Tiểu Thư Yêu Tiền

Chương 33: Chương 33

Hồng Nhan Cung là một tổ chức cực kỳ nổi tiếng trên giang hồ.Đứng đầu là hai nữ tử vô cùng thần bí.Trước giờ chưa có ai nhìn thấy mặt thật của hai nàng.

Hồng Nhan cung nhị vị cung chủ tinh thông y thuật,được mệnh danh đệ nhất thần y,tuy vậy tính tình lại vô cùng lạnh nhạt kỳ quái,nếu không vừa mắt,dù người cầu chữa bệnh có làm gì đi nữa các nàng cũng không chữa.Dù có chết ngay tại đó đối với các nàng cũng chẳng hề quan hệ.Người trên giang hồ vừa sợ vừa kính các nàng,số người khinh ghét cũng không ít,thế nhưng cũng chẳng kẻ nào dám đắc tội với Hồng Nhan Cung.Phàm là người hành tẩu trên giang hồ,dù có là đệ nhất cao thủ cũng không tránh khỏi có ngày phải cầu cạnh các nàng.Bởi lẽ y thuật của các nàng vô cùng inh.Chỉ cần người chưa chết,chắc chắn các nàng có thể cứu được.

Hồng Nhan cung chữa bệnh tùy hứng,nhưng cái giá phải trả cũng không ít.Các nàng không đòi hoàng kim,bạc trắng,không đòi lụa là châu báu mà yêu cầu người trả giá thực hiện một việc.Nếu hoàn thành thì có thể đưa người bệnh đi.Nếu không hoàn thành,người bệnh nếu là nam nhân thì một mạng đổi một mạng,nếu là nữ nhân thì nữ nhân đó vĩnh viễn trở thành người của Hồng Nhan cung.Quy củ này quả thực khiến người ta không thể nuốt trôi mà.

Dạ Phong Hàn một thân hắc y,thi triển khinh công phóng đi.Theo sau hắn là Dạ Vân cùng Dạ Vũ.Mục tiêu là Như Yên điện của Thúy Yên môn.Nơi đây là cấm địa của Thúy Yên môn,là nơi đặt một trong tam thánh vật :Thánh Xích Long Huyết Linh Châu.

Linh Châu này nghe nói đã thất tung từ lâu,cũng không biết công dụng,không hiểu sao cung chủ Hồng Nhan cung lại biết rõ tam thánh vật Thúy Yên môn đang cất giữ mà muốn hắn đi tìm về.

Dạ Phong Hàn hít sâu một hơi thầm lo lắng “Ngọc Nhi,nàng tuyệt đối không được có chuyện gì.”

Như Yên điện bốn bề tĩnh lặng,không khí có phần quỷ dị,chỉ có ánh lửa bập bùng,soi rõ một khoảng nơi chính điện.

Dạ Vân,Dạ Vũ ngưng thần quan sát bốn phía,không hề cảm thấy có sự xuất hiện của người nào.Cấm địa dù sao cũng là nơi đặt bảo vật,chẳng lẽ không có lấy một người canh giữ?

Bọn họ không biết Thúy Yên môn có quy định,trừ môn chủ và môn chủ kế nhiệm,không kẻ nào được phép đặt chân vào Như Yên điện.

Dạ Phong Hàn lắc người vọt vào điện.Dạ Vân theo sát hắn,còn Dạ Vũ thủ hộ bên ngoài.

Trong chính điện không có lửa,nhưng vẫn có ánh sáng từ bốn viên Dạ Minh Châu trên tường.Dạ Minh Châu to tròn,phát sáng lấp lánh,tuyệt đối là bảo vật.Hai bên có hai lư hương lớn,mùi hương dìu dịu nhẹ nhàng lan tỏa.Phía trên là đài sen vàng tinh xảo,đằng sau treo một bức chân dung họa một người phụ nữ.Nhìn qua cũng biết bức chân dung từ rất lâu rồi,có vẻ như là chân dung sư tổ Thúy Yên môn.

Dạ Phong Hàn cũng không rảnh rỗi,chỉ liếc qua một cái rồi chuyên tâm tìm kiếm.Theo lời Hồng Nhan cung chủ thì đài sen này là nơi cất giữ Linh Châu,chỉ không biết phương pháp mở ra như thế nào.Nơi này không có người canh giữ,chắc hẳn phải có cơ quan bảo vệ gì đó.Dạ Phong Hàn dùng kiếm gõ gõ giữa đài sen nhưng không thấy gì kỳ lạ.Hắn lại cúi đầu xem thử phía dưới đài nhưng cũng không tìm được gì,chợt thấy dưới chân bức tranh chân dung kia có một hàng rất nhỏ viết bốn con số: 3,12,16,24.

Dạ Phong Hàn trầm mặc một lát,biết bức tranh này và bốn con số kia chính là chìa khóa để tìm Thánh Xích Long Huyết Linh Châu nên tỉ mỉ quan sát thật kỹ.Chỉ thấy người trong tranh là một tiểu cô nương tuổi chừng mười tám,dung mạo xinh đẹp,một tay nắm kiếm quyết,một tay cầm kiếm.Thế nhưng tư thế lại rất kỳ quái.Quan sát kỹ thấy ngón tay nắm kiếm quyết của thiếu nữ chỉ thẳng vào một cánh sen trên đài sen,tay kia cầm kiếm hướng sang bên trái.Ánh mắt Dạ Phong Hàn chợt sáng lên.Hắn cúi xuống đài sen,lấy cánh sen mà ngón tay thiếu nữ chỉ vào làm chuẩn,lần lượt chạm vào bốn cánh sen ở vị trí thứ 3,12,16,24,theo thứ tự từ trái sang.

Chỉ nghe mấy tiếng lách cách,đài sen từ từ ngả ra.Dạ Phong Hàn đang định tiến lên xem xét,chợt nghe tiếng gió rít vù vù.Từ đài sen bắn ra hai đạo phi tiêu một nhằm thẳng vào phía bụng hắn,một nhằm thẳng vào tim.

Dạ Phong Hàn nhanh như chớp đưa kiếm đỡ gạt,theo đà lùi về phía sau.

Cơ quan ở đài sen tiếp tục phát động lách cách,vô số ngân châm bạc phóng ra,phát ra ánh sáng xanh lập lòe,hiển nhiên ngân châm có tẩm độc.Số ngân châm này phóng ra tứ phía,căn bản không thể phi thân lên tránh được.

Dạ Phong Hàn một tay kéo Dạ Vân lui lại,tay kia rút ra một dải lụa trắng,âm thầm vận chưởng lực.Dải lụa mỏng trong tay hắn vung lên thành một vòng cung tuyệt mỹ,số ngân châm bắn về phía hắn đều bị gạt rơi cả xuống đất.

Đài sen lại tiếp tục chuyển động,lần này chính giữa đài sen,một hộp nhỏ màu đỏ được nâng lên.Hộp không có nắp,để lộ ra bên trong một viên Linh Châu đỏ rực:Thánh Xích Long Huyết Linh Châu.

Dạ Phong Hàn tiến lại cầm lấy,Linh Châu vừa bị lấy ra khỏi hộp,một mũi phi tiêu cũng theo đó phóng tới.Khoảng cách cực gần,phi tiêu phóng rất nhanh,Dạ Phong Hàn bị bất ngờ không thể đỡ gạt,chỉ nghe một tiếng “Phập!!!”,mũi phi tiêu lạnh lẽo đã ghim sâu vào mạn sườn.Nơi bị trúng phi tiêu không hề cảm thấy đau đớn gì,máu cũng không thấy chảy ra.

Dạ Phong Hàn biến sắc,vội điểm mấy huyệt đạo xung quanh ngăn chất độc chạy vào tim,đồng thời lấy một viên Hoàn Đơn Dương nuốt vào.Vết thương không có cảm giác chứng tỏ chất độc kia vô cùng lợi hại,tuyệt đối không thể xem thường.Viên Giải Độc Đan duy nhất hắn đã để Âu Dương Ngọc dùng.Hoàn Đơn Dương tuy công hiệu giải độc kém Giải Độc Đan một chút,nhưng cũng có thể duy trì một thời gian.

Dạ Phong Hàn thu lấy viên Linh Châu đỏ rực,xoay người định rời đi,đột nhiên từ khóe miệng hộc ra một ngụm máu tươi,lảo đảo khụy xuống.

Dạ Vân thấy hắn bị thương vô cùng lo lắng,vội đỡ hắn phi thân ra ngoài.

Ngoài cửa điện,tiếng đao kiếm va chạm leng keng,Dạ Vũ đang so kiếm với một nữ tử hồng y.Hồng y thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi,dung mạo thanh lệ,kiếm pháp vô cùng tinh diệu,như nước chảy liên miên,Dạ Vũ tuy được xếp vào hàng thập đại cao thủ của Dạ Tịch Lâu nhưng so kiếm với nàng vẫn không chiếm được thế thượng phong.

Dạ Vân nhìn sắc mặt Dạ Phong Hàn đã dần trắng bệch,cũng không nghĩ ngợi nhiều,lật tay phóng ra ba mũi phi tiêu,chia ra ba hướng nhắm vào ba vị trí trên người hồng y thiếu nữ bắn tới.Lúc này tính mệnh của lâu chủ là quan trọng nhất.Dù có bị giang hồ chê cười là ỷ nhiều đánh ít cũng không sao.

Hồng y thiếu nữ vốn chỉ đánh ngang tay với Dạ Vũ,giờ phải tránh ba mũi phi tiêu,lại bị Dạ Vũ tấn công ráo riết,tay chân đã luống cuống,trên vai đã trúng một phi tiêu,tay phải cũng trúng một vết thương đành phải buông rơi kiếm.

Dạ Vũ nhanh tay điểm huyệt nàng,không nói một lời cứ thế xách nàng lên.Bên cạnh hắn,Dạ Vân đỡ Dạ Phong Hàn,nhằm hướng Hồng Nhan cung thi triển khinh công phóng đi.

——————-

“Cái gì ???”

Dạ Vân,Dạ Vũ nhìn trừng trừng vào nữ tử áo tím mang mạng sa che mặt phía trước.Nữ tử đưa mắt nhìn,lạnh lùng mở miệng:

“Ta nói còn chưa đủ rõ sao???”

Dạ Vân mím môi nhìn viên Linh Châu đỏ rực trên tay nữ tử kia.

Thánh Xích Long Huyết Linh Châu đó…là giả???

Tử y nữ lang lạnh nhạt nói tiếp:

“Hình dạng thì giống,nhưng đây không phải Linh Châu thật.”

“Ta tận mắt thấy lâu chủ lấy Linh Châu này từ đài sen ra…”

Tử y nữ lang hơi nhíu mày:

“Cứ lấy từ đó ra thì sẽ là Linh Châu thật ???”

Dạ Vân đối diện mục quang lạnh lẽo của nữ tử bất chợt rùng mình.Đài sen đó bố trí nhiều cơ quan như thế,ngay cả viên Linh Châu cũng là giả,tất cả đều là cái bẫy.

“Vậy Linh Châu thật phải làm sao mới lấy được? Cung chủ chẳng đã nói Linh Châu là được cất giữ ở đài sen đó sao.Chúng ta theo ám hiệu ở bức chân dung mới mở được đài sen…”

“Bức chân dung đó cũng là cái bẫy!!!”

Một giọng nói lạnh lùng khác từ phía trong điện vang lên.Dạ Vân,Dạ Vũ cùng nhìn về phía đó,chỉ thấy một nữ tử khác bước ra.Nữ tử này cũng mang mạng sa che mặt,trên y phục trắng thêu hình một khóm trúc xanh mướt,tóc mây buông dài thướt tha,đây hẳn là vị cung chủ còn lại của Hồng Nhan cung.

Phía sau nàng,hai tỳ nữ dìu Dạ Phong Hàn bước theo sau.Bạch y thiếu nữ quay đầu nói với Tử y thiếu nữ:

“Băng Tâm,cho hắn một cơ hội nữa!!!”

Tử y thiếu nữ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.Nàng rút ra một viên dược hoàn,khẽ co ngón tay búng về phía Dạ Phong Hàn.Dạ Phong Hàn đưa tay đón lấy:

“Đa tạ !!!”

Bạch y thiếu nữ lạnh lùng liếc mắt:

“Ngươi có phải nên thực hiện thêm một yêu cầu nữa của ta???”

Dạ Phong Hàn khẽ gật đầu.Cứu một mạng làm một việc.Đó là quy củ.Nàng cứu mạng hắn,thực hiện thêm một yêu cầu là đương nhiên.

Bạch y thiếu nữ gật đầu:

“Yêu cầu thứ hai,chờ ngươi đoạt Linh Châu về đã sẽ nói sau.”

——————-

Nhìn theo ba nhân ảnh phi thân dần dần mất bóng,Hồng Băng Tâm cười nhẹ:

“Xem ra hắn cũng là một nam nhân không tồi.”

Hồng Lăng Tiêu gật đầu:

“Thử thách một chút cũng không sao.Đường xa mới biết sức ngựa.”

“Haha,nam nhân tuấn mỹ như thế mà bị tỷ ví với ngựa kéo,nếu hắn nghe được chỉ có nước hộc máu.”

Hồng Lăng Tiêu vênh mặt cười đắc ý,nhẹ quay người rời đi:

“Đi thôi,xem Ngọc Nhi thế nào rồi.”

———————–

Đêm,gió thổi qua kẽ lá xào xạc,át đi những tiếng động khe khẽ.Như Yên điện bao trùm dưới ánh trăng bàng bạc,càng thêm lạnh lẽo.

Ba nhân ảnh lặng lẽ phóng xuống chính điện không một tiếng động.Dạ Vân đảo mắt nhìn xung quanh,chỉ thấy bốn bề tĩnh lặng,lại càng thêm cảnh giác.Ba ngày trước Như Yên điện bị đột nhập,hơn nữa còn có một vị cô nương mất tích,chẳng lẽ Thúy Yên môn vẫn không có chút động tĩnh gì???

Dạ Phong Hàn không liếc mắt,lập tức tiến thẳng về phía trước,đưa tay giật bức chân dung thiếu nữ xuống,lộ ra một mảng tường trắng tinh.

Dạ Vân nhanh chóng rút ra một bình nhỏ,tưới thứ nước trong bình lên tường.Chỉ một lát sau,mảng tường dần dần chuyển màu.Trên bức tường trắng xuất hiện một bức chân dung khác.Bức chân dung thiếu nữ này cũng giống hệt bức chân dung đang nằm dưới đất kia.Chỉ khác ở bốn con số dưới chân bức họa : 3,8,15,21.

Dạ Phong Hàn theo cách cũ mở ra đài sen.Dạ Vũ ở bên cạnh ngưng thần quan sát,tay nắm chặt dải lụa trắng làm từ tơ Thái Vân.Dải lụa này nhìn vô cùng mềm maị,nhưng cực kỳ bền chắc,đao kiếm chém không đứt,là bảo vật do Lâu chủ vô tình đoạt được năm năm trước.

Đài sen từ từ chuyển động,cánh sen lách cách mở ra,nhưng chiếc hộp đựng Linh Châu trống rỗng.

Không có Thánh Xích Long Huyết Linh Châu !!!

Dạ Vân lo lắng nhìn qua lâu chủ,chỉ thấy Dạ Phong Hàn toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo,bàn tay nắm chặt.Gương mặt đẹp như tạc giờ phủ một lớp sương mù lạnh lẽo,ánh mắt lạnh lùng quét về phía cửa điện.

Bên ngoài,một nữ tử lặng lẽ xuất hiện,một thân bạch y phiêu dật trước gió…

———————

“Đêm khuya sao còn chưa đi nghỉ ?”

Thiên Thiên hơi giật mình quay đầu nhìn lại người vừa nói,bất giác nở một nụ cười nhẹ:

“Ta không ngủ được.”

“Lại lo cho công chúa sao ?”

Thiên Thiên im lặng không đáp,lại đưa mắt nhìn mặt hồ tĩnh lặng.Không có Ngọc Nhi,hoàng cung này trở nên phi thường buồn chán.Nàng bỗng cảm thấy mình vô cùng cô đơn,giống như ở hiện đại,luôn luôn chỉ có một mình.Hơn nữa Ngọc Nhi giờ đang bệnh nặng,nàng có thể không lo lắng sao.

Phương Quân Di nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng.Tình cảm giữa nàng và Cầm Nhi quả thật rất tốt,hắn thật không hiểu vì sao? Cầm Nhi trước kia rất dịu dàng,nhưng cũng rất nhu nhược,vốn dĩ cũng không kết giao với các vị tiểu thư khác,càng không bao giờ xuất cung.Không hiểu hai nàng làm sao mà biết nhau?

“Công chúa hiện đang ở Hồng Nhan cung chữa trị,sẽ không sao đâu.”

“Hồng Nhan cung?”

Thiên Thiên nghi hoặc nhìn hắn.Nghe tên thì hình như nơi đó chỉ có toàn nữ nhân? Ngọc Nhi đang chữa bệnh ở đó sao?

“Thật là không sao chứ??? Vậy khi nào Ngọc Nhi mới trở về???”

Phương Quân Di hơi ngẩn người,không biết phải trả lời nàng thế nào.Quy củ của Hồng Nhan cung,có ai là không biết? Ngọc Nhi có thể trở về không,còn tùy thuộc vào Dạ Phong Hàn.

Dạ Phong Hàn !!! Bàn tay Phương Quân Di bất giác nắm chặt,trầm ngâm không nói.Đối với người này,hắn không thể yên tâm được.

Thiên Thiên nhìn biểu tình của hắn lại cúi đầu thở dài.Xem ra đó cũng chỉ là lời nói an ủi mà thôi.

“Nàng không tin lời ta???”

Thiên Thiên trưng ra vẻ mặt khinh thường nhìn nam nhân trước mặt:

“Ta hỏi ngươi khi nào Ngọc Nhi trở về,ngươi đâu có biết.Vậy ta có nên tin ngươi không ?”

Phương Quân Di đối với vẻ mặt của nàng cũng không hề tức giận,nhẹ giọng trả lời.

“Cầm Nhi chắc chắn sẽ không sao.Cung chủ Hồng Nhan cung danh xưng đệ nhất thần y,đã ra tay chắc chắn sẽ cứu được người,còn khi nào Cầm Nhi mới trở về ta cũng không thể biết được.”

Oa,đệ nhất thần y nha,giỏi như vậy sao.Chỉ cần Ngọc Nhi an toàn là được rồi.

“Vậy thì tốt rồi,ta cũng yên tâm.”

Nở một nụ cười nhẹ nhõm,Thiên Thiên tâm tình cũng vui vẻ hơn.

Phương Quân Di nhìn nàng cười,trong lòng cũng thấy thập phần thoải mái.Một tháng nay nàng rất ít khi cười,thường chỉ lặng lẽ ngồi một mình bên bờ hồ,ngay cả thiếp thân nha hoàn cũng không đem theo.Hắn nhớ khi có Ngọc Cầm trong cung,nàng luôn luôn nở nụ cười vô tư,thoải mái.Một cảm giác đau lòng xen lẫn bất mãn chợt xẹt qua.Hắn…trong lòng nàng vẫn không bằng Cầm Nhi sao…(~TN:Hoho,Di ca ăn dấm nặng~~Di ca *trừng mắt*~~TN*vỗ vai thông cảm*Đồng chí Quân Di,cố gắng lên,cách mạng còn dài,hớhớ)

“Khuya rồi,nàng nên về nghỉ đi,cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn.”

Thiên Thiên chu miệng bất mãn,cổ nhân thật kỳ lạ,thức khuya lúc nào cũng lo bị cảm lạnh.Thân thể nàng cũng không có yếu ớt vậy nha.Trước kia nàng vẫn thường xuyên thức khuya,có vấn đề gì đâu.

“Làm sao mà nhiễm phong hàn dễ thế được chứ.”

Vừa nói dứt lời,Thiên Thiên không tự chủ được hắt hơi liền mấy cái.

Lão tặc thiên khẳng định đang chơi xỏ nàng!

Thiên Thiên oán hận nghĩ thầm,lại thấy gương mặt kia phảng phất nụ cười nhẹ,nàng ấm ức thanh minh.

“Cũng không phải cứ hắt hơi là bị cảm lạnh…”

Phương Quân Di hết nói nổi,chỉ có thể cười khẽ.

“Được rồi,nàng không bị cảm lạnh.Nhưng giờ có thể về cung được không?”

Nhẹ khoác lên người nàng tấm trường bào của chính mình,hắn đứng dậy,mỉm cười ôn nhu.

“Ta đưa nàng trở về.”

Đối diện ánh mắt kia cùng hơi ấm từ tấm trường bào,trái tim Thiên Thiên khẽ run lên,gương mặt hơi phiếm hồng,nàng mỉm cười,nhẹ nhàng gật đầu.

———————–

Dưới bóng trăng,hai thân ảnh một đen một trắng thấp thoáng quỷ dị.

Dạ Vân lo lắng nhìn lâu chủ đang kịch đấu với bạch y nữ tử.Lam Tinh Nguyệt là môn chủ Thúy Môn môn,võ công quả thật không tầm thường,kiếm chiêu cực kỳ thần tốc.

Dạ Phong Hàn gương mặt thủy chung mang một vẻ lãnh khốc,ra tay không hề lưu tình.Hắn mới bị thương,vết thương cũng chưa lành hẳn,cần tốc chiến tốc thắng.Nếu dây dưa lâu,chỉ e đến mạng cũng không thể giữ được.

Lam Tinh Nguyệt trường kiếm xé gió nhằm eo lưng Dạ Phong Hàn quét ngang tới.Thân hình Dạ Phong Hàn hơi lui về phía sau né giải chiêu kiếm,đồng thời âm thầm vận công,mũi kiếm nhanh như chớp đã điểm tới vai trái Lam Tinh Nguyệt.Lam Tinh Nguyệt lắc người né mũi kiếm,tay trái vung ra,ba mũi ngân châm phóng thẳng về phía Dạ Phong Hàn.

Dạ Phong Hàn đã lĩnh giáo ám khí của Thúy Yên môn,tuyệt đối không dám coi thường,cũng không dám đón bắt,chỉ vung kiếm gạt ra.

Cả hai giao đấu càng lúc càng khẩn trương,thân pháp cực kỳ nhanh,tiếng gió rít vù vù.

Lam Tinh Nguyệt liên tiếp xuất ba kiếm đều bị Dạ Phong Hàn chặn lại,khẽ nhíu mày,tay trái cử động,một nắm ngân châm phóng ra.

Dạ Vân thầm kêu lên lo lắng,Thái Vân tơ là bảo vật có thể gạt hàng loạt ám khí,Dạ Vũ lại đang giữ,số ngân châm kia rất nhiều,thật khó mà tránh né.

Chỉ thấy Dạ Phong Hàn vận chưởng lực,tay áo phất lên đón lấy toàn bộ ngân châm,đồng thời sử dụng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ hất ngược trở lại Lam Tinh Nguyệt.

Lam Tinh Nguyệt kinh ngạc vội né tránh,nhưng số ngân châm rất nhiều,cũng đã bị trúng vài mũi.Ngân châm có độc,khiến nàng vô cùng đau đớn,thân pháp cũng không còn linh hoạt như trước nữa.”Soạt” một tiếng,vai áo đã bị đâm thủng.Dạ Phong Hàn biến chiêu cực nhanh,mũi kiếm đã chỉ thẳng cổ họng Lam Tinh Nguyệt.

Lam Tinh Nguyệt đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo kia,ngược lại lại nở một nụ cười:

“Đa tạ Dạ công tử hạ thủ lưu tình.”

Dạ Phong Hàn lạnh lùng thu kiếm.Lam Tinh Nguyệt vội lấy ra một viên giải dược nuốt xuống rồi ngồi xuống vận công.

Chừng một tuần trà,nàng đứng lên,hướng Dạ Phong Hàn gật đầu:

“Lam Tinh Nguyệt đã bại dưới tay công tử.Thánh Xích Long Huyết Linh Châu xin giao cho ngài.Chỉ xin ngài đưa đệ tử bản môn trở lại.”

Dạ Phong Hàn gật đầu không nói thêm,trong mắt hơi lộ vẻ ôn nhu.Thánh Xích Long Huyết Linh Châu đã đoạt được.Điều kiện của Hồng Nhan cung đã thực hiện,hắn có thể đưa Ngọc Nhi đi được rồi.