Tiểu Tỷ Tỷ! Đừng Lười Biếng!

Chương 50: Bác Sĩ Nhanh Nhanh Chữa Bệnh Nào! 5

"Ân Ly,cô đã làm xong dự án kia chưa?"

Hơn một tháng , Kiều Diễm càng ngày càng đến phòng Ân Ly một nhiều,nhưng lấy cớ là trao đổi y học.

Ân Ly nhìn giấy tờ đang cầm,đưa cho Kiều Diễm,nhìn Kiều Diễm ngồi xuống mới nói tiếp.

"Tạm thời,tôi đã giao cho Hoa Vân dự án này.

Tôi nói chưa nhỉ?"

Kiều Diễm trầm ngâm nhìn cô.

Ân Ly đành thở dài.

Tự nhiên mà bóp má anh nhẹ một cái,khiến anh ngẩn người.

Ân Ly cười.

"Thôi,một tháng làm việc thế là mệt rồi.

Chúng ta nói chuyện đi.

"

Ân Ly nhìn Kiều Diễm lại chả thấy anh nói gì.

Thẻ bình an bị chập mạch à?

[Tỷ tỷ, tỷ mau chóng đến nước D đi.

]

Nam chính sắp yêu say đắm nữ chính rồi,sẽ chểnh mảng công việc đó.

"Mi nhảy vào họng ta luôn đi.

"

Ân Ly đau hết cả đầu với đám hỗn loạn này.

Còn Kiều Diễm thì vẫn chăm chú nhìn cô.

Trong lòng anh.

Là khoảnh khắc mà cô cười.

Anh quên đi mọi thứ đang suy tính.

Ân Ly lên tiếng ngắt lời.

"Anh còn tế bào yêu đương không?"

Kiều Diễm chợt tỉnh,nhìn cô,không biết cô nói gì.

Ân Ly đành nhắc lại.

"Anh có yêu đời không?"

[Tỷ tỷ,như vậy là không tính nha].

Ân Ly mặc kệ hệ thống nhắc nhở,vẫn chờ câu trả lời của Kiều Diễm.

"Có chứ,sao không?"

Kiều Diễm nở một nụ cười tươi sáng,còn trong mắt Ân Ly là chói loè loẹt.

Đúng là lừa người mà.

Hệ thống đâu, thẻ bình an yêu đời rồi kìa.

Kiều Diễm hôm nay lại thấy cô khác lạ,liền hỏi cô.

"Sao cô lại không nhận dự án kia?"

"À,tôi mệt.

"

Ân Ly nói qua loa,một người tinh tế như Kiều Diễm làm sao không biết ý.

Anh đứng lên,chuẩn bị đi thì thấy Ân Ly cũng đang đứng lên.

"Ân Ly,cô đi! ! "

"Tôi đi ăn trưa,anh đi không?"

"Tôi có việc,cô cứ đi đi.

"

Ân Ly về hướng căn tin,còn Kiều Diễm thì hướng về văn phòng.

Kiều Diễm khẽ thở dài,làm thế nào cũng chưa mở lời được với cô.

Muốn mời em về nhà.

***************

"Đúng là,đẹp trai như cậu,muốn lấy ai chả được!"

"Thế mình có thu hút được cậu không?"

"Buồn cười,tất nhiên rồi.

"

Tan giờ, Kiều Diễm đi bộ qua quán bên cạnh bệnh viện vì xe đang đi bảo dưỡng,thì thấy Ân Ly cùng một đám bác sĩ y tá đang ăn uống.

Kiều Diễm như hoàn toàn bỡ ngỡ trước cảnh này.

Ở bên cạnh anh,ở ngoài!.

Ai mới là cô!

Cô dễ dàng buôn lời tán tỉnh với người ta,vậy mà với anh!.

.

Nhìn xem cô cười tươi thế kia!.

.

Hoá ra,cả tháng nay cô giả vờ sao?

Đúng là,đồ nữ nhân dối trá.

Anh âm trầm đi đến bên cô.

Khí chất quá mạnh,khiến đồng nghiệp nhìn thấy anh thì ấp úng.

" Bác sĩ Kiều!.

.

"

Ân Ly ngồi đằng trước nên không nhìn thấy,liền cười đùa.

"Bác sĩ Kiều làm gì ở đây,anh ta chôn trong đống giáo án rồi.

"

Đồng nghiệp đó liền chỉ tay đằng sau lưng cô,Ân Ly quay đầu lại,chưa kịp nhìn thì đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc kia.

"Ân Ly,cô chơi vui ghê nhỉ?"

Ân Ly liền đứng thẳng dậy,cười ái ngại nhìn Kiều Diễm.

"Ừm,đúng thật là rất vui.

Anh đã đến thì ngồi xuống đây uống cùng.

"

Ân Ly liền cảm nhận được điều không đúng trên khuôn mặt của Kiều Diễm,thì không nói tiếp nữa.

Kiều Diễm liền im lặng nắm lấy tay Ân Ly,bóp chặt bàn tay cô kéo đi.

Ân Ly đành ra hiệu cho đám uống tiếp.

"Anh không sao chứ?Hay tôi gọi!.

.

A!"

Ân Ly nhìn thấy Kiều Diễm cứ cúi gầm mặt xuống,chưa kịp nói hết thì bị anh đột nhiên bóp chặt tay mình lần nữa,nhưng lần này là rất đau.

Con mẹ nó!Thẻ bình an,mi lại nổi điên gì đấy!

"Tôi làm sao nỡ bẻ gãy cuộc hẹn tình tứ của cô với mấy anh chàng kia chứ.

"

Kiều Diễm ngẩng mặt lên,đôi mắt đầy sự giận dữ.

Anh kéo cô,cô lại chẳng quan tâm anh,còn tình tứ với người ta.

Anh làm gì có quyền ngăn người ta yêu nhau.

Kiều Diễm nghĩ vậy,nhưng lại không như vậy.

Anh kéo Ân Ly ngả vào lòng.

Hơi thở trầm ấm nhưng trầm âm.

"Tối nay,đến nhà tôi.

"