Tìm Lại Anh Của Năm Ấy

Chương 2: Chương 2

***Ở một diễn biến khác***...

Trong một căn phòng khách sạn, có hai người đang quấn quít lấy nhau

- Đường Phong, mau lên đi!

Người đàn ông nhìn cô gái với vẻ mặt chẳng mấy thích thú

Trong đầu anh ta bây giờ chỉ có bóng dáng của cô gái mù sáng anh từng gặp

Việc không nhớ ra cô gái đó là ai khiến anh bực mình muốn tìm người phụ nữ kia để giải tỏa

Người phụ nữ nói:

- Chúng ta đã đính hôn lâu rồi, sao không mau đám cưới đi vậy!

Người đàn ông tên Lục Đường Phong vốn đang bực mình, gặp khuôn mặt người phụ nữ là Đỗ Ninh Kiều trang điểm lòe loẹt, chẳng thuần khiết như cô gái lúc sáng khiến anh có hơi thêm chút khó chịu.

Mà bây giờ cô ta còn nhắc đến chuyện kết hôn khiến sự tức giận của anh lên đến đỉnh điểm.

Lục Đường Phong đẩy mạnh Đỗ Ninh Kiều xuống giường, khoác chiếc áo vest của mình vào rồi xuống dưới tầng, nơi có chiếc xe BMW của anh chờ sẵn.

Sau đó, chiếc xe lăn bánh đến căn nhà của anh.

Trên phòng khách sạn, Ninh Kiều tức giận nói

- Lúc nào cũng vậy, mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn là anh ta lại như vậy.

Đường Phong trở về căn nhà của mình.

Trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh người phụ nữ đó

Lục Đường Phong năm 15 tuổi đã từng bị mất trí nhớ.

Việc không nhớ được quá khứ của mình khiến anh lạnh nhạt với mọi người phụ nữ xung quanh, Đỗ Ninh Kiều chỉ là do cha mẹ anh bắt ép lấy vì thấy con mình lạnh nhạt, sợ không có người nối dõi.

Thật hiếm có khó tìm khi có người phụ nữ làm anh say mê như người phụ nữ đó.

***Sang phần của Khả Ái***...

Sau 1 tiếng chờ đợi dài dằng dẵng, đèn cấp cứu tắt, cửa phòng phẫu thuật mở ra, cùng với đó là các bác sĩ và giường của mẹ cô được đẩy ra ngoài

- Bác sĩ! Sao rồi bác sĩ? Mẹ tôi có sao?

- Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch.

Nhưng qua xét nghiệm cho thấy bệnh nhân mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối cần phải được mổ gấp

- Bác sĩ, làm ơn làm mọi cách để cứu mẹ tôi.

Bây giờ tôi chỉ còn có mẹ thôi

- Cô yên tâm đi! Đây không phải là một ca khó, nhưng chúng tôi cần một số tiền rất lớn để chữa trị

- B...!bao nhiêu ạ?

- Theo như dự tính thì khoảng 3 tỷ, nhưng nếu cộng thêm các chi phí phát sinh thì có lẽ là khoảng 4 tỷ, cô cứ từ từ sắp xếp.

Ánh mắt của Khả Ái ngập tràn sự tuyệt vọng

Thân là em gái của mẹ Khả Ái, dì Nguyệt cũng biết để nuôi Khả Ái lớn, mẹ cô cũng đã làm việc rất vất vả nhưng vẫn chẳng đủ sống.

Giờ đây, bà ấy đang đứng trước Quỷ Môn Quan, số tiền lớn như thế làm sao mà trả hết

Khả Ái thất thần nghe theo tiếng bước chân của bác sĩ tiến xa dần

Lúc này đây, hơn ai hết dì Nguyệt hiểu trong lòng Khả Ái hỗn độn đến mức nào.

Mẹ là điểm tựa lớn nhất của cô vậy mà giờ đây...

Dì nguyệt khẽ ôm cô gái bé nhỏ đang khóc không thành tiếng vào lòng

- Khả Khả, con yên tâm đi! Mẹ con, sẽ không sao đâu!

- Dì ơi! Là con không tốt, ông trời đã lấy đi đôi mắt của con rồi, sao còn lấy mẹ con đi nữa hả dì?

- Con đừng trách bản thân nữa! Chắc chắn chúng ta sẽ có cách để cứu mẹ con! Hay là...!con...

- Không! Con sẽ không bao giờ làm vậy đâu!

- Tiểu Ái à, bây giờ mẹ con đang gặp nguy kịch, đây là cách nhanh nhất chúng ta có thể làm để cứu mẹ con

Khả Ái đăm chiêu suy nghĩ, cô không biết bây giờ mình phải làm gì, cô rất yêu mẹ, nhưng việc đó thì....