.

Trên đường đi ngang qua chuồng ngựa nhà Mạnh Dương, thất đại hắc mã kia của Liêu Nhạn ngửi thấy mùi, theo bản năng sụt sịt cánh mũi, mắt to thỏa đáng mà chảy xuôi ra một chút khát vọng.

Nhưng nó thật sự là một đứa bé tốt hiểu lễ phép, thấy Bạch Tinh không có ý muốn cho, cũng chỉ là lắc lắc lông bờm sáng bóng, nhìn theo nàng đi xa.

Bạch Tinh bỗng cảm thấy thật áy náy nha!

Đi ra được mấy bước, nàng nhịn không được mà quay đầu lại xem, liền thấy thất đại hắc mã kia vẫn đứng tại chỗ như cũ, duỗi dài cổ, ôn nhu nhìn theo cái bóng rời đi của mình.

Dù cho đáy mắt quay cuồng khát vọng nùng liệt, nhưng nó vẫn cứ không nhúc nhích, không nói một lời.

Ta muốn ăn, nhưng mà ta không nói......

A a a a!

Bạch Tinh phảng phất có thể nghe thấy tiếng ầm ầm sụp đổ của hàng rào nào đó của đáy lòng mình, hàng phòng bị trái tim nháy mắt quân lính tan rã.

Nàng quyết đoán lùi trở về, móc ra hạt lúa mì thơm ngào ngạt từ trong túi đặt ở trước mặt đại hắc mã, ôn nhu nói: "Ăn đi."

Đại hắc mã thò qua ngửi ngửi, run rẩy hàng mi dài chớp chớp mắt, bỗng cực kỳ ôn nhu mà liếm liếm lòng bàn tay nàng, lúc này mới cúi đầu mà ăn.

Đầu lưỡi ướt át ấm áp của con ngựa xẹt qua lòng bàn tay, mang theo vài phần thật cẩn thận, làm trong lòng Bạch Tinh lập tức mềm mại đến rối tinh rối mù, nhịn không được mà duỗi tay đi sờ lông tóc mềm mại mịn mượt của nó.

A, nhu thuận cỡ nào!

A, lại là ấm áp cỡ nào!

Ánh nắng ban mai ôn nhu vẩy xuống, chiếu rọi lông bờm màu đen này, lấp lánh tỏa sáng.

Tựa như có mực nước vậy, tựa như đêm tối chảy xuôi, ánh sáng đen lấp lánh, động lòng người đến cực điểm.

Đây là một con ngựa đực thành niên, có thân hình càng cao lớn và thân thể cường kiện hơn so với A Hôi, từng khối cơ bắp lớn đường cong rõ ràng, theo động tác hất lông bờm của nó, hơi hơi nhảy lên......

Đây là một nét đẹp của lực lượng thuần túy.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, hẳn là một con ngựa hung hãn mười phần, nhưng ai có thể nghĩ đến dưới bề ngoài cường hãn này, lại có được nội tâm mềm mại như thế chứ?

Chẳng sợ nó đang ăn lúa mì, cũng sẽ còn thường thường nhấc mí mắt ngóng nhìn Bạch Tinh, đôi mắt to trong vắt tinh tường rọi ra bóng dáng này, phảng phất đó là toàn thế giới.

Bạch Tinh bỗng có chút chóng mặt nhức đầu, cảm thấy sao thất đại hắc mã này đáng yêu như vậy chứ?

Quá bớt lo rồi!

"Hí lua lua!*"

*: sorry mọi người, thiệt tình là mình hổng biết nên phiên âm cái tiếng con ngựa thế nào nữa, cái âm bỏ lên gg dịch thế nào thì mình ghi tại tựa tựa thôi, nên hơi hài, mọi người thông cảm.

A Hôi ở cách vách đợi lâu không thấy, đã bắt đầu tạo phản, Bạch Tinh như mộng mới tỉnh, lúc này mới ý thức được tự nhiên thế mà đưa đồ ăn vặt chuẩn bị cho A Hôi cho con ngựa kế bên......!Không xong rồi!

Nàng theo bản năng run cầm cập, lại nhanh chóng chạy về bốc mấy nắm lúa mì, chạy chậm về lại bên chính nhà mình.

Lại lần nữa đi ngang qua đại hắc mã đó, nó thậm chí còn từ bỏ lúa mì đã ăn đến một nửa, ngẩng đầu chào hỏi với mình nữa kìa.

Bước chân Bạch Tinh lập tức vì cái này mà dừng một chốc, bỗng có chút khó có thể dứt bỏ.

Con ngựa đáng yêu cỡ nào nha!

Nhưng......!A Hôi còn đang chờ chính mình đâu.

Bạch Tinh cắn răng một cái, nhỏ giọng nói: "Đợi chút nữa ta lại về thăm ngươi nha."

Đại hắc mã chớp chớp mắt với nàng: Ta chờ ngươi nha.

Bạch Tinh chạy chậm đưa lúa mì rang cho A Hôi, nhưng mà đối phương lại không có sốt ruột mà ăn.

Cái mặt ngựa thật dài của nó phi thường nhân tính hóa mà toát ra nghi hoặc, tựa hồ rất không rõ vì sao lâu như vậy nàng mới tới đây chứ, nghiêng đầu đánh giá kỹ một phen.

Bạch Tinh đột nhiên có chút chột dạ.

Nàng ho khan một tiếng, chủ động đổi nước và cỏ khô trong máng cho nó, lại cho lúa mì vào đó, "Ăn đi."

A Hôi hít hít cái mũi, đột nhiên trợn tròn đôi mắt:

Hí lua lua!

Ngươi quả nhiên có ngựa khác, đây là cái mùi gì?

Trong lòng Bạch Tinh chợt lộp bộp, hỏng rồi, đã quên cái mũi của tiểu hỗn đản này rất tốt.

Nhưng mà đã chậm.

A Hôi điên rồi.

Ở chuồng ngựa nó vừa hí vừa nhảy vừa xé lại cắn, điên cuồng phun nước miếng về phía Bạch Tinh:

Phi phi phi!

Làm sao ngươi dám, làm sao ngươi dám có ngựa khác?

Nó có đẹp như ta sao? Có thể chạy bằng ta sao?

Ngươi cái đồ hỗn đản sớm ba chiều bốn này!

Bạch Tinh đau đầu ghê gớm, "A Hôi ngươi nghe ta giải thích nha."

A Hôi phun ra một ngụm nước bọt: Ta không nghe ta không nghe ta không nghe!

Dừng một chút, trừ phi ngươi lấy quả táo chua chua ngọt ngọt thơm ngon ra dỗ ta!

Liêu Nhạn vuốt cổ đại hắc mã nhà mình, nghe động tĩnh như nghiêng trời lệch đất cách vách, hề hề cười ra tiếng, "Tiểu tử giỏi, lại lăn lộn được đồ ăn rồi!"

Đại hắc mã phát ra một tiếng phì phì trong mũi về phía chàng ta, tiếp tục cúi đầu ăn lúa mì.

Liêu Nhạn cảm thấy mỹ mãn, vỗ vỗ cái đầu to của nó, "Làm không tồi, tiếp tục nỗ lực."

Cơm nhà mình chúng ta phải ăn, cơm nhà người khác, cũng phải nghĩ cách đoạt lấy mà ăn!

≈≈≈≈≈≈≈

Sáng hôm nay, Mạnh Dương đang quét rác ở cửa, bỗng nghe thấy có tiếng hoan hô lớn tiếng của trẻ con ở đầu đường: "A, giết heo kìa, giết heo kìa, xem giết heo kìa!"

Giết heo?

Huyết?

Dồi tràng!

Chàng lập tức ném chổi xuống, bạch bạch đi gõ cổng cách vách, trong đôi mắt tròn xoe chớp động ánh sáng vui mừng, "Tinh Tinh, Tinh Tinh, chúng ta đi xem giết heo nha!"

Trong viện phát ra một trận động tĩnh rất nhỏ, sau một lát, lại thấy trên đầu tường ló ra một cái đầu tóc tai xù xù, "Giết heo có gì vui?"

Từ sau khi Liêu Nhạn tới, rất nhiều hành vi của Bạch Tinh giống như lại lần nữa thoái hóa, trở nên tràn ngập dã tính: Ví như là, không quá yêu đi cửa.

"Chúng ta đi mua chút huyết heo đi," Mạnh Dương vui vẻ nói, "Ta từng nghe một thương nhân tới từ quan ngoại nói, huyết heo có thể rót dồi tràng đó, cùng hầm ăn với dưa chua rất là ngon."

Chàng vẫn luôn chưa có cơ hội làm đâu đó, thật muốn hầm một lần ăn thử xem nha.

Hẳn là sẽ rất ngon đi? Rốt cuộc thì dưa chua chàng làm mỹ vị như vậy, sủi cảo gói dưa chua, thịt heo hầm dưa chua và miến cũng thơm ngào ngạt, mỗi lần ăn đều là nước sốt cũng không thừa đâu.

Dồi tràng?!

Cái thứ đồ chơi này Bạch Tinh thật đúng là từng nghe, chẳng qua chưa từng ăn, giờ bị chàng nhắc tới, thật đúng là nổi lên vài phần hứng thú, vì thế trực tiếp lật qua từ trên đầu tường, "Đi đi đi!"

Vậy thì còn chờ gì nha?

Chạy ra được 2 bước, Mạnh Dương mới phục hồi tinh thần lại: Chưa có lấy đồ đựng huyết a.

"Nhạn Nhạn!" Chàng gọi cách bờ tường, "Bình, lấy 1 cái bình ra đây!"

"Lại gọi Nhạn Nhạn nữa, lão tử liền giết ngươi!" Thanh âm táo bạo của Liêu Nhạn truyền đến từ bên trong.

"Nhạn Nhạn," Mạnh Dương nhiệt tình mời mọc, "Ngươi có muốn đi xem giết heo không nha?"

"Không đi! Giết heo có gì đẹp?" Liêu Nhạn khinh thường nói, cứ cảm thấy hai người kia thật là ấu trĩ, "Ngươi từng thấy giết sói giết gấu chưa?"

Chàng ta mới không giống hai đồ quỷ ấu trĩ này đâu, chỉ có giết heo cũng hăng say như vậy, hừ!

Ngay sau đó, từ trong viện liền vèo cái bay ra một cái ấm sành, Mạnh Dương ai nha ai nha mà kêu lên, dưới chân dậm bước nhỏ, ngửa đầu duỗi dài cánh tay, không ngừng di chuyển vị trí, sợ mình không đón được thì phải bị rớt bể nát.

Cái này cần tới 8 văn tiền đó.

Ấm sành không ngừng rơi xuống, liền thấy Bạch Tinh bỗng thả người nhảy lên, một tay ôm ấm sành vào lòng, "Đi thôi."

Động tác của nàng nhẹ nhàng cỡ nào a, tựa như một con chim lớn đột nhiên bay lên trời, không thấy chút trúc trắc nào.

Mạnh Dương nhẹ nhàng thở ra, đã hâm mộ lại khâm phục mà vỗ tay cho nàng, "Tinh Tinh, ngươi thật là lợi hại nha."

Bạch Tinh vốn cảm thấy không có gì cả, nhưng bị chàng khích lệ như vậy một phen, chính mình cũng cảm thấy có chút đắc ý:

Vừa nãy ta chính là cứu một cái ấm sành đó nha.

Tiết trời trong xanh, bầu trời xanh thẳm bay nhiều đóa mây trắng như dúm bông biết bay vậy, trong miệng hai người nhai khoai lang khô, một đường dậm bước nhỏ chạy về phía địa điểm giết heo, trong đầu nghĩ về dồi tràng ngon lành, ngay cả ngọn tóc cũng lộ ra nhảy nhót.

Nhờ phúc mấy đứa nhỏ lớn tiếng ồn ào, chỗ giết heo rất dễ tìm, ở ngay trước cửa tửu lầu Vương gia kìa.

Mỗi năm, mùa đông, trước lúc ăn tết, Vương chưởng quầy đều sẽ giết một con heo béo, đại bộ phận thịt ngon đều chia cho những người sinh hoạt gian khổ và cô quả, phần lòng không dễ nấu nướng thì chia ngay tại chỗ cho người vây xem, cũng không đồ đi kiếm bạc.

Mà các bá tánh trong thành cũng rất tự giác, cũng không tranh đoạt, nếu có cần, ít nhiều đều sẽ cho chút tiền.

Mà Vương chưởng quầy lại sẽ tự mình hơi thêm mấy cái, đổi thành gạo và mì cùng nhau tặng đi.

Có thể trợ giúp được người khác, mọi người đều rất cao hứng, ngay cả khi ăn thịt cũng cảm thấy ngon hơn.

Trong mùa đông dài dẵng, hoa tàn, cây khô, chim bay rồi, ngay cả đại bộ phận mặt sông cũng khô cạn, thật ra thì trên Đào Hoa trấn cũng không có quá nhiều chiêu trò chơi đùa, cho nên mỗi năm vào lúc giết heo đều sẽ hấp dẫn những người này tới xem.

Lúc Mạnh Dương với Bạch Tinh chạy tới, trước cửa tửu lầu Vương gia đã bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài bởi những người này, ở giữa truyền ra tiếng kêu "Hự hự" hữu lực của heo.

Chung quanh không ngừng có người phát ra tán thưởng: "Thật là con heo tốt a!"

"Đã chưa, này đây phải nặng cỡ nào, 4 tráng hán tới nâng!"

Mạnh Dương lòng nóng như lửa đốt ôm ấm sành lớn, dạo bên trái, dạo bên phải, nỗ lực nhón mũi chân duỗi dài cổ ngửa đầu đi nhìn, hy vọng có thể tìm được chút khe hở mà chui vào: Nếu không chen được đến đằng trước, thế thì không có phần của mình rồi!

Thật ra thì nếu nói với người ta một chút, thật cũng không phải không thể châm chước, chỉ là chàng ngượng ngùng mà.

Bạch Tinh chớp mắt nhìn chàng cà lòng cà vòng y như con ruồi không đầu, cũng không biết rốt cuộc là đang làm cái gì, vì thế đề khí nhảy lên tại chỗ, vèo cái nhảy lên cao hơn nửa người, nhìn rõ ràng rành mạch cảnh tượng bên trong.

"Heo thật lớn thật trắng thật béo, đạp chân có lực lắm kìa."

Thật sự rất béo, thế phải có bao nhiêu thịt a? Nàng chẹp chẹp chảy nước miếng nghĩ.

"Hức, tiểu cô nương nhảy được cao ghê gớm!" Có hán tử trung niên bị hành động của Bạch Tinh làm sợ, tràn đầy tán thưởng mà nhìn cặp chân dài của nàng, chợt lại cười rộ lên, phi thường khảng khái mà nhường ra vị trí của mình, trực tiếp kéo lấy hai người bọn họ đẩy về trước, "Rúc ở đằng sau có thể thấy cái gì? Đi đằng trước đi, đi đằng trước đi."

Một động tác này của hắn, làm mấy người bên cạnh cũng sôi nổi hưởng ứng, lập tức nhường ra một chỗ đất trống khá lớn.

Mạnh Dương với Bạch Tinh mơ màng hồ đồ đã bị người ta đẩy lên đằng trước, cách đó vài bước chính là heo béo lớn đang giãy nãy bốn chân giãy dụa.

Hai người hai mặt nhìn nhau, đều có hơi ngốc, có chút như là lọt vào sương mù, vì thế lại xoay một vòng nói cảm ơn.

Rất nhiều không quen biết Bạch Tinh vừa tới không lâu, nhưng lại đều nhận biết Mạnh Dương, lập tức cười ha hả lên.

"Chuyện này tính là gì, cũng đáng nói lời cảm tạ?"

"Tiểu tiên siinh, câu đối nhà ta năm trước vẫn là ngươi viết đó, viết thật rất tốt, ngày khác ta lại đi tìm ngươi được không?"

"Hai đứa nhỏ thành thực này, rúc ở đằng sau nhảy nhót đó, chúng ta đều đã nhìn nhiều năm rồi......"

Chung quanh lập tức phát ra một mảnh tiếng cười thiện ý, khắp không khí đều tràn ngập hơi thở nhẹ nhàng sung sướng, làm khóe môi người ta cũng bất giác đã vểnh lên trên.

Mạnh Dương nhất nhất đồng ý, lại chạy tới nói với Vương chưởng quầy là muốn xin chút huyết heo.

Vương chưởng quầy mờ sáng đã ra ngoài kéo heo, chóp mũi bị đông lạnh đến hồng hồng, xắn tay áo lên cười gật đầu, "Xào huyết heo à? Cần cần, đám mấy đứa nhỏ các ngươi, trông gầy như vậy, đúng là nên bồi bổ chút huyết khí."

Nói rồi lại nhìn cái ấm sành nhỏ ôm trong lòng chàng, liền trực tiếp cười, "Hầy, cái này có thể đựng bao nhiêu hả? Nhà gươi không phải có 3 người sao? Tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử, đúng là lúc có thể ăn đó, đổi lại cái chậu to."

Hầy, thật không hổ là người đọc sách, làm cái gì cũng tú tú khí khí, cái ấm sành lớn cỡ bàn tay kia có thể đựng mấy lạng huyết?

Nói rồi, quả nhiên bảo tiểu nhị đi kéo một cái chậu to tới, quả thực là to đến có có thể chứa một Đông Đông vào đó.

"Ca ca, tỷ tỷ," Nói Đông Đông, Đông Đông đến, cũng không biết cậu nhóc lấy đâu ra một tiểu cô nương mà lôi kéo, chạy một đường sang bên này, "Cái ca ca kia đâu?"

Bạch Tinh nghĩ thầm, ca ca kia đang ở trên nóc nhà ồn ào muốn giết người đâu.

Nàng theo bản năng đi nhìn tiểu cô nương xa lạ bên người Đông Đông, cũng chỉ chừng có hơn 1 tuổi đi, một nắm thấp thấp bé bé, bọc đến y chang miếng bông vậy, đi đường cũng không quá vững chắc, lắc lư, y như con lật đật.

Tiểu cô nương cũng đang ngưỡng đầu nhìn nàng, cặp mắt to như 2 quả nho đen trên khuôn mặt quả táo tròn vo không chớp mắt, trong suốt sáng ngời, không có một tia khói mù cùng bụi bặm nào.

Cái miệng nhỏ hồng nhuận khẽ nhếch, lộ ra mấy cái răng trắng nhỏ như hạt gạo bên trong, khóe môi mơ hồ còn có chút trong trẻo......!Nước miếng?

Bạch Tinh theo tầm mắt nhìn lại trên tay mình: Một miếng khoai lang khô chưa có ăn xong.

Đây là khoai lang đỏ đặc biệt màu mỡ mà Mạnh Dương chọn đi phơi, vừa ngọt vừa dày, ăn vào rất dai ngon đó, càng nhai càng thơm, nàng đặc biệt thích.

Hiện tại......

Bạch Tinh mím chặt môi, ngón tay hơi hơi dùng sức, giống như đang làm ra quyết định gian nan gì đó vậy, nội tâm rơi vào giãy dụa đáng sợ.

Qua một lát, nàng kiên định mà đưa tay đẩy đẩy về phía trước, "Nè."

Tiểu cô nương chớp chớp mắt, lảo đảo lắc lư duỗi tay nhận lấy, nãi thanh nãi khí nói: "Cảm ơn."

Nương từng nói, người khác cho đồ phải nói cảm ơn, bé còn nhớ đó.

Miệng vết hương xuất hiện vì trong lòng Bạch Tinh đau mất khoai lang nháy mắt khỏi hẳn, nhịn không được mà duỗi tay nhéo nhéo cái má mềm múp của cô bé.

Ui, thật mềm nha.

"Tỷ tỷ, đây là muội muội ta," Đông Đông bỗng nhiên siêu lớn tiếng, siêu đắc ý nói, "Có phải đặc biệt đáng yêu hay không?"

Mạnh Dương hiếu kỳ hỏi: "Ngươi từ đâu ra mà có muội muội?"

Đông Đông chống nạnh đôi tay, kiêu ngạo nói: "Biểu tỷ ta sinh đó!"

Mạnh Dương: "......"

Này đây đều là cái bối phận lung tung rối loạn gì hả!

Lúc này, đồ tể trong sân dã mài lưỡi dao tuyết trắng đến bóng lưỡng, hắn xắn tay áo lên cao rất cao, lộ ra hai cái tay với cơ bắp rắn chắc, dẫn tới các đại cô nương tiểu tức phụ khe khẽ nói nhỏ, mắc cỡ đỏ mặt luôn, muốn nhìn rồi lại không dám nhìn thẳng.

Nhưng những nữ nhân đã thành hôn nhiều năm kia liền không có cố kỵ nhiều như vậy đâu! Lá gan của các nàng ấy quả thực lớn đến dọa người á.

Không biết có ai lớn tiếng hô một tiếng, "Mặc xiêm y này giết heo dễ làm dơ đó, không bằng cởi luôn đi!"

Chung quanh lập tức vang lên một mảnh tiếng cười vang đội, đồ tể kia gãi gãi đầu, thế mà cũng bị thẹn đỏ mặt.

"Chậc chậc." Ngô quả phụ chẳng khi nào cũng đã chen ở đằng trước, trong miệng cắn hạt dưa, một đôi mắt quét nhìn trên người đồ tể kia, cười khanh khách, "Thật không tồi."

Đồ tể kia phảng phất nghe được vậy, cố ý xắn tay áo lên càng cao, lộ ra càng nhiều cơ bắp chói lọi, dẫn đến một tràng cười không có ý tốt của các nữ nhân chung quanh.

Hắn đắc ý lắm đó!

Chỉ cần còn mặc xiêm y là được......

"Không ra thể thống gì......" Khang tam gia đen mặt, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy.

Lúc này hắn cũ kỹ đến thật giống một người đọc sách nha.

Ngô quả phụ nghe xong, bỗng nhiên cười đến lợi hại hơn.

Nàng xích lại bên phía Khang tam gia, dùng khuỷu tay ủi ủi eo hắn, tiến đến bên tai thấp giọng trêu đùa: "Của ngươi nhất định càng đẹp mắt."

Mặt Khang tam gia bùm cái hồng thấu, phảng phất muốn nhỏ ra máu vậy.

Hắn hơi hiện hoảng loạn mà dịch quải trượng sang bên cạnh, lắp bắp nói: "Nói, nói cái mê sảng gì......!Ta muốn về nhà!"

Ngô quả phụ lập tức cười cong eo.

Nàng sợ Khang tam gia thẹn quá thành giận, vì thế ngay cả hạt dưa cũng không rảnh lo cắn, mà vội dùng hai cánh tay giữ chặt hắn, thả mềm giọng nhận lỗi.

Nàng tuy đã có chút tuổi, nhưng giọng nói lại vẫn vừa mềm vừa ngọt như cũ, trong cặp mắt xinh đẹp cũng gợn nước sóng sánh, như mặt hồ dưới ánh mặt trời giờ ngọ mùa hè, tràn đầy tình ý.

Mặt Khang tam gia vẫn hồng như cũ, nhưng đã không muốn đi rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Ăn tết cần phải giết heo, đặc biệt là lúc tôi còn nhỏ ở nông thôn đó, ôi trời ơi, lúc giết heo thật sự rất náo nhiệt, rất nhiều người đều đi xem, nóng hôi hổi mà chia thịt tại hiện trường.

Cho nên vừa nghe giết heo liền cảm giác sắp ăn tết.

A Hôi: Đâu ra con ngựa hoang tranh sủng với ta?

Đại hắc: Ta muốn ăn, nhưng ta chính là không nói......

Pen: Chưa bao giờ xem giết con gì bự bự (Trừ đã từng thấy mẹ giết cá), nên không hiểu cảm giác của tác giả, nhưng có thể nghe được hoài niệm ấu thơ vui vẻ của tác, giờ nghĩ lại thấy mình không có ký ức đặc biệt gì về tết hồi nhỏ hết á, chán ghê *ũ rũ*

Hình con mác mốt, chọn cái hình này là vì nó mắc cười ^o^.