Tìm Lại Anh Của Năm Ấy

Chương 41: Chương 41

***Sáng hôm sau***...

Tối qua dù cô đã mơ một cơn ác mộng kinh hoàng nhưng khi ngủ một lần nữa thì lại yên bình hơn hẳn.

Có lẽ là do có anh ôm cô...

"Sao mình lại nghĩ vậy nhỉ? Bỏ qua đi!"

Cô cố gắng đưa suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình.

Cô tỉnh dậy, bên cạnh cô không có ai, giường cũng đã lạnh, chắc anh đã đi làm từ sớm rồi.

Cô bước xuống giường, mọi thứ trong căn nhà này đã quen thuộc đối với cô, cô thậm chí nhắm mắt cũng có thể làm được.

Cô vệ sinh cá nhân xong, mở tủ quần áo ra cô mới giật mình, anh chưa bao giờ đem bỏ đồ của cô, mọi thứ vẫn còn nguyên mùi hương của cô.

Cô mặc chiếc váy kín đáo nhất.

Đó là chiếc váy giản dị với màu xanh pastel điểm thêm họa tiết hoa nhí.

Cô bước xuống lầu, cô muốn đi xem Đình Vũ thế nào mà cũng không biết Đường Phong có cho không nữa.

Phòng anh ở trên tầng 3 còn phòng Hiên Hiên ở tầng hai.

Lúc cô đi xuống có gặp Hiên Hiên, cậu bé vẫn còn ngái ngủ, tay dụi dụi mắt trông đáng yêu làm sao.

- Chào Hiên Hiên! - Khả Ái nói, tay vẫy vẫy.

Cậu bé nhìn thấy, nhưng chẳng thèm quan tâm, cậu quay phắt đi bước xuống cầu thang.

Cô thấy làm lạ, nếu như lẽ thường tình thì cậu bé sẽ chạy tới ôm chân cô, nhưng hôm nay thì không như vậy.

Biết làm sao giờ? Cô chỉ có thể cười ngượng ngùng.

Rồi cô chợt nhớ ra rằng hôm qua cô đã hứa là sẽ ngủ cùng cậu bé nhưng...!anh đã bế cô về phòng.

Cậu bé không giận mới lạ.

Cô bước xuống cầu thang thật nhanh để theo kịp cậu bé, cô muốn nói lời xin lỗi.

Càng xuống cô nghe càng rõ tiếng nói của mấy cô người làm.

- Thiếu gia à! Không phải làm như thế! *chép miệng* Ngài để tôi làm được không?

- Không được! - Anh nói lớn - Nói tôi biết bây giờ phải làm thế nào nữa?

- Ờ...!phải...!cho hạt tiêu vào ạ!

- Tiểu Ái không thể ăn hạt tiêu lúc này được! - anh lại quát lớn làm mọi người run sợ.

- Tôi xin lỗi thiếu gia! V...!vậy thì không cho tiêu ạ!

Một giọng trẻ nhỏ cất lên.

- Ba! Sao lại là cháo? Con không ăn cháo đâu! Kinh khủng!

Anh tức giận nói lớn.

- Ba có nấu cho con đâu! Bảo dì Hà nấu cho! Để im để ba tập trung!

Anh đã phát hiện ra cô xuống

- Uhmm! Ờ...!em...!dậy rồi à? Dì Hà có nấu cháo cá chép này! Ăn đi!

Không biết anh vừa ăn trúng cái gì mà mặt đỏ bừng lên.

Ngượng ngùng lấy tay xoa xoa gáy.

- Đâu! - Cô cũng ra vẻ thích thú.

Cô biết anh là người nấu, chắc do anh ngại mới không dám nói, bộ dạng anh lúc này khiến cô phì cười.

Anh kéo ghế ra cho cô ngồi.

Bát cháo thơm phức được bưng ra.

Được trang trí bằng một ít khoai tây cùng với thịt cá chép đã lộc hết xương.

Cô trộn đều lên, cháo trong bát sánh mịn, không thể ngờ được đây là lần đầu tiên anh nấu ăn.

Hiên Hiên ngồi cạnh mà hai mắt cũng sáng lên.

Cô đưa một miếng vào miệng, anh đứng cạnh mong chờ cảm nhận của cô.

Nhưng đột nhiên hai mắt cô mở to, cảm giác như có một tia sét roẹt ngang.

Ọe...!oẹ...!oẹ.

Anh đứng cạnh thấy biểu hiện của cô mà quay ra trách móc mấy cô người làm

- Các người chỉ tôi làm sai đúng không? - Tay túm lấy cổ áo của mấy cô người làm.

- Kh...!không ạ! - họ lo sợ giải thích

- Vậy tại sao....

Cô không chịu nổi nữa, cô kéo ghế chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.

Hiên Hiên ở bên ngoài thì cười sằng sặc nói:

- HAHAHA! Ba nấu dở đến nỗi chị Tiểu Ái phải chạy vào nhà vệ sinh nôn kìa! HAHAHA!

Trẻ con chưa hiểu chuyện, còn mọi người xung quanh thì lỗ lắng cho tình hình của cô.

Dấu hiệu này sẽ xuất hiện lúc khoảng tầm 2 tháng, nhưng cô đã mang thai 4 tháng mới xuất hiện, cứ tưởng cô sẽ may mắn thoát khỏi, nhưng ai dè nó còn nặng hơn bình thường.

Cô chưa ăn gì nên cô chỉ nôn ra toàn là nước.

Cảm giác như nôn hết ruột gan phèo phổi ra vậy.

Anh chạy lại vuốt ve lưng cô, miệng nói:

- Em có sao không? Có phải tôi nấu dở quá không?

Cô không trả lời, nói đúng hơn là cô không thể trả lời, cô lúc đó nôn không biết trời đất, nôn đến trời đất quay cuồng mới đỡ.

Sự việc đó đã được Đỗ Ninh Kiều chứng kiến, cô ta khoanh tay đứng trên cầu thang nhìn xuống, lòng nảy sinh nghi ngờ.

Cô bước ra từ phòng vệ sinh, bây giờ chỉ cần ngửi được mùi thôi cô đã không chịu được.

Cơn buồn nôn lại đến, cô ôm miệng chạy lên cầu thang dưới sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Lúc đi qua Ninh Kiều, cô có đứng lại nhìn cô ta một lúc rồi lại chạy lên.

Sang hôm sau, cơn buồn nôn vẫn không dứt.

Tối đó anh đi công tác.

Đêm đêm cô không thể nào ngủ được.

Cứ chợp mắt là lại phải chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Không biết đứa bé này khi sinh ra sẽ nghịch đến mức nào.

Cốc...!cốc...!cốc...!Cô Đỗ! Tôi mang canh lên cho cô này! Hôm qua đến hôm nay cô không ăn được bữa nào tử tế rồi!

Cô người làm mang canh vào cho cô.

Dù thế nào thì cô cũng phải nhịn, tất cả là vì mầm non thân yêu trong bụng.

Cô chỉ cần húp một thìa đã biết được là canh dì Hà nấu, lúc nào cũng rất ngon.

Thìa thứ nhất, rồi thìa thứ hai...

Dù canh ngon nhưng cô vẫn không cố nổi đến thìa thứ ba.

Đột nhiên, toàn thân cô rã rời, không thể nào đứng vững nổi.

Cô bủn rủn ngồi xuống sàn.

Tay chân lạnh toát.

Đột nhiên, bụng cô đau thắt lại, như thể thứ gì đó đang tấn công phần bụng của cô.

Cô không còn biết chuyện gì đang xảy ra.

Trước khi ngất đi, cô chỉ biết gọi tên anh.

"Đường Phong! Cứu em! Cứu con! "

...----------------...

Anh đang ở trên công ty, kí những dự án mới.

- Lục tổng! Đây là dự án khu Moon World ạ!

Thư kí đang đưa cho anh tập tài liệu.

Đột nhiên người anh run lên, tim đập thình thịch, đánh rơi tập tài liệu.

Đúng lúc đó, cũng có cuộc điện thoại từ nhà anh gọi đến.

- Thiếu gia! Cô Đỗ ngất rồi!

- Cái gì? Tại sao? - Anh sốc nặng.

- Tôi cũng không biết! Lúc tôi lên đã thấy cô ấy nằm ở dưới sàn, máu me khắp người, bát canh thì đổ vỡ tan tành.

Anh nói với thư kí.

- Xuống chuẩn bị xe đến bệnh viện cho tôi!

Anh chắp tay cầu nguyện như sắp khóc.

- Tiểu Ái! Đừng làm sao nhé!

...----------------...

Khả Ái được đưa đến bệnh viện gần nhất.

Lúc cô đến nơi máu đã nhuộm đỏ chiếc váy.

Cả nhà như nín thở chờ đợi bác sĩ.

Cánh cửa phòng mở ra.

Bác sĩ bước ra đặt tay lên vai ang và nói.

- Đứa trẻ này mạng lớn đấy! Thuốc sảy thai liều mạnh vậy mà không sao.

Lúc tôi siêu âm tôi còn thấy đứa bé bám chặt vào tử cung mẹ mà! Chúc mừng nhé! Con của anh kiên cường lắm!

Anh cũng cười với bác sĩ, lòng thầm nghĩ:

"Tôi cũng ước đứa bé là con của tôi! ".